Anh Hùng Thời Loạn

Chương 48: Trận chiến của hai người



“Buông cô ấy ra!” Người đàn ông giằng co với Diệp Diễm từ từ ngẩng đầu lên, chiếc râu trên đỉnh đầu dần dần thẳng tắp, bàn tay khổng lồ vì tức giận mà siết chặt thành nắm đấm. Mà phía sau, đôi cánh đủ để che kín vạn vật bỗng giương lên, tấn công điên cuồng, hết sức căng thẳng.

Nhưng Diệp Diễm không trả lời. Anh ném một quả lựu đạn vào phòng, khói bỗng tản ra, Diệp Diễm ôm Trình Thanh Lam nhảy ra ngoài cửa sổ.

Trong tiếng kính cửa sổ vỡ vụn, Diệp Diễm ôm Trình Thanh Lam đáp vững vàng trên mặt đất. Hai người thất lạc nhiều ngày cũng chỉ có thể lẳng lặng nhìn đối phương một giây. Không kịp hỏi han, không kịp rơi lệ, Diệp Diễm đã nhấc chân chạy như bay.

Vô cùng may mắn vì đội quân Zombie đều tập trung ở sau tòa thành đợi lệnh, nên suốt quãng đường họ chỉ gặp mấy con Zombie, hoàn toàn không thể ngăn cản được tốc độ của Diệp Diễm.

“Bùm!!!!” Một tiếng nổ chấn động mặt đất. Trình Thanh Lam gục trên vai Diệp Diễm, thấy đạn lửa đột nhiên bắn ra từ tầng cao nhất trên tòa thành, trong chớp mắt đã thắp sáng bầu trời đêm đen nghịt.

Song hành với ngọn lửa hủy diệt đó, một bóng người cao lớn bỗng trải cánh lao vọt ra từ trung tâm ngọn lửa. Trên cánh của anh chỉ dính chút lửa, không thể cản trở anh vỗ cánh tung bay.

Bóng đen khổng lồ bổ nhào về phía hai người!

“Anh ta đuổi sắp tới rồi!” Trình Thanh Lam vội la lên.

Bước chân của Diệp Diễm không hề ngừng lại mà còn tăng tốc, trong nháy mắt đã cách xa mấy mét. Mà trước đó không xa là hai bóng người sừng sững đang đứng đợi. Họ thấy Diệp Diễm và người đang giương cánh đuổi theo phía sau thì vội vã rút súng ra bắn!

Song sự chạy trốn và phản kích của loài người sao có thể ngăn cản nổi đòn tấn công cuồng nộ của hoàng tộc hành tinh Hackley chứ? Gebhuza nghiêng người né đạn liên tiếp, rồi chợt vươn thẳng người ra, bàn tay dài mang lực sát thương cực lớn tóm lấy đỉnh đầu Diệp Diễm và Trình Thanh Lam!

Nhưng Diệp Diễm lại chạy như bay với tốc độ không thể tin nổi, sau lưng lại như mọc mắt! Anh chợt xoay người, súng trên tay nâng lên! Với cự ly gần như vậy, cho dù Gebhuza có thân thể cứng rắn không dễ bị đạn xuyên thủng vẫn phải tránh sang bên.

Đã không thể trốn thoát, Diệp Diễm đặt Trình Thanh Lam xuống, đôi mắt đen nhánh nhìn cô lần cuối: “Chạy mau!” Vừa dứt lời, anh giơ súng xoay người lại. Trình Thanh Lam lùi lại mấy bước. Dưới bầu trời đêm tràn ngập ánh lửa, cô chỉ có thể thấy đầu và cổ của người đàn ông xoay lưng về phía mình bỗng mọc lông thú màu vàng đen, nanh dài móng nhọn lóe sáng giữa trời đêm.

Trình Thanh Lam lo lắng quay đầu lại, trong ánh trăng mờ ảo chỉ thấy ẩn hiện bóng dáng quen thuộc của hai người đứng đằng xa, hình như là Chu Tấn và Trần Giai Tân. Họ được Diệp Diễm và Hồng Huân cứu ra, đang chạy nhanh về phía này, súng tự động trong tay bắn càn quét.

Trình Thanh Lam không thể nào chạy trốn như lời Diệp Diễm.

Phía trước, hai người đã biến thân dùng những tòa nhà đổ nát làm vật chắn, nã súng liên tục vào đối phương. Hai người theo sát nhau, không ai chạy trốn, không ai lùi bước.

Thời gian chiến đấu của hai người thực ra rất ngắn, nhưng trong mắt Trình Thanh Lam thì như thể cả thế kỷ! Đấu súng không có kết quả, hai người lao vào bắt đầu vật lộn!

Đôi cánh khổng lồ bỗng giương rộng, vây quanh phía sau bán thú khiến anh không thể trốn tránh. Bàn tay kim loại đủ để cắt nát mọi vật bỗng siết chặt cổ bán thú!

Bán thú gầm lên một tiếng thấu trời! Nắm đấm thép với móng nhọn vung mạnh về phía bụng hoàng tử Hackley. Người Hackley buộc phải tránh ra, bán thú cũng nhào tới, răng nanh mãnh hổ phát sáng, đôi mắt khát máu đỏ như lửa, nhìn chằm chằm vào đôi mắt tức giận màu tím đậm của người Hackley.

Bán thú bỗng nhảy lên, nhào về phía người Hackley.

Nhưng bán thú bỗng dừng bước!

Bán thú bị thương nặng vẫn chưa khỏi hẳn, vừa rồi còn chiến đấu kịch liệt mà thở hồng hộc. Vừa định dùng hết sức bình sinh để tấn công thì vết thương do đạn trên ngực lại đau xót, khiến bước chân của anh hơi lảo đảo!

Tuy vậy cả hai đều là cao thủ, dù nhỏ nhoi nhưng sao có thể trốn được đôi mắt sắc bén của người Hackley chứ? Gebhuza rít lên một tiếng, dùng hết sức lực của bản thân, bàn tay cứng như sắt đâm thẳng vào lồng ngực bán thú..........

Thời gian như ngừng lại ở khoảnh khắc này.

Người Hackley và bán thú đều mở to mát nhìn cô gái bỗng nhiên lao ra, hai trái tim gần như cùng ngừng đập!

Gebhuza không thể tin mà nhìn khuôn mặt mịn màng tái nhợt trước mắt........

Cô che trước người Diệp Diễm, cản lại bàn tay còn cứng hơn sắt của anh. Bàn tay cắm sâu vào vị trí ngực trái của cô. Bởi vì quá nhanh nên khi anh nhận thấy thì đã quá muộn!

Bàn tay của người Hackley xuyên thẳng qua chiếc áo khoác quân đội mỏng manh, xuyên qua cơ thể của cô, xương sườn của cô; dù gặp phải vật cản cứng rắn nhưng không hề chùn bước, chỉ trong một giây đồng hồ bàn tay anh đã thấm đẫm máu mà xuyên tới lưng cô!

Cô mỉm cười, cô nở nụ cười lạnh như băng! Nòng súng trên tay trái cô chĩa thẳng vào lồng ngực của anh. Động tác này có lẽ đã tiêu hao hết thảy sức lực của cô, cho nên lúc này mặt cô đã trắng bệch.

Trước mắt Gebhuza bỗng tối sầm lại, nụ cười tái nhợt của cô cũng trở nên mờ ảo.

Nhưng giọng nói khẽ khàng của cô lại truyền đến: “Đinh Nhất!”

“Pằng!” Tiếng đạn lẳng lặng vang lên, viên đạn găm sâu vào thịt, lồng ngực của anh bỗng đau nhức. Nhưng anh chỉ hơi hoảng hốt, lùi lại một hai bước, đờ đẫn nhìn bàn tay nhuốm máu từ từ rút khỏi cơ thể mềm mại của cô.

“Thanh Lam!” Bán thú rên rỉ thê lương, một tay chậm rãi ngửa người cô ôm vào lòng. Cô cố gắng liếc nhìn anh, ánh mắt đong đầy vẻ thương tiếc.

“Bán thú.....” Ánh mắt của cô bắt đầu mơ hồ, nhưng nụ cười bên khóe môi lại thêm rạng rỡ. “Anh tới cứu em...... Thật tốt.......”

Tay bán thú ướt đẫm máu của cô, đôi mắt đỏ ngầu mở to mang vẻ hoảng hốt chưa từng có. Bán thú cô độc không biết phải nói gì để an ủi, chỉ kinh ngạc nhìn khuôn mặt trắng như tuyết của cô.

“Đưa em đi...... Bán thú.......” Giọng nói của cô càng khẽ hơn, bàn tay buông thõng bên người muốn vuốt ve khuôn mặt hoảng hốt bi thương của bán thú, song cô hoàn toàn không có sức lực để giơ tay lên.

Động tác cuối cùng của cô không được bán thú chú ý tới. Anh run rẩy vòng tay ôm cô chặt thêm: “Lam..... Lam....”

Ngay lúc này, thân thể cô khẽ run lên, tay trái được anh nắm chặt chợt buông thõng. Đôi mắt trắng đen rõ ràng bỗng đờ đẫn.

Thân thể bán thú cũng run lên theo, trong khoảnh khắc đó, anh cũng quên mất hô hấp.

Vị trí trái tim bị xuyên thủng, không thể sống sót.

Tuy vậy, bán thú đã trải qua trăm ngàn cuộc chiến dường như không hiểu được điều này, dường như anh đã quên mất sự thật căn bản này. Đôi mắt dã thú đỏ bừng dần dần trở nên mông lung mơ hồ, ngơ ngác nhìn cô gái trong lòng.

Những giọt nước mắt nóng hổi không thể khống chế mà rơi trên khuôn mặt kinh hoàng của mãnh hổ, nhỏ lên khuôn mặt lạnh như băng của cô, cuối cùng vùi vào mảnh đất dưới chân.

“Lam...... Lam.......” Hơi thở của anh hỗn loạn, vươn móng vuốt run rẩy ra, mang chút hi vọng mong manh cuối cùng mà vuốt ngực cô. Song, nơi đó cực tĩnh lặng, không phập phồng, không có tiếng đập.

Ánh mắt bán thú bỗng thẫn thờ.

Lúm đồng tiền tinh nghịch cô để lộ khi vùi trong lòng anh; nhịp đập trái tim dâng trào khi cô ôm đầu thú của anh vào lòng như thể mới ngày hôm qua.

Anh chưa bao giờ nghĩ tới nụ cười của cô sẽ đọng lại, trái tim của cô sẽ ngừng đập. Cho dù có tai họa lần này, anh cũng cho rằng chỉ là cuộc chia lìa ngắn ngủi, chỉ là thử thách ông trời dành cho hai người. Anh vẫn luôn cho rằng cô sẽ ở trong lòng anh mà nở rộ cả đời.

Cho nên anh tới đây. Anh tới cứu cô. Rõ ràng anh vẫn còn sống sau mưa bom bão đạn, sóng biển cuồn cuộn; rõ ràng anh đã cầm súng liều lĩnh tới cứu cô gái của anh.

Đội quân bảy vạn Zombie cũng không thể làm anh chùn bước, sự phản bội của Đế Quốc cũng không thể phá hủy ý chí kiên cường của anh. Anh tin rằng: Diệp Diễm và Trình Thanh Lam sẽ là cái tên được loài người đương đại ghi nhớ cùng thừa nhận, và sẽ được khắc lên cùng một bia mộ.

Nhẫn kết hôn vẫn ở trong túi áo của anh. Anh phát hiện trong căn phòng ở vùng đất chết, định bụng sau khi cứu cô về thì đeo cho cô một lần nữa, rồi hôn lên mái tóc dài mềm mượt của cô.

Trình Thanh Lam, Trình Thanh Lam của anh. Cô vì anh mà hằng đêm phải nằm dưới thân người đàn ông khác hầu hạ, anh là hi vọng duy nhất để cô có thể thoát khỏi cái chết. Có trời mới biết khi anh đã tức giận đến mức nào khi thấy Đinh Nhất chiếm đoạt cô ở tầng cao nhất trên tòa thành. Nếu không vì cứu cô, anh có thể lập tức cùng chết với Đinh Nhất!

Song, khi anh cho rằng mình sắp làm được; khi anh cho rằng dù mình có chết ở đây, cô cũng có thể chạy về vùng đất chết;

Khi họ chỉ còn cách bức tường Zombie an toàn chưa tới một nghìn mét, khi hai người mới gặp lại nhau được mấy phút ngắn ngủi......

Móng vuốt run rẩy của bán thú mơn trớn mái tóc dài mềm mại của cô. Quân phục mỏng manh, trong bóng đêm đôi chân thon dài trắng nõn xinh đẹp rung động lòng người. Tuy vậy, trong mắt bán thú lại tràn đầy vẻ tuyệt vọng khiến người khác đau lòng!

Bán thú bỗng ngẩng đầu lên, tiếng gào thét của mãnh hổ bất chợt vang dội khắp vùng đất Zombie.

Hơn vạn Zombie trong doanh trại phía sau tòa thành bị đánh thức, chúng bị tiếng gầm thảm thiết của dã thú làm cho sợ hãi mà chạy trốn khắp nơi, chạy trốn khỏi sát ý thê lương trong tiếng gầm đó!

Nhưng tiếng gầm thét thê lương đó vang lên hết lần này đến lần khác, như thể muốn trút hết tất cả sức lực trong lồng ngực, như thể muốn hủy diệt toàn bộ đại lục này!

Đám Zombie nháo nhác trốn tránh, bản năng khiến chúng bắt đầu đi theo tiếng gầm này, cùng kêu gào khóc thét bằng tất cả sức lực của chúng.

Trong nháy mắt, toàn bộ đại lục đều vang vọng tiếng Zombie. Tựa như thủy triều không có bến bờ, xâm nhập toàn bộ đất trời.

Ngay sau đó, tất cả động vật chim muông trên đại lục cũng bị tiếng khóc rống nguyên thủy này gọi về, bộc phát tiếng gào thét theo bản năng!

Các sĩ quan phòng giữ Nam Thành ở đằng xa cũng bị đánh thức khỏi giấc ngủ say! Hai nghìn binh lính ở vùng đất chết đồng loạt nhìn về phương Bắc!

Song, tiếng rên rỉ rung động đại lục cũng không thể nào thực hiện được kỳ tích. Trong tiếng kêu bi thương khiến cả đại lục kinh hoàng, cô gái nằm trong lòng bán thú vẫn như pho tượng, tĩnh lặng, lạnh như băng.

Bán thú đột nhiên ngừng kêu, quay đầu lại. Đôi mắt khát máu nhìn chằm chằm vào người Hackley ở đằng xa!

Ngực phải của anh đầm đìa máu tím, nhưng anh lại không hề động đậy mà nhìn cô gái trong lòng bán thú.

Đôi mắt tím đậm của hoàng tộc co rút mãnh liệt, chiếc râu màu trắng bạc trên đỉnh đầu cũng cuộn lại thành vòng tròn nhỏ, như thể vừa đụng phải sẽ mở bung ra! Bàn tay khổng lồ màu trắng bạc còn đọng lại những giọt máu không ngừng nhỏ xuống của cô gái, dần dần hòa vào với dòng máu tím chảy đầm đìa trên người anh, nhuộm khoảng đất dưới chân anh thành màu đen thẫm.

Bán thú đột nhiên ôm lấy thân thể Trình Thanh Lam, giơ súng lên vội bắn về phía người Hackley.

Tay chân người Hackley không hề động đậy, súng cũng quên phản kích, tuy vậy đôi cánh lại giương lên theo bản năng, trong nháy mắt đã bay mấy mét lên trên trời, tránh né loạt đạn của bán thú.

Cùng lúc đó, tòa thành ở phía Đông Bắc bỗng vang lên tiếng nổ dữ dội, còn mạnh hơn tiếng nổ vừa nãy gấp mấy lần, ánh lửa chiếu sáng vùng đất Zombie cũng như vùng đất chết!

Ở giữa không trung, người Hackley bỗng quay đầu lại. Đó là phương hướng của kho lương thực và vũ khí! Mà ánh lửa ở nơi đó đã ngất trời!

Trong đêm tối, vang vọng tiếng cười thô lỗ của phụ nữ: “Ha ha ha ha!” Đó là tiếng cười của Hồng Huân, vô cùng rõ rệt trong tiếng nổ dữ dội!

Người Hackley như thể được tiếng nổ rung trời động đất này làm cho bừng tỉnh, đôi mắt tím dần dần phục hồi như cũ. Giữa không trung, anh chậm rãi quay đầu lại nhìn bầu trời bao la phía Đông Bắc, rồi lại nhìn hai người Chu Tấn và Trần Giai Tân đã chạy đến bên cạnh Diệp Diễm và Trình Thanh Lam, giơ súng bắn về phía anh.

Cuối cùng anh hít sâu một hơi, không hề nhìn mặt đất nữa mà tung cánh bay về phía kho hàng bị thiêu đốt!

Mà trên mặt đất, bán thú như thể không phát hiện ra thân thể Trình Thanh Lam càng lúc càng lạnh như băng, ôm cô đứng dậy, nói với hai người Chu Tấn và Trần Giai Tân: “Quay về doanh trại! Tìm quân y!”

Hai người Chu Trần không thể nói nữa liếc mắt nhìn nhau. Hai người cũng thấy vết thương của Trình Thanh Lam, không có quân y nào có thể cải tử hoàn sinh. Nhưng hai người lại gật đầu, đồng thời đưa tay muốn nhận lấy cô gái trong lòng bán thú.

Lưng bán thú đã ướt đen vì vết thương bị rách miệng, nhưng anh làm như không biết, ôm thật chặt thân thể đã bắt đầu lạnh như băng, nhấc chân chạy như điên, bóng dáng chìm dần vào bóng đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.