Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời

Chương 10



Lúc Thẩm Tử Kiêu trở lại nhà họ Trần, bầu không khí trong biệt thự hết sức tĩnh lặng, khiến người ta có thể cảm nhận được sự áp lực bao trùm khó mà lí giải bằng lời.

Chỉ trong một đêm, hầu hết những người giúp việc ở đây đều đã xin nghỉ việc, chỉ còn lại một quản gia trung thành đã ở cùng nhà họ Trần suốt nhiều năm qua, cùng với vài ba người quét dọn vệ sinh.

Quản gia thấy Thẩm Tử Kiêu trở về liền vội bước tới chào đón, cung kính khom người nói: “Cậu Thẩm, chủ tịch Trần đang đợi cậu trong thư phòng.”

Thẩm Tử Kiêu khẽ gật đầu, cởi áo khoác đưa cho quản gia, sau đó đi đến nơi phía cuối dãy hành lang, giơ tay đẩy cửa thư phòng ra.

Trong thư phòng có một người đàn ông trung niên tầm năm mươi tuổi, tuy mái tóc đã bạc hơn phân nửa nhưng dáng đứng vẫn thẳng tắp, trông vẫn còn rất phong độ.

Ông ấy chắp tay sau lưng, đứng ở phía trước cửa sổ, cau mày nhìn ra bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ.

Thành phố về đêm hầu như chẳng có lấy một ánh sao nào.

“Tôi đã hiểu tường tận những gì xảy ra trong sự việc tối qua rồi.” âm thanh của chủ tịch Trần mang theo chút khàn khàn, mỗi âm tiết cuối đều hơi kéo dài, tựa như mang trong đó cả nỗi niềm trăn trở khó giải bày.

Ông nói đến đây, tạm dừng một lát, sau đó thở dài, quay đầu hỏi: “Cậu có cảm thấy chuyện này thật sự chỉ là do đối thủ cạnh tranh muốn trả thù thôi không?”

Thẩm Tử Kiêu nhướng mắt, bình tĩnh đáp lời: “Không phải. Nếu nói mối nguy hiểm một năm trước chỉ là sự thăm dò thận trọng của một nhóm người thì kể từ sự việc ngày hôm qua, nó đã trở thành lời cảnh báo cho những gì sắp tới sẽ xảy ra rồi.”

Chủ tịch Trần nghe vậy, khẽ cau mày, trong ánh mắt hiện lên vài phần đau lòng cùng lo lắng. Ông mím chặt môi, rũ mắt rồi chậm rãi nhắm lại, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài nói: “Tôi hiểu rồi, thời gian tới này chỉ sợ cậu sẽ lại càng vất vả hơn rồi.”

Thẩm Tử Kiêu lắc đầu, khẽ lùi lại về sau một chút, khom lưng rồi nhẹ nhàng cúi đầu trước chủ tịch Trần một cách lịch sự.

Khi anh đứng thẳng dậy, ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ, giọng điệu cũng hết sức bình thản: “Thật ra hôm nay tôi tới đây là để từ biệt.”

Chủ tịch Trần sửng sốt, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, chậm rãi mở miệng hỏi: “Vì sao?”

“Mọi việc cũng đã được xác nhận rồi, so với việc để tôi ở cạnh Trần Khải thì chi bằng hãy để vệ sĩ chuyên nghiệp ở bên cạnh cậu ấy thì sẽ ổn hơn.”

Thẩm Tử Kiêu cụp mắt xuống, ngữ khí khi nói chuyện bình tĩnh đến kinh ngạc, anh ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía Trần Đồng, chậm rãi nói: “Tuy rằng thân phận của tôi rất bí mật, nhưng những năm nay xuất đầu lộ diện nhiều như vậy, cũng không tránh khỏi việc xảy ra sơ hở. Nếu không may bị phát hiện thì sẽ đem lại hậu quả khôn lường.”

“Tôi hiểu rồi.”

Ánh mắt chủ tịch Trần giật giật, lập tức cụp mắt xuống, suy nghĩ hồi lâu mới gật đầu, cảm động nói: “Hai năm qua cậu đã vất vả vì tôi rồi.”

“Chủ tịch Trần, là tôi nên cảm ơn ông mới đúng.”

Thẩm Tử Kiêu ngước lên, nhìn không ra cảm xúc trong đôi mắt: “Nếu không phải ông ấy ra tay giúp đỡ thì tôi đã chết từ lâu rồi.”

Nhắc tới ông nội của Trần Khải, căn phòng trong thoáng chốc lại trở nên im lặng.

Chủ tịch Trần chậm rãi thở dài, bước về phía chiếc ghế rồi ngồi xuống, đưa tay đỡ trán, suy nghĩ hồi lâu mới hỏi: “Vậy sắp tới đây cậu định đi đâu?”

“Tôi vẫn chưa có dự định.”

Thẩm Tử Kiêu nở nụ cười, hai tay đút vào trong túi, ngữ khí mang theo chút hững hờ: “Đi đến đâu thì tính tới đó vậy, tôi thấy như thế cũng ổn.”

“Về sau gặp lại.” “Vâng.”

Thẩm Tử Kiêu uể oải nghiêng đầu, cười nói: “Xin tạm biệt ngài.” Nói xong, anh xoay người, đẩy cửa thư phòng ra.

Quản gia vẫn đứng cách đó không xa, tư thế vẫn cung kính như ngày nào, trong tay còn cầm áo khoác của Thẩm Tử Kiêu.

Thẩm Tử Kiêu nghiêng đầu, nhận lấy áo khoác trên tay quản gia, sau đó chuẩn bị cất bước rời đi.

Mà đúng lúc này, quản gia đột nhiên đứng thẳng dậy, ngữ khí khiêm tốn nói câu:

“Cậu Thẩm, chúc cậu hết thảy mọi việc đều thuận buồm xuôi gió.”

Thẩm Tử Kiêu dừng bước, quay đầu lại, hơi híp mắt lại, lười biếng cười cười, tùy ý nói: “Cảm ơn ông.”

***

Chủ tịch Trần đứng ở trước cửa sổ, nhìn bóng dáng Thẩm Tử Kiêu dần rời đi. Quản gia đi tới, đặt chén trà ở bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Ông chủ, uống trà đi.”

Chủ tịch Trần phản ứng lại, nhưng vẫn đứng im như cũ, sau một hồi lâu mới hỏi câu: “Ông nói xem, kiểu người băng qua súng đạn mà vẫn thản nhiên, ngay cả chết còn không sợ thì còn lo lắng cái gì chứ?”

Quản gia suy nghĩ, sau đó nói: “Chắc là do những người khác đều chết cả rồi, chỉ còn mỗi cậu ấy sống sót mà thôi.”

Trần Đổng : “Giống như bây giờ sao?” Quản gia: “Giống như bây giờ.”

Ánh mắt Trần Đồng giật giật, sau đó thở dài, ho khan vài tiếng rồi khép cửa sổ lại. Ông ấy xoay người ngồi xuống chiếc bàn trước mặt, vươn tay cầm lấy chén trà trên mặt bàn, nhấp một ngụm, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, Trần Khải bây giờ đang ở đâu?”

Quản gia cau mày nghĩ nghĩ, sau đó nói: “Theo tôi nhớ thì hình như là đi tham gia sinh nhật của một người bạn.”

Trần Đồng cau mày, cảm thấy có chút bất an, liền gọi điện thoại cho Hoàng Dịch Hạc.

Hoàng Dịch Hạc vừa thực hiện xong một ca phẫu thuật, khi nhận được cuộc gọi, giọng nói vẫn mang theo chút mệt mỏi, anh ta ngáp một cái rồi tự nhiên nói: “Cháu không đi cùng cậu ấy, bạn cậu ấy tổ chức tiệc mừng trên núi, nói là hẹn nhau lên núi ăn thịt nướng. Ngày mai cháu còn phải đi làm nên không đi theo.”

Trần Đổng lo lắng như ngồi trên đống lửa, một bên nháy mắt cho quản gia, một bên dò hỏi: “Núi? Núi nào?”

Quản gia nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng sai người ngăn Thẩm Tử Kiêu còn chưa đi xa.

Vào thời điểm nguy hiểm này mà còn dám chạy lên núi chơi. Đúng là chê sống lâu quá mà.

***

“Sao người giao hàng còn chưa đến?”

“Đều là ông chủ lớn cả mà, có thể chạy đi đâu được? Không phải là cách thời gian đã định còn tận mười phút à? Kể cả không được thì đã sao, chỉ cần có tiểu thiếu gia ở chỗ này, chúng ta còn sợ không kiếm được tiền chắc?”

Sau khi bị đánh bất tỉnh, Trần Khải tỉnh lại một lần nữa, lúc này cậu ta phát hiện bản thân đang ở nơi đồng cỏ hoang vắng.

Hình như là một vùng ngoại ô nào đó…

Hai tay Trần Khải bị trói lại, không thể cử động.

Đang lúc cậu ta chuẩn bị ra sức giãy dụa thì cảm thấy ai đó nhấc chân và giẫm lên lưng cậu ta.

Trần Khải hốt hoảng, cả người cứng đờ tại chỗ, không dám nhúc nhích. Trần Khải: “Ai sai bọn mày tới đây?”

Không có ai trả lời.

Trần Khải nghĩ đến đối thủ làm ăn bị mình chèn ép bèn nhẫn nại mở miệng thương lượng: “Buôn bán cạnh tranh mà, bạn bè đứng thứ nhất, tiền tài đứng thứ hai thôi!

Nếu anh thực sự thích món hàng đó, cùng lắm thì tôi sẽ trả lại cho anh…” “Câm miệng.”

Giọng người đàn ông hết sức dữ dằn, mỗi một âm tiết phát ra đều mang theo sự lạnh lẽo, khiến cổ họng Trần Khải nghẹn lại, không dám lên tiếng nữa.

Nhưng đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng còi xe.

Giọng người đàn ông kia lại vang lên: “Chuyện gì vậy? Sao chỗ này lại có xe lui tới được?”

Đồng bọn của người đàn ông cau mày, sau đó mở miệng nói : “Tôi không biết, nhưng chiếc xe này có vẻ hơi…”

Lời còn chưa dứt, trước mắt mấy người đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng chói mắt, cùng với tiếng bánh xe cọ xát với mặt đất, một khúc cua đẹp mắt, chiếc xe suýt chút nữa đụng vào mũi bọn họ, dừng lại ngay trước mặt bọn chúng.

“Con mẹ nó, mày là ai? Lái xe cái kiểu…”

Người đàn ông phía trước còn đang tức hổn hển, lời nói còn chưa dứt thì bỗng nghe một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Thẩm Tử Kiêu buông lỏng cánh tay người đàn ông ra.

Bởi vì quán tính nên người đàn ông bị đẩy lùi về sau vài bước, sau đó ôm lấy cánh tay tê liệt ngã xuống tại chỗ.

Thẩm Tử Kiêu từ trên xe bước xuống, nhướng mắt lên, nhìn mũi dao đang nhắm vào mình, thản nhiên nói.

“Tôi đến vì một người.”

***

“Theo nguồn tin, con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn Trần thị bị bắt cóc lúc 10:27 tối. Cảnh sát ngay lập tức tiến hành tìm kiếm chi tiết sau khi tiếp nhận vụ án, hiện tung tích của người bị mất tích vẫn chưa được xác định.”



“Theo nguồn tin, vào lúc 11:48, cảnh sát đã tìm thấy nạn nhân bị bắt cóc ở ngoại ô Nam Sơn. Nạn nhân bị chấn thương nhẹ ở đầu, tại hiện trường có nhiều vết máu và nghi vấn về kẻ bị tình nghi thực hiện vụ bắt cóc.”

***

Thành phố có một trận mưa to, mới sáng còn nóng như thiêu như đốt, nhưng hiện giờ lại có chút se lạnh sau cơn mưa.

Phong cách làm việc của Tô Linh từ trước đến nay chính là kiểu nhanh gọn lẹ.

Vào một buổi chiều nọ, cô thu dọn một số thứ cần thiết và chuyển đến căn hộ mới do Cố Như Hạ giới thiệu.

Sau sự việc kia, cô không thể ở lại căn hộ trước đây thêm một đêm nào nữa.

Chung cư mới không nằm trong trung tâm thành phố mà được xây tại nơi khá hẻo lánh, nhưng may sao môi trường sống cũng khá tốt. Hơn nữa công việc của Tô Linh cũng không phải đi sớm về muộn nên cũng coi như khá phù hợp với cô.

Mưa ngày một nặng hạt.

Tô Linh một tay lười biếng cầm chiếc dù uể oải ngáp một cái, tay còn lại tìm kiếm danh sách bài hát yêu thích trên điện thoại di động.

“Meo.”

Đột nhiên, từ một góc nào đó truyền đến tiếng mèo kêu.

Tô Linh ngẩng đầu nhìn. Cách đó không xa, trong một ngõ hẻm vắng vẻ, có chú mèo đen giẫm lên cái thùng rác rồi nhảy qua đó.

Ồ…

Khu vực lân cận này có nhiều mèo hoang.

Tô Linh ngước mắt, thoáng nhìn vách tường chỗ đầu hẻm, phát hiện có một người đang dựa vào đó.

Im lặng không chút động tĩnh. Người vô gia cư…?

Nước mưa bắn tung tóe xuống mặt đất, nhưng người đàn ông có vẻ như đã hôn mê bất tỉnh, không nhúc nhích chút nào, hai tay đặt trên đầu gối, dựa vào vách tường chỗ đầu hẻm với vẻ sống dở chết dở.

Tô Linh dừng bước chân, sau đó thở dài, đi đến chỗ người đàn ông đó, cúi xuống, để chiếc dù lên người anh ta.

Khi đến gần hơn, cô mới phát hiện trên người đàn ông kia dường như có vết thương, nhưng đã bị hòa lẫn với nước mưa, khó mà nhìn rõ trong đêm tối như thế này.

Chẳng lẽ lại... là một tên côn đồ trộm cắp?

Tô Linh không có ý định quấy rầy anh ta, cô đứng thẳng dậy, xoay người chuẩn bị rời đi.

“Bộp.”

Cổ tay Tô Linh bị nắm lại.

Lòng bàn tay người đàn ông lạnh toát.

Tô Linh theo bản năng quay đầu lại, khẽ cau mày, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông này, con ngươi của cô hơi co lại.

…Thẩm Tử Kiêu?!

Đôi mắt hẹp dài của Thẩm Tử Kiêu có chút đỏ ngầu, con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm Tô Linh, giống như một con sư tử đang tràn đầy sự thù địch.

Ánh mắt Thẩm Tử Kiêu có chút mơ màng, mang theo chút đục ngầu, hình như anh cũng không nhận ra Tô Linh, hành động vừa rồi cũng chỉ là phản xạ có điều kiện mà thôi.

Mà lúc này đây, anh chậm rãi buông tay, cụp mắt xuống, có vẻ như không muốn giữ cô lại.

Tô Linh ngồi xổm ở trước mặt anh, vươn tay nhẹ nhàng cầm dù lên, xem xét vết thương.

“Vết dao.”

Vết dao sâu đến tận xương.

Tô Linh nhíu mày: “Anh chờ một chút, tôi gọi xe cứu thương…”

Thẩm Tử Kiêu nhướng mày, đưa tay cản lại động tác gọi điện thoại của Tô Linh.

Có ý gì chứ?

Không gọi xe cứu thương sao?

Nhưng trạng thái tinh thần hiện tại của Thẩm Tử Kiêu, có vẻ như không cho phép anh ta giải thích một cách cặn kẽ.

Tô Linh mím chặt môi. Được thôi.

Ngay cả chó husky cũng được cô đưa về nhà.

Thì giờ nhặt thêm một thứ nữa về cũng chẳng phải việc gì to tát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.