Đối với kẻ gặp lại người yêu, vật chất tinh nguyên bị mất chỉ là một câu
nói. Nhưng đối với tầng lớp thống trị tối cao của loài người trên đại
lục, điều này chẳng khác gì sấm sét giáng xuống mặt đất!
Sao kẻ trộm có thể lẻn vào dinh thự của Cố tướng quân được? Làm sao có thể
tìm được tầng hầm thứ nhất chứa vật chất tinh nguyện được? Sao lại có
thể lấy trộm số liệu DNA của Cố Đồng để mở cảnh cửa kiểm soát được? Kẻ
trộm có phải là người Hackley không?
Nhân viên an ninh của dinh thự Cố tướng quân gấp rút kiểm tra màn hình giám sát cửa kiểm soát.
Mà cuối cùng khiến Cố tướng quân gầm lên giận dữ: “Đi! Tìm xem vật chất tinh nguyên đang ở vị trí nào!”
Ba phút sau, binh lính quăng máy giám sát đi, xông tới: “Tướng quân! Ở vùng đất chết!”
Cố Đồng bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh băng liếc nhìn tất cả tưỡng lĩnh cấp cao ở đó, gằn từng chữ một: “Vùng - Đất - Chết?”
Quá trình điều tra truy xét tiến hành bí mật, không đánh động đến những
người bình thường trong thành, cũng không đánh động đến đôi nam nữ ẩn
mình trong khách sạn.
Hai người đã ở khách sạn ba ngày, bí mật trốn tránh, như đôi tình nhân bỏ trốn.
Vết thương của Diệp Diễm hồi phục rất nhanh, sau mấy ngày nghỉ ngơi, những vết thương chưa được chữa trị cẩn
thận đã tốt hơn phân nữa. Trình Thanh Lam cũng tắm rửa sạch sẽ, khôi
phục vẻ sáng sủa tinh khiết.
Xe buýt và những vật thể bay vẫn lượn lờ trên bầu trời ngoài cửa sổ, thế
giới thịnh vượng tạo thành từ quang và điện hoàn toàn không phù hợp với
hai người đang ôm chặt nhau trong phòng.
Diệp Diễm ngồi trên ghế sô pha đặt ở ban công khép kín, Trình Thanh Lam ngồi bên cạnh anh. Người đàn ông quen nắm giữ mọi việc, một tay ôm lấy hông
cô, tay kia cầm điếu thuốc lẳng lặng hút.
“Thay tim cho em sao?” Thân thể và thần trí dần dần phục hồi trở lại, Trình Thanh Lam cũng bắt đầu hiểu mang máng vài chuyện.
“Hoàng Địch Linh.” Lông mày Diệp Diễm không hề nhướng lên, thuốc lá kẹp ở ngón giữa cháy rất nhanh.
“Vậy em có thể mở ngực mình ra xem trái tim có hình thù thế nào không?” Trình Thanh Lam nói rất nghiêm túc.
Nhưng Diệp Diễm lại lộ vẻ căng thẳng: “Em điên rồi! Da thịt và xương cốt đã chữa trị lành lặn rồi....”
Trình Thanh Lam cười: “Đùa thôi! Đừng hoảng vậy chứ!”
Diệp Diễm ném thuốc xuống, giẫm chân lên vùi tắt, vươn hai tay ra nhấc cô lên đùi, lặng im không nói lời nào.
“Vậy bây giờ em là loài gì?” Trình Thanh Lam ngẩng đầu khỏi lồng ngực của anh, đôi mắt đen nhánh rất bình tĩnh.
Diệp Diễm không nói gì, chiếc cằm đã cạo sạch râu đặt lên cái trán lạnh như băng của cô.
“Thật ra em thật sự vô cùng may mắn!” Trình Thanh Lam nói tiếp, “Chết đi sống lại! Anh không biết em biết ơn thế nào đâu!”
“Nếu không phải vì.....” Cô nhìn Diệp Diễm bằng ánh mắt có nét thương xót,
“Một mình anh ở trên thế giới này đơn độc biết bao! Cho nên mặc dù.....
em rất muốn chết. Nhưng khi Gebhuza giết em, em thật sự không nỡ rời bỏ
anh.”
Diệp Diễm lặng lẽ hôn môi cô. Môi lưỡi bị đè nén lâu ngày mãnh liệt thăm dò
trong cô như ngọn lửa nóng rực, thậm chí có phần hơi tàn nhẫn.
Hồi lâu mới buông cô gái thở hồng hộc, ánh mắt hoảng hốt ra.
“Người máy.” Diệp Diễm nói dịu dàng. “Bây giờ em đã tiến gần tới người máy bị
cải tạo hơn. Nhưng thuộc loại hình mà anh mới nghe thấy lần đầu.”
Bộ chip hoàn mỹ, tinh vi thay cho trái tim, khống chế nhất cử nhất động
của thân thể; nguồn năng lượng chứa đựng khoáng chất quý hiếm, có thể
khiến thân thể bộc phát sức lực chiến đấu khủng khiếp. Bởi vì khoáng
chất mà máu cũng có độc tố, trở thành vũ khí sắc bén bảo vệ thân thể.
Song chủ nhân của thân thể này lại có suy nghĩ của con người, tình cảm của con người, thậm chí có thể mang thai......
Không phải là người máy có sức chiến đấu mạnh nhất. Nhưng dõi mắt khắp đại
lục, cho dù là thủ hạ của Cố Đồng cũng không có người máy được nhân tính hóa như vậy.
Trình Thanh Lam bình tĩnh gật đầu: “Anh là bán thú, em là người máy, chúng ta huề nhau.”
Diệp Diễm nhìn cô.
“Vậy em không phải xuyên không đến đây sao?” Trình Thanh Lam cười rồi nói. “Vậy ai đã bảo tồn thân thể của em, rồi tiến hành cải tạo em?”
Diệp Diễm lắc đầu, ôm cô chặt thêm.
Trình Thanh Lam nghĩ tới một chuyện, nói tiếp: “Sao người máy ở dinh thự của Cố tướng quân lại nghe lời anh vậy?”
Diệp Diễm dịu dàng lưu luyến hôn lên mái tóc dài của cô: “Hồi bé chơi bài, nó thiếu nợ anh.”
Trình Thanh Lam thấy buồn cười.
Thấy cô có vẻ đã bình tĩnh trở lại, tâm trạng cũng khá khẩm, bàn tay Diệp
Diễm chậm rãi đặt lên bụng dưới bằng phẳng của cô. Trình Thanh Lam không khỏi run lên.
“Bà xã....” Lần đầu tiên Diệp Diễm gượng gạo gọi cô theo cách của vợ chồng loài người trăm năm trước.
Mặt Trình Thanh Lam nhất thời nóng lên, trái tim ấm áp: “Ừm! Ông xã!”
Diệp Diễm nhìn lúm đồng tiền của cô, khó khăn lắm mới có thể thốt ra: “Em mang thai rồi.”
Thân thể Trình Thanh Lam cứng đờ, mãi sau mới chậm rãi lên tiếng: “Là của ai....”
Diệp Diễm khẽ vuốt bụng cô: “Hôm nay chúng ta tới bệnh viện.....”
Trình Thanh Lam bỗng tái mặt, gật đầu.
Con của loài người và hoàng tộc Hackley có dáng vẻ ra sao? Trình Thanh Lam
không biết. Nhưng khi hai người đi tới “Phòng khám chui”, khi cô thấy hình ảnh thấu thị(*) tự động hiện lên trên màn ảnh thì hơi hoảng hốt.
* Thấu thị là phương pháp thể hiện những hình ảnh không thể thấy lên mặt
phẳng. Nói chung là giống kiểu vẽ hình học ba chiều hồi cấp ba đó
~~~~~~~
Không dám đến bệnh viện lớn mà chỉ có thể tới đây. Song phòng khám chui ở thế kỷ XXIII cũng đã có thiết bị tự động thực hiện tiểu phẫu phá thai.
Trình Thanh Lam nằm trên chiếc giường bệnh màu trắng, dưới thiết bị tự
động chữa bệnh, nhìn vật thể nhỏ bé gần như chưa có hình hài trong bụng
mình lại có cảm giác thật kỳ diệu.
Tại sao không mang thai con Diệp Diễm chứ? Trình Thanh Lam cắn môi dưới.
Thời đại này, chuyện sống chết khó có thể nói, cô bỗng nhiên muốn sinh
con. Nếu như có ngày cô chết đi, ít ra còn có con ở lại với anh.
Nhưng lại mang thai con của Gebhuza. Cô lại không thể khống chế mà nhớ tới
những đêm buông thả tuyệt vọng, nhớ tới đôi mắt tím rừng rực cuồng nhiệt của anh ta.
Lúc này, Diệp Diễm đứng cạnh thấy vẻ thương xót của cô thì lặng lẽ siết chặt nắm tay.
Mối hận bị đoạt vợ, Gebhuza đoạt lấy cô ngay trước mắt anh.....
Ánh mắt tàn nhẫn của quân nhân bỗng lóe lên.
Cô gái nằm trên giường không nhận thấy gợn sóng tức giận dưới khuôn mặt
bình tĩnh của Diệp Diễm. Cô đưa tay ra, nhấn chốt làm giải phẫu.
Thiết bị chữa bệnh trí năng hóa chậm rãi tiến đến, dụng cụ dò xét bao phủ bụng Trình Thanh Lam, bắt đầu đọc số liệu chi tiết.
Còi báo động! Còi báo động vang trời chợt vang lên trong phòng khám! Thiết
bị chữa bệnh trí năng hóa bỗng thu hồi thiết bị khám, một cái hộp phía
sau bỗng mở ra, họng súng chìa ra ngoài.
“Loài Hackley! Loài Hackley!” Giọng nói cứng ngắc của người máy vang lên dồn
dập. Diệp Diễm bỗng nhướng mày, đưa tay kéo Trình Thanh Lam trên giường, cùng lúc đó rút súng bên hông ra, bắn một viên đạn vào bảng điều khiển
của thiết bị chữa bệnh.
Giọng nói của người máy biến mất nhưng còi báo động vẫn kêu gào không ngớt,
ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập của con người! Diệp Diễm và
Trình Thanh Lam liếc mắt nhìn nhau, lấy vũ khí rồi xông ra cửa.
Lặng lẽ bình an trở về khách sạn.
“Có lẽ tất cả thiết bị trí năng trong thành có liên kết với khu điều khiển, nhận lệnh tiêu diệt người Hackley.” Diệp Diễm đoán. Sắc mặt anh rất khó coi, thật ra anh không thể nào chịu được chuyện cô mang thai con của
một người đàn ông khác.
Trình Thanh Lam không lên tiếng. Cô không nói với anh rằng vừa nãy khi còi
báo động trong phòng khám chợt vang lên, cái thứ chỉ có thể gọi là trứng thụ tinh trong bụng này lại bỗng nhiên đập một nhịp như thể trái tim
khác của cô.......
Nếu không phá thai, có lẽ cô sẽ sinh ra một quái vật! Sẽ có cái râu nho
nhỏ, thân thể mềm mại màu trắng bạc.... Trình Thanh Lam như có thể thấy
một đôi mắt màu tím trong suốt non nớt đang nhìn mình. Nó là đời sau của hoàng tộc Hackley, nhưng lại được loài người nuôi dưỡng.....
Trình Thanh Lam lấy chiếc súng bên giường, đưa cho Diệp Diễm.
Diệp Diễm lẳng lặng nhìn cô, không nhận lấy.
“Anh bắn vào bụng em đi!” Trình Thanh Lam nói. “Em có thể cảm nhận được...”
Ngón tay trắng nõn của cô chỉ vào một chỗ trên bụng mình. “Nó đang co
ro..... ở đây.....”
Diệp Diễm tóm lấy súng ném xuống đất. “Em điên rồi!” Sao anh có thể bắn cô
được chứ. Dù anh muốn đích thân đập chết Gebhuza, nhưng đứa con trong
bụng cô?
Diệp Diễm lấy lại bình tĩnh: “Tối nay chúng ta trở về vùng đất chết.” Ánh mắt anh mang nét ấm áp. “Tìm quân y xử lý.”
Trình Thanh Lam gật đầu, tay lại vô thức xoa bụng. Cô biết không thể giữ lại
đứa bé này. Đúng là dở khóc dở cười, rõ ràng là một sinh mệnh vô tội,
nhưng lại là con của Gebhuza.
Phải phá thai. Trình Thanh Lam quyết định.
Cô biết, dù Diệp Diễm không nói, nhưng nếu đứa bé này còn sống sẽ là lời
nhắc nhở cô và anh sự chiếm đoạt điên cuồng của Gebhuza trong khoảng
thời gian bị giam giữ đó......
Trời tối dần.
“Tại sao loài người và người Hackley lại đi tới tình cảnh nước sôi lửa bỏng
như lúc này?” Trình Thanh Lam vẫn muốn biết chuyện này.
Diệp Diễm lắc đầu: “Hơn một trăm năm trước đã là kẻ thù không đội trời chung.”
“Nhưng chắc có nguyên nhân chứ!”
Diệp Diễm nhìn chằm chằm vào cô: “Cần nguyên nhân sao? Đối với anh mà nói,
hơn mười ngày Gebhuza từng cướp em đi cũng đủ cho anh thế giết sạch
người Hackley trong vũ trụ này rồi!”
Hai tay Trình Thanh Lam vuốt ve khuôn mặt góc cạnh của anh: “Diệp Diễm....
Sau khi phá thai, anh có thể ôm em....” Hơn mười ngày chia lìa và đè
nén, hai đêm liên tiếp hai người ôm nhau ngủ, cố có thể cảm giác được
vật nóng rực cương cứng dưới người anh chạm lên đùi cô, nhưng anh vẫn
lẳng lặng bất động cả đêm.
Diệp Diễm lại lắc đầu: “Vết thương của anh vẫn chưa lành hẳn, em cũng cần nghỉ ngơi. Cứ để một thời gian rồi hẵng nói.”
Không phải anh không muốn. Nhưng hai đêm nay, cho dù nằm trong lòng anh nhưng cô vẫn cứng ngắc thất thần, không thể nói anh không nhận ra. Anh không
đành lòng tưởng tượng mấy ngày qua cô đã phải trải qua những gì. Nhưng
nếu cô chưa bình thường trở lại, thì dục vọng của anh có là gì chứ?
Trình Thanh Lam nghe vậy, mãi không lên tiếng, về sau mới nói: “Trước kia có
một cách nói. Phụ nữ gọi chồng của mình là 'phu quân' (**). Trước kia em chỉ thấy từ này rất thích hợp để chỉ bạn đời của mình. Nhưng bây giờ em lại thấy từ này rất sâu sắc.”
** Phu quân: Nguyên văn là Lương Nhân 良人, là cách gọi chồng. Nhưng từ Lương ở đây còn có nghĩa là tốt, lương thiện.
——————————————————————
Bóng đêm sâu thẳm.
Đêm nay trăng sáng ngời, mảnh đất trống dưới lưới điện cao thế được chiếu sáng mang màu trắng ngần như được nước rửa trôi.
Không biết tại sao Trình Thanh Lam lại thấy xung quanh rất tĩnh lặng. Có lẽ bởi vì trời sắp sáng?
Quân canh giữ biên phòng hình như đã được tăng cường. Hai người bò lổm ngổm ở bãi đá ngoài bờ biển hồi lâu mới tìm được cơ hội lặng lẽ chạy lướt qua
bình nguyên, thoát khỏi sự truy đuổi của đèn rọi cường độ cao.
Hai người chạy băng vô cùng ăn ý, khoảng chừng hơn mười phút, hai người đã
tới chỗ Diệp Diễm đậu xe. Họ leo lên xe bọc thép, đóng cửa lại, Trình
Thanh Lam thở dài một hơi.
Diệp Diễm khẽ hôn lên khóe môi Trình Thanh Lam, nhìn sâu vào mắt cô.
Trình Thanh Lam hiểu, anh đang nói: Cuối cùng họ đã trở lại địa bàn của mình, hai người đã an toàn.
Trình Thanh Lam cười: “Diệp lão đại, sau này lại phải lăn lộn cùng anh, chỉ bảo nhiều hơn nhé.”
“Tuân lệnh!” Diệp Diễm khởi động xe, đôi mắt đen sẫm nhìn thẳng phía trước, “Phu nhân!”
Trình Thanh Lam cảm thấy lòng mình ấm áp, khi động tình, cách gọi thân mật này cực kỳ xúc động.
Xe bọc thép băng qua bãi đổ nát, băng qua bình nguyên của vùng đất chết. Trong bóng đêm, đại lục cực kỳ yên tĩnh.
Rốt cuộc Trình Thanh Lam cũng thấy lạ ở đâu rồi.
Yên tĩnh, yên tĩnh như thể đã chết. Tiếng rít của Zombie ở miền xa xôi lại
hoàn toàn biến mất! Đã xảy ra chuyện gì mà mấy vạn Zombie lại im thin
thít như vậy?
Cuối cùng xe bọc thép cũng chạy đến Bắc Bộ, tới bức tường Zombie mà toàn bộ
binh lực của Diệp Diễm đang canh giữ. Trên đường, xe bọc thép không gặp phải bất kỳ kiểm tra nào, dễ dàng băng qua những phòng tuyến vốn dĩ được canh gác, nhưng giờ này lại trống không.
Cho đến khi xe đến doanh trại.
Trong chiếc xe bọc thép đóng kín, hai màn hình màu bạc cực lớn hiển thị hình ảnh mấy mét bên ngoài xe.
Trình Thanh Lam siết chặt bàn tay, cầm tay Diệp Diễm theo bản năng.
Diệp Diễm cũng lặng yên ngồi đó, nắm chặt lấy bàn tay lạnh như băng của cô.
Hai người nhìn cảnh tượng tĩnh lặng đến rùng rợn trước mắt, không nói nên lời.
Doanh trại vẫn luôn yên bình nghiêm chỉnh, giờ lại im thin thít. Xe bọc thép
lái vào doanh trại như một tảng đá rơi vào vùng nước chết, nhưng không
gợi lên tiếng động nào.
Trình Thanh Lam dằn lại nỗi sợ trong lòng, cô vô thức đưa tay mơn trơn vùng
bụng bằng phẳng, nơi đó dường như cũng có nhịp đập yếu ớt.
Những bóng người đứng chi chít khắp nơi. Trong bóng đêm, mặt họ bị ánh đèn
quân doanh chiếu mà trắng bệch khác thường. Trình Thanh Lam thậm chí còn nhận ra những cảnh vệ của Diệp Diễm trong số đó. Sắc mặt của họ tái
nhợt, vẻ mặt dại ra, đôi mắt đờ đẫn, nhìn về khoảng không trước mặt. Như thể những bức tượng mất đi sức sống.
Đám người đứng lặng yên trước xe bọc thép, kéo dài đến nơi mà mắt thường
không thể nhìn thấy. Với thị lực của Trình Thanh Lam, có thể nhìn rõ sau hàng người dài mấy trăm mét, bầy Zombie ngày xưa điên cuồng khát máu
giờ cũng lặng thinh đứng đó.
Người và Zombie bỗng chốc không khác gì nhau!
Họ đứng yên lặng trước xe bọc thép, đội quân hùng hậu, mỗi người chỉ cần
vươn một tay ra cũng đủ để xé nát Diệp Diễm và Trình Thanh Lam thành
nghìn mảnh!
Diệp Diễm hít sâu một hơi, nhấc súng, mở cửa xe rồi bước xuống. Trình Thanh
Lam muốn cùng đi ra nhưng lại phát hiện Diệp Diễm đã khóa cửa xe từ bên
ngoài!
“Diệp Diễm!” Cô gào lên, ngẩng đầu thấy Diệp Diễm đứng trước đội quân mấy vạn người ngoài cửa sổ mà lòng chùng xuống!
Trong vòng ba ngày hai người rời đi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ở vùng đất chết phía bắc Nam Thành?