Anh Không Cần Bùa Xanh, Anh Chỉ Cần Em

Chương 54



Đưa Tiết Linh Quân về đến nhà, Nguyễn Viên vẫy tay chào tạm biệt với cô nàng, nãy giờ vì có cô ấy nên cô ngại không dám hỏi chuyện người nhà Nhan Tiểu Phong, bộ dạng lạnh lùng của anh khiến cô cảm thấy chuyện này khá nghiêm trọng.

Vốn dĩ Nguyễn Viên và Tiết Linh Quân ngồi ghế sau, sau khi nói chào tạm biệt rồi nhìn bóng dáng của Tiết Linh Quân biến mất sau màn sương đêm, Nguyễn Viên mới mở cửa xe ra, ngồi lên vị trí ghế phó lái ngồi.

Cô nghiêng đầu nhìn Thẩm Dục, hỏi anh: “Anh trai anh gọi sao, có chuyện gì đã xảy ra sao?”

Vốn dĩ Thẩm Dục vẫn luôn nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, nghe được giọng nói của cô, anh quay đầu, nở nụ cười với cô: “Không phải, là trợ lý của anh ấy lén lút gọi điện cho anh, có lẽ anh trai anh bây giờ đang rất bận”.

Nhiều năm qua, tập đoàn RS chưa bao giờ dính vào tin đồn, luôn an ổn làm ăn, ngoại trừ lúc anh đi đánh chuyên nghiệp ra thì thật sự mà nói, Thẩm gia vẫn luôn sống khiêm tốn.

Nhan Tiểu Phong phạm phải nhiều tội như vậy, nên bị phán mức án ngồi tù 15 năm. Bây giờ anh ta mới có hơn 20 tuổi, nếu thật sự ngồi tù 15 năm thì cuộc đời của anh ta sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.

Nghĩ đến đây, anh im lặng nhìn qua cô.

Ánh mắt của anh có rất nhiều điều muốn nói.

Anh không nghĩ rằng cô ra tay tàn nhẫn đến vậy, nếu là anh, cho dù có làm lớn chuyện nhiều lắm cũng chỉ cho ngồi tù vài năm. Hơn nữa, nếu Nhan Tiểu Phong ngoan ngoãn không gây chuyện thì anh cũng không định so đo làm gì.

Khi cô ra tay, có rất nhiều chuyện trở nên khác hoàn toàn.

Cô không nể tình chút nào, vừa ra tay đã trực tiếp tống Nhan Tiểu Phong vào tù 15 năm, mà người chống lưng cho cô không ai dám động vào.

Bây giờ vì anh và cô ở bên nhau nên tập đoàn RS trở thành mục tiêu cho người nhà Nhan Tiểu Phong tới gây chuyện.

“Có phải em đã gây ra phiền phức cho anh không?” Nguyễn Viên thở dài. Sau khi nghe anh kể lại mọi chuyện, cảm giác lo lắng của cô nổi lên, cảm thấy chuyện này không ổn chút nào hết.

Khi đó cô chỉ muốn trả thù Nhan Tiểu Phong, cô chưa từng nghĩ lại tạo ra một mối họa như bây giờ.

Cô nhớ tới sắc mặt đau đớn của Thẩm Dục mỗi khi cô bôi thuốc cho anh, thấy trên lưng anh bị một vết thương dài, tím đậm cả một vùng lưng, trong lòng cô thấy đau khổ, lại càng thêm hận Nhan Tiểu Phong.

Đối với cô mà nói, Nhan Tiểu Phong chỉ là một người xa lạ mà thôi, có đôi khi cô nghĩ có phải đầu óc Nhan Tiểu Phong có vấn đề hay không, nếu không sao anh ta có thể cực đoan đến vậy?

Thẩm Dục lắc đầu, anh đứng dậy ôm lấy cô, nói: “Mọi chuyện đều có cách giải quyết, chuyện này cũng có liên quan đến anh, nếu không phải lúc đó anh ép anh ta đến cùng thì có lẽ anh ta không làm ra chuyện “kẻ sống ta chết”. Anh biết, vì em đau lòng cho anh nên mới làm lớn chuyện, anh cũng biết em muốn bảo vệ anh. Không sao đâu, đừng suy nghĩ quá nhiều”.

Nguyễn Viên vùi vào trong lòng anh, cảm thấy rất tự trách.

Tất cả đều tại cô, nếu những chuyện này không xảy ra, cho dù cô và anh ở bên nhau, anh cũng sẽ không phải phiền lòng như vậy.

Thắt dây an toàn xong, Thẩm Dục khởi động xe, ở trên đường cô nhận được một cuộc gọi.

“Alo, dạ, bây giờ con rảnh, chú nói đi ạ”.

Tâm trạng của cô không tốt lắm, nghe được bên kia nói xong, sắc mặt cô càng tệ hơn, Thẩm Dục đang chờ đèn đỏ, anh nhẹ nhàng quay đầu sang nhìn cô, lông mày anh nhíu lại một cách bất thường.

Sắc mặt cô tệ vô cùng, cô nghiêng đầu nở nụ cười, nụ cười đó trở nên đáng sợ hơn trong màn đêm: “Chú Cao, chú đừng nói vậy. Chú là cảnh sát của thành phố S, tội là do tòa án nhân dân phán quyết, cho dù có thẩm lại án thì giảm 5 năm tù mà thôi. Đây là chuyện đã vậy rồi, chú đến hỏi con phải làm sao. Con chỉ là một người trẻ thiếu kinh nghiệm, làm sao dám chỉ dạy cho chú?”

Thẩm Dục hơi mất tự nhiên, ngón tay gõ lên tay lái, đèn xanh sáng lên. Anh tiếp tục lái xe, giọng nói bên tai vẫn chậm rãi truyền qua.

“Chỉ là dư luận sẽ xôn xao một khoảng thời gian thôi, bây giờ bố mẹ anh ta ở thành phố B. Hơn nữa anh ta đã bị định tội rồi, mấy cô gái kia cũng giải được oan ức, không lẽ chú cảm thấy bắt một con sâu mọt của xã hội vào nhà tù là một sai lầm sao? Chuyện này cũng bình thường thôi, nếu có phát sinh gì cũng không cháy đến chỗ chú, chú cứ yên tâm ngủ ngon giấc đi, bên này cháu còn có chút việc”.

Thẩm Dục nhấp môi, lúc trước anh có nghe trợ lý nói qua về chuyện cô làm, anh vẫn cảm thấy khá sợ, cũng khiến anh không hiểu được.

Lúc đó anh không để ý lắm, bây giờ được trải nghiệm một chút, anh không ngăn được trán bản thân đổ mồ hôi.

Bây giờ anh mới ý thức được giá trị của “con ông cháu cha”, lúc trước anh vẫn chưa hiểu quá nhiều về cô.

Anh cho rằng cô chỉ thích chơi game, nấu ăn ngon, giọng nói ngọt ngào, êm dịu, bây giờ xem ra cô còn có một mặt khác đáng sợ vô cùng, chỉ là cô che giấu không để lộ ra ngoài.

Nguyễn Viên đem điện thoại bỏ vào túi xách, cô cảm thấy đau lòng và khổ sở.

Có lẽ cô đã khiến mọi chuyện phức tạp hơn, bây giờ cô vừa làm liên lụy đến tập đoàn RS, còn có khả năng khiến dượng của cô bị dính vết nhơ.

“Em có thể đi thành phố B cùng anh không?” Tuy rằng cô rất ghét phải đến đó, nhưng bây giờ mọi chuyện đã trở nên quá tệ, nếu cô không quay về mà để anh giải quyết chuyện này một mình sẽ khiến cô trở nên bất an, lo lắng hơn.

Anh lẳng lặng suy xét trong lòng rồi nói: “Em ở lại đây học đi, sắp đến kì thi rồi, gắng thi tốt một chút, đến lúc đó anh còn có thể khoe khoang bạn gái anh là một học bá”.

Nguyễn Viên biết anh đang lảng sang chuyện khác, không muốn bầu không khí giữa hai người quá căng thẳng.

Cô đột nhiên muốn khóc, cả cuộc đời này của cô đều không may mắn, cho đến lúc gặp được anh, cô cảm thấy anh chính là may mắn lớn nhất rơi trúng lên người cô.

“Tất cả là vì em, nếu anh không yêu em, có phải anh sẽ không gặp nhiều chuyện phiền lòng như vậy”.

Nguyễn Viên cúi đầu, đây chính là suy nghĩ chân thật nhất trong đầu cô, không biết vì sao cứ nói ra như vậy.

Vừa rồi cô còn rất mạnh mẽ cúp điện thoại, bây giờ lại trở thành một cô gái bé nhỏ, mềm yếu. Tâm can của Thẩm Dục sắp mềm trở thành vũng nước, nhưng nghe được những lời cô nói anh lại cảm thấy như có gì đó đâm vào tim anh.

Xe dừng lại ở bãi đổ xe dưới tầng hầm, Thẩm Dục do dự rất lâu rốt cuộc vẫn hỏi cô một câu: “Nguyễn Viên, em thật sự yêu anh sao? Thật sự muốn bên cạnh anh sao?”

Nguyễn Viên giật mình, cô nghiêng đầu nhìn anh, nhướng mày hỏi: “Anh có ý gì vậy?”

Thẩm Dục không quay đầu lại nhìn cô, sườn mặt anh dưới ánh sáng của đèn càng trở nên điển trai hơn, nhưng cô không có tâm trạng thưởng thức, chỉ cảm thấy trong lời nói của anh có ẩn ý.

“Đôi khi anh có cảm giác không chân thật, em đối xử quá tốt với anh, giống như không phải là tình yêu mà giống như em đang áy náy với anh, giống như em muốn bù đắp cho anh, không muốn anh chịu thiệt”.

Cô cảm thấy cổ họng mình như có thứ gì đó chặn lại, cảm giác đau đớn vô cùng.

Cô miễn cưỡng nói: “À, là anh cảm thấy như vậy thật sao”.

Cô muốn giả vờ để anh thấy rằng cô bây giờ không sao cả, nhưng không hiểu sao cô vẫn cảm thấy bất bình, nỗi bất bình dâng lên.

“Anh chỉ cảm thấy em luôn nói ‘Nếu như chúng ta không yêu nhau’ khiến anh rất đau lòng” Thẩm Dục rút chìa khóa xe ra, trong xe đột nhiên im lặng, anh quay đầu nhìn cô, trong nháy mắt anh thấy cô bắt đầu khóc.

Đêm nay cô nghe thấy người nhà Nhan Tiểu Phong gây chuyện trong lòng đã không vui, hơn nữa cô cũng tự trách bản thân rất nhiều, bây giờ câu nói của anh như một sự dẫn dắt, trong nháy mắt khiến cô cảm thấy tâm trạng rớt xuống đáy vực.

Cô cúi đầu lau nước mắt, khóe môi cô gắng nở nụ cười nhưng đáy mắt vẫn long lanh nước, mũi cô hồng lên: “Rất xin lỗi, sau này em sẽ không nói vậy nữa. Nếu anh cảm thấy em đối xử quá tốt với anh là bởi vì áy náy, vậy sau này em sẽ không đối tốt với anh nữa, không sao đâu”.

Thẩm Dục cảm giác hơi kỳ kỳ, anh cảm thấy hình như cách nói của mình không ổn cho lắm, nếu không sao cô lại phản ứng thành như vậy.

Nước mắt cô cứ rơi xuống không ngăn được, cô cứ lau rồi lại lau, nhướng mày nhìn anh một cái, hít hít mũi: “Trước kia mẹ em nói, nếu thích một người thì phải nấu cho người đó ăn, vì thế lúc em còn nhỏ, mỗi lần ba em về nhà đều có cơm ngon canh ngọt chờ. Sau này ba em dần dần không về nhà nữa, mẹ em cũng không còn nấu cơm nữa, lúc đó em đã biết, hai người họ không còn cách nào trở thành vợ chồng như lúc trước”.

Thẩm Dục hoảng hốt muốn lau nước mắt giúp cô, nhưng lại bị cô đẩy ra, tiếp tục nói: “Nếu anh không thích thì sau này em sẽ không làm nữa, nếu anh cảm thấy em đối xử với anh là do sợ anh thua thiệt, áy náy, là do em không yêu anh thì em sẽ không làm những hành động bày tỏ đối với anh nữa. Anh ngủ sớm một chút, em lên nhà trước đây”.

Nói xong cô đẩy cửa xe ra, cả khuôn mặt đầy nước mắt, chạy về phía thang máy, để lại Thẩm Dục đứng một mình trong gió.

Anh phát hiện ra vấn đề.

Có vẻ anh đã đem bản thân đùa hơi quá trớn.

Thẩm Dục vội vàng xuống xe, muốn đi tìm cô nhưng chỉ trong nháy mắt cô đã chạy mất hút, anh không biết cô đã lên bằng thang máy nào.

Anh nhìn kỹ một chút, cuối cùng quyết định gọi cho cô trước, nhưng cô không bắt máy, anh dứt khoát chạy đến nhà cô gõ cửa.

Cho dù anh gõ cửa bao lâu đều không thấy ai ra mở cửa.

Thẩm Dục đỡ trán, bây giờ anh cảm thấy rất hối hận.

Nguyễn Viên rất mẫn cảm. Anh sao có thể không thích cô đối xử tốt với mình, chỉ là chuyện tối nay khiến anh không có cách nào bình tĩnh nổi.

Anh lại gõ cửa phòng: “Viên Viên, đừng giận có được không? Là anh sai, sau nay anh không dám nói chuyện như vậy nữa”.

Vẫn không có phản ứng, điện thoại trong tay anh lại rung lên, anh tưởng là cô gọi lại, không cần nhìn màn hình lập tức ấn nút nhận cuộc gọi, kết quả đầu dây bên kia truyền tới giọng của một người đàn ông.

“Mau về đây đi, chúng ta cần tìm hiểu rõ sự tình để giải quyết chuyện gây rối của gia đình Nhan Tiểu Phong”.

Là Thẩm Hạ.

Thẩm Dục “Dạ” một tiếng, “Nếu anh không gọi chuyên cơ riêng đến đón em thì tối nay em sẽ đặt vé máy bay về nhà”.

“OK”.

Thẩm Hạ nhanh chóng cúp máy, trong lòng Thẩm Dục rối như một cuộn tơ vò.

Anh sẽ nhanh chóng giải quyết mọi chuyện, bây giờ anh chỉ hi vọng cô chịu nghe anh nói, anh không cố ý làm cô buồn.

Anh xoay người đi vào thang máy, nhấn nút, xuống lầu quay về nhà, để lại tin nhắn trên WeChat.

Mà đúng lúc này Nguyễn Viên từ thang máy khác lên lầu.

Cô vừa mới đi nhầm thang máy, sau đó đi vào lạc vào tòa nhà khác, điện thoại của anh cô cũng không nhận. Bây giờ cô còn đang rất đau lòng đây, cô sợ bây giờ nghe được giọng anh thì cô sẽ khóc mất.

Về đến nhà, mở đèn, cô chạy vào nhà tắm rửa mặt.

Cảm thấy bản thân quá tùy hứng, lúc này không nên giận dỗi với anh mới đúng.

Đúng là khổ quá, Nguyễn Viên “Aaa” một tiếng: “Yêu đương đúng là phiền phức”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.