Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời

Chương 19



An Nhiên: “Sao ông chủ lại đột nhiên thay đổi ý định?”

Lão quản gia đeo gọng kính vàng, mặc đồng phục cung kính đứng bên cạnh người đàn ông, thăm dò hỏi: “Loại người có năng lực trinh sát rất mạnh như vậy, nếu không nhanh chóng xử lý, chẳng phải sẽ phá hỏng kế hoạch của ông chủ sao?”

Người đàn ông vuốt ve hoa văn hình sư tử trên quải trượng, nở nụ cười, sau đó nói: “Khi chưa điều ra rõ thân phận của cậu ta mà tuỳ tiện xử lý, có khả năng gây ra phiền phức lớn. Chỉ là… Nếu người như vậy làm việc cho tôi, sẽ càng phát huy tác dụng.”

Lão quản gia nhíu nhíu mày, nói: “Nhưng nhìn dáng vẻ đó, người này khó thuần phục, sao ông chủ có thể chắc chắn, cậu ta có thể để chúng ta lợi dụng?”

Người đàn ông thong thả ngồi trên sô pha, chậm rãi nói: “Cái gì gọi là không dễ phục tùng? Con người sống trên đời, tranh đấu đến mức đầu rơi máu chảy, đều vì mấy chữ — Tiền tài, quyền lực, sắc đẹp.”

Lão quản gia hiểu ra, cân nhắc mở miệng: “Chẳng trách ông chủ cũng mời cô Tô đến đây, gần đây quan hệ của hai người bọn họ rất thân thiết, nếu ông chủ có thể khống chế được cô Tô, tương đương với…”

“Tô Linh thì không được.”

Môi mỏng của người đàn ông nhếch lên, sắc mặt tối sầm, ông ta siết chặt tay đang cầm quải trượng, một lát sau buông ra, nói: “Chuyện này không cần ông nhọc lòng.”

Quản gia biết mình đã chạm đến điều tối kỵ, liền ngừng lại, lên tiếng trả lời: “Vâng.”

***

“Cài định vị lúc nào vậy?”

Thẩm Tử Kiêu quay đầu xe, mắt nhìn Tô Linh bên cạnh vẫn còn giận dỗi, đang tựa đầu trên cửa kính, hỏi.

Tô Linh giương mắt lên: “Hôm qua lúc tôi yêu cầu kết bạn Wechat trên điện thoại của anh.”

Bầu không khí trong xe ngưng lại trong chốc lát.

Thẩm Tử Kiêu trầm mặc đánh tay lái vẽ ra một đường cong.

Nhiệt độ điều hoà trong xe rất thấp, Tô Linh vội vàng ra ngoài, tùy tiện mặc một cái áo ngắn tay cùng quần đùi, lúc này một mảng lớn da thịt lộ ra, tiếp xúc trực tiếp với nhiệt độ lạnh như băng.

Theo bản năng cô đưa tay, ôm lấy cánh tay của mình, co người lại. Thẩm Tử Kiêu rũ mắt xuống, vươn tay vặn nhiệt độ điều hoà cao lên.

Anh nhìn lướt qua, có thể thấy rõ trên đùi Tô Linh có vết thương, tuy không sâu, nhưng rất dài, còn chảy ra chút máu, còn chưa kịp chảy ra, đã biến mất.

Nhìn qua, là vết thương mới.

Thẩm Tử Kiêu nhanh chóng nhận ra, động tác của Tô Linh khi lái xe mô-tô vừa nãy vô cùng kịch liệt, có lẽ đã bị thương khi đó.

Đáy lòng hiện lên một cảm giác tê dại, cháy bỏng khác thường, khiến cho khắp người Thẩm Tử Kiêu đều cảm thấy khó chịu. Anh nắm chặt tay lái, một lát sau mở miệng nói: “Sao phải nhảy vào vũng nước đục này?”

Tô Linh không trả lời.

Một lát sau, cô quay qua nhìn Thẩm Tử Kiêu.

Thẩm Tử Kiêu nhíu mày lại, từ phía này, có thể nhìn thấy rõ ràng đường cong quai hàm của anh, cùng với yết hầu đang chuyển động.

Dáng vẻ của anh dường như không khác gì lần đầu tiên Tô Linh nhìn thấy, hoàn toàn không ăn khớp với bầu không khí xung quanh, giống như con sói cô độc tách rời với bầy đàn, không thể hoà nhập vào bất kỳ phạm vi ồn ào náo nhiệt nào.

Tô Linh rũ mắt xuống, chống tay lên ghế, ngồi thẳng dậy, nhẹ nhàng mở miệng: “Thẩm Tử Kiêu, người đối xử tốt với tôi không nhiều.”

“Tôi không muốn đánh mất dù chỉ một người.” “Hắt xì.”

Xe đột nhiên dừng lại ở đầu phố, Thẩm Tử Kiêu bình tĩnh, vươn tay cởi dây an toàn của mình ra, mắt cũng không nâng lên, im lặng mở cửa xe, trực tiếp bước xuống.

Tô Linh hơi giật mình, cô cắn cắn môi dưới, giận dỗi quay đầu đi. Đàn ông đều là đại móng heo!

Mình giúp mà anh ấy còn không chút vui mừng! Thẩm Tử Kiêu không để Tô Linh chờ lâu.

Khoảng năm phút sau, anh đã quay về.

Tô Linh dường như cố tình không để ý đến anh, nghe thấy tiếng động anh ngồi vào xe, cũng không quay đầu lại nhìn, cả người viết dòng chữ “Tôi không vui nhanh tới dỗ tôi.”

Thẩm Tử Kiêu hình như mua gì đó, Tô Linh có thể nghe rõ tiếng xột xoạt của túi nhựa.

“Tô Linh.”

Thẩm Tử Kiêu giống như cảm nhận được cảm xúc của Tô Linh, khẽ cau mày, gọi.

Tô Linh chầm chậm xoay người, ngước mắt lên: “Làm gì?”

Thẩm Tử Kiêu nhìn khuôn mặt giận dỗi của Tô Linh, im lặng rũ mắt xuống, lấy đồ trong tay ra, sau đó đưa tay chỉ miệng vết thương của Tô Linh, thở dài, nói: “Bôi thuốc.”

Tô Linh “a” một tiếng, lúc này mới phát hiện trên bắp chân của mình không biết từ bao giờ có một vết thương. Cô giương mắt, nhìn thấy trên tay Thẩm Tử Kiêu là thuốc mỡ và cồn i-ốt.

Ánh mắt của Tô Linh khẽ dao động.

Thì ra lúc nãy anh không tức giận, mà là vẫn luôn để ý mấy hiệu thuốc gần đây.

Tô Linh nhận lấy tăm bông và i-ốt, nhận ra miệng vết thương sát vào trong, góc độ của mình có chút không thuận tay, loay hoay nửa ngày, thuốc dính lung tung.

Thẩm Tử Kiêu vươn tay nhéo nhéo xương mày, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: “Qua đây, đưa tôi.”

Tô Linh thè lưỡi, đưa đồ trong tay ra, sau đó dịch người về phía sau, nhảy ra khỏi chỗ, duỗi thẳng chân.

Đôi chân thon dài của Tô Linh, như có như không nhẹ nhàng đặt trên người Thẩm Tử Kiêu.

Hình dáng đôi chân của cô rất đẹp, hơn nữa da thịt lại mịn màng, cho dù chưa làm gì, nhưng không hiểu sao lại gợi lên một ngọn lửa.

Thẩm Tử Kiêu nhíu mày, động tác tạm dừng trong chốc lát.

Tô Linh thò đầu ra dò xét, nhìn vào mắt của Thẩm Tử Kiêu, hỏi: “Sao vậy?” Thẩm Tử Kiêu vừa ngước mắt lên, đã đối diện với tầm mắt của Tô Linh.

Trong đôi mắt đẹp của cô chứa chút tia sáng long lanh, không chút đề phòng xông thẳng vào, làm cho lòng người không khỏi rung động.

Thẩm Tử Kiêu mím môi, rũ mắt xuống, rời khỏi tầm mắt của Tô Linh, dùng tăm bông thấm chút thuốc mỡ, nhẹ nhàng nói: “Không có gì.”

Tô Linh mím môi, suy nghĩ một chút, sau đó nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Thật ra, hôm nay tôi đặc biệt đến giúp, kết quả anh còn tức giận với tôi, tôi vốn là quyết định không để ý đến anh ít nhất ba ngày!”

“Nhưng vì thái độ biết nhận sai của anh, vì vậy tôi liền từ bi quyết định bây giờ tha thứ cho anh!”

Sau đó, Tô Linh lo Thẩm Tử Kiêu không bước xuống bậc thang này, còn chọc chọc cánh tay của anh, thúc giục: “Nói cảm ơn!”

Thẩm Tử Kiêu nghe lời: “Cảm ơn.”

Tô Linh rất hài lòng: “Không cần cảm ơn! Tôi chính là hào phóng như vậy!” Thẩm Tử Kiêu rũ mắt xuống.

Trước đây, Thẩm Tử Kiêu hiểu rõ nhất một từ, là kiềm chế.

Kiềm chế bản thân không mong muốn những thứ không nên có, khắc chế chính mình khỏi mọi ham muốn.

Anh vẫn luôn làm rất tốt, đã từng vô số lần được coi là đại diện và tấm gương tiêu biểu của năng lực kiềm chế.

Nhưng đến giờ phút này, Thẩm Tử Kiêu mới hiểu ra.

Cũng không phải năng lực tự chủ của mình đủ mạnh, mà là đối với những thứ trước đó, bản thân đều không đủ ham muốn chiếm hữu.

“Ong ong ”

Điện thoại của Thẩm Tử Kiêu đặt bên cạnh rung lên, anh cầm lên nhìn, là tin nhắn của Thẩm Tử Sở.

Thẩm Tử Sở: [Chị đã điều tra, chủ của trang viên Minh Yến thật ra có chút lai lịch. Em biết Tưởng Thành Minh không? Trang viên này trên danh nghĩa là của ông ta, chẳng qua nghe người ta nói, người sống bên trong là con riêng của ông ta, tên là Tưởng Hách.]

Thẩm Tử Sở: [Xí nghiệp Kỳ Hạ của Tưởng Thành Minh, là một trong ít xí nghiệp có thể cạnh tranh với Đằng Dật của chúng ta. Chẳng qua thân phận của Tưởng Hách trước sau là không thể đưa ra ánh sáng, cho dù bố ruột anh ta nhà to nghiệp lớn như thế nào, thì chút lợi lộc cũng sẽ không thuộc về anh ta. Trang viên này cũng có thể là thứ duy nhất anh ta nhận được từ bố mình.]

Thẩm Tử Kiêu nhíu mày, sự tình trong vòng luẩn quẩn này anh không quá hiểu biết.

Nhìn thấy khuôn mặt Tô Linh đầy tò mò nhìn mình, thế là Thẩm Tử Kiêu thuận miệng hỏi: “Cô nghe qua Tưởng Hách chưa?”

***

Tưởng Hách ngồi trên ghế, một tay chống đầu, một tay vân vê hoa văn sư tử được điêu khắc trước bàn làm việc.

Từ phong cách trang hoàng trong phòng, cùng với đủ loại kiểu dáng đồ trang trí, có thể thấy được, Tưởng Hách là một người vô cùng cố chấp với sư tử.

Vẻ mặt của anh ta đờ đẫn, trên tai đeo tai nghe không dây màu đen. Từ trong tai nghe, truyền đến tiếng nói chuyện.

“Cô biết Tưởng Hách không?” “Tưởng Hách?”

Tô Linh sửng sốt, sau đó nói: “Có chút quen tai… Nhưng là, ấn tượng không nhiều. Hình như từng nghe anh trai hoặc bố mẹ đề cập qua.”

Tưởng Hách nghe đến đây, màu mắt hơi trầm xuống, trong mắt tức khắc rơi vào hầm băng, lãnh ý lạnh thấu xương khiến da đầu người khác run lên.

Quả nhiên.

Cô căn bản không nhớ rõ mình.

“Thưa cậu chủ, đây là cà phê cậu chủ muốn.”

Một nữ giúp việc bước vào, âm thanh đắn đo vừa ôn nhu vừa quyến rũ, cô ta khom người đẩy ly cà phê về phía trước, lại vô tình làm rơi rung ảnh trên bàn.

“Ba”

Khung ảnh vỡ vụn, những vết nứt đan xen.

Trong mắt của Tưởng Hách chứa tia lạnh lẽo, hơi thở đáng sợ.

Người giúp việc lập tức lui ra sau vài bước, âm thanh run rẩy: “Thật, thật xin lỗi.”

Tưởng Hách ném ly cà phê lên mặt đất, có vài giọt chất lỏng nóng hổi bắn lên trên đùi của cô ta, anh ta lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài!”

Nữ giúp việc hoàn toàn không rảnh lo lắng đến sự đau đớn trên đùi, cắn môi cúi đầu vội vàng lui ra phía sau, dường như muốn nhanh chóng chạy khỏi nơi này.

“Chờ chút.”

Tưởng Hách đột nhiên mở miệng gọi người phụ nữ lại.

Người phụ nữ cứng đờ xoay người, cong lưng: “Thưa cậu chủ, còn có gì dặn dò sao ạ?”

Ánh mắt của Tưởng Hách dừng lại trên mặt người phụ nữ.

Đây không thể nghi ngờ là một người phụ nữ xinh đẹp, trên mặt trang điểm thuần khiết, có mấy phần cảm giác ngây thơ, mặt mày mang theo một chút thanh thuần ngoan ngoãn, nhìn kỹ, tướng mạo gần như tương tự Tô Linh.

Chỉ là giờ đây bởi vì sợ sệt, ánh mắt né tránh, cả người run bần bật, nhìn qua không quá lanh lợi.

Có thể nhìn thấy sự chán ghét vô cùng rõ ràng trong mắt Thẩm Hách, nhưng anh ta vẫn xoa huyệt thái dương, nói: “Thay quần áo, đi tìm quản gia, ông ta sẽ nói cho cô biết phải làm gì.”

Nữ giúp việc liên tục gật đầu, sau đó xoay người bước nhanh ra khỏi phòng, dường như rất sợ lại bị người đàn ông gọi lại.

Tưởng Hách vươn tay, nhấc khung ảnh trên bàn lên.

Tấm hình trong khung là khuôn mặt tươi cười của thiếu nữ, cô ngồi trên xích đu, lông mày cong cong, trong mắt dường dư lập loè ánh sáng, từ bên trong có thể nhìn thấy được cả bầu trời đầy sao.

Nếu Tô Linh ở đây, chắc chắn chỉ cần một cái liếc mắt đã có thể nhận ra được, đây là mình lúc còn nhỏ.

Tưởng Hách cười, lấy bức ảnh ra khỏi khung ảnh bị hỏng, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô gái, một lát sau, lại chậm rãi buông ra.

Anh ta đã tìm thấy rất nhiều người có khuôn mặt giống Tô Linh. Nhưng không có người nào, sống động giống cô.

Nhưng một lát sau, trong mắt của anh ta loé lên chút hung ác.

Tưởng Hách dày công sắp đặt, muốn giúp đỡ Tô Linh lúc cô chán nản tuyệt vọng nhất, trở thành vị cứu tinh của cô.

Ai ngờ, lại bị những người khác nhanh chân đến trước.

Ngay lúc này, điện thoại đặt trước bàn đột nhiên vang lên, bên trong truyền đến một giọng nam cung kính.

“Thưa cậu chủ, mấy người Thẩm Tử Kiêu sắp đến rồi.” Tưởng Hách rũ mắt: “Đã biết, chuẩn bị đón khách một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.