Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời

Chương 57



Mang theo chút bá đạo cùng hung hăng xâm chiếm khắp khoang miệng Tô Linh.

Đầu óc Tô Linh trong nháy mắt trở nên trống rỗng, một lúc sau mới chậm rãi tỉnh táo lại, nhưng vẫn có thể nghe được thanh âm dây thần kinh của cô, ma sát ra tiếng tia lửa.

Cô theo bản năng giơ tay lên, chống lên lồng ngực Thẩm Tử Kiêu, muốn đẩy anh ra.

Nhưng Thẩm Tử Kiêu mang theo bàn tay nóng rực, lại vỏn vẹn chỉ giữ chặt lưng cô,

mang theo thân hình Tô Linh, ôm cô vào lòng. Một hơi thở vô cùng quen thuộc.

Tô Linh thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim Thẩm Tử Kiêu đập. Cô đã khóc rất nhiều lần trong đêm nay.

Nhưng không biết tại sao, người đàn ông trước mặt luôn luôn có thể dễ dàng để đốt cháy tất cả các cảm xúc của riêng mình.

Thẩm Tử Kiêu hơi ngẩng đầu, nhìn ánh mắt Tô Linh, mở miệng nói: “Anh nhớ em rất nhiều.”

Nửa năm qua không hề có tin tức gì, Tô Linh từ lúc vừa rồi cho đến bây giờ, đều nghĩ tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho Thẩm Tử Kiêu.

Nhưng khi thực sự thích một người, tất cả những cảm xúc không thể kiểm soát được.

Giống như bây giờ.

Hốc mắt Tô Linh trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, cô hít sâu một hơi, giơ tay lên, khoác lên gáy Thẩm Tử Kiêu, hơi ngẩng đầu, hôn lên môi anh.

Nhẹ nhàng chạm vào sau đó từ từ tách ra. Tô Linh nói: “Em cũng vậy.”

Khi thích một người, thật sự rất khó ngăn chặn tình yêu tràn đầy trong đáy mắt mình.

Bạn sẽ đau lòng vì một hành động của người ấy, và bạn sẽ vô cùng hạnh phúc vì một ánh mắt của người ấy.

Giống như bây giờ.

Tất cả lửa giận của Tô Linh, dưới ánh mắt dịu dàng của Thẩm Tử Kiêu, căn bản không thể chống đỡ nổi một hiệp. …… Chờ đã, chờ đã.

Không đúng.

Dựa vào cái gì tôi không chống đỡ nổi một hiệp! Tôi rõ ràng càng ủy khuất!

Nếu tôi chịu thua nhanh như vậy không phải là rất xấu hổ! Không, tôi không thể.

Tô Linh quyết định hành động như một người bạn gái.

Vì vậy, cô lùi lại một bước, khoanh tay giả vờ xa cách và lạnh lùng, và nhìn Thẩm Tử Kiêu bằng ánh mắt mà cô cho là vô tình.

Tô Linh nói: “Không, em vừa mới đổi ý, kỳ thật cũng không nhớ anh như vậy.” Thẩm Tử Kiêu nghiêng đầu, trong mắt nhìn Tô Linh mang theo nụ cười.

Tô Linh: Ai chịu đựng được?

Vì thế Tô Linh quay đầu, không nhìn ánh mắt Thẩm Tử Kiêu: “Nửa năm qua ngay cả một tin nhắn cũng không báo với em, sau khi trở về còn muốn em làm bạn gái, làm sao có chuyện tốt như vậy.”

Nói xong, Tô Linh mang theo chút cảm xúc nhỏ hừ một tiếng, cất bước đi về phía cửa, vừa đi vừa nhớ lại những bộ phim cẩu huyết mình xem, giọng điệu tuyệt vọng mà lạnh như băng của nữ chủ, bắt chước nói một câu: “Đừng đi theo em.”

Tô Linh: Tôi rất ngầu!

Thẩm Tử Kiêu:... Lại phải cùng cô ấy diễn.

Nhưng khi Tô Linh vừa đi tới cửa, bước chân lại ngừng lại.

Thẩm Tử Kiêu đi đến bên cạnh cô, hai tay lười biếng đút túi, ngẩng đầu nhìn, sau đó nở nụ cười, dùng giọng điệu trêu chọc nói: “Yo, trời mưa rồi.”

Hơn nữa còn có mưa to.

Tô Linh cắn răng, cầm điện thoại cố gắng gọi điện thoại cho Trần Khải. Trần Khải tắt trong một giây.

Trần Khải: Thật nguy hiểm, tôi cũng không thể phá hư chuyện tốt của anh Kiêu. Tô Linh: “...”

Sau đó Tô Linh lại gọi điện thoại cho Cố Như Hạ. Cố Như Hạ cũng một giây tắt máy.

Cố Như Hạ: Thật nguy hiểm, đừng tưởng rằng tôi không có nghe được tin tức. Tôi không dám xúc phạm Thẩm Tử Kiêu, chị em chẳng là gì cả.

Tô Linh: “...”

Thẩm Tử Kiêu nheo mắt lại, nghiêng đầu nhìn Tô Linh, ngữ khí mang theo ba phần ý cười: “Có muốn bạn trai tiễn em không?”

***

Thẩm Tử Kiêu quả thật suýt nữa đã chết trong trận đánh đó nửa năm trước.

Nhưng khoảnh khắc trước khi quả bom phát nổ, Nghiêm Trạch Sinh dùng hết khí lực cuối cùng của mình, đẩy Thẩm Tử Kiêu ra khỏi khu vực nguy hiểm.

Khi nhân viên cứu hộ tìm được Thẩm Tử Kiêu, anh gần như chỉ còn lại một hơi thở.

Gia đình họ Thẩm đã triệu tập nhiều bác sĩ nổi tiếng để tham khảo ý kiến cho Thẩm Tử Kiêu, nhưng không ai chắc chắn sẽ cứu được Thẩm Tử Kiêu.

Sau khi phẫu thuật xong, Thẩm Tử Kiêu rơi vào hôn mê kéo dài.

Các bác sĩ nói rằng nếu anh ấy không thể thức dậy trong hơn hai tuần, rất có thể sẽ không bao giờ thức dậy.

Tình thế mặc dù không tốt, nhưng ít ra còn có một tia hy vọng, cũng coi như lạc quan.

Vô số người than thở rằng thật khó để sống sót sau một thảm họa như vậy. Ngay cả khi nửa người bước vào Quỷ Môn Quan cũng có thể sống sót trở về.

Rất lâu về trước, Thẩm Tử Kiêu đối với việc mình còn sống hay đã chết đều không quan tâm lắm.

Nhưng khi biết ngọn lửa bùng nổ ngay trước mắt, Thẩm Tử Kiêu có thể nhớ rất rõ ràng rằng anh đã hứa với Tô Linh rằng anh sẽ sống sót trở về.

Anh sẽ sống sót.

Ngày thứ mười Thẩm Tử Kiêu lâm vào hôn mê, hôm nay Thẩm Tử Sở, người đã xin nghỉ cho hôm nay để tới đây chăm sóc cho anh ấy, trong lúc lau thân thể anh, phát hiện ngón trỏ của Thẩm Tử Kiêu, có chút nâng lên.

Thẩm Tử Kiêu mở mắt ra.

Thẩm Tử Kiêu hai mắt đỏ ngầu, khó khăn mở miệng, dùng vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng nhìn chị gái bên cạnh, đột nhiên cười lên, sau đó khàn giọng khó khăn nói: “Xin chào.”

*** “Tô Linh đã hai tiếng đồng hồ không trả lời tin nhắn của tôi.”

Sắc mặt Tô Phó Thần tái mét, hiện tại toàn thân anh ấy tản ra áp lực thấp, sắc mặt âm trầm.

Từ nãy đến giờ, chỉ với cái bộ mặt đần thối này thôi, nhưng đã phải xua đuổi mấy cô tiểu thư háo hức tìm đến anh ấy để xin thông tin liên lạc.

Vẻ mặt Thẩm Tử Sở nhìn qua so với Tô Phó Thần an nhàn hơn nhiều, cô ấy thảnh thơi cầm lấy cà phê trước mặt, nhấp một ngụm, sau đó thở dài nói: “Gấp cái gì, Thẩm Tử Kiêu cũng hai tiếng đồng hồ không trả lời tin nhắn của tôi.”

Tô Phó Thần sắc mặt càng thêm khó coi, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thẩm Tử Sở, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi sợ tính khí của em tôi nóng nảy sẽ nuốt sống em trai của cô, hủy đi thân thể của cậu ấy.”

Thẩm Tử Sở nhíu mày, cả người lười biếng dựa vào sô pha, ngữ khí chậm rãi, không chút khách khí cười nói: “Làm sao có thể, người yêu gặp nhau, tức giận cũng không duy trì được bao lâu. Anh chưa từng nghe nói qua một câu, một cuộc chia tay ngắn hơn một cuộc tình mới…”

Thẩm Tử Sở còn chưa nói xong, đã thấy khuôn mặt âm trầm của Tô Phó Thần trước mặt, đứng lên, đưa tay cầm lấy áo khoác trên lưng ghế, liền đi về phía cửa.

Thẩm Tử Sở cười và hét lên: “Cậu đang định làm gì mà vội vàng như vậy?” Tô Phó Thần thối mặt ra, ngữ khí cũng không tốt lắm: “Mua vé máy bay.”

Thẩm Tử Sở chống cằm và nhìn Tô Phó Thần đi với một nụ cười. Mãi cho đến khi người đàn ông trước mặt dần dần biến mất ở trước mắt, cô mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.

Thẩm Tử Sở nhìn chén cà phê trước mắt tựa hồ chưa từng động đậy, rũ mắt xuống, nhẹ nhàng thở dài.

***

Thẩm Tử Kiêu đưa Tô Linh xuống lầu căn hộ. Chiếc xe từ từ đậu trong bãi đậu xe.

Tô Linh không xuống xe, cô nhẹ nhàng nghiêng đầu, nhìn ngoài cửa sổ xe đã từ mưa to chuyển thành mưa nhỏ tí tách.

Tô Linh hơi cắn cắn môi dưới, giống như giận dỗi không mở miệng nói chuyện. Thẩm Tử Kiêu quay đầu nhìn cô.

Tô Linh do dự hồi lâu, sau đó mới chậm rãi quay đầu, nhìn Thẩm Tử Kiêu, nói: “Anh có muốn cùng em đi lên không... Chỉ có, chính là nhìn Nhị Ma Tử một chút.”

Nói đến đây, cô lại gào thét bổ sung thêm một câu: “Em không phải muốn mời anh đến nhà em, em chính là cảm thấy Nhị Ma Tử rất nhớ anh, em mới muốn cho anh đi lên.”

Thẩm Tử Kiêu nhìn thấy lỗ tai của Tô Linh đỏ bừng, nhưng anh vẫn đang cố gắng che đậy nó, vì vậy anh không thể không nhịn được mà cười thầm.

Tô Linh vừa xấu hổ vừa tức giận: “Anh cười cái gì! Đừng đi lên! Làm ơn, em không cho anh đi lên nữa! Em đi đây! Tạm biệt!”

Nói xong, cô quay người, có chút nóng nảy mở cửa xe, sau đó từ trên xe đi xuống.

Mưa không phải rất lớn, nhưng xúc cảm lạnh lẽo rơi xuống da thịt, vẫn khiến Tô Linh cảm thấy có chút lạnh đến phát run.

Đi hai bước, Tô Linh cảm thấy phía sau không có động tĩnh gì, một bên ở đáy lòng mắng Thẩm Tử Kiêu, một bên lặng lẽ muốn quay đầu lại.

Nhưng mà, còn chưa quay đầu lại, Tô Linh liền cảm thấy thân thể chìm xuống, sau đó một luồng hơi thở ấm áp bao phủ lấy chính mình.

Thẩm Tử Kiêu không biết từ lúc nào đứng sau lưng Tô Linh, anh cởi áo khoác của mình ra, bao lấy thân hình Tô Linh.

Từ một góc độ nào đó, thật giống như Tô Linh bị anh ôm vào trong ngực.

Tô Linh giống như một con thỏ cả người khẽ động, sau đó xoay người lui về phía sau hai bước, cô giơ tay lên, khuôn mặt đỏ bừng cố gắng làm bộ hùng hổ: “Anh, anh làm gì vậy! Em nói cho anh biết, nửa năm không gặp em không còn là bạn gái anh nữa! Anh đang làm phiền em! Lưu manh! Em đã gọi cảnh sát!

Anh xong đời rồi!”

Thẩm Tử Kiêu nghiêng đầu, đôi mắt hẹp dài híp lại, trong mắt mang theo ý cười cưng chiều.

Anh không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn Tô Linh như vậy, nhưng trong lúc xuất thần, lại giống như gió xuân có thể làm tan chảy băng hà, khiến người ta tim đập lỡ nhịp.

Tô Linh: Bạn đang phạm sai lầm!!

Tô Linh mạnh mẽ xoay người, không nhìn Thẩm Tử Kiêu, cô vươn tay kéo chặt quần áo, ho khan vài tiếng, nói: “Được rồi, nể tình anh cho em cái áo khoác, em sẽ miễn cưỡng cho anh lên lầu.”

Thẩm Tử Kiêu cười, đi đến bên cạnh Tô Linh, ôn nhu nói: “Vinh hạnh của anh.”

Tô Linh như con bọ chét tránh sang một bên, vừa đi về phía trước vừa hùng hổ nói: “Tránh sang một bên, tránh sang một bên! Ai cho phép anh tới gần em như vậy! Em cho phép sao!”

Nửa năm nay, Tô Linh tuy rằng lúc giao tiếp với người khác vẫn luôn là một ra dáng ngoan ngoãn khéo léo, còn có chút đáng yêu.

Nhưng cả người thân lẫn người xa lạ đều biết rằng Tô Linh không hề yếu đuối như vẻ bề ngoài.

Thậm chí còn có vài nét khiêu khích trên ngũ quan, càng thêm khó trêu chọc.

Nhưng không biết vì sao, giống như chỉ có ở trước mặt Thẩm Tử Kiêu. Cô mới là một cô gái nhỏ có thể yên tâm làm nũng, đùa giỡn như một đứa trẻ, chân chính giống như một cô gái nhỏ mềm mại.

Tô Linh và Thẩm Tử Kiêu đứng trong thang máy.

Bởi vì tức giận Thẩm Tử Kiêu một thời gian dài như vậy, cư nhiên hoàn toàn không liên lạc với mình, làm cho cô giống như một kẻ ngốc mỗi ngày vì sinh tử của anh mà lo lắng đề phòng mà khóc đến ruột gan đứt từng khúc.

Mặc dù khi nhìn thấy Thẩm Tử Kiêu, Tô Linh đã tha thứ cho anh.

Nhưng vì muốn hạ thấp uy nghiêm của Thẩm Tử Kiêu, nói cho anh biết mình cũng không phải dễ dỗ dành như vậy, Tô Linh còn phải duy trì tính tình bên ngoài nũng nịu để củng cố địa vị của mình một chút.

Tô Linh cảm thấy mình diễn rất tốt, quả thực là một thiên tài diễn xuất.

Thoát khỏi sự thống khổ và tuyệt vọng sau khi kiên cường trải qua đối mặt với cuộc sống, nhưng sau khi phát hiện mình bị vận mệnh trêu chọc, lòng chết như tro bụi, cái gì cũng không thể lớn hơn tâm tình của một người phụ nữ vì chết vì tình, điều này được giải thích vô cùng nhuần nhuyễn.

Tô Linh cảm thấy mình có thể tấn công vào giới giải trí.

Nhưng rõ ràng, nếu Tô Phó Thần ở đây nhìn thấy những hành động này của Tô Linh cũng có thể nhìn ra, Tô Linh đây đâu phải là loại người phụ nữ đau khổ vì tình gì.

Cô giống như một cô gái trẻ kiêu hãnh, rõ ràng là hạnh phúc nhưng lại nhất quyết không chịu thừa nhận.

Nhưng Thẩm Tử Kiêu không muốn vạch trần nó, thay vào đó anh kiên nhẫn đi cùng Tô Linh để hành động.

Trong thang máy, Tô Linh còn phải cùng Thẩm Tử Kiêu mỗi người chiếm một góc, cảm thấy như vậy càng thêm tuyệt tình.

Giống như loại người lạ quen thuộc nhất!

Sau đó, trong khi Tô Linh đang tự hào về kỹ năng diễn xuất của mình, còn anh thì đang kiểm soát những chi tiết nhỏ nhặt đó một cách vừa phải.

Sau đó cô hắt hơi rất to. Thật xấu hổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.