Anh Không Biết

Chương 20: Chương 20





Editor: KiL
Hướng Vãn quay đầu nhìn Giang Ngư Chu, anh đã đổi xong quần áo, trên mặt mỉm cười, dáng vẻ bình tĩnh nhàn nhã, ánh mắt tinh nhuệ cùng cô nhìn nhau, bước chân anh kiên định, đi đến trước mặt cô, "Đi thôi."
Hướng Vãn quay đầu, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn Giang Ninh chăm chú, "Gặp lại."
Giang Ninh bỗng nhiên như không thể nói chuyện, nhìn chằm chằm cô một lát, cuối cùng nhìn về phía cậu của mình.
Giang Ngư Chu: "Cháu cứ tự ngồi chơi một lát, cậu đưa Hướng Vãn về trước, quay về lại đưa cháu."
Giang Ngư Chu ôm vai Hướng Vãn cùng rời đi trước mắt cô ta, một khắc này Giang Ninh đột nhiên cảm giác miệng mình không hoạt động tốt được.
Hoàn cảnh lúc hơn chín giờ, bên ngoài là cảnh tượng xa hoa trụy lạc, đèn đuốc rực rỡ không thấy đêm, ngựa xe như nước, hoa hết cả mắt.

Sau khi xe chạy ra khỏi mấy trăm mét, Hướng Vãn mở ra bàn tay đang nắm chặt, trong lòng bàn tay ướt đẫm một mảng.
Gió thổi vào cửa sổ xe hạ xuống, hong khô chút ẩm ướt, tới lui không dấu vết.
"Chân cháu gái anh làm sao mà bị vậy?" Hướng Vãn ngồi cạnh ghế tài xế mở miệng hỏi thăm.
Anh cầm tay lái, ánh mắt nhìn thẳng, "Khi còn bé xảy ra một trận tai nạn xe cộ, đâm bị thương."
"Ồ, thật là đáng tiếc."
Anh quay đầu nhìn cô một cái, "Là rất đáng tiếc, một cô bé xinh đẹp như vậy, cũng may tính cách con bé thoải mái, giúp chúng tôi giảm bớt không ít lo nghĩ." Anh giống như đang nghĩ đến chuyện vui gì đó, khóe miệng tràn ra ý cười, "Con bé chỉ nhỏ hơn em hai tuổi, sau này các em có thể trở thành bạn tốt với nhau."
Lúc xe chạy đến cửa tiểu khu, Giang Ngư Chu xoay đầu lại hỏi cô, "Qua mấy ngày nữa là Tết Trung thu rồi, em có tiết mục gì không?"
Hướng Vãn kì quái hỏi lại: "Anh không cần ở cùng người nhà sao?"
Giang Ngư Chu bình tĩnh giải thích: "Cùng người nhà ăn cơm, cũng không ảnh hưởng đến thời gian còn lại tôi cùng ngắm trăng với bạn gái."

Đôi mắt đen thâm trầm của anh mang theo ý cười nhẹ, lấp lánh ánh nước trong ánh đèn xe mờ tối, Hướng Vãn rũ mắt, nói: "Đến lúc đó rồi nói sau."
Ngày mai sẽ phát sinh ra chuyện gì ai cũng không biết được, có lẽ đến lúc đó, cô sớm đã không phải là người bạn gái mà trong miệng anh nói tới.
Giang Ngư Chu chẳng có ý kiến gì, tiến lại gần hôn lên trán cô một cái, nói chúc ngủ ngon mới thả cô xuống xe.
Hướng Vãn xuống xe, đi được vài chục bước thì quay đầu, xe SUV màu đen vẫn lẳng lặng đậu ở chỗ đó, giống như một con thú to lớn đang ẩn nấp, yên tĩnh ôn hòa, lại giống như tùy thời mà hành động.
Hướng Vãn không biết giờ khắc này Giang Ngư Chu đang làm gì trong xe, nhưng cô nghĩ, đây có lẽ là một lần cuối cùng họ trình diễn tình sâu nghĩa nặng ở đây, có chút sự việc sắp được làm rõ, gặp lại nhau lần nữa thì họ sẽ không còn là họ như bây giờ.
Mấy ngày kế tiếp, Hướng Vãn không chủ động liên lạc với Giang Ngư Chu, cô cảm thấy với cái cá tính của Giang Ninh thì chỉ sợ đêm đó đã nói rõ hết thảy với Giang Ngư Chu, địch không động ta cũng không động, Hướng Vãn im lặng chờ đợi một kết quả.
Mấy ngày trôi qua, Giang Ngư Chu nói chuyện hành động đều bình thường, anh vẫn giống như trước đây gọi điện thoại cho cô, hẹn cô ăn cơm.
Hướng Vãn cũng không biết, đêm đó sau khi Giang Ngư Chu về đến nhà, cháu gái đáng yêu của anh cũng đã sớm rời đi.
Hóa ra có một số chuyện ai cũng không muốn đụng chạm đến, có người muốn che đậy xấu xa, có người thì chờ mong sự thật được phơi bày vào thời cơ thích hợp.
Hướng Vãn đột nhiên không phục.
Chuyện này đã quấy nhiễu cô mười hai năm, bị động cô mười hai năm, dựa vào cái gì mà hiện tại còn phải phó thác cho ông trời? Thay vì để anh biết được từ miệng người khác, không bằng để cô đến kiểm soát, lần này, vận mệnh cần phải để cho cô nắm giữ.
Một quyết định táo bạo cứ thế ra đời.
Hôm Tết Trung thu, sau khi Hướng Vãn cùng Hướng Duy Trân ăn cơm xong, nói với bà đồng nghiệp hẹn cô ra ngoài ngắm trăng.
"Đi đi, chơi cho vui." Hướng Duy Trân liếc nhìn bộ váy mới thay trên người con gái, cũng không hỏi gì nhiều.
Dạo này bà cảm giác được, có lẽ con gái đã có đối tượng làm quen, hẹn hò nhiều, điện thoại bí mật cũng nhiều, ánh mắt lúc nói chuyện với bà cũng chẳng còn thẳng tắp.
Đây là chuyện tốt, nhất định hai đứa này mới chỉ ở giai đoạn thử nghiệm, đợi đến lúc thời cơ chín muồi, tự nhiên con gái sẽ nói với bà, cho nên bà cũng không hỏi nhiều, chờ người ta cho bà kinh hỉ.
Xe taxi dừng ở giao lộ đường Hoài Hải, người phụ nữ mặc váy màu hồng xuống xe, mùa này, ban đêm mặc loại váy ngắn tay này đã có chút lạnh, nhưng cô lại không hề nhận ra.

Tốc độ rất nhanh, giống con bướm màu hồng bay múa trong thành phố vào ban đêm.
Mười hai năm chưa tới lại đây, thế mà tuyến đường trong trí nhớ lại quen thuộc như vậy.
Xa xa cổng lớn sơn màu đỏ cách ngày càng gần, màu da cam –màu ánh đèn từ trong cửa sổ hắt ra tới, cho người ta một loại cảm giác dịu dàng yên tĩnh, cách cánh cổng lớn kia, dường như Hướng Vãn cũng có thể nghe được tiếng nói cười vui vẻ bên trong.
Hôm nay là Tết Trung thu, nhà bọn họ nhất định là cả mấy gia đình cùng đoàn viên, tụ tập dưới một mái nhà, bầu không khí tốt biết bao, giống như ngày hôm đó, khiến cho người ta ao ước.
Một dì trung niên mặc chiếc tạp dề màu trắng trên người ra tới mở cửa, lễ phép hỏi thăm: "Xin hỏi tìm ai?"
Hướng Vãn cười cười với bà, "Cháu tìm Giang Ngư Chu."
Dì kia sửng sốt một chút, có thể gọi thẳng ra tên Giang Ngư Chu thì nhất định không phải người bình thường, biểu hiện trên mặt càng thêm khách khí mà mở miệng lần nữa, "Xin hỏi xưng hô như thế nào?"
"Cháu họ Hướng."
"Được rồi, xin chờ một chút."
Hướng Vãn đứng dựa vào tường dưới mái vòm, ngẩng đầu nhìn bầu trời, đêm nay mặt trăng thật đẹp, vừa tròn lại vừa trắng, nổi bật lên bầu trời đêm xám xanh vừa cao vừa xa, giống như rất nhiều năm trước đấy.
Rất nhiều năm trước......!Hướng Vãn bỗng nhiên cúi đầu cười khẽ.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Tình Biến

2.

Hơn Cả Hôn Nhân
3.

Lương Cầm Chọn Chồng
4.

Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
=====================================
Liệu anh có còn nhớ không?
Lúc này trong biệt thự Giang gia đang là một cảnh tượng náo nhiệt, Giang Ngư Chu đang bưng bình rượu rót cho lão gia tử, dì kia đi thẳng tới bên người Giang Ngư Chu, cúi người, ghé vào tai anh nói ra: "Ngoài cửa có cô gái họ Hướng tìm cháu."
Giang Ngư Chu đặt bình rượu xuống, bàn giao với ba anh một tiếng: "Con ra ngoài một chút, mọi người ăn trước đi."
Đến ngoài cổng, Hướng Vãn đang đứng cạnh cổng, dựa lưng vào vách tường, thấy anh ra tới, ngẩng đầu nhìn anh, cũng không nói chuyện, chỉ là nhìn anh cười.
Ánh trăng nghiêng nghiêng vẩy xuống dưới mái vòm, chiếu vào trên mặt đất một đôi trai gái, nửa người hai người cũng giống như khoác lên một tầng tơ lụa sa mỏng, tựa như ảo mộng.
Cuối cùng cũng không biết là ai không kiềm được trước, đang đối mặt nhau bỗng nhiên bật cười lên.

Nụ cười này tựa như phá giới, hai người đều chọc vỡ tầng cản trở kia, cười đến không kiêng nể gì cả, cười đến phong nguyệt vô biên.

Trong tiếng cười Hướng Vãn đưa tay ôm lấy cổ người đàn ông, nhón chân hôn lên môi người đàn ông.
Xe Giang Ngư Chu dừng ở dưới tàng cây cách đó không xa, sau khi lên xe, Giang Ngư Chu ôm eo cô, cười nhẹ hỏi: "Sao hôm nay nhiệt tình như vậy?"
Hướng Vãn cười trả lời: "Không phải anh nói, trong vòng một tháng em sẽ theo anh sao?"
Anh nhướng mày, "Ồ? Nói vậy, hôm nay em tới là muốn thành toàn cho anh?"
Hướng Vãn không trả lời, ngửa mặt lại gần hôn lên miệng anh.
........
Chú Giang, cuối cùng chú cũng là của em.
Mười hai năm rồi, cuối cùng trái tim cô cũng tìm được một điểm đáp, xem như một khắc sau có là trời long đất lở, vạn kiếp bất phục, cô cũng không tiếc nuối.
Trong biệt thự, mấy người Giang gia chờ Giang Ngư Chu quay lại cũng không biết trong chiếc xe ngoài cổng có chuyện gì xảy ra, hơn hai mươi phút sau không thấy người trở về, người đứng đầu gia đình là Giang lão gia tử bắt đầu lên tiếng, nói với dì kia:
"Dì ra ngoài cổng nhìn xem, bảo Ngư Chu đưa bạn vào, có chuyện gì thì vừa ăn vừa nói cũng được." Lão gia tử thật lòng là hiếu khách.
Dì kia đi ra ngoài, không bao lâu trở về với vẻ mặt khó xử.
"Tiểu Hứa, sao chỉ có một mình dì quay về, Ngư Chu đâu?" Lúc này đến lượt Giang lão phu nhân hỏi chuyện.
Dì Hứa làm việc ở Giang gia đã rất nhiều năm, cũng gần như là nhìn Giang Ngư Chu lớn lên, lúc này lại đỏ mặt nói: "Phu nhân, hay là ngài đi xem một chút."
Lúc này ở chỗ ngồi hàng sau xe là hai người đang dựa sát vào nhau, cơn cuồng nhiệt còn chưa kịp lui bước, trái tim vẫn nhảy lên bình bịch trong lồng ngực như cũ, trong không khí tràn ngập hương vị tanh dính.
"Không phải nói muốn để em phải cầu xin anh à?" Vậy mà cô mở miệng giễu cợt anh.
Giang Ngư Chu hung hăng cắn một cái vào môi cô, "Tình huống lần này đặc thù, lần sau cho em chịu đủ."

Anh nói xong đứng lên, thân thể thon dài vượt qua chỗ ngồi đến phía trước lấy ra khăn giấy cho hai người dọn dẹp, Hướng Vãn nằm không nhúc nhích, mắt nhìn lên trần xe, trong lòng nói với chính mình: Sẽ không có lần tiếp theo nữa.
Giang Ngư Chu động tác nhanh nhẹn mặc quần áo tử tế, thoáng thấy người phụ nữ bên cạnh còn nằm, liền cười nhạo cô, "Muốn anh mặc giúp em sao?"
Hướng Vãn giật mình lắc đầu, ngồi dậy, cúi đầu bắt đầu mặc quần áo.
Cách đó không xa cổng lớn biệt thự Giang gia mở ra lần nữa, lần này một đám người đi tới.
"Người đâu?" Giang lão phu nhân ở bên ngoài nhà nhìn xung quanh, không nhìn thấy người.
Dì Hứa đưa tay chỉ hướng phía trước, "Trong xe."
Lão phu nhân nghe xong lời này, lập tức tức giận đến choáng váng.

Đêm hôm khuya khoắt, một nam một nữ lẩn quẩn trong xe trên dưới nửa giờ, còn có thể làm được chuyện gì tốt? Giang gia là danh môn thế gia, vốn dĩ là có chút địa vị, Giang lão phu nhân mặc dù không phải xuất thân danh môn, nhưng cũng là gia đình giữ lễ nghĩa, trong mắt sao có thể dung túng cho loại chuyện đồi phong bại tục này?
"Tiểu Hứa, dì đưa bọn trẻ vào đi." Giang lão phu nhân trầm giọng phân phó một câu, nhấc chân bước xuống bậc thang, đi theo sau là một đám thanh –tráng niên Giang gia uy phong lẫm liệt.
Cạch một tiếng, cửa xe mở ra, lão phu nhân nhìn qua, chỉ thấy đứa con trai cao lớn cường tráng của bà từ trong xe đi ra.
Cho dù trong đêm tối tầm nhìn không đủ rõ ràng, Giang lão phu nhân cũng không khó để phát giác ra vẻ khác lạ của con trai: Tóc tai lộn xộn ––rõ ràng là bị phụ nữ vò rối; sắc mặt ửng hồng ––rõ ràng là cảm xúc mãnh liệt qua đi chưa kịp rút xuống, ngoài ra, áo sơ mi của anh, ánh mắt của anh, động tác của anh, dù sao bà nhìn vào đâu, chỗ đó đều không bình thường.
"Bạn của con đâu? Đi rồi sao?" Giang lão phu nhân sắc bén nhìn con trai, hỏi.

Cuối cùng là anh có biết hôm nay là ngày gì, trường hợp nào không?
"Mẹ, quay về rồi nói."
Cửa xe sau lưng bỗng nhiên mở ra, Hướng Vãn bước xuống.
Huyệt Thái Dương Giang Ngư Chu giật giật, cô vậy mà đi xuống xe.
Bốn phía yên tĩnh, vô số ánh mắt dò xét nhìn về phía cô, mà ánh mắt Hướng Vãn chỉ cùng đối mặt với một người trong đó.
"Tiểu Vãn?" Bên trong đám người vây xem, bỗng nhiên có người sợ hãi kêu lên.
Trong đầu Giang Ngư Chu oong một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía người kia, lúc quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt dần dần tối sầm xuống.
Ánh mắt Hướng Vãn lướt qua anh, mở miệng gọi người kia một tiếng: "Ba....."
Dư âm của đợt sấm rền trước đó còn chưa kết thúc, lại một đợt khác nổ lên, qua đi là một sự im lặng chết chóc.
"Cô là ai?" Giang Ngư Chu nhìn chằm chằm mặt Hướng Vãn mà đặt câu hỏi, tiếng nói của người đàn ông như là nhiễm sương, lạnh băng, sự sắc bén trong mắt như những khối băng nhanh chóng vỡ ra, mang theo góc cạnh sắc nhọn, một hồi động tình cùng vuốt ve an ủi vừa rồi giống như đều thành ảo giác.
Vẻ mặt Hướng Vãn hoàn toàn bình tĩnh như trước, cô nhìn anh, khóe miệng cứng nhắc nhếch lên, "Chú Giang, em là Hướng Vãn nha."
Sắc mặt Giang Ngư Chu khó coi tới cực điểm, bây giờ loại xưng hô này đối với anh mà nói đã thành châm chọc, anh nhắm lại hai mắt, đưa tay chỉ vào cô, "Lập tức, biến mất khỏi mắt tôi!"
Trung thu đêm ấy, yên lặng như tờ, gió đêm thổi tới, lạnh đến cực hạn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.