Anh Không Biết

Chương 40: Chương 40





Giang Ngư Chu bị bệnh, ho khan ch ảy nước mũi, còn phát sốt, mặc dù một chút cảm mạo không đến mức khiến anh nằm trên giường không dậy nổi, chẳng qua bộ dạng này mà ra ngoài cũng rất mất mặt, cho nên hai ngày nay không đến công ty.
Giang lão phu nhân biết anh bị bệnh đầu tiên, lúc tối gọi điện thoại đến hỏi anh đi đâu nguyên một buổi chiều không thấy bóng dáng, điện thoại gọi cũng không thông, lúc này mới phát hiện con trai bị bệnh.
Đêm đó lão phu nhân liền đến xem anh, thấy anh phát sốt, khuyên anh đến bệnh viện, Giang Ngư Chu thế nào cũng không chịu đi, nói anh không có dễ hỏng như vậy, ngủ một giấc là không sao nữa.
Sáng hôm sau nhiệt độ hạ xuống một chút, buổi chiều lại nóng lên lại, lão phu nhân khuyên mãi anh vẫn bất động, đành phải gọi điện cho Chu Tề Dương, Chu Tề Dương lập tức xách hòm thuốc tới, truyền nước cho anh.
"Làm gì mà đến nỗi này rồi?" Chu Tề Dương vừa điều chỉnh ống truyền dịch vừa nói.
"Không có gì, dầm mưa một chút." Giọng Giang Ngư Chu khàn khàn, nói mấy chữ ngắn ngủi bởi vì ho khan mà đứt quãng.
Chu Tề Dương đầy thâm ý nhìn anh một cái, "Có thể phá hủy cậu thì nhất định không phải là dầm mưa một chút đơn giản như vậy."
Anh ta biết thân thể của Giang Ngư Chu, trừ việc ăn tôm vào bụng gây ra bệnh dị ứng bên ngoài ra thì anh chưa từng bị bệnh.

"Lão phu nhân khuya ngày hôm trước gọi điện thoại khắp nơi tìm cậu, có phải cậu đi tìm Hướng Vãn không?"
Lúc này Giang Ngư Chu không có bất kì trả lời gì, nhắm mắt lại trực tiếp ngủ.
Chu Tề Dương thấy anh không muốn nhiều lời cũng không hỏi nữa, có một số việc anh ta rõ ràng hơn so với bất luận kẻ nào, hiện tại nhìn bộ dạng này của anh, trong lòng đã đoán được đại khái.

Lúc này anh thật sự đã tổn thương rất lớn.

Chu Tề Dương truyền cho anh ba túi nước, trước khi đi nói với anh ngày mai còn phải truyền thêm một lần, Giang Ngư Chu gật gật đầu trả lời: "Ngày mai cậu đừng đến, tự tôi đến bệnh viện."
Giang lão phu nhân nghe anh nói như vậy, trái tim treo lơ lửng được đặt xuống.

Giữa trưa nấu cho anh một ít cháo, cùng anh ăn xong, lão phu nhân chuẩn bị trở về, bà đã ở nơi này của con trai hai ngày, Giang lão gia tử bên kia còn có một bụng lời nói muốn hỏi bà.
Có điều trước khi đi, Giang lão phu nhân cảm thấy cần phải nói chuyện với con trai.
"Mẹ, mẹ ngồi xuống trước đã."
Kết quả sau bữa ăn, Giang Ngư Chu chủ động gọi lại Giang lão phu nhân đang chuẩn bị vào phòng bếp thu dọn bát đũa.
Lão phu nhân gác lại bát trong tay,nghi hoặc ngồi lại.

Giang Ngư Chu buông khăn tay lau miệng xuống đặt ở trong tay, ngẩng đầu nhìn mẹ anh, trịnh trọng nói: "Con xin lỗi, đã để mẹ lo lắng."
Lão phu nhân nghe xong lời này, trong lòng không hiểu sao liền khó chịu, trong ấn tượng của bà, đứa con trai này ở trước mặt bà là loại bất động thanh sắc làm trò, lại thêm một chút cà lơ phất phới như thế đấy, nhưng trong những việc lớn anh luôn luôn có chừng mực, không cần người lớn phải lo lắng.
"Tiểu Chu à, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi? Hai ngày nay con làm mẹ sốt ruột muốn chết rồi." Lão phu nhân không chịu được nắm tay anh nói, từ ngày hôm đó anh dặn dò bà nhất định phải thuyết phục Giang Tâm Duyệt theo bà đến bệnh viện, trong lòng lão phu nhân vẫn có điều thắc mắc, nhưng bộ dạng của anh nghiêm túc, anh không nói lão phu nhân cũng không dám hỏi, chẳng qua bà biết nhất định là có liên quan với chuyện tai nạn xe cộ của Giang Ninh năm đó.
Giang Ngư Chu cong môi, cười cười, "Con không sao, chỉ là ngày đó bỗng nhiên rất nhớ anh rể nên lên núi uống một chút rượu với anh ấy, con uống nhiều, ở trên núi ngủ một giấc, tỉnh lại thì trời đã tối, còn có mưa."
"Có phải là Ninh Ninh có chuyện gì?"
Giang Ngư Chu sẽ không vô duyên vô cớ đến chỗ Ninh Kiến Huân, trong ấn tượng của Giang lão phu nhân, chỉ có đêm Giang Ninh xảy ra chuyện và đêm Giang Tâm Duyệt kết hôn kia, anh mới đến chỗ Ninh Kiến Huân nán lại rất lâu, bình thường vào tiết Thanh Minh và ngày giỗ của Ninh Kiến Huân anh mới đến nhìn một chút.
"Không có, mẹ đừng nghĩ lung tung, chỉ là đêm hôm trước bỗng nhiên con mơ thấy anh ấy, cho nên mới muốn đến thăm." Giang Ngư Chu đổi đề tài, "Phải rồi, không phải lần trước mẹ nói muốn con đi gặp chuyên gia thiết kế thời trang kia sao? Hai ngày nữa con khỏi bệnh, mẹ thu xếp đi."
Lão phu nhân nghe xong lời này, trong lòng đương nhiên cao hứng, nhưng lại có chút không thể tưởng tượng nổi, thế là suy nghĩ hỏi: "Không phải con vẫn còn băn khoăn con bé Ôn gia kia sao?"
Lúc trước anh phí nhiều suy nghĩ như vậy muốn tra ra chân tướng năm đó, lại giải thích với mình nhiều như thế, lão phu nhân tự nhiên cho là anh vẫn nghĩ đến Hướng Vãn mới không chịu đi xem mắt, kết quả anh lại đột nhiên thay đổi chủ ý, khiến lão phu nhân thật sự ngoài ý muốn.
"Con với cô ấy đã sớm chia tay, cô ấy hiện tại đã quen bạn trai mới, cho nên con cũng nên mau chóng bắt đầu có cuộc sống của mình." Giang Ngư Chu bình tĩnh trả lời, lúc nói câu nói này trong lòng anh như bị một cây gai hung tợn đâm một cái, ngoại trừ chính anh không có ai biết.
Lão phu nhân cuối cùng đã rõ, thì ra một loạt cảm xúc khác thường này của con trai đều là khổ sở vì tình.
Bà bỗng nhiên có chút đau lòng cho con trai.

Có điều vì để cho con trai từ trong thống khổ thất tình một lần nữa phấn chấn, động tác Giang lão phu nhân thần tốc, trở về liền liên hệ với đối phương, cũng hẹn xong thời gian gặp mặt.
Ba ngày sau, Giang Ngư Chu cùng đối phương gặp mặt trong một nhà hàng, để tỏ lòng thành ý và thận trọng, anh còn đặc biệt đổi một bộ đồ vest đặt may.
Hà Vân là cháu gái của một vị đổng sự trong công ty, dáng vẻ không khác lắm với miêu tả của Giang lão phu nhân, dáng người cao gầy, cử chỉ hào phóng, khí chất cao quý, cô ấy không đến trễ, là đến đúng giờ, mà Giang Ngư Chu thì đến sớm mười phút.
Giang Ngư Chu đứng dậy kéo ghế ra cho cô ấy, Hà Vân ngước mắt, ánh mắt dừng lại hai giây trên mặt anh, mới cười nói cảm ơn.

Ánh mắt cô ấy nhìn Giang Ngư Chu là trực tiếp thản nhiên, mang theo thân thiết bản năng.
Nhìn ra được, cô ấy hài lòng đối với anh.
Nam nữ thành thục, lại là người thông minh giống như họ, đối với đạo ở chung cũng nắm giữ rất tốt, lời nói khách khí nhưng lại không cho đối phương cảm giác xa cách.

Một bữa cơm qua đi, là có tiếp lần sau hay dừng lại ở đây, cơ bản đã xác định.
Hà Vân không lái xe tới, sau bữa ăn Giang Ngư Chu đương nhiên đưa cô ấy trở về, Hà Vân khách khí nói cảm ơn.
Trên đường bầu không khí không thể nói tốt bao nhiêu, nhưng cũng không sinh ra bất luận cảm giác lúng túng gì, nếu như muốn dùng một câu để hình dung, Giang Ngư Chu nghĩ đến một câu: Không mặn không nhạt.
Đương nhiên đây là ý nghĩ đơn phương của anh, về phần trong lòng Hà Vân nghĩ như thế nào, anh không cách nào biết được.
Hà Vân có một phòng làm việc trong thành phố, phía trước là mặt tiền, đằng sau là gian chế tác, đương nhiên, lấy danh tiếng của cô ấy thì khách hàng tiếp đãi hiển nhiên đều không phải người bình thường, thông thường đều là những người giàu mới nổi trong thành phố, hoặc là minh tinh trên truyền hình.
Xe chạy đến cửa phòng làm việc của Hà Vân, Hà Vân xuống xe, cũng không mời anh đi vào, chỉ là sau khi xuống xe, ghé vào cửa sổ dặn dò anh một tiếng: Trên đường chậm một chút.
Giang Ngư Chu gật gật đầu, nói câu "Liên lạc sau." liền lái xe đi.
Chờ khi anh về đến nhà dựa vào trên ghế sofa nghỉ ngơi, điện thoại của anh nhận được một tin nhắn:
Về đến nhà chưa, Ngư Chu?
Người gửi: Hà Vân.
Giang Ngư Chu nhìn trên điện thoại bỗng nhiên thêm ra người liên hệ, nhất thời mờ mịt, cũng không biết đáp lại như thế nào.
**
Thứ hai đi làm, Hướng Vãn vừa tới văn phòng đã phát hiện ánh mắt các đồng nghiệp nhìn cô có chút kì quái, cô cho là trên mặt mình dính bẩn, trở về chỗ ngồi mở điện thoại tự chụp một tấm nhìn, hết thảy bình thường.
"Hướng Vãn, em đến đây một lát."
Hướng Vãn ngẩng đầu trông thấy Tô Thuần đứng ở cửa gọi cô, Hướng Vãn đứng dậy đi qua, Tô Thuần một mạch đi đến cuối hành lang, đến đầu bên kia Tô Thuần dừng chân, quay đầu.
Hướng Vãn đang muốn hỏi có chuyện gì thì trong ngực có thêm một tờ báo.
"Xem một chút đi, đầu đề trang đầu hôm nay."
Trên mặt Hướng Vãn nghi hoặc, chậm rãi bày tờ báo ra, ánh mắt dần dần định trụ.
Đây là một tờ báo thương nghiệp của thành phố, trang đầu dùng ròng rã độ dài của một trang bìa đăng một tin tức, tối hôm qua tổng giám đốc Giang thị mang theo bạn gái có mặt trong một trường hợp công khai, phía dưới là mấy tấm ảnh độ nét cao.
Trong tấm ảnh, tuấn nam thương nghiệp mới nổi, bên người có thêm một người đẹp tướng mạo đoan trang, hai người chào với ống kính, hình ảnh phi thường hài hòa, chính diện, mặt bên, đằng sau, mỗi một tấm đều là tiêu điểm làm người khác chú ý, trong đó có một tấm không biết hai người đang nói thầm điều gì mà có chút chúi đầu về phía đối phương, nụ cười thư thái che kín trên mặt.
Hướng Vãn chỉ nhìn thoáng qua đã cảm thấy đôi mắt có chút xót, như bị người quăng vào một nắm cát, cấn đến thấy đau.
"Đây chính là kết quả em muốn?" Tô Thuần thấy cô không nói lời nào, nóng vội hỏi, thẳng thắn mà nói, lúc vừa mới nhìn thấy bài báo cảm xúc của cô ấy còn kích động hơn Hướng Vãn nhiều.

Suýt chút đã bốc đồng gọi điện cho Giang Ngư Chu, hỏi anh sao có thể từ bỏ nhanh như vậy.

Bọn họ đều biết trong lòng Hướng Vãn chân chính thích là ai, ở bên Chu Thanh Dương chẳng qua là bởi vì không cam lòng, qua đợt này nói không chừng là có thể hiểu rõ tâm ý của mình.

Nhưng Giang Ngư Chu lại lựa chọn từ bỏ ở ngay thời điểm này.
Hướng Vãn gấp gọn tờ báo đưa cho Tô Thuần, "Không thì sao?"

"Anh ấy đây là cố ý cho em thấy sao? Phô trương như vậy, rõ ràng là đang tranh hơn thua với em mà."
Một người quen bạn trai, người còn lại lập tức tìm bạn gái, đây không phải rõ ràng là muốn đối đầu sao?
Hướng Vãn mím khóe miệng, "Là cố ý cũng được, là thật cũng tốt, đều không liên quan gì đến em."
Buổi tối kia, sau khi cô ở trong ngực anh nói ra câu nói kia, quan hệ giữa bọn họ cũng đã triệt để kết thúc.
Chú Giang, em đã không thích chú nữa.
Ngay lúc đó, trong mắt Giang Ngư Chu khốn đốn phảng phất trời đất sụp đổ, mà cô quay người chạy về nhà nên căn bản không nhìn thấy.
Mưa càng rơi càng lớn, sau hơn một tiếng, hàng xóm tốt bụng đến gõ cửa nói, người kia còn đứng ở cổng tiểu khu, hai người đến khuyên cậu ta một chút đi.

Hướng Duy Trân cầm dù, bảo cô xuống dưới, cô do dự nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, cuối cùng vẫn xuống dưới.
Đến cổng, trong một mảng mưa bụi trắng xóa đã không còn bóng dáng người kia.
Duyên phận của bọn họ cuối cùng vẫn kém một chút như vậy.
Người đàn ông như Giang Ngư Chu làm sao có thể bị tình cảm đánh gục, xem đi, không phải bây giờ đã hăng hái trở lại sao? Chuyện giơ tay chém xuống này anh làm sảng khoái hơn nhiều so với cô.
Sau khi tan việc Hướng Vãn bắt xe đến đại sảnh Thịnh Vũ, Chu Thanh Dương hiện tại làm việc ở Thịnh Vũ, là đồng nghiệp với Hướng Tuấn, buổi sáng anh ấy gọi điện thoại cho cô hẹn cùng nhau ăn cơm.
Sau lần chia tay lần trước bọn họ không có tiếp tục ra ngoài hẹn hò, trong lúc đó Hướng Vãn lại đến thăm anh ấy một lần, khi đó vết thương trên mặt anh ấy còn chưa khỏi hẳn.

Nói đến cũng có hơn một tuần lễ không gặp mặt, mặc dù mỗi ngày Chu Thanh Dương đều sẽ gọi điện cho cô, chẳng qua Hướng Vãn cảm thấy anh ấy nói chuyện dường như không còn tự tại như lúc trước.
Hẹn hò hôm nay là Chu Thanh Dương nói ra, anh ấy hẳn là có chuyện muốn nói với mình.
"Muốn ăn cái gì?" Sau khi lên xe, Chu Thanh Dương vừa thắt dây an toàn vừa hỏi Hướng Vãn.
Hướng Vãn tỏ vẻ không có ý kiến, nghe anh ấy thu xếp, Chu Thanh Dương nhấn ga một cái chạy thẳng đến nhà hàng Pháp trứ danh trong thành phố.
Nhà hàng ở tầng cao nhất của tòa nhà Hồng Quang, lúc Hướng Vãn và Chu Thanh Dương từ bãi đậu xe dưới đất đến thang máy đi lên, cửa thang máy đang chậm rãi khép lại.
"Xin chờ một chút." Chu Thanh Dương hô to một tiếng chạy tới, cửa thang máy khép được một nửa dừng lại, tiếp đó chậm rãi mở ra.
"Giang đại ca?"
Giang Ngư Chu thờ ơ nhấc lên mi mắt, nhìn thấy Chu Thanh Dương đứng ở trước mặt mình, vẻ mặt im lặng, đang muốn nói chút gì, ánh mắt bỗng nhiên khẽ động, cố định tại phía sau anh ấy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.