Tô Linh nhìn chiếc bật lửa, vắt óc suy nghĩ một lúc rồi cố gắng giải thích: “Đây là của Cố Như Hạ! Cái tên phi công thích lái máy bay tán tỉnh cậu ấy trước đây là một tên cặn bã, hai ngày trước cậu ấy vì quá đau khổ mà chạy tới đây ngày đêm uống rượu quên sầu, đã vậy còn hút thuốc nữa, thế nên mới có chuyện có cái bật lửa để ở đây! Em phải dạy dỗ lại cậu ấy mới được!”
Tô Phó Thần cười khẩy một tiếng, đưa tay sờ hoa văn trên chiếc bật lửa, sau đó dùng tay trái ấn mạnh nó xuống bàn, nhẹ nhàng nói: “Nếu anh không lầm, chiếc bật lửa này là bản giới hạn, được thiết kế tùy theo sở thích người dùng của Zero, không những đắt tiền thôi đâu, nếu không có quen biết thì rất khó mà mua được, Cố Như Hạ có bản lĩnh đấy từ lúc nào thế?”
Tô Linh: “...”
Làm sao mà cô biết được Thẩm Tử Kiêu, người luôn nói rằng mình rất nghèo, nghèo đến mức chỗ ở còn không có mà lại sở hữu những thứ đắt tiền như vậy được?
Đúng là tiêu tiền như rác mà!
Nhưng lúc này, Tô Linh vẫn cắn răng nghĩ ra đủ mọi lí do để biện hộ: “Thế chắc là Cố Như Hạ lấy cắp nó ở đâu rồi.”
Cố Như Hạ: Tôi còn chưa đủ thê thảm hay sao?
Tô Phó Thần nhìn cô em gái mặt dày nói dối một cách trắng trợn trước mặt, không khỏi cảm thấy hơi đau đầu, anh ấy day day trán rồi ngả người ra phía sau.
……Hả?
Hình như vừa đè phải cái gì đó.
Sau đó Tô Linh chỉ đành bất lực nhìn Tô Phó Thần rút ra một chiếc cà vạt từ chiếc gối phía sau lưng anh ấy.
Tô Phó Thần kìm nén cơn giận của mình, ngẩng đầu lên gặng hỏi từng chữ một: “Đây cũng là của Cố Như Hạ à?”
Tô Linh tiếp tục nói dối một cách đầy thản nhiên: “... Đúng vậy, thật ra Cố Như Hạ có sở thích với quần áo nam, thế nên anh đừng nói với người khác nhé.”
Cố Như Hạ: Tôi mới đáng thương làm sao.
Tô Phó Thần đương nhiên là không tin lời nói nhảm của Tô Linh rồi. Anh ấy mím môi, trong mắt bùng lên lửa giận, đột nhiên từ trên ghế sô pha đứng lên rồi đi về phía phòng ngủ.
Tô Linh vội vội vàng vàng bật dậy khỏi ghế sô pha, phi như bay định cản Tô Phó Thần lại. Nhưng không kịp rồi.
Tô Phó Thần đứng ở cửa phòng Thẩm Tử Kiêu, nhìn thấy trong phòng có đồ dùng của nam, tức thì lửa giận trong lồng ngực bùng lên. Tô Phó Thần nắm chặt tay, cố gắng kìm nén sự tức giận, sau đó chậm rãi nói: “Tô Linh, giải thích xem?”
Thấy không thể lấp liếm được nữa, Tô Linh chỉ đành dứt khoát bỏ cuộc, cô nghĩ đi nghĩ lại, cho rằng nếu mình nói ra sự thật thì có thể sẽ khiến Tô Phó Thần gặp rắc rối, nhưng sau khi suy nghĩ hồi lâu cũng chẳng thể tìm được lí do nào hợp lí
cả, vậy nên cô chỉ đành miễn cưỡng lấy hết dũng khí ra nói: “Thì... em có nuôi một người đàn ông trong nhà.”
Tô Phó Thần day day huyệt thái dương đang đau nhức dữ dội, nghiến răng cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, lại ngồi xuống ghế sô pha, xoay người uống ly nước vừa đặt trên bàn cà phê.
Nước đá không thể làm nguôi đi cơn giận trong lòng anh.
Đứa em gái anh chăm sóc từ thuở còn quấn tã, ấy vậy mà lại bị một thằng nhóc lai lịch không rõ cướp đi thế này?
Quan trọng là, tên đàn ông chết tiệt này lại để cho đứa em gái đáng thương phải sống một mình ở ngoài của mình nuôi ăn nuôi ở?
Đúng là cái tên thất đức!
Sau khi Tô Phó Thần dần dần lấy lại được bình tĩnh, anh ấy hít sâu một hơi, ngước mắt lên, hỏi một cách nghiêm túc: “Tô Linh, sao em lại đưa tên đó về nhà?”
Tô Linh suy nghĩ một chút, sau đó thành thật trả lời: “Em nhặt anh ấy về từ trên đường lúc nửa đêm.”
Tô Phó Thần khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, nghe xong câu đó lập tức lại trở nên nóng nảy lo lắng không thôi: Thì ra là làm cái nghề đó!
Nhưng sao một người làm cái nghề đó lại có thể mua được chiếc bật lửa này? Có phải là được một người phụ nữ giàu có nào đó...
Còn ra cái thể thống gì nữa! Làm mất hết cả thuần phong mỹ tục! Đúng lúc này, điện thoại trong túi Tô Phó Thần đổ chuông.
Đầu bên kia điện thoại là người trợ lý đứng đợi sẵn ở dưới lầu một lúc lâu, giọng điệu có chút ngượng ngùng: “Anh Tô, anh vẫn chưa xuống sao? Lát nữa còn phải đi dự tiệc nữa, nhỡ không kịp…”
Tô Phó Thần lạnh lùng nói: “Hoãn lại.”
Trợ lý sửng sốt một lúc, nhưng anh ta biết Tô Phó Thần trước giờ vẫn không thích người khác can thiệp vào quyết định của mình, vì vậy anh ta chỉ có thể gật đầu đáp lại: “Vâng, tôi hiểu rồi.”
Tô Linh đương nhiên là nghe thấy giọng của người đang nói chuyện điện thoại với Tô Phó Thần rồi, cô bày ra vẻ mặt hết sức chân thành thuyết phục Tô Phó Thần: “Em cảm thấy công việc quan trọng hơn, tốt nhất là anh nên đi trước đi. Hay có cần em tiễn anh không?”
“Đừng hòng nghĩ đến việc đuổi anh ra khỏi nhà.”
Tô Phó Thần nhét lại điện thoại vào trong túi, lạnh lùng nói: “Anh ở lại đây chờ xem cái tên đàn ông mà em nuôi trong nhà là người tên nào.”
Tô Linh cố gắng phản đối: “Không được, anh ấy bây giờ đi làm rồi, chắc rất khuya mới về, em sợ sẽ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh thôi!”
Tô Phó Thần thầm cười khẩy trong lòng.
Anh nhìn Tô Linh lớn lên, đương nhiên là biết trong đầu cô đang suy tính cái gì rồi.
Nếu cô phải là có việc cần nhờ vả hoặc không làm chuyện cắn rứt lương tâm thì tuyệt đối không bao giờ xưng một tiếng “em”.
Thế nên Tô Phó Thần cảm thấy mình không nên đi thì hơn.
Anh ấy cười cười, sau đó dựa vào ghế sô pha, ung dung nhấc chân, bình tĩnh nói: “Không sao, anh vừa xuống máy bay nên bị lệch múi giờ.”
Tô Linh: Anh ngồi máy bay chưa nổi 5 tiếng thì lệch múi giờ cái gì
Nhưng nhìn thấy Tô Phó Thần dường như đã hạ quyết tâm không rời đi, Tô Linh cũng chẳng thể làm gì hơn ngoài chuyện chấp nhận để anh ở lại.
Kể từ khi bố qua đời, có lẽ vì Thiệu Quý Phương bắt đầu can thiệp vào mọi chuyện to nhỏ lớn bé trong gia đình khiến cho người thừa kế là Tô Phó Thần đây không có tiếng nói trong nhà.
Trong khoảng thời gian này, dựa vào năng lực của Tô Phó Thần mà tình hình có chút cải thiện, nhưng Thiệu Quý Phương vẫn luôn theo dõi sát sao, cho nên với tình hình này, quan hệ giữa Tô Phó Thần với cô ngày càng trở nên lạnh nhạt.
Nhưng Tô Linh cũng không để bụng.
Sống trong chiếc lồng đó, Tô Phó Thần cũng áp lực không kém gì cô. “Anh tìm thấy thứ này trong phòng ngủ của bà Lâm.”
Tô Phó Thần lấy ra một chiếc hộp lông nho nhỏ màu đỏ từ trong túi đưa cho Tô Linh, ánh mắt anh khẽ chuyển động, tựa như thở dài: “Theo như anh đoán, đây chắc hẳn là đồ vật mà mẹ em muốn để lại cho em, thế nên nhân lúc bà ngoại đang dọn phòng, anh mới lén giữ nó lại.”
Tô Linh ngơ ngác nhận lấy chiếc hộp.
Chiếc hộp được mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương.
Tù màu sắc, độ tinh khiết cho đến gia công của viên kim cương đều đạt đến độ vô cùng hoàn mỹ, nay được đặt trong chiếc hộp lông vũ màu đỏ mới bắt mắt làm sao.
Ngoài ra, trong hộp còn có một dòng ghi chú.
Tô Linh mở nó ra, tìm thấy chữ viết tay của mẹ mình trên đó. Gửi con gái của mẹ:
Có lẽ khi con đọc được bức thư này, mẹ đã không còn nữa.
Bao nhiêu năm qua mẹ đã vất vả chờ đợi đến ngày nhìn thấy có một chàng trai tự tay đeo chiếc nhẫn này vào cho con. Vậy nên, mẹ quyết định sẽ cố gắng bằng mọi giá để có thể sống, kiên trì cho đến ngày mẹ có thể giao con cho người tốt nhất.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, Tô Linh bé bỏng của mẹ nhất định sẽ là một người cực kỳ mạnh mẽ, cho dù không cần dựa dẫm vào người khác vẫn có thể tự lo cho mình.
...
Trong tờ giấy chính là những lời mà Lâm Hiểu Như để lại cho Tô Linh. Có vẻ như nó được viết khi bà ấy ở trong tình trạng hết sức tồi tệ, nhưng ẩn chứa trong từng câu chữ ấy là sự dịu dàng vô biên của người mẹ.
Tô Linh cụp mắt xuống, cố gắng khống chế đầu ngón tay run rẩy cùng sống mũi cay cay. Cô gấp tờ giấy lại, hít sâu một hơi nói: “Cảm ơn.”
Tô Phó Thần nhìn Tô Linh một lúc, sau đó chậm rãi quay đi, giả vờ thờ ơ nói: “Bây giờ em nói chuyện tốt với anh cũng vô dụng, anh sẽ không vì một câu nói này mà tha thứ cho việc em nhặt một kẻ lang thang ngoài đường về nuôi ở trong nhà đâu.”
Tô Linh: “...” Anh đúng là biết cách phá hỏng bầu không khí đấy.
Nhưng cuối cùng Tô Linh cũng không nhịn được mà cúi đầu cười, sau đó đóng chiếc hộp lại.
Lúc này, cô nhận thấy một điều kỳ lạ.
Dường như có thứ gì đó được nhét vào dưới đáy hộp, như thể nó được để dưới miếng đệm trong hộp nhẫn.
Tô Linh cau mày, lấy mảnh giấy từ trong hộp ra. Cô thấy một mảnh giấy dưới tấm thẻ.
Tô Linh cầm tờ giấy, mở nó ra với vẻ nghi ngờ. Trên giấy là nét chữ của Lâm Hiểu Như:
Thiệu Quý Phương đã giết người——7.12 Đồng tử của Tô Linh khẽ co lại.
Tô Phó Thần chú ý đến hành động của Tô Linh, anh hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì.”
Tô Linh cười, che chiếc hộp trong tay lại với vẻ mặt bình tĩnh: “Chỉ cần nhìn thấy những thứ này là em lại nhớ tới mẹ.”
Tô Phó Thần cũng không nghi ngờ gì, anh chỉ là giả bộ lãnh đạm nói: “Em gái nhỏ đa sầu đa cảm quá đi.”
Nhưng nói đến nước này, anh vẫn vừa giả vờ thờ ơ, vừa lúng túng an ủi cô: “Đừng quá đau lòng.”
“Cảm ơn.”
Tô Linh nói, hơi cụp mắt xuống.
Những gì được viết trên tờ giấy kia rốt cuộc có ý gì?
Chẳng nhẽ mẹ cô đã phát hiện ra điều gì vào ngày 12 tháng 7?
Điều này liệu có liên quan đến vụ tai nạn xe hơi mà rất có thể là do có kẻ cố tình gây ra không?
***
Cánh cửa trước mặt Thẩm Tử Kiêu được mở ra, anh nhìn Hạ Chí Thịnh trước mặt, cung kính cúi đầu nói: “Em chào thầy.”
Hạ Chí Thịnh cười hai cái, sau đó mở cửa cho Thẩm Tử Kiêu vào, suy nghĩ một lát rồi đi về phía phòng bếp, nói: “Trong nhà chắc có chút đồ ăn vặt, thầy đi lấy cho em trước.”
Thẩm Tử Kiêu không muốn từ chối lòng tốt của thầy nên anh chỉ đành lịch sự nói: “Cảm ơn thầy.”
Vừa bước vào nhà, anh tình cờ nhìn thấy bức chân dung gia đình được treo ở phòng khách.
Hạ Chí Thịnh lúc còn thanh niên trai tráng nở nụ cười tươi như đóa hoa mùa xuân, tay trái ôm lấy một người phụ nữ trông hơi mũm mĩm nhưng nụ cười lại rất đỗi dịu dàng. Đứng giữa hai người là một cậu bé đội chiếc mũ tròn, lông mày cong cong, trông khá dễ thương.
Hạ Chí Thịnh mang theo bánh quy và trà đi ra, thấy Thẩm Tử Kiêu đang nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp gia đình trên tường, ông hơi khựng lại, sau đó cười khổ, đặt chiếc đĩa trong tay xuống, chậm rãi nói: “Đây là vợ con thầy.”
Hạ Chí Thịnh nói đến đây, trên mặt hiện lên sự chua xót, thở dài ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tử Kiêu: “Họ đã bị kẻ độc ác đó hại chết, năm ấy thầy hiếm lắm mới có một kì nghỉ để đưa cả nhà đi du lịch nước M, nhưng thật không ngờ ngày hôm đó trung tâm thương mại lại xảy ra khủng bố, vợ con thầy đều bị chúng giết…”
Thẩm Tử Kiêu hơi ngước mắt lên, đôi mắt khẽ di chuyển, nhưng anh không cắt ngang lời của Hạ Chí Thịnh.
Hạ Chí Thịnh thở dài, nói: “Vậy nên kể từ ngày hôm đó, thầy đã nộp đơn lên cấp trên để chuẩn bị cho việc thành lập đội Săn sói. May mắn thay, thầy đã gặp được một nhóm học sinh khiến mình có thể cảm thấy tự hào trong quãng đời còn lại, chỉ tiếc là…”
Thẩm Tử Kiêu nhướng mày, trầm giọng nói: “Họ sẽ biết mà.”
Hạ Chí Thịnh cười hai tiếng, sau đó cúi xuống, cầm một chiếc bánh quy trong đĩa lên: “Nhưng Tử Kiêu à, chuyện đó em đã cân nhắc…”
Nhưng ngay lúc Hạ Chí Thịnh đang cúi người xuống, Thẩm Tử Kiêu dường như đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, ánh mắt anh trở nên lạnh lùng, đột nhiên đặt tay lên vai Hạ Chí Thịnh rồi kéo ông lùi lại thật mạnh.
Có tia sáng lóe lên.
Một tay bắn tỉa như Thẩm Tử Kiêu quen thuộc nhất với hình ảnh phản chiếu kỳ lạ này.
Ngay sau đó là tiếng kính vỡ cực kỳ rõ ràng.
Một viên đạn ghim thẳng vào bức tường cách đó không xa. Thẩm Tử Kiêu cau mày quay đầu lại nhìn.
Trên tòa nhà cao tầng phía xa lóe lên một tia sáng cực kỳ chói mắt.
Hạ Chí Thịnh rất nhanh đã nhận ra, ông cau mày nói: “Bọn họ tới đây là muốn giết thầy, hình như những người đó đã nghe được một số tin đồn, nếu em cũng tham gia vào thì rất có thể em cũng sẽ…”
Còi báo động vang lên từ tầng dưới.
Có vẻ như Hạ Chí Thịnh đã dự đoán được điều này từ trước. Kể từ khi trở về Trung Quốc, ông ấy đã sắp xếp người bảo vệ theo sát mình mọi lúc mọi nơi.
Thẩm Tử Kiêu buông cánh tay đang ôm vai Hạ Chí Thịnh ra, anh ngước mắt lên, giọng điệu vẫn thản nhiên như vậy, nhưng từng câu từng chữ lại cực kỳ nghiêm túc.