Anh Không Còn Lạnh Lùng Xa Cách

Chương 5: Cảm ơn



“Mày qua đây làm gì? Tới cả chạy lung tung sang lớp khác mà trường cũng còn không cho, mày dám chạy hẳn sang khối khác cơ? Không sợ bị đánh à?”

“Không biết đám con gái lớp em nghe được em và anh quen nhau từ chỗ nào, cứ tìm em hỏi phương thức liên hệ với anh. Còn nói mấy thứ nghe chẳng hiểu nổi, như là ‘tuy rằng mị biết soái ca kia là buê á, nhưng mị vẫn muốn thử một lần’, càng nói càng rối, gì nữa mà ‘tui phải dùng tính mạng để bẻ ảnh lại’. Em hỏi lại thì mấy cổ nhìn em bằng ánh mắt thế này này, bảo em là người rõ ràng nhất mà, chẳng lẽ em giả ngu hả. Anh nói coi, em giả ngu chỗ nào? Em thật sự không biết rốt cuộc là em đắc tội mấy bà già đó ở đâu luôn.”

Diễm Hàn thầm nói xin lỗi em giai, nhưng ngoài mặt thì vẫn bình tĩnh: “Sau này gặp phải mấy cô gái như vậy thì đi đường vòng đi. À mà, mày không thật sự để lộ cho người ta phương thức liên hệ của anh đấy chớ?”

“Không đời nào, anh không tin em à?” Hàn Lăng vỗ vỗ ngực, “Anh yên tâm, chỉ cần em còn sống một ngày, những nữ sinh đó sẽ không có khả năng moi được bất kỳ phương thức liên hệ nào của anh từ trong miệng em ra đâu. Đúng rồi anh ơi, căn cứ vào mạng lưới tình báo đáng tin cậy của em, có phải mấy tuần trước anh choảng nhau với trùm trường Giang Diệu của trường chúng ta không?”

“Ừ.” Diễm Hàn nói thầm trong lòng, mày không nói thì thôi, vừa nói là quai hàm của anh mày đau ngay.

“Đó là người ta còn chưa thật sự oánh lộn với anh đâu, lại đây em nói anh nghe,” Hàn Lăng ngoắc Diễm Hàn lại, “Anh có biết vì sao Giang Diệu được gọi là trùm trường không?”

Diễm Hàn dùng ánh mắt ra hiệu cho Hàn Lăng nói.

“Đầu tiên là trốn học, trốn tận một tuần liền, sau đó là gây chuyện. Anh còn nhớ rõ những gì em nói với anh chứ, gần trường chúng ta có một trường trung học hạng ba, sau đó không biết tại sao Giang Diệu lại đánh nhau với bọn họ, một mình chấp sáu đứa mà còn không rơi vào thế hạ phong. Trong đó một đứa bị anh ta đánh cho gãy xương cơ. Rồi sau đó thành danh chỉ nhờ vào một trận chiến. Ngày hôm sau phụ huynh của mấy cậu thiếu niên bất lương đó lên làm loạn, nói nhà trường giao Giang Diệu ra đây, nói chuyện phải quấy với ổng. Sau đó chị gái của Giang Diệu tới, chẳng những không nhận sai mà còn mắng cho mấy vị phụ huynh đó một trận. Cuối cùng trường học xử phạt, bắt Giang Diệu về nhà tự kiểm điểm một tháng.” Hàn Lăng nhìn Diễm Hàn bằng ánh mắt cảm thông, “Vậy nên anh à, em cảm thấy anh không bị người ta đánh chết đã là may mắn rồi, người ta siêu siêu nương tay với anh luôn đó.”

“Đây là lầu ba.” Diễm Hàn chỉ chỉ bên ngoài.

“… Anh có ý gì?”

“Ném mày xuống mày không chết tức là may mắn, giờ mày có chuẩn bị cầu xin anh mày nương tay với mày không?”

“Thôi bỏ đi anh êi, dù sao đi nữa thì anh cũng phải cẩn thận khi đụng mặt người ta nhé,” Hàn Lăng quay đầu nhìn lại, “Anh, em đi trước đây.”

Diễm Hàn dõi theo Hàn Lăng. Giang Diệu – người đã trốn học suốt hai ngày qua, đi ra từ chỗ ngoặt. Lúc cậu ta đi ngang qua người cậu, Giang Diệu lia mắt nhìn cậu một cái, xoay người bước vào phòng học.

Chuông vào học vang lên. Là tiết tự học, không có giáo viên quản, chỉ có học sinh tự giác.

Diễm Hàn đi vào, lập tức nhìn thấy Giang Diệu tuỳ tiện móc ra một quyển đề từ trong hộc bàn, tùy tiện lật ra một trang rồi bắt đầu làm.

Diễm Hàn: Hình như mắt mình có vấn đề?

Sau khi Diễm Hàn ngồi xuống, nhìn lướt qua chỗ Giang Diệu, giữa những kẽ hở ngón tay phải của Giang Diệu hình như rơm rớm… máu?

Diễm Hàn ngẩn người, tựa như vô tình mà chạm vào cánh tay Giang Diệu: “Sao đấy, đổi tính rồi hả? Sao lại bắt đầu làm bài tập rồi? Tao ngó coi mày đang làm gì.” Nói xong thì bày ra bộ dạng chăm chú nhìn bài tập, nhưng thật ra mắt vẫn đặt lên Giang Diệu.

Giang Diệu nhíu mày một cái rất khẽ, mặt mũi hơi tái nhợt đi, mở miệng ra mắng: “Mày quản được tao à?”

Diễm Hàn thấy thế, lấy cây bút ra khỏi tay cậu ta, nhẹ nhàng đè một tay lên tay phải của Giang Diệu: “Có chuyện gì vậy?”

Giang Diệu: “Vết thương nhỏ thôi, không có gì.”

Diễm Hàn nhìn vẻ lãnh đạm trên mặt cậu ta, vẫn lạnh lùng như trước, nếu không phải là vì mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ra trên trán Giang Diệu và sắc đỏ bắt đầu thấm ra đồng phục thì chắc cậu cũng tin thật.

“Đi, đi xuống phòng y tế.” Diễm Hàn kéo Giang Diệu dậy. Giang Diệu muốn gạt tay Diễm Hàn ra, Diễm Hàn lại nói: “Mày muốn để cả lớp nghe thấy đấy à?”

“Lão Ngô, bố và Giang Diệu đi vệ sinh, gấp lắm rồi.” Diễm Hàn chào lớp trưởng Ngô Tư Nhạc, kéo Giang Diệu, huýt sáo bước ra khỏi lớp.

Nhìn bác sĩ sát trùng miệng vết thương cho Giang Diệu, sau khi đã băng bó xong xuôi, Diễm Hàn dựa lại gần: “Sao mà mày có một vết thương bự dữ vậy?”

Giang Diệu: “Cảm ơn.”

Diễm Hàn hơi sửng sốt, sau đó bảo: “Không muốn nói thì đừng nói. Tao nghĩ cớ hộ mày rồi, nếu thầy Triệu hỏi, cứ nói sáng nay cửa nhà mày mở không ra, mày đập vỡ cửa sổ để ra ngoài, không cẩn thận bị kính cắt vào tay. Miệng vết thương của mày có mảnh vụn kính vỡ, mức độ đáng tin của lý do này rất cao.”

Giang Diệu: “Ngốc mới thèm tin.”

Buổi chiều, sau khi thi xong, Giang Diệu rời đi ngay. Đến tối cũng không quay về ký túc xá.

Diễm Hàn lấy ra một quyển đề thi đại học loại khó, vừa nghe nhạc vừa làm đề. Gặp phải đề nào chưa học tới thì lật sách giáo khoa ra, tối đó cậu nhớ gần sạch bách mớ công thức trong sách giáo khoa.

Lúc nằm lên giường, Diễm Hàn bắt đầu lên kế hoạch xem cuối tuần sắp tới nên làm gì. Mấy hôm trước cậu Hàn Lăng đăng ảnh chụp phong cảnh xứ lạ trên vòng bạn bè, chắc là đi công tác rồi, nhất định sẽ chưa về ngay đâu. Nếu về nhà, cậu sẽ phải đối mặt với mợ.

Một tháng trôi qua bình yên như vậy đấy, Diễm Hàn nghĩ, mình còn chưa ra khỏi trường lần nào.

Ngày hôm sau, Diễm Hàn giậm từng bước đi vào phòng học, hôm nay vẫn phải thi, thi cho xong hết những môn hôm qua chưa thi xong. Bất ngờ thay, Giang Diệu đã ngồi ở chỗ cậu ta rồi.

“Chỗ này thế nào?” Diễm Hàn chạm lên cánh tay cậu ta.

“Chưa tàn tật.”

“Thánh giết chết cuộc trò chuyện,” Diễm Hàn nhận lấy đề thi do bàn trước chuyền xuống, nhìn lướt qua, “Mày vẫn vô tình như mọi khi, đề thi vẫn đơn giản như mọi khi.”

“Diễm đại ca, mày không cần phải kéo thù hận tới đây đâu, tao nhìn lướt qua bài số hai đếm ngược từ dưới lên, bài gì đọc không hiểu.” Thanh niên ngồi bàn trước oán giận nói.

“Đại ca, anh làm xong thì để bài sang bên cạnh nhé.” Đổng Tấn ngồi bên tay phải Diễm Hàn chọc chọc cậu, “Ngày mai nghỉ, anh muốn ăn gì, tiểu đệ mời khách.”

“Thật ra không cần mời khách đâu,” Diễm Hàn liếc nhìn cô giám thị, “Viết hộ tao một bản sao của tất cả bài tập trong tháng tới, thầy Viên suốt ngày tới tìm tao kiểm tra và nói chuyện miết.”

“… Được thôi,” Đổng Tấn bĩu môi, “Nếu không phải là thành tích kiểm tra lần này sẽ được đăng vào group chat phụ huynh, tao cũng không cần nhẫn nhục phụ trọng thế này…”

nhẫn nhục phụ trọng: chịu đựng khuất nhục tạm thời để hoàn thành nhiệm vụ gian khổ.

“Xài nhẫn nhục phụ trọng ở đây luôn đó hả? Mày đi lật lại từ điển Tân Hoa (từ điển tiếng Hoa hiện đại) trước đi đã. Chừng nào hiểu rõ nghĩa của từ thì nói tiếp.” Diễm Hàn liếc nhìn bục giảng, thấy hình như cô giám thị đã chú ý tới chỗ này, lập tức bày ra dáng vẻ nghiêm túc làm bài.

Diễm Hàn làm xong bài thi trong vòng bốn mươi phút, dịch tờ đáp án sang một bên theo thỏa thuận.

“Anh Diễm, hiệu suất của mày cao thật đó, cơ mà nhìn chữ của mày,” Đổng Tấn do dự trong chốc lát, nói, “Thật là độc đáo, có phong cách riêng, một lời khó nói hết.”

“Mày đang khen tao hay là đang mắng tao vậy?” Diễm Hàn làm bộ muốn lấy lại tờ đáp án, Đổng Tấn lập tức sốt sắng: “Ngàn vạn lần đừng làm vậy, đại ca à, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, em sẽ chép giúp anh thêm một tuần luôn, anh đừng lấy đi!”

Diễm Hàn: “Lớp phó thể dục, rảnh rỗi thì đừng suốt ngày nghĩ tới việc tập thể dục nữa, lật từ điển ra đọc nhiều thành ngữ vào.” Sau đó cậu quay sang chỗ Giang Diệu, Giang Diệu đã làm bài thi xong, nằm sấp xuống ngủ.

Một giám thị đang cúi đầu nghịch di động, giám thị khác thì đã mơ màng sắp ngủ. Diễm Hàn xác định đã an toàn rồi mới chọc chọc Giang Diệu.

Giang Diệu quay mặt đi.

“Giang Diệu, nghe thầy Triệu nói mày ngồi vững trên vị trí top 1 của trường, có hứng thú so điểm với tao không?”

Giang Diệu: “Không có hứng thú.”

Diễm Hàn còn chưa nói gì, Giang Diệu đã lại bảo: “Đừng làm phiền tao.”

Lúc này Diễm Hàn mới chú ý tới hai quầng thâm mờ mờ dưới mắt Giang Diệu, nghe lời ngậm miệng lại rồi lấy ra một tờ giấy nháp, bắt đầu vẽ bậy.

Tiết thi thứ hai là tiếng Anh, Giang Diệu ngồi làm bài hết nửa giờ thì nằm xuống ngủ tiếp. Đổng Tấn tiếp tục cầu cứu: “Anh Diễm, à không, mày là tổ tông của tao luôn rồi, lại đây lại đây, cứu tao một mạng bằng tờ đáp án tiếng Anh của mày đê.”

Diễm Hàn lại đẩy tờ đáp án của mình sang.

Tròng mắt Đổng Tấn sắp lồi hẳn ra ngoài luôn rồi: “Tổ tông, đây là chữ mày thật à?!” Những chữ cái tiếng Anh trên tờ đáp án uyển chuyển và uốn lượn, nét chữ đủ trưởng thành và khoáng đạt, vô cùng đẹp đẽ.

“Thế nào, không tin à?” Diễm Hàn xoay xoay cây bút trong tay, cười nói, “Sống ở Mỹ một năm, trong đầu toàn là tiếng Anh. Thật ra trước kia chữ Hán tao viết cũng đẹp lắm… Thôi không nói nữa, Giang Diệu tỉnh dậy bây giờ.”

Kiểm tra cả một buổi sáng, thành công khiến cảm xúc của tất cả mọi người đều suy sụp.

Người quản lý máy tính trong lớp nhảy lên bục giảng, mở giao diện âm nhạc, bật bài “Lương lương” phiên bản kỳ thi, lớp phó văn nghệ hát theo một cách đằm thắm thiết tha.

(Lương lương là nhạc phim Tam sinh tam thế thập lý đào hoa, vốn 凉凉 chỉ có nghĩa là lạnh thôi nhưng dần dà được gán thêm nghĩa lóng là ‘không may’, ‘xong đời’, ‘thất vọng’, vân vân)

“Xong thật rồi, tao còn chưa làm xong bài tự luận cuối cùng…”

Quản lý máy tính sắc mặt ưu thương, bấm vào nút tạo vòng lặp (tự động chơi đi chơi lại một hoặc nhiều bài hát).

“Tui thảm hơn, bài tiếng Anh cuối cùng đọc không hiểu miếng nào luôn, tui lén tung đồng xu dưới gầm bàn, cũng không biết có thể đúng được bao nhiêu câu nữa.”

“Anh Quách, thứ Bảy Chủ nhật này tao không chơi game với mày được, tao phải chăm chỉ học tập rồi, ngày nào cũng tiến về phía trước, không có gì có thể ngăn cản bước chân học tập của tao!”

“Chúng ta phải gắng gượng chấp nhận! Không phải chỉ là một lần kiểm tra thôi sao, không phải chỉ là về nhà bị phê bình thôi sao! Tao cũng quen rồi…”

“Diễm đại ca, mày nghĩ rằng mày kiểm tra được bao nhiêu điểm?” Ngô Tư Nhạc quay đầu lại hỏi.

“Ngoại trừ ngữ văn, những môn còn lại đạt điểm tuyệt đối là chuyện dễ như bỡn, về cơ bản thì sẽ không thành vấn đề gì. Nhớ hồi năm đó, anh Diễm của mày đạt điểm tuyệt đối môn Ngữ văn trong kỳ thi tuyển sinh lớp 10 của thành phố đấy, từ khi đi học một năm ở Mỹ về, chỉ thi được có một trăm bốn.” Mới kiểm tra xong, trong lớp không có giáo viên, Diễm Hàn liền móc di động ra tùy tiện lướt hai cái video, lướt đến một video bán vòng tay “Phùng khảo tất quá” (Thi gì cũng đậu), tiện tay gửi tới group chat của lớp do các bạn học lén tạo, có link đính kèm tới Taobao.

(mình không rõ lắm về điểm thi Trung khảo, nhưng tra thì thấy môn Ngữ văn có số điểm tuyệt đối khoảng 100/120/150 tùy địa phương, trong trường hợp này thì chỉ có thể là 150; Diễm Hàn “khiêm tốn” thế không biết huhu)

Ngô Tư Nhạc quay đầu lại, không nói chuyện với cậu nữa.

“Anh Diễm, thứ Bảy Chủ nhật này có rảnh không?” Đổng Tấn cười hì hì tiến đến trước mặt Diễm Hàn, “Ra chơi với tụi này đi, tao gọi thêm vài người nữa.”

“Được,” Dù sao Diễm Hàn cũng không làm bài tập, dư dả thời gian đến nỗi chẳng biết tiêu vào đâu, “Ngày nào?”

“Chủ nhật đi, thứ Bảy còn phải làm bài.” Đổng Tấn vẻ mặt đau khổ, “Không phải tất cả mọi người đều nhàn như mày đâu đại gia.”

“Những lời này của mày,” Diễm Hàn cười cười, chỉ tay ra đằng sau, “Tao dám cam đoan rằng, người bạn cùng bàn tốt bụng của tao còn nhàn hơn tao nhiều.”

“Diễm đại ca, thôi nhé, chừng nào về nhà tao nói chuyện với mày tiếp, tao đi cái, bái bai.” Nói xong quay trở về chỗ ngồi nhanh như chớp.

“Bị bệnh gì không biết?” Diễm Hàn nhìn bóng lưng cậu ta, nhỏ giọng lầm bầm.

“Chiều nay tao không tới, xin nghỉ hộ tao, tiện viết giúp tao một tờ đơn xin nghỉ đi.” Diễm Hàn nghe thấy giọng nói này, suýt chút nữa di động rơi ra khỏi tay. Cậu luống cuống nắm chặt lấy điện thoại, quay đầu lại thì thấy Giang Diệu đã đeo cặp một bên, chuẩn bị rời đi.

“Xin nghỉ?”

“Lão Triệu tìm hoài, phiền.”

“Lý do?” Diễm Hàn nói, “Mày xin nghỉ, tốt xấu gì cũng phải có một lý do, không thì tao biết nói thế nào được.”

“Mày thật sự không biết cách biện lý do à? Nhiệm vụ này giao cho mày đó, người bạn cùng bàn tốt bụng của tao.” Không đợi Diễm Hàn từ chối, Giang Diệu đã bỏ đi khỏi lớp qua cánh cửa sau.

Diễm Hàn đành phải nghe theo, xé một mảnh giấy, suy nghĩ lý do xin nghỉ giúp người bạn cùng bàn tốt bụng của cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.