Anh Hùng Thời Loạn

Chương 55: Người nhân tạo số 15



Gebhuza nghe vậy, lập tức nói: “Liên minh cũng có thể.” Anh nhìn chằm chằm vào Trình Thanh Lam, “Nhưng, tôi muốn cô ấy.”

Ba người đàn ông đều yên lặng. Cố Đồng nhìn anh, đôi mắt thú của Diệp Diễm đỏ ngầu.

“Vì sao tôi phải làm lợi ích trao đổi?” Giọng nói trong trẻo vang lên. Diệp Diễm biến sắc, nhìn Trình Thanh Lam.

Gebhuza hít sâu một hơi: “Thanh Lam, tôi sai rồi. Khi nhìn thấy em sắp chết, tôi. . . không ép em nữa. Đi theo tôi được không?”

Trình Thanh Lam cắn môi dưới nhìn anh, đôi mắt đen gợn sóng lăn tăn.

Ánh sáng tím nhạt dần dần biến mất, cái râu màu trắng từ từ trở nên trong suốt. Bàn tay khổng lồ màu trắng trở lại thành màu mạch. Cứ thế biến hình trước mắt mọi người. Cho đến khi màu tím trong mắt biến mất, thay vào đó là màu đen tinh khiết.

“May là em còn sống.” Giọng của Gebhuza vừa chậm vừa trầm, hoàn toàn không còn là chiến sĩ bình tĩnh vừa mới xuyên qua mưa bom bão đạn kia nữa, “Tôi không làm vậy nữa đâu. . . Đi cùng tôi nhé. . .”

“Tôi không đi cùng anh!” Trình Thanh Lam nhìn anh trong dạng hình người, cái tên quen thuộc kia bỗng bật lên thành tiếng, “Đinh Nhất, người tôi yêu là Diệp Diễm. Dù chiến tranh thắng lợi hay thất bại, dù loài người hay tộc Hackley bị tiêu diệt, người duy nhất tôi yêu chỉ có Diệp Diễm mà thôi. Anh nói sẽ không ép tôi nữa, vậy anh đi đi, mang theo dân tộc của mình, đánh bại người máy. Mười năm sau, chờ tôi đến lấy mạng anh!”

Gebhuza nhìn sâu vào mắt cô, khóe miệng chợt nở nụ cười khổ, nói bằng giọng điệu trêu đùa chỉ Đinh Nhất mới có: “Đúng là người phụ nữ nhẫn tâm. . . Em đã quên lần đầu khi rời khỏi tôi, em đã bảo tôi đợi em trở lại sao? Tôi vẫn đợi, mà em không chịu trở lại.”

“Cho nên. . . Cho nên anh mới có thể đối xử với tôi như vậy ư? Tôi sẽ giết anh, tôi thề!” Nước mắt không thể khống chế mà tuôn rơi. Đúng vậy, không có được tình yêu thật bi ai. Nhưng tại sao có thể chiếm đoạt như vậy?

Cứ coi như cô phụ anh, không trở lại bên anh nữa, nhưng tại sao anh lại có thể đối xử với cô theo cách cố chấp bốc đồng như vậy?

Gebhuza thấy nước mắt của cô, bàn tay thô ráp bên người siết chặt rồi lại buông ra.

“Được. Tôi không ép em.” Gebhuza lẳng lặng nói, “Tôi chờ em mười năm sau tới giết tôi. Không hề gì, tôi sẽ đợi em thêm mười năm nữa, Trình Thanh Lam.”

Hai người không nói thêm lời nào.

Đứng sau Trình Thanh Lam, Diệp Diễm siết chặt bàn tay hổ, móng tay cứa vào lòng bàn tay, từng giọt máu lặng lẽ nhỏ xuống. Đôi mắt của bán thú nồng đậm màu máu, đứng sau nhìn bả vai run run của cô.

Cố Đồng và Thư Bình Nam liếc mắt nhìn nhau, khuôn mặt màu xanh của Cố Đồng ra chiều đăm chiêu, Thư Bình Nam khẽ lắc đầu.

Thư Bình Nam đưa hiệp ước, ba người ký tên, lấy danh nghĩa vua của vùng đất vương giả, vùng đất Zombie và tộc Hackley. Hiệp ước được đưa vào kho cơ mật tối cao của quân đội ngay lập tức, ngoài ra còn bí mật gửi bản sao cho chính khách và những người có cấp bậc từ Đại úy trở lên ở Nam Thành.

Sau khi liên minh, các chiến sĩ thu hồi vũ khí, năm chiếc máy bay chiến đấu nhanh chóng cất cánh biến mất trên bầu trời bao la của Nam Thành.

“Mấy ngày nữa chiến hạm của tôi sẽ được đưa tới.” Gebhuza nói, “Loài người, tôi sẽ không tin tưởng các người nữa. Tốt nhất các người nên tuân thủ lời hứa, nếu không dù phải chiến đấu tới người dân cuối cùng, tôi cũng không lùi bước.”

Anh không nhìn Trình Thanh Lam nữa, đoạt lấy chiến xa của một gã Zombie, nhảy lên.

“Ngày mai gửi kế hoạch tác chiến cho tôi.” Giọng của anh lẫn trong tiếng động cơ trầm thấp. Xe bọc thép màu đen đột nhiên phóng đi, để lại luồng khói bụi.

Bốn người ở lại vẫn đứng trước máy bay, nhìn bóng dáng cô độc ấy dần dần đi xa.

Thấy ba người kia không lên tiếng, Thư Bình Nam địa vị thấp nhất bèn lên tiếng phá vỡ sự lúng túng: “Tướng quân, ngài Diệp, chúng ta có đến Tây Đại Lục theo kế hoạch không. . .”

Ánh đỏ, ánh đỏ chói mắt bỗng xé rách bầu trời đại lục! Như chiếc rìu khổng lồ màu đỏ bổ đôi bầu trời, rồi biến mất trong nháy mắt.

Cố Đồng chợt nhướng mày, quát lên: “Mau lên máy bay!”

Nhưng đã không kịp nữa!

Bốn người bị chuyển biến bất ngờ làm cho hoảng hốt ngước mắt nhìn đường chân trời phương xa. Gebhuza chợt phanh xe lại, giống mọi người, anh cũng bị ánh đỏ đó làm cho kinh hoàng!

Phía bắc, bầu trời vùng đất Zombie bỗng nhiên xuất hiện màu đỏ gay gắt, lóa mắt.

Đây là rung động thứ hai trong ngày sau sự xuất hiện của Gebhuza. Chẳng qua khi Gebhuza xuất hiện, Diệp Diễm và Cố Đồng đã lên kế hoạch, nhưng biến chuyển lúc này thậm chí còn khiến Cố Đồng bất ngờ!

Một phi thuyền hình thoi màu đỏ, hung tợn mà nhanh chóng, trong nháy mắt đã từ bầu trời phía bắc lướt tới nơi chỉ còn cách mọi người hai cây số.

Thật hung tợn! Phi thuyền hình giọt nước bình thường không bao giờ dùng màu sắc bắt mắt. Nhưng chiếc phi thuyền trước mặt hoàn toàn đi ngược với lẽ thường, lại còn trốn được tuần tra của quân đội loài người và Zombie mà vọt tới giữa vùng đất Zombie!

Tất cả hỏa lực trên máy bay chiến đấu sau lưng Diệp Diễm nhanh chóng phản ứng, tất cả tên lửa đều nhắm vào phi thuyền trên bầu trời này.

Mà dưới mặt đất, chiếc xe bọc thép màu đen của Gebhuza đột nhiên chuyển hướng, cấp tốc lao về phía mọi người.

Bốn người dưới đất cũng giơ súng nhắm vào phi thuyền trên trời.

Song chiếc phi thuyền màu đỏ đó cũng không tấn công.

Dòng điện vang tiếng cực khẽ đến mức gần như không thể nghe thấy, trên trời bỗng hiện lên hình ảnh ba chiều khổng lồ.

Đó là một người đàn ông.

Một người đàn ông mặc bộ quân phục màu đen phẳng phiu, tầm ba mươi tuổi. Trên cổ áo và vành mũ quân đội đều ký hiệu hoa lan đỏ chói. Ký hiệu này đại biểu cho quân đội người máy trên Trái Đất.

Hắn ta cũng không quá điển trai, nhưng vô cùng cao lớn. Đường nét trên mặt góc cạnh cường tráng, trán cao rộng, mũi cao. Đôi môi dày khẽ mỉm cười, hơi mím. Đôi mắt kia có màu đỏ, đây là màu mắt của người máy.

Hình ảnh lớn gấp mấy lần của hắn ta được chiếu lên không trung, trông như một vị thần, cúi đầu nhìn xuống mấy người Cố Đồng. Đôi mắt sâu thẳm lóe lên ánh sáng.

“Cố Đồng, tôi là Hình Tùng, thủ lĩnh của Tây Đại Lục, chính thức tuyên chiến với các người.” Giọng của hắn ta trầm thấp khô khốc, còn rét lạnh hơn gió thu vùng đất chết, “Dùng vùng đất của tôi và cậu làm chiến lợi phẩm, không chết không thôi.”

Cố Đồng đứng dưới đất ngẩng đầu lên nhìn hắn ta, gằn từng chữ một: “Tôi sẽ thu phục mảnh đất loài người đã đánh mất, đánh đuổi đám phản bội các người!”

“Ha ha!!” Bóng người trên không trung cất tiếng cười to, híp mắt lại. “Cố Đồng, cậu cũng y hệt bố mình, vẫn cho rằng tôi là kẻ phản bội loài người sao?”

Cố Đồng không lên tiếng, tuy vậy trong mắt anh và Diệp Diễm đồng thời hiện lên sát ý sắc bén. Trình Thanh Lam khởi động mũ bảo hiểm theo bản năng, tập trung vào phần đầu của hình ảnh ba chiều đó. Mặc dù cô biết đây cũng chỉ là hình ảnh ba chiều mà thôi.

Hình Tùng, kẻ thống trị của quân đội người máy Tây Đại Lục. Người máy bất tử, cuộc sống vĩnh hằng. Hắn ta vẫn giữ nguyên khuôn mặt ba mươi tuổi, năm mươi năm trước đã phát động chiến tranh người máy đầu tiên, thống trị Tây Đại Lục đã lâu. Mấy ngày nay Trình Thanh Lam cũng nghe Cố Đồng nhắc tới tên hắn ta.

Nhưng người máy bất tử sẽ không có đời sau, sẽ không có tình cảm. Người máy chiến đấu siêu đẳng như vậy, lãnh đạo hơn vạn chiến sĩ người máy, phát động từng cuộc chiến tranh vì lý do gì chứ?

Gióng trống khua chiêng tuyên chiến, sát ý lạnh như băng. Hắn ta đang tìm kiếm đối thủ ư? Trình Thanh Lam không biết. Nhưng hôm nay nghe thấy tên hắn ta, trong lòng hơi hồi hộp.

Thống lĩnh của quân đội người máy! Người máy.

Song, như thể cảm nhận được tiếng thở dài trong lòng Trình Thanh Lam, đôi mắt màu đỏ của hình ảnh ba chiều bỗng nhìn chằm chằm vào Trình Thanh Lam! Khi thấy trang bị khắp người cô thì giật mình.

Hội Diệp Diễm cũng rùng mình.

“Đứng sau lưng anh. . .” Diệp Diễm khẽ nói. Trình Thanh Lam từ từ nhấc chân di chuyển. Nòng súng hướng vào phi thuyền đỏ rực.

“Người nhân tạo số 15?” Hắn ta bỗng bật cười. “Thì ra ở đây. . .”

Trình Thanh Lam bỗng thấy tai mình ù đi. Người nhân tạo số 15, người nhân tạo số 15! Người nhân tạo?

Vậy mà ánh mắt của hắn ta hơi thẫn thờ như nhớ ra điều gì đó, ánh mắt lạnh băng sắc bén bỗng dịu dàng hơn. Nhưng vẻ dịu dàng đó nhanh chóng biến mất, hắn cúi đầu, nhìn Trình Thanh Lam từ trên cao, lẩm bẩm: “Chạy trốn đủ xa rồi. . . Trở lại đi, người nhân tạo!”

Lời còn chưa dứt, một luồng sáng màu đỏ bỗng toát ra từ phi thuyền, nhắm trúng vào người Trình Thanh Lam. Cả người cô bị bao quanh bởi ánh đỏ, song viên đạn ở nòng súng tay trái cũng lập tức bắn vào phi thuyền!

Diệp Diễm kéo cô cách xa ánh đỏ nguy hiểm đỏ. Cố Đồng quát to: “Hình Tùng, anh muốn khai chiến luôn sao?! Tôi hầu!”

Cùng lúc đó, chiếc xe bọc thép màu đen bỗng phanh lại, Đinh Nhất nhảy khỏi xe, giơ súng máy lên nhắm vào phi thuyền màu đỏ, nhưng lại lao người về phía Trình Thanh Lam.

“Cố Đồng!” Giữa không trung, Hình Tùng lạnh lùng nói. “Đây là người nhân tạo vợ tôi làm, có liên quan gì tới cậu?”

Người máy cũng có vợ sao? Trình Thanh Lam chợt nghĩ, chắc cũng có. Bản thân cô cũng là người máy được cải tạo, không phải cũng yêu Diệp Diễm sao?

“Tôi không đi theo anh.” Nghe giọng nói dịu dàng khi nhắc đến vợ của anh ta, Trình Thanh Lam bỗng lớn tiếng, nói: “Anh có vợ, tôi cũng có chồng của mình.”

Hình Tùng hơi ngẩn ra, như cười như không: “Cô có chồng?” Hắn liếc nhìn bán thú đứng trước Trình Thanh Lam, “Bán thú đê tiện này ư?”

Không đợi Trình Thanh Lam trả lời, hắn khẽ nói: “Không. Tôi không cho phép.” Vừa dứt lời, ánh mắt của hắn trở nên sắc bén. Cùng lúc đó, khoang đáy chiếc phi thuyền màu đỏ bỗng mở ra, mười mấy người máy màu xám tro nhảy xuống, lao về phía Trình Thanh Lam!

Tuy vậy, những người đàn ông dưới mặt đất sao có thể để người máy cướp Trình Thanh Lam đi được? Gebhuza giơ súng lên bắn vào đầu người máy! Thư Bình Nam lập tức ra lệnh cho hỏa lực của máy bay chiến đấu sau lưng yểm trợ phản kích! Diệp Diễm giận dữ gầm lên với Trình Thanh Lam: “Lên máy bay!” Lập tức nâng súng nhào về phía người mấy gần nhất! Ngay cả Cố Đồng trước giờ không bao giờ ra tay, đôi mắt xanh chợt sắc bén, bằng tốc độ mắt thường không thể quan sát mà vung nắm đấm về phía người máy cũng đang tấn công với tốc độ tương đương!

Bởi vì tốc độ của người máy rất nhanh, trong nháy đã vây quanh bốn người đàn ông, máy bay chiến đấu sau lưng không thể nào bắn chính xác được. Nhưng ngoại trừ Thư Bình Nam yếu hơn chút, ba người còn lại đều là những chiến sĩ đứng đầu đại lục. Hai bên vừa giao đấu, mức độ chênh lệch giữa sức chiến đấu của mười người máy chiến đấu cấp cao và ba người họ càng rõ rệt. Sau vài giây, dưới đất là ba thi thể người máy bị bẻ gãy cổ.

Mà trên máy bay chiến đấu của Cố Đồng, mười người máy cấp cao nghe tin lập tức hành động, lao vào cuộc chiến. Có thể đoán được, không tới năm phút nữa, họ có thể giết chết toàn bộ người máy của Hình Tùng!

Trình Thanh Lam hiểu lực chiến đấu của mình không bằng ba người họ, xoay người chạy lên cầu thang. Nhưng người đàn ông trên không trung lại mỉm cười, ánh đỏ toát ra từ phi thuyền lại khóa chặt lấy cô.

“AAAA!” Cô hét lên một tiếng, lực hấp dẫn cực mạnh khiến Trình Thanh Lam không thể nhúc nhích!

“Quay lại đây!” Người đàn ông gầm lên, mọi người dưới đất đồng thời ngẩng đầu, chỉ thấy thân thể Trình Thanh Lam bị luồng sáng màu đỏ này hút lấy, bay vọt lên khoang đáy của phi thuyền.

Diệp Diễm, Cố Đồng, Gebhuza gần như nhảy lên cùng một lúc, lao về phía Trình Thanh Lam!

Trong luồng sáng mang sức mạnh vô cùng vô tận đó, Trình Thanh Lam cứng ngắc chuyển động thân thể, nòng súng trên tay trái nhắm bắn vào hai người máy đứng ở cửa khoang!

Một người máy kêu lên rồi ngã xuống, người kia nghiêng đầu né tránh, vươn cánh tay kim loại màu xám bắt lấy cổ Trình Thanh Lam! Theo thói quen đối xử với tù binh bỏ trốn, người máy chiến đấu đấm mạnh vào bụng Trình Thanh Lam!

“AAA!” Trình Thanh Lam kêu lên thảm thiết.

Ba người đàn ông chỉ cách phi thuyền vài mét bỗng thay đổi sắc mặt! Trơ mắt nhìn cửa khoang đóng lại.

Họ đều thấy Trình Thanh Lam bị người máy đánh trúng bụng, khom người xuống, khuôn mặt bỗng trở nên cứng ngắc. Dòng máu màu tím đỏ chậm rãi chảy dọc theo bắp chân trắng như tuyết của cô!

Không phải là màu đỏ, là màu đỏ tím. Là màu đỏ tím rất gần với màu tím. Như một vòi nước không kịp đóng, dòng máu đỏ tím tuôn trào, trong nháy mắt đã thấm đẫm bắp đùi của cô! Đỏ đến chói mắt, tím đến kinh người!

Diệp Diễm gầm lên, thân thể dường như mất trọng tâm, nhào về phía khoang đáy!

Đôi mắt Gebhuza tràn ngập nỗi đau, không thể tin nổi mà nhìn cô, đôi mắt đen thẫm mau chóng trở thành màu tím đậm xinh đẹp, con ngươi co rút lại, anh thét vang trời: “THANH LAM!”

Trong cơn đau, Trình Thanh Lam ngước đôi mắt choáng váng mơ hồ lên, thấy bóng dáng ba người đàn ông lao về phía trước. Còn có hai đôi mắt cực kỳ bi thương, một đôi đỏ ngầu, một đôi tím đậm, nhưng đã bị cánh cửa kim loại ngăn cách.

“TRÌNH THANH LAM!” Tiếng thét của Gebhuza vang dội cả bầu trời, nhưng nằm trong chiếc phi thuyền đột ngột rời khỏi mặt đất, Trình Thanh Lam không thể nghe thấy được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.