Quay quảng cáo khá thuận lợi.
Tần Thu sau khi đóng qua hai bộ phim, diễn xuất đã tiến bộ rõ rệt, kiểm soát nội dung kịch bản nhỏ nhặt này, vẫn là không có vấn đề gì lớn.
Về phần Lâm Nặc, tuy diễn xuất bình thường, nhưng theo tiết tấu của Tần Thu, rốt cuộc cũng quay xong.
Lại chụp thêm vài tấm ảnh, quá trình quay cũng kết thúc.
Sau khi kết thúc công việc, Tần Thu đang chuẩn bị ra về, Lâm Nặc đột nhiên đi về phía cậu.
"Còn chuyên gì nữa à?" Tần Thu hỏi.
Lâm Nặc đến gần tai Tần Thu, nhỏ giọng hỏi han: "Tiền bối Tần Thu, nghe nói quan hệ của ngài và ảnh đế Nam Viên không tồi?"
Tần Thu ngơ ra, theo bản năng gật gật đầu.
Khóe miệng Lâm Nặc gợi lên, ngọt ngào cười: "Anh của tôi là Lâm Ngôn, là vợ của anh trai Nam Viên, không biết tiền bối Tần Thu có nghe qua tên anh ấy chưa?"
"Cậu là em trai của Lâm Ngôn?" Tần Thu kinh ngạc.
Lâm Nặc gật gật đầu.
Lộ ra nụ cười có hơi ngượng ngùng: "Anh tôi sau khi kết hôn với anh Nam Nghi, tôi thường xuyên đến thăm họ, cũng rất quen thuộc với anh Nam Viên, lúc trước chúng tôi còn cùng nhau đi xem phim."
Trái tim Tần Thu nhảy dựng lên, rốt cuộc cảnh giác.
Từ khi Tần Thu nhìn thấy Lâm Nặc, đã cảm nhận được điểm không thích hợp, tuy rằng thái độ của Lâm Nặc đối với cậu vẫn còn tốt, nhưng trực giác của cậu lại không cảm thấy thế. Tới giờ, cái đuôi Lâm Nặc cố gắng giấu giếm nửa ngày cũng lộ ra.
Trong lòng Tần Thu âm thầm cười lạnh.
Bên ngoài lại ra vẻ kinh ngạc nói: "Thật vậy sao? Tôi còn chưa từng nghe Nam Viên nói đấy!"
Lâm Nặc ngượng ngùng trả lời: "Có thể là anh Nam Viên cảm thấy bộ phim kia quá tệ đi!"
Quan trọng không phải là phim có hay không,
Mà là Nam Viên vì cái gì mà cùng Lâm Nặc đi xem phim.
Một Alpha, một Omega, một người chưa lập gia đình, một người chưa gả.
Tần Thu cùng Lâm Nặc đánh Thái Cực, nói trái nói phải, bên ngoài thì chuyện trò vui vẻ, bên trong thì cười lạnh, cậu tới tôi đi, tình hình chiến đấu kịch liệt.
Cuối cùng, Tần Thu làm bộ nhìn điện thoại.
Ngẩng đầu cười nói xin lỗi với Lâm Nặc: "Buổi trưa có hẹn ăn cơm với người ta, trước hết tạm biệt. Lần sau hẹn thời gian rồi nói chuyện tiếp."
Lâm Nặc cười gật đầu: "Được! Gặp lại sau anh Tần Thu!" Ánh mắt nhìn thoáng qua tên của Nam Viên trên màn hình điện thoại của Tần Thu.
Đợi Tần Thu rời đi.
Lâm Nặc trầm mặt.
Không có gì nghi ngờ khi người thua cuộc là cậu ta, dù sao đối phương là người Nam Viên yêu, sao lại có thể bị châm ngòi chỉ vì vài câu nói xạo của cậu ta.
Bất quá cậu ta không nghĩ sẽ làm gì, chỉ là muốn nói mấy câu kích thích Tần Thu một chút.
Cậu ta là thật sự không nghĩ tới, Nam Viên thế nhưng quay lại với Tần Thu.
Đúng vậy, Lâm Nặc biết chuyện Nam Viên và Tần Thu từng quen nhau lúc học đại học, không chỉ biết, thậm chí còn âm thầm làm vài chuyện, bất quá cuối cùng, dù Nam Viên và Tần Thu chia tay, cậu ta cũng không chiếm được nửa điểm tốt trước mặt Nam Viên.
Nam Viên bởi vì chuyện của Lâm Ngôn, thái độ đối với cậu ta còn ác liệt hơn những Omega khác.
Nhưng Lâm Nặc không tin ma quỷ, anh cậu ta có thể đến được với Nam Nghi, cậu ta sao lại không thể có được Nam Viên? [Đoán xem =)) ]
Nghĩ nghĩ, Lâm Nặc gọi điện thoại cho anh trai.
"Anh."
"Có việc thì nói." Giọng điệu của Lâm Ngôn lãnh đạm, anh hiểu em trai của mình, quá mức kiêu ngạo, mỗi lần tìm anh không phải đòi tiền thì chính là cầu việc.
"Hôm nay em quay quảng cáo."
"À, chúc mừng."
"Người đối diễn với em, là người yêu của Nam Viên, Tần Thu."
Đầu bên kia điện thoại, đồng tử của Lâm Ngôn hơi co rụt lại, tâm tư của em trai, Lâm Ngôn hiểu rõ. Từ lần đầu tiên gặp Nam Viên, Lâm Nặc liền nổi lên tâm tư với Nam Viên, còn hay nói đùa cái gì mà muốn cùng anh tiến vào Nam gia. Bất quá bởi vì anh, thái độ của Nam Viên đối với Lâm Nặc muốn ác bao nhiêu có bấy nhiêu, tâm tư của Lâm Nặc cũng bớt lại một chút. Có điều cùng với địa vị của Nam viên ở giới giải trí càng ngày càng cao, Lâm Nặc một lòng cũng muốn phát triển ở giới giải trí, tâm tư đã bớt đi cũng trở lại.
Lâm Ngôn biết chuyện của Nam Viên và Tần Thu. Anh nhìn ra được, trong mắt bọn họ đều có nhau, cho dù hai người tạm thời chưa quay về bên nhau, nhưng cũng chỉ là sớm hay muộn. Nghe ý tứ của Lâm Nặc, bọn họ hẳn đã quay lại?
"Em muốn làm gì?" Lâm Ngôn nhíu mày.
"Anh!" Lâm Nặc âm trầm nở nụ cười, "Anh không biết đâu, lúc trước Tần Thu cũng chỉ là một ngôi sao nhỏ tuyến ba, nhưng chính là sau khi ôm được đùi Nam Viên, hiện giờ tùy tiện một câu, cũng có thể dễ dàng đoạt phân diễn của em."
Lâm Nặc nghĩ như vậy, liền ghen ty phát cuồng.
Rõ ràng cậu ta mới nên là Omega ở bên cạnh Nam Viên, danh khí và địa vị của Nam Viên, tất cả hẳn phải là cậu ta sở hữa, địa vị hiện tại của Tần Thu, rõ ràng nên thuộc về cậu ta!
"Lâm Nặc!" Lâm Ngôn cúi đầu, "Nam Viên căn bản không thích em!"
"Có liên quan gì chứ!" Lâm Nặc cười khanh khách nói, "Nam Nghi cũng không thích anh, nhưng anh ta không phải vẫn cưới anh đó sao?"
Ánh mắt Lâm Ngôn trong giây lát trở nên sắc bén.
Nếu Lâm Nặc ở trước mặt anh, anh sẽ tuyệt đối không chút do dự tát cậu ta một cái.
Lâm Ngôn hít sâu một hơi, bình ổn cảm xúc một chút, cuối cùng hừ lạnh một tiếng: "Nam Viên không phải Nam Nghi, em cũng không phải anh, Nam Nghi chọn anh, Nam Viên cũng không nhất định để mắt đến em, giữa anh và Nam Nghi, cũng không có một Tần Thu."
Lâm Nặc khinh thường nói: "Tần Thu thì thế nào?"
"Tôi có thể làm cho họ chia tay một lần, cũng có thể làm cho bọn họ chia tay lần nữa. . . . . ."
Tần Thu ra cửa, thấy Trình Hạo đã chờ sẵn.
Trình Hạo cười hỏi: "Tôi mới vừa thấy tiểu tử Lâm Nặc lôi kéo cậu nói chuyện phiếm, các cậu nói cái gì?"
Tần Thu không trả lời, ngược lại có chút đăm chiêu liếc Trình Hạo một cái, hỏi lại: "Anh không phải giấu tôi cái gì đó chứ?"
Ánh mắt Trình Hạo nheo lại: "Lâm Nặc nói cái gì?"
Tần Thu cười lạnh một tiếng: "Anh nhận quảng cáo này, chính là vì muốn tôi và Lâm Nặc gặp mặt? Lời cậu ta nói một chữ tôi cũng không tin, Nam Viên là ai, không ai rõ ràng hơn tôi, một đứa trẻ chưa đủ lông đủ cánh như cậu ta, Nam Viên sẽ để ý?"
"Cậu nói cái gì? Cậu ta thích Viên ca?" Trình Hạo ngơ ra.
Tần Thu nhíu mày.
Trình Hạo suy đoán rất nhiều, đủ loại nguyên nhân kết thù của Lâm Nặc và Tần Thu, chỉ duy nhất không nghĩ tới là vì Nam Viên. Nhưng như vậy liền rõ ràng, vì cái gì Lâm Nặc nhắm vào Tần Thu!
Trình Hạo đem sự tình và chân tướng nói cho Tần Thu.
"Thật đúng là tác phong của trẻ con." Tần Thu cười lạnh một tiếng, "Còn nghĩ muốn bôi đen tôi?"
"Vậy xử lý sao đây?" Trình Hạo hỏi.
Tần Thu hỏi lại: "Tôi có tài liệu đen nào nghiêm trọng, chỉ cần tuôn ra, sẽ bị Nam viên vứt bỏ à?"
Trình Hạo nghĩ nghĩ: "Trừ việc cậu là Omega, tôi không nghĩ ra chuyện khác." Chợt cười ra tiếng, "Nhưng Viên ca đã sớm biết."
Tần Thu cũng cười: "Cho nên phải nói là cậu ta lãng phí tiền rồi! Tôi cũng muốn nhìn xem, tôi còn chuyện xấu gì!"
Trình Hạo cảm thấy Tần Thu nói cũng có đạo lý, lúc trước y cũng nghĩ tới, từ khi Tần Thu ra mắt tới nay, vẫn luôn rất đúng mực, cũng không có tài liệu đen gì quá lớn, lúc trước y sợ hãi đối phương có nguyên nhân gì mới nhắm vào Tần Thu, sợ sẽ dùng thủ đoạn không sạch sẽ, nhưng hóa ra là tình địch muốn tranh giành tình yêu.
Trình Hạo nghĩ tới Nam Viên yêu chiều Tần Thu, đột nhiên có điểm đồng cảm với đối phương.
"Vậy kế tiếp làm gì?" Trình Hạo hỏi.
Tần Thu cười lạnh: "Trở về, hỏi cung đầu sỏ chớ sao."
Còn xem phim? Ha hả!
Trình Hạo đột nhiên cảm thấy, so với Lâm Nặc, có lẽ y càng nên đồng cảm một chút với Viên ca.
【 Tác giả có chuyện muốn nói: A, buồn ngủ quá, mọi người ngủ ngon! 】
____________________________________________________
Nhắc lại: Lần chia tay trước đó, có người gửi cho Nam Viên một tấm ảnh của Tần Thu và Omega nào đó, Nam Viên nghĩ Tần Thu phản bội mình, rồi đúng lúc Tần Thu gọi điện thoại tới nói chia tay nên trước đó Nam ca vẫn nghĩ Thu Thu vì Omega kia mới bỏ mình. Giờ thì biết thủ phạm là ai chưa =))
Nhìn Lâm Ngôn người ta dễ thương biết mấy, bao nhiêu chán ghét dồn hết vào em trà xanh này rồi :v Đợi Nam ca tài trợ một vé vào viện nha bé ơiiiii