Lâm Nhược Ức là ai, thật sự tôi không muốn nhắc tới, cô ta cứ như hồn ma vậy, không lúc nào không ám cuộc sống của tôi. Đúng vậy, Lâm Nhược Ức là chị của tôi, nhưng tới tận bây giờ tôi cũng chẳng muốn thừa nhận.
Chúng tôi cùng cha khác mẹ, buồn cười ở chỗ, tôi là đại tiểu thư đường đường chính chính của Lâm gia, là người thừa kế duy nhất của Lâm gia về mặt pháp luật, nhưng Lâm Nhược Ức lại là chị của tôi, sinh ra trước dòng máu chính thống của Lâm gia là tôi đây.
Tôi căm ghét cảm giác này, cảm giác gọi là phản bội. Nhưng tôi có ghét tới đâu, cha vẫn cầm tay cô ta, thân thiết nghênh đón cô ta vào nhà.
Năm đó, mẹ tôi chết đi vì bệnh di truyền của gia tộc. Lúc chết, bà mới hai mươi lăm tuổi, lứa tuổi còn thanh xuân phơi phới, đã úa tàn rời đi.
Nhưng thế cũng tốt, chứng bệnh đó khiến bà không nhìn thấy, không nghe thấy, cho nên bà không phải đớn đau đối mặt tất cả những chuyện này, tận mắt nhìn tim của chính mình, từng miếng từng miếng bị người mà bà gọi là ông xã dịu dàng săn sóc cấu xé.
Người đàn ông của mình bị chiếm hữu, căn nhà êm ấm của mình bị náo loạn, tất cả của mình đều bị cướp đoạt. Cảm giác này rất khó chịu, tôi nghĩ, mẹ không phải đối mặt với nó cũng tốt.
Mẹ chết rồi, tôi không khóc, từ đầu tới cuối, tôi chỉ nhìn Lâm Nhược Ức xinh đẹp trước mặt. Cô ta thật sự rất đẹp, không như tôi. Dung mạo của tôi tự tôi cũng rõ, người hay soi gương thường nói rằng càng soi càng đẹp, nhưng tôi phải công nhận, đây chỉ là lừa gạt.
Bộ dáng của tôi chỉ có thể coi như thanh tú, giống như tên của tôi, không hề nổi bật. Nhưng Lâm Nhược Ức lại đẹp, tất cả những từ miêu tả mỹ nhân thời xưa đều có thể dùng cho cô ta. Tay mềm như lá non, da trắng nõn nà, cổ cao ba ngấn, răng đều tăm tắp, lông mày lá liễu, mắt ướt sầu mong, rạng rỡ tinh xảo, chính là Lâm Nhược Ức.
Thế nhưng, cho dù là mỹ nhân như vậy, tôi cũng không thích. Ai lại thích một kẻ xâm lược chứ, à, cô ta còn có một cái tên nữa, gọi là tình địch. Chúng tôi cùng yêu một người đàn ông.
Cô ta cướp cha của tôi rồi, giờ còn muốn tranh Lâm gia với tôi, tranh đàn ông với tôi, sao có thể tha thứ? Tôi không thể, cũng không cho phép bản thân tha thứ.
Đêm khuya lặng lẽ, tôi thề trước bài vị của mẹ, thứ của bà tôi nhất định sẽ giúp bà bảo vệ. Mà thứ thuộc về tôi, cần phải nhanh chóng nắm trong tay, không ai có thể cướp đi.
Sự thật chứng minh, tôi làm không tệ. Tư chất của tôi kém, nhưng tôi thắng ở chỗ có một ông ngoại yêu thương tôi đến tận xương tủy, mà cha tôi cả đời đều bị ông áp chế. Cho nên tôi thoải mái chèn ép Lâm Nhược Ức, chiếm được Lâm gia, còn chiếm được cả người đàn ông của Lâm Nhược Ức.
Dẫu cho tôi biết, Vân Tường chưa bao giờ thích tôi. Người anh thích, là cô bé lọ lem Lâm Nhược Ức kia. Lâm Nhược Ức thiện lương, xinh đẹp, hồn nhiên, cô ta đại diện cho màu trắng. Còn tôi, Lâm Thảo, ghen tị, hung ác, đại biểu cho màu đen tăm tối.
Nhưng mặc kệ thế nào, tôi vẫn nhất kiến chung tình với Vân Tường. Anh như một nguồn sáng, chiếu rọi thế giới u tối vẩn đục của tôi.
Tôi nghĩ, Lâm Nhược Ức là trắng, Vân Tường cũng trắng. Trắng và trắng rất tẻ nhạt, tôi cho rằng, trắng và đen mới là tuyệt phối.
Đúng vậy, tôi và Vân Tường mới là một đôi trời sinh.
Tôi chiếm được Vân Tường, tuy đã dùng hết thủ đoạn, còn dâng cả Lâm gia.