Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời

Chương 53



Cố Như Hạ ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh, rất nhanh liền nhìn thấy căn phòng ngủ mà Thẩm Tử Kiêu từng ở, đồ đạc trong phòng vẫn không có gì thay đổi.

Có vẻ phòng ngủ ngày nào cũng được quét dọn sạch sẽ, người nào mà không biết rõ chuyện có khi còn tưởng rằng đây là phòng trống cũng nên.

Cố Như Hạ cụp mắt xuống, im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tớ nghe người ta nói tình trạng của cậu bây giờ rất tốt. Cậu không còn hay bị kích động nữa, cũng không còn ngày nào cũng định tự tử nữa. Kể cả khi có người nhắc đến Thẩm Tử Kiêu thì cậu vẫn giữ được bình tĩnh.”

Trong lúc Cố Như Hạ đang nói chuyện thì Tô Linh vẽ một bức tranh minh họa thương mại.

Tô Linh cụp mắt xuống, lông mi khẽ run, dường như đang cố gắng hoàn thành công việc của mình một cách nghiêm túc. Cô nói với giọng điệu đều đều: “Như vậy không phải rất tốt sao?”

“Đúng, tất cả mọi người đều nói cậu không sao.” Dứt lời, Cố Như Hạ hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn Tô Linh, gằn từng chữ nói: “Nhưng tớ cảm thấy cậu không hề ổn tí nào cả.”

Tô Linh hơi khựng lại khi nghe thấy câu này. Cô cụp mắt, mím môi, cố hết sức để khóe môi cong lên nhưng kết quả cười vẫn chẳng ra cười.

Cố Như Hạ nói: “Tô Linh à, nếu cậu cứ cố gắng kìm nén cảm xúc của mình như vậy thì sớm muộn gì cậu cũng sẽ nhịn đến có bệnh luôn đấy. Nếu Thẩm Tử Kiêu ở đây thì anh ấy nhất định là muốn nhìn thấy cậu sống một cuộc sống được là chính mình, chứ không phải một cuộc sống vì anh ấy mà cậu tự biến mình trở thành cái dáng vẻ như bây giờ.”

Tô Linh đặt cây bút trong tay xuống, hai đầu lông mày không còn chau lại nữa, tựa như đang khẽ thở dài, nhưng cũng dường như chẳng phải vậy.

Tô Linh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới nói: “Mấy ngày nay tớ đã sống như thế nào nhỉ? Dường như mỗi lần trước khi đi ngủ, tớ đều cảm nhận rất rõ ràng rằng chỉ cần mỗi sáng khi thức giấc liền đi đến phòng khách, như vậy thì tớ có thể nhìn thấy Thẩm Tử Kiêu đang ngồi trên ghế sô pha, khẽ vuốt ve bộ lông của con mèo hay quấn người của tớ với vẻ mặt đầy cau có.”

“Sau đó, tớ bước tới chỗ của anh ấy, rồi sau đó anh ấy sẽ đưa tay về phía tớ và nói ‘Em dậy rồi à’.”

Cố Như Hạ không những không cắt ngang lời cô, hơn nữa còn rất nghiêm túc lắng nghe Tô Linh kể lại.

Tô Linh nói đến đây, cụp mắt xuống rồi tự cười: “Không có ngày nào là tớ không nghĩ như vậy cả. Sau đó thì tớ bắt đầu muốn được ngủ sớm một chút, dường như sau mỗi lần nhắm mắt rồi lại mở mắt như vậy thì tớ lại có nhiều thêm một cơ hội.”

“Ngày nào cũng nghĩ thế, cảm giác thời gian trôi qua thật mau.”

Cố Như Hạ đặt tay mình lên tay Tô Linh, rất nghiêm túc nhìn cô rồi nói: “Tô Linh, khóc đi.”

Tô Linh quay đầu lại, đôi mắt xinh đẹp ấy nhìn chằm chằm vào Cố Như Hạ.

Cố Như Hạ ôm lấy Tô Linh trong vòng tay mình. Cô ấy siết chặt cánh tay, khẽ nói vào tai Tô Linh: “Tô Linh à, cậu phải khóc ra thì mới đỡ được.”

Cố Như Hạ có thể cảm nhận được bàn tay của Tô Linh đang đặt trên lưng mình lúc này một cách rõ ràng. Ngay sau đó, cô ấy còn có thể nghe thấy Tô Linh khẽ cắn môi dưới, nhưng dù là như vậy cũng chẳng thể ngăn nổi tiếng nức nở của mình.

Cảm xúc bị đè nén đã lâu, giống như suối nước bị tảng đá chặn lại. Vào ngay cái khoảnh khắc tảng đã ấy bị dời đi, nước cũng theo đó ồ ạt chảy đi không gì ngăn nổi.

Tô Linh nói: “Tiểu Hạ, tớ rất muốn gặp anh ấy.”

***

Nửa năm sau.

[Hạ Hạ và em đã trở về sau chuyến đi du lịch ở Gia Hải - một nơi có phong cảnh mĩ lệ với rất nhiều hòn đảo tư nhân. Có một cặp vợ chồng già sống trên một hòn đảo nọ, trông họ có vẻ rất hạnh phúc, như thể họ chỉ cần có nhau thì dù cho cảnh vật trên đảo suốt bao năm nay vẫn chẳng hề đổi thay thì họ cũng chẳng thấy có gì vô vị cả】

[Em muốn tiết kiệm tiền để mua một hòn đảo, nếu anh cũng muốn đi thì cầu xin em đi, chưa biết chừng em sẽ đồng ý cho anh đến đó cũng nên. 】

Tô Linh gửi tin nhắn này đến tài khoản WeChat của Thẩm Tử Kiêu. Cô cụp mắt xuống, đợi một lúc rồi đóng giao diện Wechat lại.

Lần nào cũng vậy, suốt 6 tháng qua, Tô Linh vẫn chẳng nhận được bất kỳ hồi âm nào.

Trong một đống những cuộc trò chuyện ở đoạn chat, chỉ có thể thấy tin nhắn gửi đi từ phía Tô Linh mà thôi.

Nửa năm, một quãng thời gian không dài cũng không ngắn, nhưng nó quả thực có thể thay đổi rất nhiều thứ.

Tô Phó Thần đã dần dần có thể thoát khỏi sự kìm kẹp của Thiệu Quý Phương. Dựa vào sức mạnh của chính mình, anh cuối cùng đã có thể tạm thời kìm hãm được Thiệu Quý Phương, mặc dù vẫn không thể đối đầu một cách trực diện với bà ta, nhưng ít nhất thì cũng không còn bị kiểm soát triệt để như trước nữa.

Trần Khải cũng dần dần không còn cái suy nghĩ suốt ngày dành thời gian tụ tập với đám bạn không ra gì kia rượu chè vui chơi nữa, ngoan ngoãn nghe lời đến công ty nhà mình làm Phó tổng. Ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, nhưng nhìn cũng ra gì phết.

Lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Tử Kiêu, suy nghĩ đầu tiên của Tô Linh chính là: Anh ấy là ứng cử viên thích hợp nhất cho vai nam chính trong cuốn truyện tranh tiếp theo của mình!

Sau khi Thẩm Tử Kiêu rời đi, cô đã làm như thế thật.

Cô đã vẽ một câu chuyện, anh hùng trong đó phải có tới 70% giống với Thẩm Tử Kiêu.

Điều này khác hoàn toàn so với phong cách viết truyện tranh thiếu nữ của cô trước đây, mà nó giống như kiểu văn phong điển hình được dập khuôn thường thấy trong các bộ phim hơn.

Chỉ khác so với thực tế ở chỗ, phần kết của bộ truyện là một kết thúc có hậu cho cả gia đình.

Tô Linh luôn thích những kết thúc có hậu.

Nhưng không ngờ tác phẩm này lại nổi tiếng trên Weibo với tốc độ nhanh chóng đến vậy. Dựa vào phong cách vẽ tinh tế và tình tiết cốt truyện đặc sắc của mình, Tô Linh bỗng nhiên trở thành một IP lớn*, đủ để cô ăn cả đời không phải lo nghĩ gì nữa.

*Người có quyền sở hữu trí tuệ đối với những sản phẩm sáng tạo trí tuệ nào đó.

Cố Như Hạ cũng trêu chọc cô: “Với địa vị trong giới của cậu bây giờ, cả đời này cậu cũng chẳng cần lo chết đói rồi.”

Tô Linh suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng đúng, tớ cũng chẳng ăn được bao nhiêu. Mà dạo gần đây tớ cũng chẳng ăn khuya nữa, à mà nhắc đến ăn khuya mới nhớ, dạo này cậu tăng cân rồi à?”

Cố Như Hạ tí thì bị Tô Linh làm cho tức chết.

Sau khi đùa giỡn một trận xong, Cố Như Hạ hỏi một cách bâng quơ: “Dù sao thì cậu cũng nên dành thời gian để nghỉ ngơi chứ, kiếm được nhiều tiền như vậy thì cậu tính sau này dùng vào việc gì? Đi du lịch à?”

Tô Linh ngừng lại một chút, sau đó chậm rãi nói: “Không, tớ sẽ trang trí lại nhà cửa.

Sau đó đến cửa hàng thú cưng mua thêm một con mèo nữa về để làm bạn đồng hành cho Nhị Ma Tử nhà tớ. Tớ sẽ cho mèo ăn hàng ngày, đặt đồ ăn, chơi game, và đợi anh ấy trở về.”

Cố Như Hạ sững người lại.

Đương nhiên cô ấy biết “anh ấy” mà Tô Linh đang nói đến là ai. Cố Như Hạ bất đắc dĩ: “Cậu vẫn chờ anh ấy đến giờ ư?”

Tô Linh đáp một cách hết sức bình tĩnh: “Chỉ cần ngày nào tớ chưa nhìn thấy xác của anh ấy thì chứng tỏ anh ấy vẫn còn sống.”

Cố Như Hạ khẽ thở dài: “Tớ biết cậu sẽ không bỏ cuộc, nhưng thật đáng tiếc làm sao, tớ đây đã chuẩn bị giới thiệu cho cậu một anh chàng siêu đẹp trai nhà giàu cao 1m8 giọng hay trầm ấm rồi.”

Tô Linh cúi đầu, khẽ chọc chú mèo nằm bên cạnh mình rồi cười nói: “Không ai so được với anh ấy cả.”

Cố Như Hạ giơ ngón trỏ lên chọc vào trán Tô Linh, sau đó bất đắc dĩ nói: “Thôi tớ kệ cậu đấy. Nhưng dù thế nào thì hôm nay cậu cũng phải sửa soạn một tí đi, tối nay còn phải tham dự tiệc mừng nữa, đừng có mà quên đấy nhé.”

Tô Linh uể oải vươn vai, trả lời cho có: “Tớ biết rồi.”

Bộ phim chuyển thể từ câu chuyện do Tô Linh viết ra đã chính thức đóng máy vào ngày hôm qua, vậy nên để ăn mừng, đạo diễn đã đặc biệt tổ chức bữa tiệc

lần này và mời tác giả nguyên tác là Tô Linh đến tham dự.

Tô Linh vừa mới bước vào cửa đại sảnh đã thấy có một ai đó nhìn chẳng rõ mặt mũi vừa đi về phía mình vừa vẫy tay, hô to với vẻ đầy hăng hái: “Tô Linh! Lâu rồi không gặp! Em có nhớ tôi không? Tôi nhớ em chết mất! Lát nữa hết tiệc có muốn đi uống rượu với tôi không?”

Trần Khải vừa vui sướng nhảy nhót vừa bổ nhào người về phía trước. Tô Linh ngước mắt lên nhìn một cái rồi né người qua một bên.

Trần Khải vồ hụt.

Lúc cậu ta lại lần nữa đứng thẳng người dậy, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ tủi thân: “Em nỡ lòng nào mà né tôi vậy?”

Tô Linh cúi xuống khẽ mỉm cười, đưa tay ra vỗ nhẹ vào đầu của Trần Khải rồi nói với giọng điệu cực kỳ dịu dàng: “Xin lỗi, thế lần sau tôi sẽ trực tiếp đá đít anh đi nhá?”

Trần Khải: “...” Tôi không có chút tự trọng nào à?

Tô Linh mỉm cười nhìn Trần Khải, hỏi: “Nhưng sao anh lại ở đây?”

Sau khi biết tác phẩm của Tô Linh sắp được chuyển thể thành phim, Trần Khải đã vô cùng nhiệt tình ủng hộ chuẩn bị dốc sức vào đầu tư. Cậu ta còn tâm sự đàm đạo với đạo diễn về lý tưởng sống và cả chuyện tình yêu trai gái rồi, nhưng đến lúc chuẩn bị ký hợp đồng rồi thì đột nhiên lại bị hủy giữa chừng.

Trần Khải dù rất đau lòng, nhưng đối phương lại là nhà họ Thẩm mà cậu ta không thể động đến được.

Nhà họ Thẩm vẫn luôn có vị thế trong lĩnh vực điện tử. Nhất là những năm gần đây ngày càng phát triển nhanh chóng, gần như là không có công ty nào có thể so bì được.

Thế nên dù Trần Khải có không vừa lòng chỗ nào thì cũng chỉ đành nhẫn nhịn mà thôi.

Nhưng được cái cậu ta lại thiết lập được một mối quan hệ khá thân thiết với vị đạo diễn trẻ kia, vậy nên trong bữa tiệc mừng lần này, cậu ta liền có thể tận dụng mối quan hệ mà tới tham dự góp vui.

Trần Khải giải thích cho Tô Linh lí do tại sao cậu ta lại ở đây, thậm chí còn khoe khoang: “Tôi đúng là một người trọng tình trọng nghĩa mà. Ôi chao! Có thể tìm đâu ra một người bạn tốt như tôi đây nữa!”

Tô Linh ngước mắt lên, lười biếng hỏi:

“Nói đi, anh nhìn trúng nữ minh tinh kia rồi đúng không?” Trần Khải: “...” Ồ, bị lộ rồi.

Trần Khải nghe được Tô Linh hỏi mình như vậy thì hai tai tức thì đỏ lên, cố hết sức biện minh: “Không, không có! Tôi, tôi còn lâu mới thích cô ấy!”

Cái kiểu giọng điệu do dự ngượng ngùng này chẳng khác nào đang nói với Tô Linh: “Đúng vậy, tôi chính là thích nữ minh tinh đó đấy.”

Tô Linh không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ nghiêng đầu, rũ mắt xuống, lặng lẽ nhìn về phía Trần Khải.

Trần Khải: “Được rồi, để tôi kể cho em nghe, đó là nữ bốn trong bộ phim này, tên Lộ Vãn Thanh thì phải. Em có thấy cô ấy rất ngây thơ và đáng yêu, lúc cười lên trông chẳng khác nào đóa sen không nhiễm mùi bùn không?”

Tô Linh: “...” Anh đúng là rất biết cách miêu tả đấy.

Nhưng trong lúc Trần Khải nhắc đến cái người tên Lộ Vãn Thanh này, Tô Linh chợt nhớ ra một vài ấn tượng về cô gái này.

Đó là một cô gái rất hay cười, trên phim trường cũng rất hoạt ngôn đáng yêu, thoạt nhìn có vẻ là một người tốt. Nhưng có vẻ như cô ấy được gia đình dạy dỗ bao bọc rất tốt, ngay cả khi chẳng may đụng phải người khác thì cũng phải vội vội vàng vàng xin lỗi trước.

Tô Linh trước giờ nhìn người rất chuẩn, nhưng Lộ Vãn Thanh quả thật trông rất giống kiểu người ngây thơ thuần khiết.

Trần Khải dùng khuỷu tay chọc chọc vào người Tô Linh, sau đó hạ giọng nói: “Tôi đã đọc qua một số sách rồi, đối với kiểu con gái thuần khiết thoát tục đơn thuần giản dị tao nhã như vậy thì không thể sử dụng bạo lực cưỡng ép dùng tiền để mua được, nếu không thì cô ấy nhất định dùng tiền để ném thẳng vào mặt để làm tôi nhục mặt.”

Tô Linh có chút mệt mỏi: “Anh học từ quyển sách nào thế?”

Trần Khải suy nghĩ một chút: “Hình như là quyển Mèo hoang nhỏ của tổng tài?”

Tô Linh: “...” Nhức cái đầu quá đi.

Trần Khải nhìn xung quanh một lượt, sau đó hạ giọng thì thầm vào tai Tô Linh: “Nếu em tình nguyện làm trợ lý cho tôi và giúp tôi theo đuổi Lộ Vãn Thanh thì tôi sẽ tặng em son và nước hoa bản giới hạn mới nhất của nhãn hàng Zero.”

Tô Linh khịt mũi: “Nhìn tôi có giống người thiếu son với nước hoa không?” Trần Khải nói thêm: “Giờ người ta không còn sản xuất nữa đâu đấy.”

Tô Linh: “Được, tôi giúp anh.”

Đúng lúc này, phía cửa đại sảnh đột nhiên trở nên ồn ào náo nhiệt, một người đàn ông trông vô cùng lịch sự từ bên ngoài đi vào.

Người đàn ông mỉm cười đi tới trước mặt đạo diễn, xin lỗi nói: “Giám đốc Chu, chuyến bay của tiên sinh nhà tôi bị hoãn, có thể anh ấy sẽ phải đến trễ một lúc, vậy nên để tôi tới đây xin lỗi ông trước.”

Tô Linh ngẩng đầu nhìn về phía đạo diễn Chu, sau đó hỏi bâng quơ: “Người này là ai thế?”

Trần Khải nói nhỏ: “Đây chắc chắn là người của nhà họ Thẩm. Nghe nói thiếu gia bị mất tích của nhà họ Thẩm cuối cùng đã tìm được rồi, nhưng tới giờ vẫn chưa hề xuất đầu lộ diện. Theo những gì tôi nghe ngóng được, người đầu tư vào bộ phim chuyển thể từ tác phẩm của em lần này chính là cái người gọi là Thẩm thiếu gia đó.”

“Xem ra hôm nay không chỉ có đoàn làm phim mà còn có cả các tiểu thư hào môn đều tới tham dự tiệc mừng này, mục đích bọn họ tới đây là vì nghe đồn thiếu gia nhà họ Thẩm thần bí kia tối nay cũng sẽ tới.”

Trần Khải nói đến đây thì tặc lưỡi, có chút áy náy: “Hào quang của tôi đã bị Thẩm thiếu gia đó cướp đi mất rồi, em có cho rằng sau này Lục Vãn Thanh cũng sẽ thích tên Thẩm thiếu gia kia không?”

Tô Linh suýt nữa thì bị cái tên cứ nói được ba câu là lại có một câu nhắc đến Lục Vãn Thanh - Trần Khải đây chọc cho tức chết: “...”

Thấy Tô Linh không trả lời mình, Trần Khải càng thêm ủ rũ: “Toi rồi, không phải là em cũng có hứng thú với tên Thẩm thiếu gia kia đấy chứ?”

Tô Linh cười cười, nhàn nhạt nói: “Trừ cái họ này ra thì người này cũng chẳng có điểm gì khác đáng để tôi phải bận tâm cả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.