Thẩm Tử Kiêu không nhớ rõ là vào hôm nào, chị họ nhiều năm không gặp ngồi trước giường anh vừa thở dài vừa gọt táo, sau đó nói: “Chị có chút không rõ, trên đời này cô gái hoạt bát đáng yêu giống Tô Linh nhiều như vậy. Tại sao em cứ không phải cô ấy thì không được.”
Thẩm Tử Kiêu nhấc mi mắt vô cùng bình tĩnh trả lời: “Bởi vì cô ấy là Tô Linh.”
Chị họ rũ mắt, cắt quả táo thành một cục nhỏ, chậm rãi mở miệng: “Cho dù không phải vì em, Tô Linh cũng sẽ bị tên khốn Tưởng Hách để ý. Em không cần cảm thấy mắc nợ thứ gì, em đã làm thay cô ấy nhiều như vậy.”
Thẩm Tử Kiêu hình như cười nhẹ, anh nâng mắt nói: “Tô Linh cũng không nợ em thứ gì.”
Nhưng cô lúc biết rõ sẽ nguy hiểm đến tính mạng vẫn ở bên cạnh Thẩm Tử Kiêu, còn có thể lúc bản thân bị thương nặng vẫn bất chấp tất cả đỡ cho anh một súng.
Chị họ ngồi trước mặt rơi vào trầm mặc, rất lâu sau cô đột nhiên cười lên sau đó thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Thích một người không giấu được, em có biết không mỗi lần khi em nhắc tới Tô Linh ngay cả đáy mắt cũng là ôn nhu.”
Nói tới đây, cô hơi hơi ngừng lại sau đó nói: “Em thật sự rất thích cô ấy.”
Thẩm Tử Kiêu trong khoảng thời gian không được Tô Linh nhắc đến, rốt cuộc đã trải qua những gì?
Thời điểm anh được cứu về từ trong sống chết cận kề, tình trạng rất không lạc quan.
Cả người Thẩm Tử Kiêu trên dưới đều bị bỏng các cấp độ khác nhau, ngoài những vết bỏng này, còn có vô số vết thương do dao súng lưu lại lúc đánh nhau với kẻ bắt cóc.
Thẩm Tử Kiêu có thể nhẹ nhàng bâng quơ mà chịu đựng cơn đau giằng xé ngày này qua ngày khác.
Nhưng từ trước tới giờ anh chưa từng nghĩ, khó chịu đựng nhất không phải là khó chịu trên cơ thể mà là anh mỗi ngày đều nhớ Tô Linh như vậy.
Nhưng Thẩm Tử Kiêu không thể đi tìm Tô Linh, thậm chí không thể nói với bên ngoài tin tức bản thân còn sống.
Trận hành động nửa năm trước, mặc dù nói Thẩm Tử Kiêu để lại một mạng cuối cùng thành công giữ lại người quản gia đó nhưng vẫn còn hai tên thuộc hạ của quản gia thừa dịp hỗn chiến chạy thoát.
Chỉ cần đám người kia một ngày không bị bắt, như vậy ai cũng không thể phán đoán nếu Thẩm Tử Kiêu dễ dàng lộ diện có thể có người nhân cơ hội trả thù hay không.
Tưởng Hách bị phán tử hình, như vậy liền không cần lo lắng Tô Linh lại chịu điều gì nguy hiểm đến tính mạng.
Thẩm Tử Kiêu cảm thấy nếu như đi gặp Tô Linh, vậy bản thân nhất định là nguyên nhân gây nguy hiểm lớn bên cạnh cô.
Thẩm Tử Kiêu đã liên lụy Tô Linh một lần, anh không muốn lại bởi vì mình làm Tô Linh rơi vào bất kỳ hiểm cảnh nào.
Mãi cho tới nửa năm sau, cảnh sát dựa vào manh mối cùng không ngừng điều tra, cuối cùng bắt được hai tên đào phạm ở nước Mexico.
Vụ án năm đó, cuối cùng vẽ lên một dấu chấm, trần ai lạc định*.
*Trần ai lạc định: Mọi chuyện đã được định.
***
Tối nay Tô Linh mặc ít, lại còn không sợ chết dầm mưa hít gió, cộng thêm cả một đêm tâm trạng lên xuống, cho nên rất vinh dự phát sốt.
Thẩm Tử Kiêu rút nhiệt kế ra, đắp chăn cho Tô Linh, cau mày đọc sách. 37,7 độ, mặc dù có hơi sốt nhẹ nhưng nhiệt độ đã giảm xuống.
Hiện tại đã là khoảng 10 giờ đêm, Tô Linh đã ngủ say nhưng thỉnh thoảng vẫn phát ra vài tiếng ho khó chịu.
Thẩm Tử Kiêu quyết định đi rót ly nước ấm đút Tô Linh uống nhưng vừa đứng dậy liền phát hiện cánh tay bị nắm chặt.
Anh quay đầu, đối diện với đôi mắt tròn xoe của Tô Linh đang không chớp mà nhìn mình.
Hiện tại Tô Linh giống như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, cả người ngốc nghếch ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Dáng vẻ của cô nhìn qua có chút tủi thân, thấy Thẩm Tử Kiêu sắp muốn đi, cô bẹp miệng sau đó làm bộ đáng thương: “Anh đừng đi.”
Thẩm Tử Kiêu thở dài một hơi sau đó ngồi xuống, giơ tay xoa xoa trán Tô Linh: “Anh đi rót ly nước ấm cho em, ngoan.”
Tô Linh sững sờ một lát, sau đó ngơ ngác buông tay.
Thẩm Tử Kiêu đứng dậy rời khỏi phòng ngủ đến phòng bếp, động tác thành thục hòa nước nóng với nước sôi để nguội, sau đó thử độ ấm.
Anh vừa xoay người, nâng mắt lại thấy Tô Linh đáng thương ghé vào bên cạnh cửa phòng bếp, sau đó lặng lẽ ló đầu ra, nước mắt lưng tròng nhìn mình.
Thẩm Tử Kiêu dở khóc dở cười dỗ Tô Linh trở về, vừa đút nước cho cô vừa thở dài nói: “Sao em lại dính người như vậy.”
Tô Linh ngoan ngoãn uống hết nước, sau khi phản ứng một lát Thẩm Tử Kiêu nói cái gì, cô chớp chớp mắt, giọng điệu có chút tủi thân: “Em sợ anh lén lút đi mất, sau đó sáng mai thức dậy liền phát hiện thật ra em đang nằm mơ, anh vẫn chưa trở về.”
Thẩm Tử Kiêu nghe thấy câu này của Tô Linh, rũ mắt trầm mặc. Cô gái nhỏ của anh rốt cuộc đã chịu bao nhiêu ủy khuất.
Tô Linh nửa năm này, rốt cuộc mang tâm trạng gì ngày qua ngày đợi mình. Thẩm Tử Kiêu thấp giọng mở miệng: “Em yên tâm, anh không nỡ.”
Rũ mắt lại thấy Tô Linh đã dựa vào ngực Thẩm Tử Kiêu, nặng nề ngủ. Thẩm Tử Kiêu bất đắc dĩ cười, sau đó cầm điện thoại.
Vừa nãy ở bên cạnh Tô Linh nên vẫn chưa xem tin tức, lúc này mới phát hiện từ lúc tham gia lễ hội xong tới hiện tại, Wechat của anh tựa như bị nổ tung.
Bốn tiếng trước Trần Khải đăng một trạng thái khí thế mạnh mẽ trong vòng bạn bè.
Trần Khải: [Điểm danh Lý thiếu gia hôm trước xóc mạt chược hại tôi thua cả đêm với Vương thiếu gia một tuần trước tranh chiếc đồng hồ không sản xuất nữa với tôi cùng Trần thiếu gia mười bảy ngày trước đạp lên giày của tôi còn không xin lỗi! Anh Thẩm Tử Kiêu của tôi trở lại rồi! Mấy người hiện tại xin lỗi tôi vẫn còn kịp!!!]
Thẩm Tử Kiêu “...”
Quả nhiên phía dưới Hoàng Dịch Hạc là kẻ đầu tiên nhảy theo.
Hoàng Dịch Hạc: [Có nghe thấy không!! Anh Tử Kiêu của tôi đã trở lại!! Người hôm trước thắng tôi 500 tệ! Bây giờ quay lại trả tiền vẫn còn kịp!]
Anh Tử Kiêu??
Trò đùa gì vậy?
Thẩm Tử Kiêu bình tĩnh bình luận Thẩm Tử Kiêu: [?]
Cho đến ngày hôm sau Hoàng Dịch Hạc với Trần Khải tỉnh lại, bị dấu chấm hỏi mang theo ý vị thâm tường mặc dù không có nhiều từ ngữ nhưng mang theo
một chút ánh nhìn lạnh lẽo với một chút hơi thở tử vong này dọa sợ không nhẹ. Đương nhiên đó là lời sau này.
Trước mắt, Thẩm Tử Kiêu vừa đăng xong dấu chấm hỏi kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ, đột nhiên nghe thấy điện thoại của Tô Linh vang lên.
Tô Linh cau mày, đầu cọ cọ lên hõm vai Thẩm Tử Kiêu, cả người mềm nhũn làm tổ trong lòng anh, giống như bị tiếng chuông điện điện thoại làm ồn đến có hơi không kiên nhẫn.
Thẩm Tử Kiêu vươn tay lấy điện thoại của Tô Linh lên từ gối đầu, rũ mắt nhìn người gọi.
Tô Phó Thần.
***
Tô Phó Thần nửa năm này bởi vì giao lưu chặt chẽ với Thẩm Thị, hơn nữa từ rất sớm anh ấy đã đoán được Thẩm Tử Kiêu rất có khả năng là người con trai duy nhất vô cùng thần bí trong lời đồn đó của Thẩm Thị, cho nên vẫn luôn để tâm.
Có một hôm Tô Phó Thần nhìn thấy Thẩm Tử Sở tại bệnh viện.
Căn cứ theo sự quan tâm với đối tác thương nghiệp, Tô Phó Thần vốn dĩ muốn lịch sự hỏi thăm tình hình sức khỏe của Thẩm Tử Sở, nhưng chưa từng nghĩ sau khi theo kịp, vừa lúc nhìn thấy Thẩm Tử Kiêu đang nằm trên giường bệnh.
Bí mật này cứ như vậy bị phá vỡ.
Sau khi biết được Thẩm Tử Kiêu không thể công khai lộ diện, Tô Phó Thần không hề có ý kiến lựa chọn giấu diếm giúp anh.
Đối với Tô Phó Thần mà nói, Tô Linh mặc dù cùng cha khác mẹ nhưng quả thật ở một nơi lạnh lẽo như nhà họ Tô là nơi có độ ấm nhất.
Huống chi Tô Linh là anh ấy nhìn lớn lên từ nhỏ, mặc dù không cùng bố mẹ nhưng quan hệ của hai người trước nay vẫn vô cùng thân mật.
Trận ngoài ý muốn nửa năm trước, Tô Linh lâm vào hiểm cảnh, mặc dù nói cuối cùng bình an vô sự nhưng thương tích cả người làm người khác nhìn thấy mà giật mình.
Hơn nữa sau khi Tô Phó Thần biết được tình huống, phát hiện Tô Linh đã vô số lần gần như trượt qua tử thần mà sống sót.
Tô Phó Thần không có khả năng không có bất cứ ý kiến gì với Thẩm Tử Kiêu, mặc dù biết chuyện này không nên do Thẩm Tử Kiêu gánh vác trách nhiệm nhưng anh ấy vẫn là có khúc mắc trong lòng.
Vốn dĩ nghĩ rằng Thẩm Tử Kiêu bặt vô âm tín, biết đâu Tô Linh có thể có một ngày thật sự nghĩ thông, có thể trải qua cuộc sống yên ổn.
Nhưng nhìn thấy thống khổ nửa năm này của Tô Linh, không biết từ lúc nào Tô Phó Thần từ bỏ cách nghĩ này.
Tô Linh sau khi rời khỏi Thẩm Tử Kiêu, nhìn qua mỗi ngày đều sống không vui vẻ.
Hiện tại hết thảy đã trần ai lạc định, Thẩm Tử Kiêu cũng có thể quang minh chính đại xuất hiện.
Nhưng mà…
Tô Phó Thần: Cho nên cậu liền nhanh như vậy đi tán tỉnh em gái tôi? Cậu hỏi ý kiến tôi chưa? Cậu hỏi ý kiến người làm anh trai là tôi chưa? Tôi đã đồng ý chưa? Cậu liền ngựa không dừng vó đi tán em gái tôi! Tôi không có tôn nghiêm sao?
Vì thế Tô Phó Thần lạnh mặt gọi điện thoại cho Tô Linh.
Sao có thể để cho tên nhãi ranh kia dễ dàng chiếm tiện nghi như vậy? Không dạy bảo kĩ càng một chút sau này còn không lật cả trời?
Ai ngờ điện thoại vừa bắt máy, Tô Phó Thần còn chưa mở miệng liền nghe thấy đầu bên kia truyền đến một giọng nam quen thuộc.
Thẩm Tử Kiêu thật sự vô cùng am hiểu dùng ngôn ngữ đơn giản để giết người tru tâm, bốn chữ “Tô Linh ngủ rồi” giống như vạn mũi tên cắm vào ngực Tô Phó Thần.
Tô Phó Thần xuýt nữa phun ra một ngụm máu, anh ấy cố nén lửa giận trong lòng, nhẫn nhịn tức giận nói: “Cậu Thẩm, muộn như vậy ở lại trong nhà một cô gái, có phải không tốt lắm không.”
Thẩm Tử Kiêu ở đầu bên kia cười nhẹ một tiếng, một lát sau mới thong thả mở miệng nói: “Anh trai dạy đúng lắm.”
Cả người Tô Phó Thần giật bắn lên, run rẩy ko kiểm soát nổi: “Ai là anh trai cậu?”
Bên đầu Tô Phó Thần truyền đến tiếng nhắc nhở của sân bay.
Thẩm Tử Kiêu hơi sững lại, sau đó thu lại ý cười, mở miệng hỏi: “Anh hiện tại đang ở sân bay?”
Tô Phó Thần hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ tôi không tới thành phố Bắc, sợ Tô Linh tâm tư đơn thuần lại bị cậu lừa.”
Thẩm Tử Kiêu rũ mắt, mày đầu nhăn chặt, một lát sau anh cười một tiếng sau đó chậm rãi mở miệng nói: “Đáng tiếc, tôi còn cho rằng anh Tô sẽ tham gia tiệc đính hôn của chị tôi ngày mai.”
Câu này tùy thời dùng giọng điệu nhẹ nhàng bình thản nói ra nhưng lại làm Tô Phó Thần sững sờ tại chỗ.
Thẩm Tử Sở muốn đính hôn?
Tô Phó Thần hoàn toàn không biết gì về chuyện này, thậm chí lúc vừa rồi bản thân tạm biệt với Thẩm Tử Sở cũng hoàn toàn không nghe thấy cô ấy nhắc tới chuyện này.
Cho dù đã hơn 10 giờ nhưng sân bay vẫn ồn ào náo nhiệt, giọng nữ lạnh lẽo dùng giọng điệu vô cùng tiêu chuẩn phát một cái thông báo gần nhất.
Trợ lý của Tô Phó Thần đứng cạnh anh, khom khom lưng sau đó nói: “Ngài Tô, chúng ta nên lên máy bay rồi.”
Tô Phó Thần rũ mắt, cảm xúc nơi đáy mắt tối tăm không rõ, một lát sau anh lạnh giọng nói: “Chúng ta quay về.”
***
“Ngày mai sắp làm tiệc đính hôn, sao hôm nay trễ vậy mới về.”
Mẹ Thẩm ngồi trên sô pha, gọi Thẩm Tử Sở vừa mới vào cửa lại. Bà vươn tay xoa xoa xương mày, đứng dậy, nhìn qua rất là bất đắc dĩ: “Tử Kiêu cũng thật là, đã nói hôm nay đi hôm nay về, kết quả nửa đêm tin tức cũng không có, bỏ lỡ nghi thức đính hôn của con sao được?”
Thẩm Tử Sở cười một tiếng, lười biếng dựa lên tủ giày, đá rớt giày cao gót của mình, trong giọng nói mang theo mấy phần ý cười: “Cần em ấy trở về làm gì, vốn dĩ cũng không phải trường hợp quan trọng gì.”
Đính hôn với một người mà bản thân gần như chưa hề quen biết, lại không phải là việc gì đáng chúc mừng.
Mẹ Thẩm sững sờ một lát, sau đó đi đến trước mặt Thẩm Tử Sở, vươn tay giữ vai cô, vô cùng nghiêm túc nói: “Mẹ với bố con thương lượng rồi, nếu như con không đồng ý thì có thể từ chối.”
“Con đồng ý mà.”
Thẩm Tử Sở cười cười, giọng điệu nhẹ nhàng: “Nếu gả cho ai cũng không quan trọng, còn không bằng chọn một người hữu dụng nhất với Thẩm Thị.”