Ở nơi tối tăm sâu thẳm, lưới điện cũng đen ngòm, có ánh bạc chợt lóe qua.
Đầu thu thời tiết hơi lạnh. Áo khoác màu đen và áo sơ mi màu xám cũng làm
cho Diệp Diễm cao lớn càng thêm vẻ lành lạnh nghiêm túc. Trong tiềm thức của Trình Thanh Lam, trang phục như vậy tạo nên cảm giác thanh lịch tao nhã của người thanh niên chứ không phải là vị tướng lĩnh trẻ tuổi dẫn dắt sáu nghìn người lính khỏe mạnh đánh lui hơn vạn Zombie của hai trăm năm sau.
Anh nhấc cánh cửa kim loại xám xịt nặng nề gắn trên vách núi Lâm Hải lên,
để lộ cửa động đen nhánh. Cửa động rất nhỏ, chỉ vừa một người khom lưng
đi qua.
Trình Thanh Lam ngẩng đầu nhìn tia thăm dò lướt qua khiến bầu trời cao sáng
trưng như ban ngày. Đó không phải là đèn pha bình thường, màu trắng nhạt mà chiếu lên người có thể đốt thấu ba tấc dưới da trong nháy mắt. Cô
khẽ hỏi: “Vào thành từ đây sao? Đơn giản vậy à?”
“Hồi anh mười lăm tuổi, mẹ đã đưa anh rời khỏi Nam Thành qua lối này.” Diệp Diễm khẽ nói, xoay người bước vào cửa động tối tăm.
Trình Thanh Lam giật mình, thiếu niên Diệp Diễm bị gia tộc ruồng bỏ cất giấu câu chuyện gì?
Cô theo sát phía sau, Trần Giai Tân mang súng đi sau cùng, nhẹ nhàng đóng
cửa kim loại lại. Ba người hoàn toàn đi vào nơi tối đen. Lối đi ngang
qua lưới điện phòng hộ cao gần năm mươi mét và thành tường dày một mét.
Vì vậy không thể bật đèn, không thể lên tiếng. Bất cứ nguồn nhiệt nào có nhiệt lượng cao hơn nhiệt độ thân thể con người, hoặc là bất cứ nơi nào phát ra tiếng động đều có thể dẫn tới sự chú ý của đội người máy canh
gác.
Lối đi cực kỳ bằng phẳng, có thể nhanh chóng lặng lẽ tiến về phía trước.
Nhưng không khí trong đường ngầm kín bưng chôn trong đất bùn nhiều ngày
khiến con người khó chịu. Ba người kéo nhau, đi thành hàng về phía
trước. Không biết đi bao lâu, có lẽ nửa giờ, có lẽ dài hơn; Diệp Diễm
cuối cùng cũng dừng bước. Có lẽ đã cách xa nơi đóng quân của quân đội,
tia sáng nhỏ trong tay Diệp Diễm chợt sáng bừng trong đường ngầm.
Thì ra đã đến điểm cuối. Trên đỉnh đầu là một cánh cửa hình thoi, màu sắc xám xịt như cửa vào.
Diệp Diễm im lặng trước cửa ba giây.
Anh giơ tay lên, lướt qua cánh cửa kia từ trái tới phải. Chợt có cảnh tượng kỳ lạ xảy ra: Cánh cửa kim loại vốn xám xịt từ từ trở nên trong suốt
với ánh xanh bạc mỏng manh. Vì vậy ba người có thể thấy rõ cảnh tượng
bên ngoài - đó là một lối đi trống trải không một bóng người.
“Ra ngoài thôi.” Diệp Diễm nói, “Bốn giờ năm mươi ba phút. Máy cảm ứng từ
chỉ có tác dụng trong hai mươi bốn giờ. Làm xong việc thì đúng mười hai
giờ đêm tập hợp ở cửa vào.”
Máy cảm ứng từ của ba người dùng để chống thiết bị nhiễu sóng của đội cảnh vệ máy trong thành. Về phần Diệp Diễm lấy từ đâu ra thì không ai biết.
Trần Giai Tân gật đầu. Diệp Diễm dắt tay Trình Thanh Lam, khẽ mở cửa kia, ba người bò ra ngoài.
----------------
Năm giờ sáng, tại Nam Thành, trên đường chỉ có hai ba bóng người. Nhưng
trên mặt đường, giữa không trung, thỉnh thoảng sẽ có đội cảnh vệ máy
trong thành điều khiển mô tô điện hoặc vật thể bay để tuần tra.
Đây là ần đầu tiên Trình Thanh Lam được thấy người máy chân thực. Thậm chí
còn có một đội đi lướt qua cô. Người máy trơ xương kim loại, có loại
mang hình người, có loại thì không. Ánh mắt hờ hững liếc nhìn Diệp Diễm
và Trình Thanh Lam đi xa dần trong tiếng động cơ khẽ khàng.
“Người máy đều như vậy sao?” Trình Thanh Lam hỏi, “Em còn tưởng người máy giống người bình thường chứ.”
Diệp Diễm: “Loại đó chi phí cao, số lượng ít. Chỉ dùng trong trường hợp quan trọng.”
Trình Thanh Lam đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp Hồng Huân, cô ta ném người đàn ông trên giường cho quái thú làm thức ăn, còn nói chán người máy nam rồi. Cô hỏi: “Lúc em ở chỗ Hồng Huân đã thấy người máy hình người!”
Diệp Diễm cúi đầu liếc nhìn cô: “Còn có một loại có chi phí rẻ như người máy bình thường nhưng có hình người. Bề ngoài và thể lực hoàn mỹ, nhưng trí lực tương đối thấp và tuổi thọ ngắn. Tạo ra để làm. . . . . . đồ chơi
cho người giàu.”
Trình Thanh Lam im lặng. Thì ra là thói hư tật xấu của con người dù bao nhiêu năm đi nữa vẫn vậy. Mấy trăm năm trước, các quan lại quyền quý đều
thích săn bắn; hai trăm năm sau điều duy nhất thay đổi là họ có thể tạo
ra món đồ chơi mà họ muốn.
Trời sắp sáng.
Người đi đường càng lúc càng đôg, trên đỉnh đầu số lượng xe cộ lơ lửng và vật thể bay cũng càng lúc càng
nhiều. Diệp Diễm đội mũ lưỡi trai lên, vành mũ kéo thấp che kín hơn nửa gương mặt. Trình Thanh Lam mặc áo khoác mỏng và quần dài mượn của một
cô gái ở vùng đất chết đất chết. Hai người đi trên đường giống như cặp
đôi bình thường. Chẳng qua vóc dáng hai người nổi bật, khó tránh khỏi
hấp dẫn chú ý của người đi đường.
Diệp Diễm ôm Trình Thanh Lam vào trong ngực, dọc theo mặt đường như gắn đá cẩm thạch đi về phía trước.
Trời sáng dần.
Trình Thanh Lam ngẩng đầu lên, nhìn những tòa nhà xung quanh, nghe thấy nhịp đập thở than của trái tim mình.
Cô đã từng tưởng tượng nếu như thành thị năm 2235 không bị hủy diệt, sẽ có cảnh tượng thế nào. Có lẽ là những công trình lộng lẫy như mộng ảo,
những nhà cao tầng với hình dáng quái lạ nhưng vô cùng đẹp đẽ. Từng công trình đều hiện đại tân tiến.
Giờ đây hết thảy trước mắt đều giống như trong tưởng tượng.
Mặt đất, không trung và cả lòng đất chưa từng nhìn thấy tạo thành kết cấu
giao thông tọa độ ba chiều. Xe buýt và xe riêng qua lại trên không trung với độ cao khác nhau, tốc độ cực nhanh, mắt thường chỉ có thể nhìn thấy từng luồng ánh bạc lóe lên. Những công trình được đường cái phân chia
thành từng cụm, thể hiện những phong cách khác biệt.
Có hình đĩa khổng lồ trôi nổi giữa không trung. Đây là công trình xây dựng bằng khoáng sản đặc thù ở vùng đất chết;
Có hình lập phương hẹp dài kín mít nhưng lại cực kỳ đơn giản, hơn mười người chen chúc xếp hàng làm cho không gian càng bức bối;
Còn có kiểu công trình tạo thành từ mười mấy mặt phẳng trong suốt, Diệp Diễm nói những kẻ sống ở đó thường có dục vọng lộ liễu.
. . . . . .
Đây là thế giới thời đại quang điện(*). Hùng mạnh, chóng vánh, lạnh lẽo, đẹp đẽ.
* Quang điện là hiện tượng ánh sáng sinh điện. Khi ánh sáng rọi trên bề mặt một vật. Vật sẽ hấp thụ năng lượng nhiệt của ánh sáng cho đến tần số thời gian đạt đến
mức hấp thụ cao nhất. Vật sẽ không còn hấp thụ năng lượng nhiệt của ánh
sáng. Tại thời điểm này năng lượng ánh sáng sẽ tách điện tử rời khỏi bề
mặt của vật trở thành điện tử tự do có khả năng làm cho vật trở thành
dẫn điện.
“Giao thông cả thành phố được kiểm soát có hệ thống.” Diệp Diễm ngẩng đầu
nhìn vật thể bay màu bạc hình tròn bay qua, “Bất cứ phương tiện giao
thông nào đều có liên kết với điểm cuối. Tự động dẫn đường.”
“Em cảm thấy đúng là mình không uổng công đi một chuyến này.” Trình Thanh
Lam cười, nói: “Đi một ngày đang học một sàng khôn. Nhưng mà. . . . . .” Ánh mắt của cô lướt qua các công trình và vật thể bay, rồi nhìn thẳng
tới công trình đồ sộ đứng vững trong mây ở đằng xa, “Màu sắc của thành
phố này thật kỳ lạ.”
Thật sự rất kỳ lạ. Cả thành phố chỉ có một màu.
Ngoại trừ đủ mọi màu sắc của quần áo người qua đường ra, thì đưa mắt tới đâu
cũng chỉ thấy một màu. Dù là tòa nhà cao vút hay xe buýt bay qua, hoặc
là xe của đội cảnh vệ máy. Toàn bộ đều mang màu xám trang nghiêm mà tăm tối dưới ánh mặt trời.
Màu xám u ám không bờ bến. Vốn là thành phố quang điện phát triển vượt bậc, trong mắt Trình Thanh Lam lại trở thành thanh phố diệt vong cô đơn buồn thảm.
Diệp Diễm nói: “Vốn là có rất nhiều màu sắc. Trên thực tế mỗi một công trình đều có thể tự động điều chỉnh màu sắc. Đã từng rất đẹp.”
Trình Thanh Lam không hiểu, Diệp Diễm lộ vẻ mặt tôn kính trang nghiêm: “Cố tướng quân hạ lệnh, nếu như anh ta còn sống mà không thể khôi phục đại lục, khu vực dưới quyền anh ta sẽ vĩnh viễn dùng màu xám để tưởng nhớ những đồng bào hi sinh trong chiến tranh hoặc biến thành Zombie.”
“Là để mang đến áp lực và động lực cho mình và loài người?” Trình Thanh Lam khẽ nói, cũng thêm phần kính nể vị Cố tướng quân trong truyền thuyết
này.
Sau khi vào thành, Trần Giai Tân tách khỏi hai người đi mua vài vị thuốc
khan hiếm và vũ khí. Hai người Diệp Diễm đi dọc theo con đường kim loại
mềm mại màu xám khoảng nửa giờ, tới một con phố đặc biệt. Tòa nhà cao nhất hai bên phố không quá mười lăm mét. Kiểu kiến trúc hình bán cầu thuần màu xám.
Diệp Diễm đi tới căn nhà thứ ba ở bên trái thì đứng lại.
Căn nhà đó như thể cảm nhận được Diệp Diễm và Trình Thanh Lam, trong nháy mắt liền xảy ra biến hóa.
Vách tường bán cầu lồi chợt xuất hiện vết lõm, vết lõm nghiễm nhiên lại là hình người. Vết lõm càng lúc càng sâu, một tiếng “rắc” chợt vang lên, hình người đó tách ra từ vách tường, gần như là lơ lửng giữa không trung, lung lay trước mặt hai người. Nếu không phải Diệp Diễm cho biết
trước thì Trình Thanh Lam suýt nữa đã kêu ầm lên rồi.
Người máy mỏng manh mặc dù có đầu, thân thể và tứ chi giống con người nhưng
lại chỉ dày có mười centimet. Phần đầu chỉ là đĩa tròn, không có ngũ
quan.
Đột nhiên, trên cái đầu đĩa tròn nứt ra hai con mắt, chiếm gần một nửa cái
đĩa tròn. Con ngươi đó siêu đen siêu to, không có lông mi, chớp mắt hai
cái nhìn họ.
Tất nhiên Trình Thanh Lam sợ hết hồn, quá, quá kinh khủng!
“Xin chào, tiên sinh, phu nhân.” Giọng nói của người máy cũng phát ra từ đôi mắt đen đó, vừa khàn vừa thô, “Xin hỏi cần giúp đỡ gì?”
Trình Thanh Lam chỉ hận mình không có máy ảnh kỹ thuật số để chụp lại người máy này.
Diệp Diễm nói: “Mua tiền tín dụng.”
Tất cả chi phí ở Nam Thành đều dùng tiền tệ tín dụng điện tử dưới danh
nghĩa của một người để thanh toán. Mà trong đó có thể lén lút mua ID giả và tiền tín dụng ở chợ đen.
Đôi mắt đen của người máy nhìn trái nhìn phải, giọng nói khô khốc trầm
xuống, vươn cánh tay không có bàn tay ra đặt lên khóe miệng, giống như
bảo hai người nhỏ giọng chút: “Suỵt. . . . . . Muốn bao nhiêu?”
Diệp Diễm đưa tay phải ra.
Có lẽ người máy đã quen với chuyện này, rất lanh lợi đưa tay trái ra, nhận được một viên khoáng thạch tinh thể màu lam từ tay Diệp Diễm. Tập trung nhìn lại, con ngươi màu đen chợt to ra, vừa sáng vừa tròn, ngẩng đầu
lên, ánh mắt nhìn Diệp Diễm rõ ràng đã khác lúc trước.
Trình Thanh Lam không thể nhịn cười, trong đôi mắt đen đó rõ ràng viết hai chữ: “Đại gia!”
Một tấm thẻ mỏng tang trong suốt màu lam nhạt đặt trên cánh tay người máy, Diệp Diễm nhẹ nhàng cầm lấy: “Cảm ơn!”
Người máy lại trở về vết lõm trên vách tường: “Vinh hạnh của tôi.”
Diệp Diễm bỏ thẻ vào trong ngực, liếc thấy Trình Thanh Lam còn nhìn chằm
chằm vào mặt tường đã khôi phục vẻ bằng phẳng bóng loáng.
“Nơi này được coi là khu vực đen của Nam Thành à?” Trình Thanh Lam ngẩng đầu hỏi anh: “Người máy cũng buôn bán?”
Diệp Diễm lắc đầu: “Nó chỉ là người làm, kiểu cửa hàng này bình thường do
loài người mở.” Ánh mắt chợt trở nên sắc bén: “Buổi tối ở đây cũng
không an toàn.”
Trình Thanh Lam le lưỡi: “Vàng thau lẫn lộn?”
Diệp Diễm gật đầu, Trình Thanh Lam không khỏi suy nghĩ vàng thau lẫn lộn ở thế kỷ XXIII sẽ ra sao?
Diệp Diễm lại không nghĩ nhiều, ôm lấy cô, đi tới đầu khu phố nhỏ này, đưa
tay nhấn lên cột đèn màu bạc ở ven đường. Đỉnh đầu tối sầm lại, một cơn
gió vụt tới, vật khổng lồ màu xám rơi xuống trước mặt hai người.
Cửa tự động hình chữ nhật bật ra, bên cạnh cửa, một người máy nhỏ hình tròn chỉ cao một mét khẽ khom người: “Xin chào!”
“Đây là?” Trình Thanh Lam nhìn Diệp Diễm bình tĩnh bước vào cỗ máy hình bầu dục này.
Diệp Diễm đưa tay cho cô: “Xe taxi.”
Buổi sáng trôi qua rất nhanh. Diệp Diễm thuê chiếc taxi cao cấp nhất. Hai
người đang thưởng thức bữa sáng thịnh soạn trên chiếc taxi bay, mười
phút sau đã tới thư viện của Đế Quốc. Đó là một tòa nhà hình đĩa bay lơ
lửng trên không trung. Dưới hướng dẫn của người máy thông minh, hai
người tra cứu trong hệ thống thư viện hai tiếng, tìm kiếm tư liệu về cỗ
máy thời gian mà chính phủ chế tạo.
Nhưng còn về chuyện sử dụng máy thời gian, hệ thống chỉ ghi lại chính phủ đã
sử dụng hai lần, chia ra đưa người tình nguyện về năm mươi năm quá khứ
và năm mươi năm tương lai. Nhưng những người tình nguyện đó cũng chưa
trở về.
Cũng không ghi lại chuyện đã sử dụng máy thời gian đưa người quá khi tới
hiện tại. Điều này làm cho Trình Thanh Lam có phần chán nản.
Bởi vì hệ thống bảo an của thư viện cực kỳ tiên tiến nên hai người không
dám nán lại quá lâu, đến trưa đành phải rời đi. Bữa trưa vẫn ăn trên
chiếc taxi bay họ thuê.
Nhìn những tòa nhà màu xám lướt qua cửa sổ, nghĩ tới việc đã mất công lẻn vào Nam Thành mà
không thu hoạch được gì, Trình Thanh Lam không khỏi ủ rũ. Thức ăn phân
tử người máy đưa tới có ngon đến đâu cũng chẳng có vị gì.
“Anh sẽ giúp em tìm được đáp án.” Diệp Diễm nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói vừa chậm vừa trầm.
Trình Thanh Lam nắm lấy tay anh: “Ừ, chúng ta từ từ tìm. Buổi chiều làm gì?”
Diệp Diễm quay đầu nhìn người máy: “Giao cho cậu đó.”
Không phải giọng ra lệnh, nhưng lại cực kỳ thông thạo. Đó là thái độ quyền
quý mà người hầu máy đã quen thuộc, người máy khẽ khom người theo phản
xạ có điều kiện: “Vâng.”
Trình Thanh Lam liếc mắt nhìn Diệp Diễm vẫn bình tĩnh. Anh đã cởi mũ và áo
khoác xuống, áo sơ mi màu xám cắt may vừa vặn với tôn lên khí chất hơn
người của anh, khóe miệng khẽ mím theo thói quen càng lộ vẻ kiên nghị.
Người đàn ông hai ngươi bảy tuổi đã không còn là thiếu niên trẻ trung
nhanh nhẹn nữa, cho dù chỉ ngồi lặng lẽ ở đối diện cũng làm cho người ta cảm thấy sức mạnh vững vàng có thể nương tựa.
“Cảm ơn anh!” Cảm ơn anh vì lời thách đố của em mà mạo hiểm tới Nam Thành.
Diệp Diễm khẽ mỉm cười, đưa tay vuốt mái tóc dài trên bờ vai cô.
Lúc này, người máy nhỏ ở bên lại chợt xoay người, đưa mặt về bên ngoài taxi bay, thân thể tròn trịa nghiêm trang, sắc xanh của đôi mắt hình bầu dục dịu dàng, nghiêm chỉnh hành lễ. Trình Thanh Lam tò mò nhìn sang thì
thấy mấy mét bên dưới là một tòa thành đá cổ xưa không thuộc thời đại
này, lặng lẽ đứng sừng sững. Mà trong bán kính vài trăm mét lại hoàn
toàn trống rỗng, không có bất kỳ công trình, cây cối và người đi đường
nào.
Người máy như thể biết được nghi ngờ của Trình Thanh Lam, quay đầu lại: “Phu
nhân, đây là dinh thự của người thống trị vĩ đại, vua của đại lục, Cố
tướng quân.”