Anh Hùng Thời Loạn

Chương 29: Sau biến cố



Bầu trời trắng xám như cotton baby, đó là sự cô quạnh đặc trưng nơi vùng đất chết.

Trình Thanh Lam không biết, liệu bầu trời của Nam Thành có nền khoa học kĩ thuật phát triển mà mọi người vẫn bàn tán kia có cùng một màu với vùng đất chết hay không.

Đây là kinh nghiệm chiến đấu chính diện đầu tiên sau khi cô tỉnh lại.

Binh lính hàng đầu giương súng trường bắn, nhưng khoảng cách quá xa nên chỉ bén lửa bên chân quân địch. Quân địch náu mình vào mấy ngôi nhà cao tầng sau ngọn đồi đánh trả bằng một đợt hỏa lực chuẩn xác. Cự ly như nhau, vũ khí khác biệt, độ chính xác của đạn tất nhiên cũng khác biệt. Ưu thế về quân số lại trở thành gánh nặng, như vậy quân địch có thể bắn đâu trúng đó.

Mà tiểu đội đang cố gắng đánh lén sau lưng quân địch bằng lựu đạn cũng không cẩn thận bị bọn chúng dùng tên lửa giết chết hơn nửa.

Lại càng không thể dùng hỏa lực có tính hủy diệt cao - Xét về cự ly, nếu mấy cao ốc kia đổ ập xuống thì quân lính cũng sẽ bị chôn sống.

Lần trước khi hai phe đối đầu tại cầu vượt trên không, Diệp Diễm chỉ cần dùng một loạt tên lửa phòng không là có thể phá hủy cầu vượt. Lần này, quân địch đã có kinh nghiệm, chúng tìm địa hình dễ thủ khó công.

Cho nên mới dẫn đến việc giằng co. Phía sau ngọn đồi khoảng hai nghìn mét chính bức tường cao ở phương Bắc, không đường nào có thể trốn, có lẽ quân địch cũng đang đau đầu tìm cách thoát khỏi đường chết.

Dám đối đầu với sáu nghìn binh lính của vùng đất chết, bọn chúng quả thật rất tự cao tự đại. Thế nhưng thái độ cứng rắn của Diệp Diễm cũng chính là điều mà bọn chúng không hề ngờ tới, nên mới bị đánh đến mức chật vật như vậy.

Tuy nhiên, đối với Diệp Diễm mà nói, thương vong cao, trận chiến này cũng không được coi là chiến thắng.

“Không chịu đầu hàng thì giết hết!” Diệp Diễm hờ hững nói, Trần Giai Tân ở bên cạnh cúi thấp đầu.

“Quân lính không muốn đánh tiếp!” Trần Giai Tân nói chậm rãi, “Mấy hôm trước thương vong quá lớn, họ bị đánh đến mức choáng váng rồi. Hiện tại mặc dù chúng ta đã bao vây quân địch nhưng binh lính cũng không muốn đánh nhau nữa.”

Diệp Diễm liếc nhìn Trần Giai Tân: “Ngừng tấn công!” Trần Giai Tân gật đầu, xoay người đi truyền đạt mệnh lệnh.

Tiếng súng đạn tạm ngưng, nhưng vẫn tiếp tục bao vây.

Trình Thanh Lam khẽ cắn răng: “Diệp Diễm, để em đi cho.”

Diệp Diễm lắc đầu: “Không cần!” Anh khoanh tay nhìn sắc trời màu xanh xám: “Lâu rồi vùng đất chết không có nhiều người chết như vậy!” Nhìn Trần Giai Tân đang chạy trở lại, Diệp Diễm lại như tự nói: “Người chết, lại là do đồng loại là loài người giết.”

“Đám người kia rốt cuộc tại sao lại xuất hiện?” Trình Thanh Lam nhẹ nhàng cầm tay anh, anh lập tức nắm chặt trở lại: “Rốt cuộc là âm mưu của ai?”

Diệp Diễm xoay người lại, cúi đầu nhìn cô: “Âm mưu của ai đều không quan trọng. Lam, anh nhất định sẽ giết sạch bọn chúng!”

Trình Thanh Lam gật đầu lia lịa, mặc dù cô là đồng loại với họ nhưng cũng không thể chịu được việc họ giết chóc binh lính như vậy.

“Vùng đất chết, phải khôi phục lại sự bình yên!” Diệp Diễm nói: “Vùng đất chết là bức bình phong cuối cùng để ngăn trở Zombie tiến vào Nam Thành. Anh sẽ tuân thủ nghiêm ngặt chức trách của mình, tuyệt đối không để có bất cứ uy hiếp nào đến Nam Thành.”

Lần đầu tiên nghe Diệp Diễm nói những lời như vậy, Trình Thanh Lam hơi giật mình. Diệp Diễm, là ai đã đeo lên vai anh trách nhiệm lớn như vậy? Là vị Cố tướng quân kia ư? Anh và quân đội bị Nam Thành vứt bỏ, vì sao lại cam tâm tình nguyện bảo vệ cho người Nam Thành?

Ngàn vạn câu hỏi, nhưng cuối cùng lại biến mất nơi khóe miệng. Chỉ lẳng lặng cầm tay anh, cô nói dịu dàng: “Được, em sẽ làm cùng anh!”

Diệp Diễm gật đầu, xoay người nhìn Trần Giai Tân: “Nghỉ ngơi hai giờ, sau đó quyết chiến!”

Trần Giai Tân nghiêm nghị: “Tuân lệnh, sếp!”

Diệp Diễm nhìn anh ta: “Ra lệnh chuẩn bị súng bắn tỉa, quan trọng là hỏa lực chứ không cần dùng tên lửa, dùng đại bác laser đốt cháy mấy cao ốc này, tiện bề khống chế hướng sụp đổ của cao ốc. Chọn lựa một trăm binh lính khỏe mạnh, trang bị lựu đạn, một giờ năm mươi phút nữa tập hợp, tôi có việc cần nói.”

“Tuân lệnh!” Trần Giai Tân tuân lệnh rời đi.

“Tính cả em vào nữa!” Trình Thanh Lam nói: “Thân thể của em có được coi là khỏe mạnh không?”

Diệp Diễm ngắm nghía Trình Thanh Lam, khó có lúc mở miệng nói đùa: “Lâu rồi không nhìn, không nhớ rõ nữa!”

Trình Thanh Lam đỏ mặt.

Đại chiến sắp tới, Diệp Diễm lại không thấy căng thẳng chút nào. Ngược lại nhìn thấy gương mặt ửng hồng của Trình Thanh Lam thì mỉm cười. Trình Thanh Lam nhìn hàng mi dài đen như mực rũ xuống hai mắt anh, nghĩ tới lời nói kiên định vừa rồi của anh thì mềm lòng.

“Sếp, của anh em đã thấy rồi, là đàn ông nhất trong số đàn ông!” Trình Thanh Lam kiễng mũi chân, hai tay ôm cổ anh, mặt áp vào làn da ấm áp trên cổ anh, trong lòng rung động. Thấy anh cúi đầu nhìn sâu vào mắt mình, Trình Thanh Lam ngửa mặt lên, khẽ hôn lên môi anh.

Anh phản ứng rất nhanh, môi cô vừa chạm vào anh thì hai tay anh đã ôm chặt lấy thân thể mềm mại đó. Một tay đè lại mái tóc mềm mại trên gáy cô, giam chặt cô trong sự khống chế của mình.

“Cho anh đi!” Một lát sau, anh buông cô đang thở hổn hển ra nhưng vẫn ôm cô trong lòng mình. Đôi mắt thâm trầm phảng phất như có chất độc trí mạng: “Sau khi cuộc chiến kết thúc, cho anh đi!”

Toàn thân Trình Thanh Lam đều mềm nhũn, ngực anh kiên định vững vàng, có thể khiến cho bất cứ người phụ nữ nào bị vây hãm trong đó.

“Em không có lòng tin.” Cô ngẩng đầu nhìn anh, mặt của anh kề sát thân mật với cô như thế làm cô hơi choáng váng trầm mê.

“Cái gì?” Môi Diệp Diễm nhẹ nhàng lướt qua mặt cô, vùi đầu vào cần cổ trắng như tuyết giấu dưới lớp quân trang, từng tấc đều khiến anh trăn trở, không thể nào thỏa mãn.

“Anh tốt như vậy, em không có lòng tin!” Trình Thanh Lam ngả đầu lên vai anh: “Anh là hắc mã hoàng tử, sao có thể coi trọng em?”

Anh cười trầm lắng, lồng ngực rung nhẹ, ngước mắt nhìn Trần Giai Tân đang cúi đầu chờ đợi ở đằng xa. Anh chậm rãi buông cô ra, gằn từng chữ: “Lam, anh chỉ là bán thú A Thành!” Thấy trong mắt cô hiện lên tia sáng dịu dàng, anh khẽ nói: “Khi nào chuẩn bị xong hãy nói cho anh biết.”

Anh đi về phía Trần Giai Tân cách đó không xa, hai người đàn ông hút thuốc, đứng tại chỗ nói chuyện. Thỉnh thoảng ánh mắt nhu hòa của Diệp Diễm liếc về phía cô rồi tiếp tục nói chuyện với Trần Giai Tân. Ánh sáng màu đỏ mờ ảo của điếu thuốc nơi ngón tay thon dài của anh càng làm nổi bật khuôn mặt lạnh lùng kiên nghị của anh.

Trình Thanh Lam lặng lẽ nhìn anh, không thể kháng cự mà rung động. Đúng vậy, người đàn ông này, anh ấy là bán thú, anh bị kẻ thống trị của loài người vứt bỏ, thế nhưng anh vẫn giữ vững lòng tin của mình mà bảo vệ vùng đất chết. Một người đàn ông mạnh mẽ mà cô độc!

Anh thậm chí không hề nói yêu cô giống Đinh Nhất. Thế nhưng anh lại muốn cô, mà cô lại chết tiệt không thể cự tuyệt! Không giống như sự kích động lần đầu gặp gỡ, khi đó cô đánh cược ở lại bên anh; hôm nay, khi đã ở bên cạnh anh, tất cả lại như trở thành thói quen.

Thế giới này, loài người, người máy, bán thú sinh hóa, còn có người ngoài hành tinh, nhiều uy hiếp như vậy. Nếu có một ngày loài người nhất định bị diệt vong, cô nghĩ có lẽ mình sẽ hối hận vì đã không tận hưởng lạc thú trước mắt!

Mày còn ngại gì nữa hả, Trình Thanh Lam!

=====================

Ánh sáng giữa trưa càng thêm nóng bức, khiến cho người ta có mong muốn được ngủ mê man. Nơi đồi núi hoàn toàn yên tĩnh, ưu thế của Diệp Diễm là ở chỗ anh có đầy đủ binh lực, chỉ tốn mấy phút đồng hồ đã có thể triệu tập một trăm binh sĩ cường tráng tràn trề sức mạnh.

Lúc này, một trăm người võ trang đầy đủ trèo lên đứng ở công trường sau ngọn đồi, yên lặng như một trăm pho tượng. Diệp Diễm mặc quân phục chậm rãi đi tới phía trước đội ngũ. Anh nhướng mày, ánh mắt sắc bén lướt qua, giọng nói vừa lạnh lẽo vừa nặng nề: “Các người sợ chết không?”

Mọi người đều im lặng. Trình Thanh Lam đứng bên cạnh, nhìn vị thống soái uy nghiêm này.

“Sợ chết không?” Diệp Diễm đột nhiên quát to một tiếng ép hỏi.

“Không sợ!” Mọi người cùng hô lên, vô cùng khí thế, âm vang ngất trời.

Diệp Diễm đứng lại, chậm rãi lắc đầu: “Mọi người làm sao có thể không sợ chết chứ? Năm đó tôi bị hàng trăm Zombie bao vây, sợ muốn chết.”

Quân lính nhìn chằm chằm vào sếp của họ, không nói được lời nào. Họ cũng đã tham gia cuộc chiến hai năm trước, thậm chí còn sớm hơn, cũng từng nghe nói đến sự tích kinh người một mình giết hơn một trăm Zombie của Diệp Diễm.

“Nam Thành đã vứt bỏ chúng ta hai năm rồi!” Diệp Diễm thản nhiên nói, “Hai năm qua, chúng ta đã bảo vệ phòng tuyến phía Bắc của loài người, từng bước gây dựng lại vùng đất chết. Tôi nói cho các anh biết, ở lại vùng đất chết chẳng qua chỉ là tạm thời. Loài người cuối cùng sẽ thu phục toàn bộ đại lục này cho đến đại lục khác.

Tới ngày đó, chúng ta - những người đã từng là chiến sĩ của nước nhà có thể tự hỏi lòng mà không thẹn, chúng ta vẫn trung với đế quốc bằng tất cả máu và ý chí!”

Chúng ta vẫn trung với đế quốc bằng tất cả máu và ý chí. Những lời này từng là lời thề của tân binh khi mới bước vào quân đội. Đế quốc bị tiêu diệt, chỉ còn Cố tướng quân ở Nam Thành lãnh đạo chính phủ tạm thời, những lời này lại chưa từng vang lên ở vùng đất chết. Hôm nay Diệp Diễm nhắc lại, khiến cho tất cả binh sĩ từng tuyên thệ trung thành với đế quốc dâng trào cảm xúc.

“Thế nhưng tướng quân, đế quốc đã diệt vong!” Đội ngũ yên tĩnh bỗng dưng vang lên tiếng nói của một người đàn ông, thậm chí còn có phần nghẹn ngào.

Ánh mắt vừa chậm vừa trầm của Diệp Diễm lướt qua một trăm tướng sĩ: “Cuối cùng cũng sẽ có một ngày, Cố tướng quân có thể lập lại đế quốc, thu phục toàn bộ đại lục. Tôi tin là như vậy. Tôi thề trung với đế quốc bằng tất cả máu và ý chí!”

“Trung với đế quốc bằng tất cả máu và ý chí!” Trăm binh lính không hẹn mà cùng giận dữ hét lên, những đôi mắt đen đều rực lửa.

“Những kẻ núp ở cao ốc phía sau đã giết cấp trên Lâm Uyên, Tạ San tôn kính của các anh, họ khiến Hồng Huân, Chu Tử thương nặng! Tôi rất thất vọng, cũng rất hoài nghi tại sao họ vẫn còn có thể sống sót nơi vùng đất chết của chúng ta?” Diệp Diễm cười lạnh.

“Giết! Giết!” Quân lính giận dữ hét lên! Diệp Diễm gật đầu thỏa mãn.

“Binh lính, tấn công!” Diệp Diễm khiêng súng máy, ánh mắt ngạo nghễ: “Đi theo tôi, bước lên con đường chết phía trước! Đi theo tôi, bảo vệ vùng đất chết!”

===================

Sắc trời đã tối.

Cuộc chiến giữa trưa vô cùng kịch liệt, kéo dài suốt bốn tiếng, Diệp Diễm mới bình tĩnh thu binh. Trên mặt đất còn lại xác chết của hơn mười binh lính.

Bên này không chết một ai, bảy người chỉ bị thương nặng có bốn, nếu không may không chừng còn có thể thua nhiều hơn.

Hoàng Địch Linh ngồi dựa vào tường, mấy trận tàn phá cao ốc này khiến cho cả khoảng đất trống phủ bụi mờ mịt. Miệng vết thương nơi vai phải bị súng bắn rất lớn, còn có vết máu rỉ ra.

“Lão đại, mấy ngày tiếp theo làm sao đây?” Một người đàn ông bên cạnh hỏi, hắn chỉ bị thương nhẹ ở bắp đùi, khá hơn mấy người ngồi hoặc nằm chung quanh nhiều.

Hoàng Địch Linh cắn răng: “Mẹ kiếp! Tên Diệp Diễm này muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta!”

“Vì sao chúng ta phải đối nghịch với Diệp Diễm? Theo phe hắn không phải tốt hơn sao? Tại sao nhất định phải thay thế địa vị của hắn?” Giọng nói của người đàn ông có phần bất mãn, mấy người đàn ông bên này cũng nhìn sang.

Hoàng Địch Linh nghe vậy, lạnh lùng liếc nhìn: “Mày nói gì?” Lời còn chưa dứt, thân hình hắn lao tới như điện, người đàn ông bên cạnh cũng thấy hoa mắt, liền đưa tay ngăn chặn. Hoàng Địch Linh đã đến trước mặt hắn, cánh tay xuyên qua tay hắn, bóp cổ hắn.

“A...” Hắn ta không thở nổi, sắc mặt xanh mét, hai đấm đánh về phía Hoàng Địch Linh. Hoàng Địch Linh không để hắn thành công, sức lực trên tay càng lớn hơn nữa: “Đừng quên tao là lão đại của tụi bây!”

Hắn chợt buông tay, người đàn ông thở từng hơi hổn hển, phẫn hận ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn không thèm để ý, ánh mắt quét qua sáu người khác, nói đầy hung tợn: “Theo phe Diệp Diễm? Lực chiến đấu của chúng ta mạnh như vậy, sao lại phải theo phe hắn? Chúng ta giống nhau, có lực chiến đấu siêu phàm. Chúng ta đã thỏa thuận xong với quân biên phòng của Nam Thành, chỉ cần thay thế được Diệp Diễm, chúng ta sẽ là người thống trị của vùng đất chết. Rồi đàm phán với Cố tướng quân, chúng ta mới thực sự có được vị trí của mình ở đại lục! Theo phe Diệp Diễm, bây giờ hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta!”

“Thế nhưng... Trời sắp tối rồi, nếu như Diệp Diễm lại tấn công nữa, chúng ta không thể sống nổi!” Người đàn ông ngồi dưới đất nói.

Hoàng Địch Linh khẽ cắn răng không lên tiếng, chỉ tàn bạo trừng mắt liếc nhìn người đàn ông vừa lên tiếng, người này e ngại sự hung hãn của hắn, cúi đầu.

Thật ra thì hắn nói đúng. Vừa rồi Diệp Diễm thu binh cũng có nghĩa rằng muốn thay những chiến sĩ khỏe mạnh để tiếp tục chiến đấu. Bảy người họ đã bị thương nặng phân nửa, nếu lại đấu một trận chính diện thì họ nhất định xong đời! Nhìn nét mặt đầy sát khí kia của Diệp Diễm, rõ ràng là muốn diệt toàn bộ họ!

Hoàng Địch Linh cũng hơi hối hận, hắn vốn là người của ba mươi năm trước, là một người đàn ông hai mươi lăm tuổi trẻ trung phong lưu, con trai của trưởng cục cảnh sát, là đầu sỏ của xã hội đen trong vùng. Bởi vì uống thuốc quá liều mà đột tử trên người kỹ nữ máy. Mở mắt tỉnh lại, hắn lại có thể tới hơn ba mươi năm sau, đại lục vốn đã đã loạn lạc, thêm vào chiến tranh với người ngoài hành tinh mà bị hủy diệt hơn nửa! Phát hiện mình có vũ khí siêu đẳng và siêu năng lực, đồng thời bên cạnh còn có mấy người giống mình, hắn vô cùng hưng phấn, tự nhiên trở thành thủ lĩnh của họ. Từ từ, hắn thu thập thêm mười người như vậy về dưới trướng. Đây không phải là một đội ngũ quá sức vĩ đại sao? Hắn cảm thấy rất kích động, từ sâu trong lòng hắn nghĩ vận mệnh của mình nhất định là cứu vớt đại lục!

Thế nhưng Diệp Diễm và cả bọn tay chân của anh ta lại không biết cảm kích.

“Lão đại, chúng ta rốt cuộc phải làm sao đây?” Lại có người hỏi.

“Chúng ta đầu hàng đi, sau đó tìm thời cơ phản công!” Hoàng Địch Linh bất đắc dĩ nói. Mấy người đàn ông chung quanh cũng gật đầu, ánh mắt cũng rã rời.

Trên khoảng đất trống bí mật, tất cả đều im lặng. Mặc dù Hoàng Địch Linh nói đầu hàng, nhưng trong lòng lại thấp thỏm - Diệp Diễm sẽ bỏ qua cho họ sao?

“Ha ha!!!!” Trong bóng tối vang lên một tiếng cười khẽ, đối với hội Hoàng Địch Linh lại không khác gì sấm sét giữa trời quang. Tai của họ thính hơn người thường, không kẻ nào có thể đến gần họ mà không bị phát hiện như thế.

Thế nhưng giọng nói của người này lại truyền tới từ nơi không xa, trong nụ cười lười biếng có lộ ra vẻ khinh miệt và châm chọc.

“Ai?” Hoàng Địch Linh và những người đàn ông bị thương nhẹ khác lập tức lao người lên từ mặt đất, giơ súng nhắm về nơi đen tối kia.

Một bóng dáng cao lớn đi ra từ trong bóng tối, anh ta mặc bộ đồ rằn ri, vai phải khiêng một khẩu súng máy, tiến gần tới từng bước. Anh ta mỉm cười, đôi mắt rực rỡ như sao đêm, nhưng lại khiến cho đám người Hoàng Địch Linh dựng tóc gáy.

“Các người cho là đầu hàng còn có đường sống sao?” Người đàn ông để súng trên vai xuống, làm như không thấy mấy cái họng súng đang nhắm thẳng vào mình, “Diệp Diễm đã hạ lệnh không để lại kẻ nào sống sót.”

Hoàng Địch Linh hít sâu một hơi: “Là anh ư? Anh nghĩ sao?”

Người đàn ông cười, rõ ràng chiều cao hai người tương đương nhưng lại khiến cho đám người Hoàng Địch Linh sinh ra ảo giác bị người đàn ông này nhìn từ trên cao xuống. Ánh mắt anh ta chậm rãi quét qua bảy người nửa đứng nửa nằm kia, gằn từng chữ: “Tôi tới tặng cho các anh một con đường sống!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.