Tô Linh mềm nhũn nép mình trên ghế sô pha, cô rũ mắt xuống vươn tay một bên di chuyển theo con mèo, một bên im lặng nghe Thẩm Tử Kiêu nói chuyện với mình.
Nghe thấy bản thân rất có thể trở thành mục tiêu xuống tay thứ hai của đám người kia, Tô Linh bất giác khẽ nhướng mắt, lông mi dài khẽ run, nhưng trên mặt dường như không có một tia dao động quá lớn.
Ngược lại là Thẩm Tử Kiêu sau khi nói xong, rũ mắt, trong đôi mắt đen nhánh chứa đầy cảm xúc hỗn loạn. Anh dường như mím chặt môi dưới, sau đó thì thào: “Thực xin lỗi.”
Giữa hai người có một sự im lặng khó hiểu, giống như ngay cả không khí cũng tĩnh lặng.
Con mèo nằm sấp một bên cũng nhận ra dị thường, hé ra nửa con mắt, khẽ ngẩng đầu, nghiêng đầu, tầm mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, sau một lúc lâu liếm liếm lòng bàn tay của Tô Linh, tiếp đó thu mình về.
“Cho nên…”
Khoảng nửa phút sau, Tô Linh ngước mắt lên, tầm mắt dừng trên người Thẩm Tử Kiêu, cuối cùng mở miệng: “Vì vậy mười phút trước cái bộ dáng phải cùng
tôi tách ra của anh, khiến tôi nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, bây giờ lại chạy về đây nói phải đổi một chỗ khác sống cùng anh.”
Nói đến đây, Tô Linh không thể tin nhíu mày: “Anh không phải đang bàn bạc với tôi?”
Bầu không khí vô cùng trầm trọng vừa rồi trong nháy mắt bị nứt ra, sau đó rầm rầm sụp đổ.
Tô Linh luôn có bản lĩnh làm cho không khí vô cùng bi thương sụp đổ trong nháy mắt.
Thẩm Tử Kiêu cảm thấy có chút đau đầu, anh đưa tay đè lại huyệt Thái Dương, nhắm mắt trầm mặc ba giây, sau đó mở mắt ra: “Tô Linh, chuyện này…”
“Tôi biết rất nghiêm trọng, nghe đến đây, là có khả năng sẽ làm ra mạng người.”
Tô Linh rũ mắt xuống cười khẽ, cong eo đặt con mèo xuống đất, sau đó đứng lên, duỗi thắt lưng. Cô nhướng mắt, đi đến bên cạnh Thẩm Tử Kiêu, đột nhiên giơ tay ấn khoé miệng của anh, sau đó kéo ra một nụ cười.
Tô Linh khẽ cười, lông mày cong lên, nhẹ nhàng nói: “Trước tiên cười một cái. Tối nay tâm trạng của anh hình như vẫn luôn rất tệ?”
Tô Linh nhìn vào đôi mắt tràn đầy ý cười của Thẩm Tử Kiêu: “Không phải tôi còn chưa xảy ra chuyện gì sao? Không cần căng thẳng như thế.”
Thẩm Tử Kiêu nhíu mày, đầu ngón tay nắm chặt cổ tay Tô Linh, ánh mắt nhìn về phía Tô Linh cũng càng thêm thâm thuý.
Một lát sau, Thẩm Tử Kiêu đột nhiên vươn tay, giữ lấy sau lưng Tô Linh, kéo cô đến trước mặt mình. Sau đó hơi cúi người, ôm cô vào lòng ngực.
Đầu ngón tay của Thẩm Tử Kiêu luồn vào mái tóc của Tô Linh, nhẹ nhàng đặt đầu cô lên vai mình.
Tô Linh có thể nghe thấy giọng nói mang theo chút kìm nén của Thẩm Tử Kiêu truyền đến: “Thực xin lỗi.”
Tô Linh cười, hơi nghiêng đầu tựa vào trên vai Thẩm Tử Kiêu. Tô Linh giơ tay, nhẹ nhàng ôm lại Thẩm Tử Kiêu, giọng điệu dịu dàng: “Tôi đang nghĩ, bây giờ chúng ta có được tính là đã vào sinh ra tử cùng nhau hay chưa?”
Thẩm Tử Kiêu vẫn cười, buông tay ra đứng thẳng dậy, sau đó rũ mắt nhìn Tô Linh: “Cô vẫn còn nghĩ đến những gì mà Tằng Khả Vân nói lúc sáng…”
Tô Linh ngắt lời Thẩm Tử Kiêu, trả lời trước một bước: “Vì đố kỵ.”
Thẩm Tử Kiêu hơi sửng sốt, anh rũ mắt, trong đôi mắt đen như mực chỉ chứa mỗi bóng hình của Tô Linh.
Tô Linh đột nhiên đưa tay ôm lấy cổ Thẩm Tử Kiêu, nhẹ nhàng kéo anh lại gần, sau đó nhón chân ngẩng đầu hôn lên.
Động tác của Tô Linh rất nhẹ, nhưng lại giống như bươm bướm đậu trên môi, nhẹ nhàng phe phẩy đôi cánh, tốt đẹp mà dịu dàng, trong thoáng chốc có thể nhìn thấy một khoảng trời rực rỡ.
Khi thích một người, dù muốn giấu cũng không được.
Chỉ muốn mỗi ngày mỗi phút đều có thể ở cạnh anh ấy, thật giống như khi nhìn thấy anh ấy bước về phía bạn, liền cảm nhận được tất cả dịu dàng đều lao về phía mình.
Giống như bây giờ.
Yêu một người không phải trở thành uy hiếp của bạn, mà là biến thành áo giáp chống lại tất cả gai nhọn.
Tô Linh buông tay ra, đè lại bả vai của Thẩm Tử Kiêu, đứng vững gót chân, sau đó hỏi: “Câu nói sẽ theo đuổi em trước đó của anh, vẫn còn hiệu lực chứ?”
Con ngươi của Thẩm Tử Kiêu sáng ngời thâm thuý, môi mỏng khẽ mím, dường như muốn mở miệng, lại bị Tô Linh giành trước.
Tô Linh: “Bây giờ nói không tính nữa cũng muộn rồi! Em giành trước một bước đồng ý! Giờ anh đổi ý chính là muốn chia tay với em! Em sẽ đăng lên diễn đàn vòng bạn bè Weibo và QQ mắng anh bội tình bạc nghĩa lừa gạt tình cảm thuần khiết của cô gái nhỏ đơn thuần, còn sẽ vẽ anh thành một tra nam trong manhua ngay cả tên cũng không sửa…”
Thẩm Tử Kiêu cười, đưa tay nhẹ nhàng đè lại bả vai của Tô Linh, sau đó cúi người xuống, hôn lên môi cô.
Loại cảm giác này như là uống rượu mạnh vào đêm đông, trong phút chốc khiến cho trong đầu người ta hiện lên vô số ánh sáng chói lọi, cuối cùng chỉ lưu lại nóng rực như thiêu như đốt.
Một lát sau, Thẩm Tử Kiêu ngẩng đầu, áp trán mình vào trán Tô Linh, giọng nói khàn khàn vui vẻ: “Sao anh nỡ chứ.”
***
Trong Cục Công an cách đồn Cảnh sát không xa còn trống mấy phòng, dành cho người trong thành phố bị đe dọa đến tính mạng ở lại.
May mắn chính là, vốn dĩ người ở lại đây cũng không nhiều, ngoài Cố Như Hạ và Tô Linh ra, chỉ có một sinh viên nam vẫn đang học Đại học, vì vậy cảnh sát cũng không bận rộn đến mức phải phân thân.
Trong phòng công an bất kể là trị an* hay là công tác canh gác đều tốt hơn so với những khu chung cư khác, hơn nữa xung quanh cũng không có chỗ nào có thể đánh lén, nói một cách tương đối, chỉ số an toàn ở đây hẳn là cao nhất.
*an ninh trật tự.
Lúc Tô Linh đến phòng của mình, đã gần ba giờ sáng, bận rộn cả một ngày, cô rốt cuộc cũng không thể chống lại cơn buồn ngủ, ngủ thiếp đi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Sau khi Thẩm Tử Kiêu đưa Tô Linh đến nơi, do nguyên nhân công việc, quay về cục cảnh sát cùng mấy người Hạ Chí Thịnh thảo luận về kế hoạch đối phó với tình hình đã nắm được trước mắt.
Đợi đến khi anh quay về, nhìn thấy cả người Tô Linh làm tổ trên ghế sô pha, nặng nề ngủ mất.
Đầu cô gối lên một tay, còn cánh tay kia buông thõng, trên mặt đều là mệt mỏi.
Thẩm Tử Kiêu cởi áo khoác, treo trên giá áo bên cạnh, thở dài bất đắc dĩ, sau đó cúi người nhẹ nhàng ôm cô lên.
Tô Linh phát ra một tiếng mơ hồ không rõ, cau mày, nhưng không tỉnh lại, tìm góc độ thoải mái, sau đó dựa vào trong ngực Thẩm Tử Kiêu nặng nề ngủ.
Thẩm Tử Kiêu đi đến phòng ngủ, khom lưng, động tác nhẹ nhàng đặt Tô Linh lên giường. Ngay lúc Thẩm Tử Kiêu chuẩn bị rút tay đứng dậy rời đi, Tô Linh lại nhẹ nhàng trở mình, đem tay anh đặt dưới thân.
Thẩm Tử Kiêu khẽ nhíu mày, rũ mắt nhìn người trên giường không nhận ra mình đã gây ra hoạ.
Tô Linh dường như xem cánh tay của Thẩm Tử Kiêu trở thành gối ôm, một bên than thở cái gì đó, một bên đưa tay ôm lấy cánh tay anh, còn dán khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào lòng bàn tay anh.
Hô hấp nóng rực của Tô Linh nhẹ nhàng phả vào lòng bàn tay của Thẩm Tử Kiêu, cảm giác tê dại giống như móng vuốt của con mèo gãi nhẹ vào đầu quả tim. Anh nhíu mày, thấp giọng gọi: “Tô Linh.”
Tô Linh: “Dạ?”
Cô khẽ đáp lại, nhưng vẫn chưa tỉnh, ngược lại càng ôm chặt cánh tay của Thẩm Tử Kiêu.
Tất cả những việc này đều nằm ngoài phạm vi khống chế của Thẩm Tử Kiêu.
Ví dụ như da thịt mềm mại của cô gái, cùng với hô hấp mang theo độ ấm, và âm thanh mềm mại làm rung động lòng người.
Hơn nữa tư thế ngủ của Tô Linh cũng không tốt, giờ đây càng thêm trắng trợn, giống con bạch tuộc đu lên người Thẩm Tử Kiêu.
Lại tiếp tục như này, kiểu gì cũng xảy ra chuyện.
Con ngươi của Thẩm Tử Kiêu tối sầm lại, anh hít một hơi thật sâu, sau đó vươn tay đè lại bả vai của Tô Linh, hơi dùng sức, rút cánh tay ra.
Tô Linh bị động tĩnh ép tỉnh, cô khẽ “ô” một tiếng, dụi mắt chậm chạp chống cơ thể ngồi dậy.
Đôi mắt mờ mịt của cô mở ra, nghiêng đầu nhìn Thẩm Tử Kiêu trước mặt, sau đó lại cúi đầu, liếc mắt nhìn thoáng qua những nếp nhăn của váy ngủ trên người mình.
Tô Linh: “…!”
Tô Linh vươn tay, với lấy gối đầu, hung hăng đập lên mặt Thẩm Tử Kiêu, trong giọng nói mang theo chút giận dữ: “Ra ngoài ra ngoài ra ngoài! Lưu manh!”
Thẩm Tử Kiêu: “…” Thẩm Tử Kiêu đứng hình.
Một khi đã thành thói quen, thì sẽ không cảm thấy oan ức. Từ nội tâm đau khổ của Thẩm Tử Kiêu.
***
Tối qua Cố Như Hạ vội vã đến đây, chưa thu xếp hành lý qua, hơn nữa cô có chút lạ giường, vì vậy sáng sớm hôm nay đã về nhà thu xếp đồ đạc.
Vì tối qua ngủ không ngon, nên sắc mặt của Cố Như Hạ không được tốt, lúc Tô Linh mở cửa ra thấy cô ấy đang vừa ngáp vừa dựa vào cửa phòng, nhìn người vội trước vội sau bày biện hành lý giúp mình.
Chỉ có điều dù cho là đang ở trong tình huống này, Cố Như Hạ trước sau đều vô cùng chịu khó tô son vẽ mày.
Cố Như Hạ nhìn thấy Tô Linh, đôi mắt ủ rũ vừa rồi trong nháy mắt tỉnh táo lại, cô ấy vươn tay ba bước thành hai ôm cổ Tô Linh, sau đó tủi thân dính lấy bả vai của cô cọ xát: “Ôi ôi ôi chị em! Hai đứa chúng ta thật thảm! Không bằng chúng mình ở một phòng đi, còn có thể ngủ cùng giường! Chị em sống chung với nhau vui vẻ biết bao!”
Cố Như Hạ vừa nói, vừa kéo Tô Linh vào phòng của mình: “Hơn nữa tớ nói nhỏ với cậu, anh cảnh sát nhỏ hôm nay đưa tớ đến đây rất đẹp! Cậu hiểu ý tớ mà! Không giống những tên đàn ông trong công ty của chúng ta!”
Tô Linh vừa chuẩn bị mở miệng nói chuyện, lại bị người trước mặt nóng nảy gào lên ngắt lời.
Cố Như Hạ đưa tay, chọc chọc cánh tay của Tô Linh, sau đó nháy mắt ra hiệu: “Tớ nói với cậu, cậu ở cùng tớ, tớ truyền dạy cho cậu vài bí quyết thả tán tỉnh, cực kỳ quyến rũ, đến lúc đó không phải tuỳ cậu chọn sao!”
Lúc Cố Như Hạ đang nói liên tục không ngớt, cửa phòng phía sau chậm rãi mở ra.
Thẩm Tử Kiêu nghe hết toàn bộ lời nói của Cố Như Hạ, đôi mắt hẹp dài híp lại, ánh mắt nhẹ nhàng rơi trên người Cố Như Hạ.
Cố Như Hạ không quay đầu, cũng cảm thấy lạnh sống lưng. Đến đây, loại cảm giác lạnh lẽo và ngột ngạt chết chóc.
Cố Như Hạ thậm chí có thể nghe thấy vô cùng rõ ràng tiếng động nuốt nước bọt của chính mình.
Cố Như Hạ vô cùng cứng ngắc quay đầu lại, đem tầm mắt đặt trên người Thẩm Tử Kiêu.
Đầu tiên, Thẩm Tử Kiêu bước ra từ trong phòng của Tô Linh.
Sau đó, bây giờ anh chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, hai cúc áo trước ngực còn chưa cài lại, mang theo một hormone nam tính mãnh liệt. Đầu tóc có chút lộn xộn, nhưng không làm giảm đi khí chất.
Cuối cùng, Thẩm Tử Kiêu nhìn vào mắt của Cố Như Hạ, không hiểu sao có mấy phần ớn lạnh. Anh thong thả vươn tay, cài lại từng cúc áo của mình, sau đó mở miệng nói chuyện, giọng nói khàn khàn khi vừa ngủ dậy: “Tô Linh, vào ăn sáng.”
Xem ra Tô Linh cũng vừa tỉnh ngủ, dựa theo đồng hồ sinh học của cô ấy, hiện tại rõ ràng không phải là thời gian rời giường.
Cho nên cô chỉ đơn giản là bị tiếng động dọn nhà của Cố Như Hạ đánh thức, sau đó ra ngoài xem là ai mới sáng sớm đã ồn ào.
Cho nên vừa rồi Cố Như Hạ nói một đống lớn kia, Tô Linh cái gì cũng nghe không vào, chỉ cảm thấy có chút mê man muốn ngủ.
Nghe thấy Thẩm Tử Kiêu gọi mình, Tô Linh ngáp một cái, sau đó ngoan ngoãn nhanh nhẹn kêu một tiếng, giẫm lên dép lê đi về hướng Thẩm Tử Kiêu.
Cố Như Hạ nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cánh tay Tô Linh, vẻ mặt không dám tin: “Sao cậu đến tận đây còn ở cùng anh ta? Hôm qua mình nghe thầy Hạ nói rồi, anh ta không phải không có chỗ ở, năm đó anh ta về nước rõ ràng đã được phân chia rất nhiều phòng!”
Đôi mắt hẹp dài của Thẩm Tử Kiêu híp lại.
Cố Như Hạ theo bản năng đứng nghiêm, nhưng là vì cứu vớt chị em của mình khỏi nước sôi lửa bỏng, cô ấy vẫn bướng bỉnh hạ giọng nói với Tô Linh đứng bên cạnh: “Vì vậy cậu tuyệt đối đừng bị bộ dạng giả bộ đáng thương của anh ta lừa gạt, tớ cảm thấy anh ta 80% là muốn lừa đảo!”
Mặc dù Cố Như Hạ cố ý hạ giọng, nhưng là ở trong hành lang vô cùng trống trải, rõ ràng chẳng có tác dụng.
Tô Linh trong phút chốc hệt như bị xối một gáo nước lên đầu, nháy mắt tỉnh táo lại.
Cô quay đầu, dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn Cố Như Hạ, nuốt một ngụm nước bọt, sau đó khó khăn mở miệng: “Hạ Hạ thật ra, tớ với anh ấy…”
Cố Như Hạ vội la lên: “Tớ biết anh ta đẹp trai, nhưng đàn ông lớn lên đẹp mắt rất nhiều, sắc đẹp làm người ta mất lý trí hiểu hay không!”
Nói xong cô ấy kéo Tô Linh qua, lôi cô ra sau lưng mình, giống như gà mái che chở đứa con, còn hùng hổ nhìn Thẩm Tử Kiêu, giả vờ bình tĩnh nói: “Anh, âm mưu của anh đã bị tôi vạch trần rồi!”
Thẩm Tử Kiêu cười, nghiêng đầu, cả người lười biếng dựa vào khung cửa. Anh nhướng mắt, nhẹ nhàng nói: “Lại đây, bạn gái.”