Tô Linh khẽ nhíu mày, hiển nhiên là không quá đồng ý lời đáp ứng của Thẩm Tử Kiêu, còn chưa đợi cô nói chuyện, liền nghe thấy giọng nam đầu kia đoạn thoại chậm rãi cất lên.
“Thật xin lỗi vì đã làm phiền Tô đại tiểu thư, thuộc hạ làm việc không suy xét, khiến cô hoảng sợ.”
Nhưng người đàn ông nói đến đây, chợt dừng lại, sau đó cười nói thêm: “Chỉ là, cảnh ngộ của Tô đại tiểu thư, từ tận đáy lòng tôi cực kỳ đồng cảm.”
“Dù sao từng có phúc được gặp bà cụ trong nhà, ấn tượng đặc biệt khắc sâu.”
Tô Linh nhướng mi, giọng điệu thoải mái, mang theo chút lạnh lẽo: “Đừng lôi kéo làm quen với mẹ tôi.”
Đầu bên kia thật không biết xấu hổ, ngược lại thản nhiên nói: “Vậy đi, ngày mai tôi chờ anh Thẩm ở trang viên Minh Yến.”
***
“Rõ ràng rồi, đây chính là Hồng Môn Yến*.”
*Chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng thực tế lại vô cùng nguy hiểm.
Tô Linh vừa vuốt ve bé mèo nhỏ chạy quanh mình, vừa cau mày khuyên nhủ: “Tôi thấy tốt hơn hết là không nên đi, nếu trên danh nghĩa anh ta muốn đưa cành oliu cho anh, vậy thì từ chối thẳng, cũng là hợp tình hợp lý.”
Thẩm Tử Kiêu cười, không chút để ý nói: “Tôi vì biết đây là Hồng Môn Yến, cho nên mới phải đi.”
Tô Linh nghe vậy, dừng động tác trên tay, ngẩng đầu nhìn anh.
Thẩm Tử Kiêu cụp mắt xuống, trên mặt thản nhiên, anh vươn tay, dùng đầu ngón tay gõ sofa, sau đó giang tay ra.
Con mèo lập tức lắc người đi đến chỗ anh, nâng chân trước lên, làm tổ trong tay anh.
“Cô cũng thấy đấy, hôm nay bọn họ cũng không trực tiếp đến tìm tôi, mà chọn ra tay từ chỗ cô.” Ngữ điệu nói chuyện của Thẩm Tử Kiêu hết sức bình tĩnh, anh ngước mắt lên, đối mặt với Tô Linh, “Miễn là tôi cứ kéo dài, đối với cô mà nói, sẽ càng ngày càng nguy hiểm.”
Tô Linh bình tĩnh mở miệng: “Nếu không phải vì giúp tôi, anh đã không bị bọn họ tìm thấy.”
Thẩm Tử Kiêu: “Nếu không phải cứu tôi, cô cũng sẽ không chọc phải những phiền phức này.”
Lúc Thẩm Tử Kiêu nói chuyện, hai tròng mắt vô cùng nghiêm túc nhìn chăm chú vào Tô Linh, trong đôi mắt đen thâm thuý mà tĩnh lặng như biển sâu. Mỗi câu mỗi từ, đều kiên định khiến người khác không thể phản bác.
Tô Linh biết mình không thể thuyết phục được anh.
Tay của cô nắm chặt, sau đó cắn môi dưới, tức giận vươn tay, giành lại con mèo, ôm ở trong ngực mình, sau đó xoay người bước xuống sofa: “Bực quá!”
“Không cho anh chạm vào mèo nữa! Anh tự chơi một mình đi!”
Nhị Ma Tử vùng vẫy, sau đó từ trong lòng Tô Linh nhảy xuống, chui vào trong ngực Thẩm Tử Kiêu, còn cọ đầu vào tay anh.
Quả nhiên là bản tính của mèo cái!
Tô Linh tức giận đến buồn bực, còn ho khan vài tiếng: “Đồ phản bội!”
Thẩm Tử Kiêu nhìn Tô Linh, người đang vô cùng tức giận trước mặt anh, đuôi lông mày khẽ nhếch, sau đó quay đầu đi, tay nắm thành quyền, cười khẽ.
Tô Linh xoay người, giẫm dép lê như trút giận, sau đó đi đến phòng bếp mở tủ lạnh, rót một ly coca.
Sau khi uống một hơi cạn sạch, cuối cùng cảm thấy được cơn tức trong lòng đã nguôi đi một chút.
Sau đó Tô Linh hùng hổ đi đến trước mặt Thẩm Tử Kiêu, vươn tay: “Đưa điện thoại cho tôi!”
Thẩm Tử Kiêu không hỏi nguyên nhân, chỉ rũ mí mắt xuống, lấy điện thoại từ trong ngực ra, tiện thể mở khoá, đưa cho cô.
Ngón cái của Tô Linh gõ vài cái trên màn hình, sau đó lấy điện thoại của mình xác nhận, lẩm bẩm nói: “Tôi gửi Wechat cho anh, nếu xảy ra chuyện gì nhớ nhắn tin cho tôi!”
Thẩm Tử Kiêu cười cười, nghiêng đầu, qua loa lấy lệ: “Được.”
Tô Linh dường như bị Thẩm Tử Kiêu làm cho tức giận không ít, sau khi thêm xong Wechat cô để điện thoại lên bàn trà, sau đó cầm ly coca lên, hung hăng trừng một người một mèo trên sofa, tiếp đó xoay người đi về phòng ngủ.
Thẩm Tử Kiêu nghiêng người về phía trước, vươn tay cầm điện thoại lên.
Trong Wechat có thêm một người liên hệ, ảnh đại diện là hình ảnh anime ôm gối đầu, hạnh phúc làm nũng, tên là---hôm nay ngủ thẳng đến khi trở thành giàu nhất thế giới luôn sao!
Thẩm Tử Kiêu: “…”
Thẩm Tử Kiêu thấy cái tên này, rũ mắt xuống, cười, sau đó theo bản năng vào vòng bạn bè của cô.
Vòng bạn bè của Tô Linh không chăm chỉ cập nhật cho lắm, mười bài thì hết chín đều là---ngày mai phải nộp bản thảo rồi aaaaa!
Sau đó để phối hợp với dòng chữ phía trên, là một gói biểu cảm bỏ mạng trên ghế cùng sự mệt mỏi rã rời hiện rõ trên mặt.
Thẩm Tử Kiêu giương mắt, ngón cái lướt xuống. Một bài đăng trên vòng bạn bè đập vào mắt.
Tô Linh: [Lúc nhỏ tôi không muốn đến trường là như thế sao?] Cùng với một tấm ảnh cũ.
Cô gái nhỏ trên ảnh khóc thảm thiết, hai tay liều mạng ôm lấy cột điện trước trường tiểu học, hai chân cũng giơ lên, gắt gao dính cả người vào trên đó, vẻ mặt cực kỳ bi thương.
Thẩm Tử Kiêu khẽ nhíu mày.
Anh nhấn vào bức hình, sau đó phóng to lên.
May mà tấm ảnh này vẫn còn rõ nét, để Thẩm Tử Kiêu có thể nhìn thấy rõ biểu cảm của cô gái nhỏ.
Cho dù khóc đến nước nước mắt nước mũi tèm lem, ngũ quan của Tô Linh vẫn rất dễ nhận ra.
Đôi mắt kia sáng long lanh, cùng với chóp mũi tinh xảo, còn có quai hàm phồng lên.
Gần như ngay sau đó, Thẩm Tử Kiêu nhớ lại sự xuất hiện cô gái nhỏ khắp người mạnh mẽ và hoạt bát ở đầu ngõ năm đó.
Thì ra là cô ấy.
Thẩm Tử Kiêu rũ mắt xuống, trong mắt nhìn không ra cảm xúc gì. Bản thân sớm nên đoán được.
Lúc này Tô Linh trong phòng vừa vui vẻ uống coca, vừa uể oải dựa cả người trên ghế, vắt hai chân lên trên bàn, nửa nằm với một tư thế cực kỳ thoải mái.
Cô nghiêng đầu, dường như nhớ ra gì đó, gửi một tin nhắn cho Cố Như Hạ.
Tô Linh: [Hạ Hạ, nếu ngày mốt tớ chưa gửi tin nhắn cho cậu, nhớ báo cảnh sát giúp tớ.]
***
Lúc hơn 3 giờ chiều, chiếc xe ô tô màu đen có rèm che hôm qua sặc mùi tiền từ trên xuống dưới lại dừng dưới nhà Tô Linh.
Tô Linh dường như cùng người không chịu nghe ý kiến của mình, Thẩm Tử Kiêu giận dỗi, cửa phòng ngủ đóng chặt, thẳng đến khi anh ra ngoài vẫn chưa mở ra.
Lúc Thẩm Tử Kiêu mở cửa, có đợi một lát.
Trong phòng ngủ vẫn im lặng, không có một tiếng động nào.
Thẩm Tử Kiêu rũ mắt, dường như thở dài, sau đó bước một bước rời đi, thuận tay đóng cửa lại.
Bên trong xe có rèm che mang theo chút mùi hương của nước hoa, điều hoà được bật lên từ trước, vừa lên xe đã cảm thấy được bao quanh bởi một luồng khí khoan khoái.
Người đàn ông lái xe mặc quần áo màu đen, giờ đây nhìn thấy Thẩm Tử Kiêu ngồi vào xe, không nói một lời đã lái đi.
Phía sau chỗ ngồi của tài xế còn có một người, Thẩm Tử Kiêu quay đầu quét mắt nhìn từ trên xuống dưới, nở nụ cười, trong giọng nói không chút để ý: “Gội đầu rồi?”
Người ngồi phía sau, chính là người ngày hôm qua đã bị Thẩm Tử Kiêu dạy dỗ một chút, Tiểu Hắc còn bị ghét bỏ vì không gội đầu.
Hôm nay hắn dường như là trí nhớ tốt, không chỉ gội đầu, còn chải một kiểu tóc đẹp đẽ, thậm chí dùng keo vuốt tóc.
“…” Anh cũng quá không tôn trọng những nhân vật phản diện tàn ác tràn ngập nguy hiểm như chúng tôi quá đi!
Mặt Tiểu Hắc đỏ bừng, lại còn cắn răng làm ra vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhìn rất cực khổ.
Thẩm Tử Kiêu cũng chỉ nhìn qua loa, sau đó thu hồi ánh mắt, đôi mắt hẹp dài híp lại, tỉnh bơ quan sát tình hình trong xe.
Xe bắt đầu chạy, âm thanh tự động khoá của cửa xe lại vô cùng rõ ràng.
Hai người trong xe đều có vài phần phản diện được rèn luyện hàng ngày, từ lúc xe khởi động đến bây giờ hơn 30 phút, tất cả đều không nói một tiếng, nhưng
lưng lại thẳng tắp, khắp người khắc bốn chữ “Tôi rất chuyên nghiệp”.
So sánh chút, Thẩm Tử Kiêu càng giống như ông chủ của bọn họ, cả người lười nhác dựa lưng vào ghế, chơi đùa cái bật lửa trên tay để giết thời gian.
Nhưng anh có thể nhạy bén phát hiện, tuyến đường xe chạy dần lệch khỏi quỹ đạo, không phải đường đến trang viên Minh Yến.
Người lái xe từ lúc bắt đầu đến bây giờ, trên cơ bản vẫn duy trì tần suất quan sát anh ba lần trong vòng năm phút, hơn nữa dựa theo thần thái của anh để điều chỉnh tốc độ xe, như thể luôn sẵn sàng ứng phó.
Thẩm Tử Kiêu thỉnh thoảng sẽ trêu chọc hắn ta, ví như đột nhiên ngồi thẳng dậy.
Sau đó tốc độ xe sẽ lập tức chậm lại.
Sau đó Thẩm Tử Kiêu lại tựa lưng về sau. Xe lại bắt đầu chậm rãi tăng tốc.
Mà người ngồi bên cạnh, hổ khẩu (khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ) của tay có vết chai rõ ràng, tay của hắn luôn cố tình đặt ở gần túi, hơn nữa cũng nhìn chăm chú vào động thái của mình.
Thẩm Tử Kiêu nhướng mắt.
Tuyến đường xe chạy, cách tuyến đường đã định càng ngày càng xa.
Con đường dường như là sắp đi thông với vùng ngoại ô, xe bên cạnh quốc lộ càng ngày càng ít, khoảng ba phút sau, đã không nhìn thấy chiếc xe nào nữa.
Thẩm Tử Kiêu lặng im không tiếng động rũ mắt, giơ tay lên, nắm chặt cổ tay áo, nhưng trong lúc đó lặng lẽ kẹp lấy một lưỡi dao. Anh khẽ xoay cổ tay, giấu lưỡi dao ở giữa ngón trỏ và ngón giữa.
“Đến đâu rồi?”
Thẩm Tử Kiêu nhướng mắt, giống như không chút để ý hỏi một câu. Người lái xe trả lời: “Cậu Thẩm, chúng ta gần đến nơi rồi.”
Thẩm Tử Kiêu cười, xoa xoa lông mày, nhẹ giọng nói: “Hình như trang viên Minh Yến, hình như không phải đi ở hướng này.”
Người ngồi ghế lái lưng vẫn thẳng tắp, sau đó cười, nói: “Đi đường khác, nếu anh không yên tâm, chúng ta xem hướng dẫn.”
Nói xong anh ta thả chậm tốc độ, hơi cong eo, vờ như điều chỉnh dẫn đường trên màn hình.
Nhưng lúc anh ta cúi xuống, đã ra hiệu Tiểu Hắc ngồi bên cạnh Thẩm Tử Kiêu.
Tiểu Hắc nhanh chóng cử động, tay của hắn rút nhanh ra từ trong túi, lưỡi dao xuất hiện từ lòng bàn tay hắn, sau đó áp sát vào cổ của Thẩm Tử Kiêu.
Thẩm Tử Kiêu nhướng mắt, giống như đã sớm đoán trước được, đưa tay nắm chặt cổ tay của Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc hơi sững sờ.
Thẩm Tử Kiêu cười: “Lần sau phản ứng nhanh chút.”
Ngay sau đó, Thẩm Tử Kiêu hơi nhướng mày, trong mắt có vài phần sắc bén, dựa vào sức lực của Tiểu Hắc đẩy cả người về phía trước, đầu gối đá vào bụng của hắn. Sau đó lưỡi dao nhọn ở ngón tay dễ dàng để ở phần động mạch cổ của Tiểu Hắc.
Người tài xế thả chậm tốc độ xe, ngay lúc hắn ta chuẩn bị quay đầu giúp đỡ, đột nhiên nhìn thấy từ cửa sổ bên cạnh, có một bóng dáng lướt qua với tốc độ cực nhanh, sau đó tiếng gầm rú rất lớn của mô tô truyền đến.
Hắn ta ngồi thẳng dậy, tầm mắt quay về phía trước, nhìn thấy chiếc xe mô tô đã đuổi kịp và vượt qua trước xe của hắn, đầu xe rẽ ngoặt, thân xe lật nghiêng, ngăn trước mặt chiếc xe có rèm che.
Con ngươi của tài xế bỗng dưng co rụt lại, nhanh chóng đạp phanh, buộc phải dừng lại cách chiếc xe mô tô kia mấy mét.
Do quán tính rất lớn, cơ thể của tài xế đập về phía trước, ngực bụng đâm vào trên vô-lăng, cơn đau ở xương sườn dâng lên, khiến hắn ta không khỏi nhăn mày thấp giọng mắng một tiếng.
Thẩm Tử Kiêu nhíu mi lại, giương mắt nhìn người trên xe mô tô, kinh ngạc trong phút chốc.
Cô xoay người, lái chiếc mô tô lại gần, dừng trước xe có rèm che, nói: “Xuống xe.”
Tài xế đã mở cửa sổ ra, có vẻ là nghe rõ lời của Tô Linh. Hắn nhíu mày, trong giọng nói mang theo mấy phần tức giận: “Cô điên rồi phải không!”
Tô Linh nhướng mắt, giọng điệu thản nhiên: “Nếu không xuống xe, cùng lắm liền cùng nhau tạo nên một vụ tai nạn giao thông, dù sao tôi vì chặn người, thế nào cũng chỉ tính là cản trở giao thông.”
Vừa rồi bị chiếc xe này ép phải dừng lại, người lái cũng không cảm thấy hiện tại Tô Linh là đang nói đùa, hắn ta cắt chặt răng, sau đó mở cửa, bước xuống xe.
Thẩm Tử Kiêu cảm thấy huyệt Thái Dương của mình thình thịch nhảy lên, anh rũ mắt xuống, lấy con dao từ trên tay Tiểu Hắc xuống, sau đó dứt khoát dùng
khủy tay đập vào sau gáy và phần bụng của hắn.
Tiểu Hắc bị đau kêu lên, sau đó vươn tay đỡ lấy đầu mình, cảm thấy trước mắt choáng váng, ngay sau đó mắt nhắm nghiền.
Thẩm Tử Kiêu xuống xe, lập tức nhìn qua tài xế kia, đứng trước mặt Tô Linh: “Cô còn muốn sống hay không?”
“Vậy anh còn cần mạng không?”
Tô Linh nhướng mắt, giọng điệu bình tĩnh: “Đi tiếp nữa sẽ vào núi, đến lúc đó mất tín hiệu, cho dù báo cảnh sát tìm anh, cũng chẳng khác nào mò kim đáy bể.”
Cuối cùng, cô nói tiếp: “Này căn bản ngay cả Hồng Môn Yến cũng không được tính, bọn họ là không chút che giấu muốn giết người.”
Thẩm Tử Kiêu: “Tôi có thể giải quyết.”
“Anh có thể giải quyết cái rắm. Trên người anh vẫn còn băng bó, miệng vết thương thậm chí còn chưa bắt đầu khép lại, trên người anh không có vũ khí gì. Anh lấy cái gì để giải quyết?”
Tô Linh tức đến mức bật cười, trong mắt là phẫn nộ, “Anh cho rằng anh là cái gì? Là người không thể chết hay có chín cái mạng? Anh chỉ là một người thường.”
Thẩm Tử Kiêu muốn giải quyết chuyện này, cho nên quyết định chủ động đi tiếp cận nguy hiểm để thu hoạch tin tức, Tô Linh có thể hiểu.
Nhưng điều đó không có nghĩa cô có thể nhắm mắt làm ngơ nhìn Thẩm Tử Kiêu đi chịu chết.
Môi mỏng của Thẩm Tử Kiêu nhếch lên, không trả lời.
Mà đúng lúc này, điện thoại trong túi của người đứng phía sau đột nhiên vang lên.
Lái xe lập tức nhận điện thoại, giọng điệu cung kính: “Thưa ngài.” Đầu bên kia hình như đã nói gì đó.
Cấp dưới gật đầu, đưa điện thoại cho Thẩm Tử Kiêu.
Trong điện thoại là giọng nam, như trước mang theo nhợt nhạt tiếng cười: “Mới vừa rồi đã mạo phạm, nhưng tôi chỉ là muốn thử thách một chút, người mà tôi chọn có năng lực gánh vác được công việc này hay không. Dù sao tôi đối với những người bên cạnh mình, yêu cầu đều vô cùng khắc nghiệt.”
Thẩm Tử Kiêu cười: “Kết quả của khảo nghiệm đó như thế nào?”
Người đàn ông cười, nói: “Đương nhiên, nếu anh tin tôi, bây giờ, có thể đến nơi hẹn rồi.”
“Tôi ở trang viên Minh Yến đợi anh.”
Thẩm Tử Kiêu xoa cổ, híp mắt nhìn người phía sau, nhẹ nhàng nói: “Cấp dưới của anh, tôi sẽ ném ở đây.”
“Xe, tôi tự mình lái.”
Người đàn ông vô cùng sảng khoái: “Đương nhiên có thể.”
Cuối cùng, anh ta lại nói thêm: “Chỉ là, nếu cô Tô không yên tâm, có thể cùng đến làm khách.”
“Đúng lúc, có chút chuyện liên quan đến bà cụ trong nhà, tôi cảm thấy nên báo cho cô biết.”
Sau khi cúp máy, Thẩm Tử Kiêu nhướng mắt, ném điện thoại cho tài xế, sau đó nói với Tô Linh: “Tôi đưa cô về.”
Tô Linh: “Tôi đi với anh.”
Thẩm Tử Kiêu vươn tay nhéo nhéo lông mày, ẩn nhẫn nói: “Rốt cuộc cô có biết nguy hiểm cỡ nào hay không…”
“Cho nên tôi cần phải đi với anh.”
Mắt của Tô Linh cũng không chớp liền cắt ngang, “Mấy năm nay anh không liên lạc với người trong nhà, hiện tại cũng cắt đứt liên hệ với đám người Trần Khải, nếu một khi mất tích, chỉ sợ mọi người đều tập mãi thành thói quen.”
“Mà tôi không giống vậy, nếu có ngày tôi mất tích, không nói đến Cố Như Hạ cùng anh trai sẽ sai người tìm kiếm, mà ngay cả Thiệu Quý Phương đều đã chú ý đến hướng đi của tôi, bởi vì trong tay tôi còn có thứ mà bà ấy muốn.”
Từ trước đến nay Tô Linh luôn là một người thông minh, giọng nói của cô vô cùng bình tĩnh: “Vì vậy, tôi đi cùng anh, anh sẽ càng an toàn.”
Thẩm Tử Kiêu nhìn Tô Linh, đột nhiên kịp phản ứng, tuy rằng bình thường cô luôn yếu đuối, nhưng trước đến giờ đều không phải kiểu người như cô gái nhỏ có thể bị lời ngon tiếng ngọt của kẻ khác lừa.
Cô so với bản thân mình tưởng tượng, cố chấp hơn nhiều.
Tô Linh nói thêm: “Hơn nữa cho dù anh không cho tôi đi, tôi cũng tự mình đi.” “Không chỉ vì anh, mà còn vì mẹ tôi.”
Thẩm Tử Kiêu nhắm mắt, nắm chặt tay, sau đó xoay người, mở cửa xe, xách tiểu Hắc đang ngất xỉu bên trong ra, ném đến bên cạnh tài xế. Sau đó động tác dứt khoát ngồi lên ghế lái, kéo cửa kính xe xuống, nhìn Tô Linh: “Lên xe.”