Chạy được một vòng thấy không còn ai, Hùng quay lại phòng Ý, hắn thầm nghĩ:
-Ca chưa nếm thử mùi vị loli thế nào! Hay cứ thịt bé Vi luôn.
-Phi...phi.... Cầm thú à! Bé như vậy mà ngươi cũng muốn ăn.
Hùng vỗ vỗ vào đầu xua đi ý nghĩ tà ác đó.
Hùng tới cửa phòng Ý, bỗng giọng quái dị già nua vang lên:
-Meo! Ý muội muội, cho bổn đế hôn phát!
-Vân thị nữ lại đây đấm lưng cho bổn đế.
-Cạc cạc cạc, thật thoải mái a!
Hùng lập tức trợn tròn mắt, con mèo đê tiện dám câu dẫn nữ nhân của hắn.
Hùng đạp cửa xông vào, nhìn con mèo đang bị Ý chấn dán tứ chi xuống đất. Hùng không khỏi cười, con mèo bệnh này đúng là tự luyến tới cực điểm, da mặt còn dầy hơn tường, bị áp sát xuống nền nhà mà vẫn phun lời đê tiện được.
-Anh Hùng!
Vân nhào tới nhảy vào trong lòng Hùng, dùng hai cánh tay ngọc quấn quanh cổ hắn, nàng dùng sức ôm chặt, nước mắt không kìm nổi chảy xuống.
- Khóc cái gì? Hùng cười véo mũi nàng.
- Người ta cao hứng không được sao? Vân chu cái miệng nhỏ, một bên si mê nhìn Hùng nói:
- Muội cảm thấy huynh khác trước.
Khi mới quen hắn, Hùng vẫn chỉ là thiếu niên mới vào đời, thật sự là chưa dứt sữa. Nhưng mấy năm nay trải qua nhiều mưa gió chém giết, dung hợp với tên đen, chẳng những thân thể thành thục, tư tưởng cũng thành thục, tạo thành khí thế đặc biệt của mình. Nàng cảm thấy hắn càng mê người, càng hấp dẫn hơn.
Hùng xoa đầu Vân:
-Cho dù ca thay đổi như nào, ca vẫn yêu thương các nàng.
Vân hạnh phúc nói:
-Vâng.
Buông Vân ra Hùng mỉm cười nhìn Ý, Ý buông tha con mèo lao vào lòng Hùng. Nàng áp mặt vào ngực hắn, dùng khuôn mặt trơn mềm cọ lên ngực hắn vài cái.
Con mèo cũng lập tức vọt tới bên Hùng, vừa cắn góc áo hắn vừa la lối.
-Hùng tử! Cứu mạng, bổn đế ở đây bị hại thảm a.
Con mèo kéo áo Hùng kêu gào, nó muốn ra bên ngoài chơi.
Vài năm không gặp không ngờ con mèo vù vù nhảy đến sơ cấp Võ Tôn. Hùng trừng mắt nhìn nó:
- Con mèo đê tiện, không phải ngươi tán Mộng Hương sao?
-Cút đi! Sắc mèo theo gái bỏ bạn.
Nghe thấy Mộng Hương bộ lông trắng muốt con mèo dựng ngược, nghiến răng kèn kẹt:
- Xú tiểu tử đừng nhắc tới con điên đó nữa, bổn đế bị hại thảm.
Nghĩ tới Mộng Hương từng hại mình, sắc mặt Hùng rất khó coi, hỏi con mèo:
-Nàng làm gì ngươi?
Con mèo ngồi xuống một bên cào cào móng vuốt khó chịu nói:
-Con điên đó phong ấn tu vi bắt bổn đế nhốt lại...
Mới nhốt lại thôi, Hùng khinh thường:
-Thế đã là gì, hôm trước nàng còn....ta....
-Xú tiểu tử ngươi nói cái gì?
Biết tí nữa lỡ lời Hùng vội cười cười hỏi nó:
-Nàng nhốt ngươi lại làm gì?
Con mèo trợn mắt:
-Con điên đó nhốt bổn đế chung với con mèo đực, rồi thả dâm dược vào. Bổn đế liền cùng con mèo đực kia.....
Nói tới đây con mèo run rẩy toàn thân, lần đầu nó lộ vẻ sợ hãi, bộ lông màu trắng dựng cả lên.
Nhìn bộ dáng run run của nó, Hùng cười ha hả, hỏi:
-Vậy sao ngươi còn ở đây?
Mắt con mèo đảo đảo nói bừa:
-Bổn đế thích không được sao?
Ý khinh bỉ nhìn con mèo:
-Chàng đừng nghe nó nói bậy, lần nào nó muốn trốn đều mang theo một đống váy nữ sinh nên bị cao thủ học viện tóm lại.
Con mèo hung tợn nhìn chằm chằm vào Ý, nó bổ nhào tới người nàng. Ý tung cước sút con mèo dính tường.
-A!
-Ý muội! Bổn đế khổ sở cứu nàng, không ngờ nàng lại đối xử với bổn đế như vậy!
-Vong ơn bội nghĩa a.
-..........
Hùng mặc kệ con mèo đê tiện nói bậy, quay sang hỏi hai nàng:
Nghe Hùng nói trực tiếp như vậy, Vân sợ hãi đỏ mặt lí nhí:
-Người ta mới không muốn.
Nghĩ tới thân thể mát lạnh của Tuyết, Hùng chép miệng:
-Xem ra ca phải tới Băng tộc một chuyến.
......
Kẹt!
Lúc này cửa phòng Ý được mở ra.
Hihi!
-Anh Hùng, có nhớ muội không?
Mộng Hương cười khanh khách bước vào phòng Ý, đôi mắt quyến rũ như muốn câu hồn người khác chớp chớp nhìn Hùng.
Nhìn nữ nhân xinh đẹp yêu dị vừa bước vào, Hùng chợt cứng đờ, con mèo càng khoa trương hơn trốn thẳng xuống gầm giường.
Ánh mắt Hùng gian nan từ trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Hương dời đi, nữ nhân này là người duy nhất mà Hùng không dám công khai ngắm nhìn, Hùng không muốn bị nàng ăn đến không còn cặn bã. Hùng nghiến răng nghiến lợi thầm nhủ: “ Đợi có thực lực phải thịt nàng mới được, dám câu dẫn ca”.
Hơn mười năm trước Hương tới học viện, nàng vẫn ở đây. Thỉnh thoảng nàng đi ra ngoài vài tháng, nàng thường tới thăm Ý, Vân. Khi rảnh còn hướng dẫn hai nàng tu luyện, tâm sự với nhau, dần dần ba nàng thân như tỉ muội. Vân, Ý cũng kể cho Hương nghe về Hùng, biết Hùng háo sắc nên Hương muốn trêu chọc hắn.
Vân lao tới ôm Hương kêu lên:
-Tỉ tỉ? Nửa năm không gặp, muội rất nhớ tỉ!
-Ngoan! Tỉ bận chút việc. Hương xoa đầu Vân.
Khụ!
Hùng ho nhẹ một tiếng, nghĩ lại lúc bị nàng đùa bỡn Hùng căm tức nói:
-Hồ ly tinh tìm ca có chuyện gì?
Hương bĩu môi, chớp chớp đôi mắt đen láy mê hồn:
-Người ta nhớ huynh mà?
Hùng khinh bỉ nhìn nàng:
-Nhớ ca! Lại đây cho ca ôm nào.
Nói xong Hùng định nhào lên ôm lấy Hương, vẻ mặt dâm tiện.
-Ah!
- Không muốn.
-Ý muội cứu tỉ!
Hương hét lên, lộ ra bộ dáng yếu đuối vô lực chạy tới núp bên người Ý.
Con mèo thấy Hùng uy phong như vậy chui từ gầm giường ra.
Nó ưỡn ngực tự tin mười phần nói:
-Hương thị nữ, lại đây đấm lưng cho bổn đế.
-Hihi! Không phải đế miu nổi danh học viện đây sao?
Mộng Hương cười hihi bước lại gần tóm lấy con mèo xách lên rồi quăng Trấn Thiên Bi cho Hùng:
-Trả huynh! Muội tìm thấy nó bên ngoài học viện.
Nàng nói xong xách con mèo đi xa. Con mèo đang đắc ý ai ngờ bị Hương tóm, nó hoảng sợ rú lên:
-Hùng tiểu tử mau quản bà nương của ngươi!
Thấy Hùng quay mặt đi làm như không biết, con mèo sợ run lên.
-A!
-Có ai không cứu mạng.
Tiếng gầm rú con mèo vang vọng, nó tưởng Hùng tiểu tử vẫn còn uy phong nên không sợ Hương, nó đâu biết được Hùng cũng bị Hương hại thảm. Kêu loạn một hồi nó nói:
-Hương muội! Dù nói gì đi nữa, chúng ta là giao tình cũ, không cần vừa thấy mặt đã đánh đánh giết giết, làm hỏng đi giao tình của chúng ta!
-.........
Nghe giọng điệu vô sỉ xa dần Hùng cười haha, khổ thân con mèo.
Ý, Vân cũng mỉm cười, mỗi lần Hương về học viện con mèo đều trốn mất, ai ngờ hôm nay tự chui đầu vào.
Hùng dâm tiện quét qua thân thể hai nàng.
-Hắc hắc! Còn sớm chúng ta nói chuyện nhân sinh đi.
-Ah.
Nhìn Vân, Ý hoảng sợ bỏ chạy Hùng càn rỡ cười to lao tới ôm lấy hai nàng.