Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời

Chương 24



Chẳng mấy khi Thẩm Tử Kiêu thấy Tô Linh dậy sớm. Hôm nay là một ngoại lệ.

Mới sáng sớm tinh mơ Tô Linh đã dậy rồi. Cô vừa ngâm nga bài hát lệch cả nhịp, vừa ngồi soi gương trang điểm một cách đầy thong thả. Thậm chí cô còn lôi Thẩm Tử Kiêu ra ngoài bằng được, bắt anh lựa một trong hai bộ quần áo cầm trên tay xem bộ nào là đẹp nhất.

Thẩm Tử Kiêu cả người uể oải, trong lòng nổi cơn thịnh nộ nhưng cũng chỉ đành nén giận, sau đó ngước mắt nhìn hai chiếc váy, một hở vai một hai dây, yết hầu cử động, lạnh lùng nói: “Chẳng có cái nào đẹp.”

Không cái nào đẹp?

Tô Linh tức giận rút tay về, cả giận nói: “Sao mà có chuyện không đẹp được! Đây là kiểu dáng do chính tay nhà thiết kế thời trang mà tôi yêu thích làm ra đấy!”

Thẩm Tử Kiêu quay đầu lại, trầm giọng nói: “Hôm nay nhiệt độ thấp, mặc đồ dài tay với áo khoác vẫn là hợp lý nhất!”

Nhiệt độ thấp?

Nghe vậy, Tô Linh quay đầu nhìn ánh mặt trời chói chang như lò lửa bên ngoài, sau đó lấy điện thoại di động ra kiểm tra thời tiết hôm nay.

Thời tiết thành phố B, trời hửng nắng, nhiệt độ cao nhất là 34°, thấp hơn hôm qua 1°.

Mắt Tô Linh giật giật: “Nhiệt độ thấp mà anh nói là cái này à?” Thẩm Tử Kiêu không chút xấu hổ mà gật đầu.

Tô Linh bắt đầu nghi ngờ Thẩm Tử Kiêu đang cố ý trả thù mình, vì vậy cô giơ hai tay lên, đẩy Thẩm Tử Kiêu ra khỏi cửa phòng ngủ: “Ra ngoài, mau cút ra ngoài! Nhận xét này vô hiệu! Tôi cần thay đồ rồi!”

Cánh cửa trước mặt anh đóng sầm lại, gió thổi tung những sợi tóc lòa xòa trước trán Thẩm Tử Kiêu.

Thẩm Tử Kiêu nghiến răng ken két, thái dương giật giật đau nhức, anh lấy tay day day trán, cố gắng chịu đựng kìm nén để không phát tiết sự bực bội ra bên ngoài.

Tô Linh thay quần áo rất nhanh.

Khoảng ba phút sau, Tô Linh bước ra khỏi phòng ngủ, trên người cô đã mặc một chiếc váy dài hai dây và một chiếc áo khoác mỏng màu trắng. Bộ trang phục này tôn lên vóc dáng mảnh mai của cô một cách vô cùng hoàn hảo.

Thẩm Tử Kiêu cảm thấy sự khó chịu trong lòng ngày càng trở nên khó kìm nén. Không hiểu sao trong lòng anh bỗng nảy sinh một cảm giác thôi thúc đầy mãnh liệt, chỉ muốn tiến lên lấy áo mình để che đi bờ vai trắng như tuyết của Tô Linh, bọc kín cả người cô lại.

Cảm xúc này không bình thường chút nào.

Mới sáng nay Tô Linh chợt nhớ ra trong nhà không có cả đồ ăn nhẹ lẫn đồ uống, lo chăm sóc đứa trẻ không được chu đáo, vậy nên cô ấy định chạy đến siêu thị mua ít đồ về nhà.

Lúc Tô Linh thay giày ở lối vào, cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Tử Kiêu đang ngồi trên ghế sô pha nhắn tin cho ai đó, lên tiếng hỏi: “Hôm nay anh không ra ngoài sao?”

Ánh mắt Thẩm Tử Kiêu tối sầm lại, anh ngước mắt, bình thản nói: “Bây giờ không có việc gì.”

Trên thực tế, Thẩm Tử Kiêu vốn định hôm nay đến đồn cảnh sát để điều tra một số chuyện liên quan đến Tưởng Hách. Nhưng bắt đầu tối qua, anh đã quyết định hoãn kế hoạch của mình lại.

Đồn cảnh sát lúc nào mà chẳng ở đấy, chiều hay tối nay đi cũng như nhau cả.

Anh muốn xem xem, người mẫu khiến Tô Linh phải gióng trống khua chiêng tất bật chuẩn bị chào đón là người như thế nào.

Tô Linh cuối cùng cũng hiểu ra, tâm trạng của Thẩm Tử Kiêu bắt đầu không tốt kể từ tối qua sau khi biết chuyện có người mẫu đến rồi, rất có khả năng là do anh không thích trẻ con.

Vì vậy cô lo lắng hỏi: “...Chắc là anh sẽ không bắt nạt người ta đâu nhỉ?”

Thẩm Tử Kiêu hơi nhướng mày, khoanh tay lại, khẽ nói: “Tôi bắt nạt người khác ư?”

Tô Linh nhìn Thẩm Tử Kiêu từ trên xuống dưới.

Lúc này cả người Thẩm Tử Kiêu đều toát lên vẻ lạnh lẽo, chỉ lười biếng ngồi trên ghế sô pha, mặt mày cau có bừng bừng lửa giận, điệu bộ trông chẳng khác nào kiểu “Nếu ai dám chọc giận tôi thì tôi sẽ chặt đứt một ngón tay của kẻ đó” của mấy tên trùm xã hội đen.

Đặc biệt là trong khi nói, âm cuối hơi lên giọng, nghe chẳng khác nào một lời đe dọa trực tiếp!

Tô Linh chỉ đành lắc đầu một cách đầy bất lực. Cô đứng dậy, lấy chìa khóa từ tủ giày, mở cửa nói: “Bây giờ tôi ra ngoài mua chút đồ ăn vặt, khách có thể đến đây bất cứ lúc nào, anh nhớ mở cửa tiếp đãi người ta đấy.”

Tô Linh đứng ở ngoài cửa, vừa xoay người định đóng cửa thì lại thò đầu vào nhắc nhở thêm lần nữa: “Nhớ đấy! Cấm không được nóng nảy! Đối xử với người khác phải hòa nhã một chút!”

Thẩm Tử Kiêu cười khẩy.

Nhắc nhở hết lần này đến lần khác, Tô Linh ngược lại càng thấy bất an. Khoảng nửa tiếng sau, chuông cửa vang lên.

Thẩm Tử Kiêu sầm mặt đứng dậy, vươn tay mở cửa.

Đứng ngoài cửa là một người đàn ông ngoại quốc tóc vàng, mắt xanh, mày rậm, râu quai nón nhưng trông không có vẻ luộm thuộm chút nào. Khi nhìn thấy Thẩm Tử Kiêu, người nọ rõ ràng có chút kinh ngạc, lùi lại vài bước, kiểm tra số nhà, sau đó ngập ngừng nói một câu tiếng Trung không mấy thành thạo: “Cho hỏi, đây có phải là nhà của cô Tô Linh không ạ?”

Nghe vẻ đây chính là người mẫu đó rồi. Tô Linh thích kiểu người như thế này sao?

Sắc mặt Thẩm Tử Kiêu kém vô cùng, trầm giọng nói: “Phải.”

Người đàn ông ngoại quốc nhìn Thẩm Tử Kiêu một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt ủ rũ của anh ta, sau đó anh ta nuốt nước bọt, hỏi: “Vậy... cô Tô Linh có ở nhà không?”

Thẩm Tử Kiêu buông tay nắm cửa, đứng thẳng người, dựa vào khung cửa, lười biếng ngước mắt lên.

Haiz.

Tên này còn thấp hơn cả mình.

Mắt nhìn người của Tô Linh đúng là chẳng ra gì.

Nghe được câu hỏi của người đàn ông, Thẩm Tử Kiêu nhẹ giọng đáp: “Cô ấy sắp về đến nơi rồi.”

Người đàn ông ngoại quốc hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay đầu về phía hành lang gọi to: “Brian, lại đây.”

Thẩm Tử Kiêu khẽ cau mày.

Sau đó, anh nhìn một cậu bé với mái tóc vàng và đôi mắt xanh đang ló đầu ra, mím chặt môi, bước từng bước về phía mình.

Thẩm Tử Kiêu cụp mắt xuống nhìn cậu bé.

Cậu bé ngay lập tức rụt cổ lại, quay lại ôm lấy đùi bố, cả người rúc lại về phía sau.

Người đàn ông ngoại quốc mỉm cười, cúi xuống xoa đầu đứa trẻ và nói: “Lại đây chào anh đi con”.

Cậu bé khẽ thò đầu ra ngoài, nói với chất giọng trẻ con đầy non nớt: “Xin chào.”

Phát âm của cậu bé nghe chuẩn hơn nhiều so với bố cậu.

Người đàn ông ngoại quốc mỉm cười, sau đó ngẩng đầu nói với Thẩm Tử Kiêu: “Nó rất sợ người lạ, anh đừng để ý.”

“Không sao.”

Thẩm Tử Kiêu cúi đầu nhìn cậu bé vừa nhút nhát rụt cổ, lại vừa tò mò ngẩng đầu lên liếc trộm mình.

Người đàn ông ngoại quốc nhìn đồng hồ, sau đó cười nói: “Xin lỗi, tôi không có nhiều thời gian ở lại đây, chỉ đành phiền anh chăm sóc thằng bé hộ tôi vậy. Đợi khi nào cô Tô Linh quay lại, anh hãy giúp tôi gửi lời cảm ơn tới cô ấy nhé.”

Nói xong, người đàn ông cúi xuống dỗ dành cậu bé vài câu, hôn lên má cậu rồi vỗ nhẹ vào lưng động viên cậu đi lên phía trước.

“...”

Sau khi bố của cậu bé rời đi, Thẩm Tử Kiêu và cậu bé nhìn nhau chằm chằm suốt một phút.

Tình huống gì thế này?

Người mẫu mà Tô Linh nhắc đến suốt ngày là một đứa trẻ con? Cậu bé dè dặt ngước nhìn Thẩm Tử Kiêu.

Thẩm Tử Kiêu tùy ý cụp mắt xuống, bắt gặp ánh mắt của cậu bé, sau đó thản nhiên nói: “Em…”

Cậu bé: “!”

Cậu bé đột nhiên mím môi, như thể sợ hãi đến mức sắp khóc vậy. Mình nào có đáng sợ đến mức đấy?

Thẩm Tử Kiêu có chút bất đắc dĩ, thở dài một hơi, sau đó ngồi xổm xuống, đưa tay về phía cậu bé, cố gắng làm cho giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn: “Lại đây, tới chỗ anh nào.”

Cậu bé gào khóc: “Huhuhu!!!” Thẩm Tử Kiêu: “?”

Cuộc đời Thẩm Tử Kiêu lại một lần nữa gặp phải bế tắc không thể giải quyết.

Khi hai người một lớn một bé đang giằng co đầy bất lực, cửa thang máy phía hành lang từ từ mở ra, ngay sau đó là giọng nói của Tô Linh.

“Hả? Có chuyện gì vậy?”

Tô Linh đang xách túi lớn nhỏ trên tay, khi nghe thấy tiếng trẻ con khóc, cô theo bản năng đi nhanh hơn. Cô nhìn tình hình hiện tại, sau đó nheo mắt lại, nhìn chằm chằm về phía Thẩm Tử Kiêu.

Tô Linh: “Không phải tôi đã nói với anh là phải nhẹ nhàng rồi sao?” Thẩm Tử Kiêu vô cùng oan ức.

Anh đúng thật là một người đàn ông tội nghiệp mà.

Cậu bé nhìn thấy Tô Linh, sụt sịt vài cái rồi nín khóc luôn.

Tô Linh đặt túi đồ mới mua trên tay xuống, khom người xuống trước mặt cậu bé, giơ hai tay ra cười nói: “Nào, lại đây với chị đi.”

Thẩm Tử Kiêu tốt bụng nhắc nhở: “Nó sợ người …”

Lời còn chưa dứt, cậu bé chân ngắn đã chạy về phía Tô Linh, cả thân hình nhỏ bé mềm mại nhào vào lòng cô, cọ cọ vào vai cô, vẻ mặt đầy vui sướng.

Làm nũng xong, cậu bé ngẩng đầu lên, dùng giọng trẻ con tự giới thiệu: “Chào chị, em tên là Brian! Tên tiếng Trung của em là Hạ Thụy!”

Tô Linh hoàn toàn không thể cưỡng lại được giọng nói đáng yêu của trẻ con. Cô xoa đầu Hạ Thụy, cười nói: “Em ngoan quá! Tên chị là Tô Linh, em có thể gọi chị là chị.”

Thẩm Tử Kiêu lạnh lùng nhìn một lớn một nhỏ hết sức thân mật trước mặt mình.

Ai có thể nói cho anh biết tại sao đứa trẻ trước mặt anh ta lại có thể lật mặt nhanh như lật bánh tráng vậy được không?

Tô Linh ngước mắt lên, tức giận nói: “Thằng bé đáng yêu, dễ gần như vậy cơ mà! Vừa rồi nhất định là anh có thái độ không tốt! Lát nữa nhớ phải xin lỗi thằng bé ấy!”

Thẩm Tử Kiêu:??

Một giây sau, anh nhìn Tô Linh bế cậu bé đi vào nhà, còn không quên dặn dò: “Đồ tôi mua nhớ mang vào đấy.”

Thẩm Tử Kiêu đúng thật là người đàn ông đáng thương mà.

Trên thực tế, với một đứa trẻ mới tám tuổi như Hạ Thụy mà nói thì có thể coi là rất ngoan ngoãn rồi.

Chỉ là có thể dễ dàng nhận ra, cậu bé rất sợ Thẩm Tử Kiêu, nhưng đồng thời cũng vô cùng tò mò về anh.

Điển hình là trong lúc Tô Linh đang bận nướng những chiếc bánh ngọt nho nhỏ trong bếp, hai người còn lại ngồi trên cùng một chiếc ghế sô pha, chỉ có điều một người ở ngoài cùng bên trái và một người ở ngoài cùng bên phải.

TV đang chiếu bộ phim hoạt hình Tom và Jerry.

Nhưng dường như Hạ Thụy chẳng hề chú ý tới màn hình TV, mà cậu nhiều lần yên lặng quay đầu, trộm nhìn lén Thẩm Tử Kiêu.

Và lần nào Thẩm Tử Kiêu cũng đều phát hiện ra.

Cho tới khi Hạ Thụy nhìn trộm đến lần thứ ba mươi lăm, Thẩm Tử Kiêu rốt cuộc nhịn không được nữa, đặt quyển sách trong tay xuống, hơi nghiêng đầu, híp đôi mắt hẹp dài lại nhìn cậu bé.

Hạ Thụy lập tức mím môi lại, như thể lại chuẩn bị khóc tới nơi.

Thẩm Tử Kiêu thở dài, đứng thẳng dậy, đi đến ngồi bên cạnh Hạ Thụy, đặt một ngón tay lên môi thằng bé.

Tiếng khóc của Hạ Thụy đột ngột bị chặn đứng, thậm chí còn nấc lên vài cái. Thẩm Tử Kiêu hỏi: “Tại sao em sợ anh?”

Hạ Thụy chỉ khẽ thút thít, quay đầu đi chỗ khác, ngậm chặt miệng, giống như đang cố hết sức kìm nén, không chịu mở miệng.

Thẩm Tử Kiêu cười cười, giơ tay xoa đầu Hạ Thụy: “Thôi đành vậy.”

Nói xong, anh đứng dậy, khom người cầm chiếc điện thoại di động trên bàn cà phê lên, sau đó đi về phía cửa ra vào, vươn tay ấn nắm đấm cửa, có vẻ như đang chuẩn bị ra ngoài.

Hạ Thụy đột nhiên từ trên ghế sô pha đứng lên gọi: “Anh ơi!” Thẩm Tử Kiêu quay đầu: “Hả?”

Giọng Hạ Thụy trong nháy mắt nhỏ hơn, cậu giơ hai tay lên, hai ngón trỏ do dự chọc chọc vào nhau, ấp úng hỏi: “Anh đi ra ngoài ạ?”

Thẩm Tử Kiêu cười: “Có anh ở đây nên em mới thấy sợ đúng không?”

Thẩm Tử Kiêu trước giờ vốn chẳng giỏi dỗ trẻ con, thấy Hạ Thụy sợ đến mức này, đành phải thực hiện kế hoạch đi ra ngoài sớm hơn dự định một chút.

Dù sao thì anh cũng đã rõ những điều muốn biết rồi.

Trên mặt Hạ Thụy lộ ra vẻ khó xử, cậu cắn môi hồi lâu mới lấy hết dũng khí ra nói: “Hạ Thụy không sợ anh!”

“Chỉ là... trước đây em từng gặp anh rồi!”

Thẩm Tử Kiêu sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn cậu bé.

Hạ Thụy nói, vành mắt đỏ lên, không khỏi sụt sịt: “Anh không nhận ra em ư…”

***

Tô Linh: [Nhận nuôi?]

Cố Như Hạ: [Đúng vậy, Hạ Thụy là con trai của chị họ của đồng nghiệp của tớ. Chị ấy bị hiếm muộn do bệnh tật từ khi còn trẻ, nhưng vợ chồng họ lại rất yêu trẻ con. Vì thế nên năm ngoái đã nhận nuôi một đứa bé ở cô nhi viện, năm nay hai người họ mới về nước.]

Tô Linh thương thay cho đứa bé.

Tô Linh: [Còn nhỏ như vậy mà đứa bé đã không cha không mẹ rồi ư? ]

Cố Như Hạ: [Theo tin tớ nghe ngóng được, hình như nguyên nhân là do một vụ nổ súng khủng bố. Đứa bé may mắn được cứu sống, là người duy nhất trong gia đình sống sót. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thằng bé cũng thật đáng thương, tận mắt chứng kiến bố mẹ chết ngay trước mắt mình, ắt hẳn điều này sẽ trở thành chướng ngại tâm lý trong lòng thằng bé. ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.