Do mất phanh, xe của hai người lập tức đâm vào hàng rào bảo vệ của đường núi, lao xuống thung lũng, gây ra vụ nổ mạnh.
Người lái xe, cùng với bố mẹ của Tô Linh đều ngoài ý muốn bỏ mạng ở đây. Mọi thứ gần như xảy ra chỉ trong nháy mắt.
Trong đoạn video kéo dài chưa tới nửa phút, Tô Linh có thể nhìn thấy rõ ràng, trong giây phút xảy ra vụ tai nạn, mẹ mình đã đột nhiên vươn tay bổ nhào về phía bố, dùng sức bảo vệ đầu của ông ấy.
Hình ảnh cũng không rõ nét lắm, nhưng Tô Linh lại có thể thấy rõ hành động quả quyết của mẹ.
Mẹ chưa bao giờ nghĩ đến việc làm hại bất kỳ ai, kể cả chính mình.
Dù cho mỗi ngày phải chịu sự hành hạ của bệnh tật, nhưng bà ấy vẫn cố gắng để vượt qua.
“Chỉ cần còn sống, mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Lâm Hiểu Như từng cười, nói với Tô Linh như vậy.
Giọng nói của bà ấy dịu dàng, giống như gió xuân phá vỡ hàng ngàn lớp băng: “Vì vậy, cho dù gặp phải chuyện gì, đều phải tiếp tục sống thật tốt.”
Tô Linh luôn tin rằng, những tin đồn bẩn thỉu xấu xa sau khi Lâm Hiểu Như qua đời đều không phải sự thật.
“Lâm Hiểu Như nhất định là vì những tin đồn về việc mà mình đã làm đều bị phanh phui, cho nên muốn kéo người khác chết cùng.”
“Nghĩ cũng biết, mấy năm không ra khỏi cửa, vừa ra ngoài đã xảy ra tai nạn, chắc chắn là kế hoạch của người phụ nữ điên kia.”
“Nghe nói bà ta vẫn luôn giả thần giả quỷ, tám phần là bị người khác nhập vào.” Tô Linh không biết vì sao, chóp mũi đột nhiên chua xót.
Cô hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc hỗn loạn của mình lại, sau đó vươn tay, đưa điện thoại cho cảnh sát Lý: “Người gửi mail cho tôi vào lúc này, tám phần có liên quan đến vụ án.”
Cảnh sát Lý gật đầu, vươn tay nhận lấy, sau đó gọi người tới: “Giao cho bộ phận liên quan kiểm địa chỉ IP của người gửi.”
Thẩm Tử Kiêu dường như đã chú ý đến cảm xúc của Tô Linh, chân mày của anh hơi nhíu lại, sau đó vươn tay vỗ nhẹ sau lưng nhằm an ủi Tô Linh.
Ánh mắt của anh khi nhìn Tô Linh đều là dịu dàng.
Cảnh sát Lý nhìn đồng hồ, nói: “Tử Kiêu, đợi chút nữa cậu cùng tôi đi đến hiện trường xem xét tình huống một chút. Cậu đã từng tham gia các vụ án liên quan đến nhện độc, chắc là có kinh nghiệm hơn tôi.”
Thẩm Tử Kiêu gật đầu, sau đó đột nhiên vươn tay, ra hiệu với cảnh sát Lý, tiếp đó thấp giọng hỏi: “Có thể chờ tôi ba phút được không?”
Cảnh sát Lý nhìn Tô Linh, sau đó gật đầu, tiếp đó xoay người rời đi. Thẩm Tử Kiêu đi đến trước mặt Tô Linh, đối mặt với cô.
Tô Linh dường như cũng không muốn để cho tâm trạng của mình ảnh hưởng đến năng lực phá án của Thẩm Tử Kiêu, cô nở nụ cười, sau đó nhướng mắt nhìn Thẩm Tử Kiêu, nói huyên thuyên: “Cũng không phải chuyện gì to tát, sao còn cố ý dành ra ba phút để nói lời tạm biệt với em?”
Khi Tô Linh nói chuyện, giọng điệu mang theo chút ý cười, nhưng Thẩm Tử Kiêu có thể nhìn thấy rõ ràng trong mắt cô đều là vẻ mệt mỏi, cùng với khóe môi cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng.
Lúc anh nói chuyện âm thanh mềm mại, tựa như còn mang theo chút vỗ về, nghe ra có chút dịu dàng trầm thấp.
Thẩm Tử Kiêu nhìn chăm chú vào Tô Linh, trong đôi mắt đen như mực chỉ chứa bóng dáng của cô, giống như vượt gió trèo đèo lội suối, lập tức xông thẳng vào lồng ngực cô.
Chóp mũi của Tô Linh đột nhiên chua xót, trong chốc lát khó có thể kiềm chế. Cô bước lên hai bước, vươn tay ôm lấy thắt lưng Thẩm Tử Kiêu, chui vào trong lòng anh.
“Anh không biết an ủi người khác cho lắm.”
Lúc Thẩm Tử Kiêu nói chuyện, lồng ngực hơi chấn động, khiến cho âm thanh của anh càng trầm thấp có từ tính, anh nói: “Nhưng là thật ra em có thể không cần khổ sở như vậy, ở trước mặt anh, em có thể trực tiếp khóc ra.”
Tô Linh càng ôm chặt Thẩm Tử Kiêu, giọng nói của cô mang theo chút nghẹn ngào.
Cô nói: “Cảm ơn anh.”
Dù đã từng trải qua nhiều chuyện đau lòng như vậy, nhưng Tô Linh cảm thấy, bản thân vẫn là một người may mắn.
Ví dụ như, gặp được Thẩm Tử Kiêu.
***
Lúc Thẩm Tử Kiêu đến hiện trường vụ án, nhân viên điều tra đã đơn giản tiến hành xem xét hiện trường, ký hiệu chi tiết.
Song điều khiến người ta kinh ngạc chính là, hiện trường ngoài dấu vết lưu lại của Du Nhất Đồng cùng trợ lý của bà ta ra, lại không tìm được bất kỳ manh mối nào.
Thi thể của Du Nhất Đồng là do trợ lý của bà ta phát hiện ra.
Bởi vì trợ lý cả ngày đều không liên lạc được với Du Nhất Đồng, hơn nữa Du Nhất Đồng cũng không gửi bản thiết kế theo thời gian đã định, cho nên trợ lý mới đến cửa hỏi thăm, hơn nữa trở thành người đầu tiên phát hiện ra.
Trợ lý là một cô gái nhỏ vừa tốt nghiệp không lâu, nhìn thấy tình huống này cũng bị doạ không nhẹ, hiện tại bị đưa về Cục cảnh sát để thẩm vấn.
Nhưng cô ấy rõ ràng cũng không biết gì về chuyện này, sau khi loại bỏ hiềm nghi gây án cũng không hỏi được thông tin có giá trị nào.
Thẩm Tử Kiêu sau khi kiểm tra sơ qua hiện trường vụ án, liền uể oải dựa vào cạnh cửa, rũ mắt xuống tầm mắt đảo quanh hiện trường.
Còn có chỗ nào đã bị bỏ qua?
Pháp y sau khi khám nghiệm thi thể của Du Nhất Đồng đã phát hiện trên cổ ngoại trừ có một vết thương nhỏ ngoài da ra, cũng chỉ còn lại miệng vết thương chí mạng kia.
Cho nên hung thủ đã giết bà ta bằng một chiêu, phóng thẳng con dao đâm xuyên qua cổ. Từ độ sâu, nếu không có công cụ, vậy lực tay của tên tội phạm nhất định là khoẻ hơn người bình thường.
Hơn nữa Thẩm Tử Kiêu phát hiện, thời điểm vết máu bắn tóe ra quá hoàn hảo.
Thậm chí ngay cả vết máu bắn tung toé trên cán dao, từng vị trí đều vô cùng hoàn mỹ, không có bất kỳ dấu vết xung đột.
Nếu ngay cả cán dao đang cầm cũng vấy máu… Vậy tay của hung thủ, là để ở chỗ nào?
Hay là nói…
Thẩm Tử Kiêu lùi về phía sau hai bước, tìm thấy một góc độ, sau đó nhắm một mắt lại, mô phỏng phương hướng.
Hoặc là nói, trực tiếp ném thẳng qua đó.
Vì vậy lúc máu phun ra, thì cả cán dao cũng dính đầy máu.
Chỉ là người có khả năng phóng dao từ khoảng cách xa như vậy, hơn nữa chỉ một chiêu đã lấy được mạng người cực kỳ ít.
Dù là Thẩm Tử Kiêu, cũng không chắc chắn 100% có thể làm được.
Thẩm Tử Kiêu rũ mắt xuống, đứng thẳng dậy, ánh mắt đảo qua, dừng ở đĩa đựng trái cây trên bàn của Du Nhất Đồng.
Con ngươi của anh khẽ nhúc nhích, sau đó bước chân, đi đến trước bàn.
Cảnh sát Lý nhìn thấy hành động của Thẩm Tử Kiêu, vì thế mở miệng hỏi: “Anh phát hiện được điều gì sao?”
Thẩm Tử Kiêu ngước mắt: “Vừa rồi đã phát hiện được gì trong điện thoại của Du Nhất Đồng?”
Cảnh sát Lý vẫy tay, lấy một tập tài liệu từ trong tay của anh cảnh sát đó. Cậu ấy một bên lật xem, một bên trả lời: “Không có nội dung gì đặc biệt, ngoại trừ
liên quan đến công việc ra, điều kỳ lạ chính là bản ghi chép sáng nay nói chuyện với Tô Linh.”
Nói đến đây, cảnh sát Lý nhíu mày, sau đó nói: “Có điều là sáng nay bà ta còn đăng tin lên vòng bạn bè, chính là việc bình thường hàng ngày mà thôi.”
Mắt Thẩm Tử Kiêu nhìn ảnh chụp màn hình trên tập tài liệu.
Nhà thiết kế giống như Du Nhất Đồng, thời gian làm việc phần lớn đều rất tự do, ngoại trừ ra ngoài gặp mặt khách hàng ra, không cần phải đến phòng làm việc mỗi ngày.
Vì vậy sáng nay sau khi thức dậy, Du Nhất Đồng đăng một dòng cảm xúc lên vòng bạn bè: [Được thoải mái nhiều ngày như vậy, nháy mắt đã phải nộp bản thảo thiết kế rồi! Ăn xong quả táo này sẽ đẩy nhanh tiến độ!]
Trên bức ảnh, Du Nhất Đồng đơn giản quay chụp một góc bàn làm việc của mình, một tay cầm quả táo còn đang cắn dở lọt vào ống kính.
Thẩm Tử Kiêu nhìn chăm chú vào tấm ảnh kia một lát, môi mỏng nhếch lên, mày nhăn lại.
Cảnh sát Lý nhìn thấy nét mặt này của Thẩm Tử Kiêu, nghi hoặc hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Thẩm Tử Kiêu “ừm” một tiếng, sau đó vươn tay chỉ vào tấm ảnh đó, giương mắt nhìn về phía đĩa trái cây trên bàn, nói: “Cậu không nhận ra trên đĩa trái cây thiếu một quả táo sao?”
Cảnh sát Lý sững sờ, nhìn về phía đĩa trái cây trên bàn, cẩn thận so sánh với bức ảnh.
Quả thật thiếu một trái táo.
Nhân viên điều tra cũng đã thu thập thùng rác của Du Nhất Đồng, nhưng chỉ nhìn thấy nửa quả táo chưa ăn hết ở trong đó, nếu tính thời gian, hẳn là quả mà Du Nhất Đồng ăn sáng nay.
Vậy loại trừ quả sáng nay Du Nhất Đồng ăn đã đăng lên vòng bạn bè, trong đĩa đựng trái cây rõ ràng thiếu một quả.
Nếu cả ngày hôm nay Du Nhất Đồng không ra ngoài, vậy vì sao bỗng dưng không thấy quả táo còn lại?
Cảnh sát Lý nghĩ không ra: “Chẳng lẽ là tên tội phạm ăn?”
Nhưng rất nhanh, cậu ấy liền cười, lắc đầu bác bỏ suy nghĩ này: “Sao có thể có người lúc đang gây án còn tiện tay ăn một quả táo chứ? Tố chất tâm lý cũng quá tốt rồi.”
Thẩm Tử Kiêu không tiếp lời, một lát sau mới trầm giọng nói: “Không đúng, có người như vậy.”
Cảnh sát Lý sững sờ: “Cái gì?”
Từ phán đoán của Thẩm Tử Kiêu, hung thủ rất có thể là dựa vào lực cổ tay phóng con dao đến giết chết Du Nhất Đồng, trong đầu đã hiện ra một cái tên.
Nghiêm Trạch Sinh, là khi Thẩm Tử Kiêu trong một lần nào đó chấp hành nhiệm vụ đã làm quen với một lính đánh thuê.
Sau gáy của anh ta, có một vết bớt hình lưỡi liềm.
Nghiêm Trạch Sinh tuổi còn trẻ, gần bằng tuổi của Thẩm Tử Kiêu, không giống cái tên nhìn qua nghiêm túc, tính tình của anh ta luôn có chút phóng khoáng nhẹ nhàng.
Năm đó đội của Thẩm Tử Kiêu chấp hành nhiệm vụ giải cứu một đám con tin bị bắt cóc, đúng lúc Nghiêm Trạch Sinh cũng được người khác uỷ thác, yêu cầu Nghiêm Trạch Sinh giết chết bọn cướp, hơn nữa chặt một cánh tay của chúng.
Nghiêm Trạch Sinh có sở trường dùng dao, lực cổ tay của anh ta cực kỳ mạnh, hơn nữa ra tay rất chuẩn lại còn bất ngờ, quan trọng là người này giống như chẳng bao giờ sợ cái gì.
Nhưng Nghiêm Trạch Sinh lại nghiện đồ ngọt.
Đặc biệt thích ăn trái cây, hơn nữa không bao giờ chọn tình huống.
Bất kể là hiện trường nói chuyện nghiêm túc, hay là khi giết người thấy máu, người bên cạnh còn đang lo lắng đề phòng đến vấn đề sống chết, mà Nghiêm Trạch Sinh lại không coi ai ra gì lấy đồ ăn ra vô cùng bình tĩnh cắn một miếng.
Thẩm Tử Kiêu còn nhớ rõ sau khi gian nan kết thúc một trận hỗn chiến, trên mặt đất đều là thi thể chết không nhắm mắt, trong không khí trộn lẫn mùi máu tanh.
Nghiêm Trạch Sinh dứt khoát chặt bỏ cánh tay của một người trong số đó, sau đó lười biếng ngồi trên ghế cạnh bàn, tiện tay cầm lấy quả lê ở trên bàn, vừa ngáp, vừa không chút để ý cắn một miếng.
Lúc đó trong đội còn có người nói, cảm thấy Nghiêm Trạch Sinh cùng Thẩm Tử Kiêu có mấy phần giống nhau.
Hai người đều hung ác khiến người khác không hiểu sao lại nơm nớp lo sợ. Nhưng thứ hai người truy đuổi hoàn toàn không giống nhau.
Nghiêm Trạch Sinh từng dùng giọng điệu không chút để ý nói như thế này: “Đơn giản mà nói, thật ra tôi không giống người để tâm đến những đạo lí lớn phức tạp giống như anh.”
Anh ta nói lời này, hơi dừng lại, sau đó cười, chậm rãi nói: “Chỉ cần có tiền, dù là con chó tôi cũng vui lòng làm việc thay nó.”
Mà vụ án trước mắt này, không biết vì sao, làm cho Thẩm Tử Kiêu rất nhanh đã nghĩ đến Nghiêm Trạch Sinh.
Lẽ nào anh ta là người trong tổ chức?
Hơn nữa vì sao Nghiêm Trạch Sinh lại tham gia vào vụ án này, dựa vào tính cách chỉ toan tính đến lợi ích của mình như anh ta, nếu không có thù lao, chắc chắn sẽ không can thiệp vào bất kỳ chuyện gì.
Nhưng ai là người trả thù lao cho Nghiêm Trạch Sinh, khiến anh ta giết chết Du Nhất Đồng đây?
***
Tô Linh nhận được mail kia, là từ máy chủ proxy* sau khi được xử lý gửi đến.
*Là một ứng dụng máy chủ đóng vai trò trung gian giữa máy khách yêu cầu tài nguyên và máy chủ cung cấp tài nguyên đó.
Đây là chuyện trong dự liệu, người gửi mail cũng không ngu ngốc đến mức để lộ ra địa chỉ chính xác của mình.
Nhưng vì sao người kia phải gửi mail này? Chẳng lẽ là vì giúp Tô Linh?
Không lâu sau khi Tô Linh quay về chỗ ở, ngoài cửa liền truyền đến tiếng đập cửa, xen lẫn với âm thanh mang theo chút sốt ruột của Cố Như Hạ.
Tô Linh xoay người, vươn tay mở cửa.
Cố Như Hạ nôn nóng đi vào, trực tiếp ngồi lên ghế sô pha, sau đó cau mày hỏi: “Tô Linh, lúc nãy cậu đã xem điện thoại chưa?”
Tô Linh mới từ bộ phận giám định nhận lại di động, còn chưa kịp đọc tin nhắn, cô khẽ nhíu mày, hỏi: “Sao vậy?”
Lồng ngực Cố Như Hạ phập phồng, giọng nói mang theo chút tức giận: “Tớ biết ngay Thiệu Quý Phương tâm địa gian trá, làm chuyện trái với lương tâm bị người khác phát hiện mà còn trả đũa, cậu có biết bây giờ đi đâu Thiệu Quý Phương cũng nói gì với người khác không?”
Chuyện này có liên quan với Thiệu Quý Phương, mặc dù lá thư mẹ của Tô Linh để lại không thể buộc tội Thiệu Quý Phương, nhưng cảnh sát vẫn phải làm thủ tục điều tra những người liên quan đến vụ án.
Nhưng đã trôi qua ròng rã 5 năm, hơn nữa rất khó chứng thực, lại thêm Lâm Hiểu Như cũng đã qua đời, về cơ bản là điều tra không ra kết quả gì.
Thiệu Quý Phương cũng biết điều này, vì vậy trước khi lời đồn truyền ra, đã đánh đòn phủ đầu, bịa đặt một phiên bản mới.
Thiệu Quý Phương đi kể khổ với người xung quanh, nói năm đó mẹ Tô Linh vì không chịu nổi lời ra tiếng vào mà phát điên, đi khắp nơi chửi rủa mình bịa đặt
tin đồn nhảm, nhưng may mắn chính là chị em tốt Du Nhất Đồng của bà ấy coi như phân biệt tốt xấu, cũng không nối giáo cho giặc lan truyền tin vịt mà là đến xác nhận với mình.
“Nếu tôi thật sự giết người, sao cảnh sát lại không bắt tôi?”
Lúc Thiệu Quý Phương nói chuyện còn mang theo chút nghẹn ngào: “Hơn nữa trong di thư đó nói tôi vì che giấu tội đã giết Lâm Hiểu Như, chỉ là ai cũng biết Lâm Hiểu Như là một năm trước mới vì tai nạn xe cộ mà chết. Ai cũng biết thời điểm đó cô ấy tinh thần không được bình thường, nếu tôi giết người diệt khẩu vì sao không giết ngay sau khi biết, mà phải kéo dài tới sau khi Lâm Hiểu Như không còn uy hiếp nào đến tôi mới ra tay?”
Lời này vừa ra khỏi miệng, hơn nữa sau khi cảnh sát điều tra không có kết quả cũng không có biện pháp định tội Thiệu Quý Phương, khiến cho phần đông mọi người đều đứng về phía Thiệu Quý Phương.
Thiệu Quý Phương bào chữa cho chính mình như vậy, thật ra Tô Linh có thể đoán được.
Nhưng là Tô Linh tin tưởng mẹ của mình sẽ không nói dối, hơn nữa cô cũng tin chỉ cần xác định chuyện này là do Thiệu Quý Phương làm, thì đã chắc chắn sẽ để lại dấu vết.
Cố Như Hạ nói đến đây, cầm lấy ly nước trên bàn trà uống một hớp, sau đó thở dài: “Chỉ là sự việc còn chưa kết thúc, cậu đoán xem Thiệu Quý Phương còn nói gì nữa?”
Tô Linh nhướng mắt: “Nói gì?”
Cố Như Hạ cắn răng, gằn từng tiếng: “Bà ta nói là cậu, thuê người giết Du Nhất Đồng.”
Câu này vừa nói xong, trong phòng lập tức rơi vào trầm mặc kéo dài.
Tô Linh khẽ rũ mắt xuống, lông mi trên mặt phản chiếu ảnh ngược đẹp đẽ, trong con ngươi nhìn không ra cảm xúc, trên mặt dường như cũng không tức giận chút nào, nhìn qua cực kỳ bình tĩnh. Cô nói: “Ừm, quả nhiên là bà ta thích giở trò.”
Cố Như Hạ sốt ruột thay Tô Linh: “Sao cậu lại có thể không có phản ứng gì? Người của Thiệu Quý Phương ở đó, cho dù là nói bừa cũng có người nể mặt. Cậu bây giờ tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, bất kể có làm sáng tỏ hay không cũng vô dụng.”
Vẻ mặt của Tô Linh hoàn toàn là bình tĩnh ngoài dự đoán của Cố Như Hạ, cô nhướng mắt lên, giọng điệu thản nhiên: “Nói đúng lắm, thừa nhận hay không cũng không có tác dụng nữa.”
Cố Như Hạ sững sờ một lát, sau đó vội vàng nói: “Vậy cậu còn…!”
Tô Linh nở nụ cười, đưa tay lên cằm, giọng điệu mang theo chút ý cười: “Cho nên thay vì đấu võ mồm với Thiệu Quý Phương, không bằng ngẫm nghĩ…”
Tô Linh nói đến đây, híp mắt lại, đột nhiên mang theo chút lạnh lẽo: “Không bằng suy nghĩ, làm sao để đưa Thiệu Quý Phương vào tù ngồi một chút.”