Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời

Chương 64



Tô Linh từ cửa sổ trong nhà nhìn xuống. Thẩm Tử Kiêu lái xe rời đi.

Tô Linh cũng không vì chuyện này mà cảm thấy Thẩm Tử Kiêu thích người khác hoặc Thẩm Tử Kiêu căn bản không thích mình.

Cô cũng không ngang ngược như vậy, cũng biết được dưới tình huống này Thẩm Tử Kiêu còn lái xe rời đi, nhất định là gặp phải việc xác thực cần anh giải quyết.

Nhưng trong nháy mắt đó Tô Linh cảm thấy Thẩm Tử Kiêu là thích mình nhưng vị trí của bản thân mình trong lòng anh không có quá quan trọng như trong tưởng tượng.

Từ lần đầu tiên gặp Thẩm Tử Kiêu, anh giống như gánh vác rất nhiều thứ. Nhưng những điều đó, trước giờ anh đều không chia sẻ với cô.

Bất kể là thân thế, quá khứ hay là tương lai.

Tô Linh hít sâu một hơi, vươn tay đè đè khóe mắt có hơi sưng đỏ của mình, xoay người tìm được chứng minh thư trong ngăn kéo, sau đó gọi chiếc xe chuẩn bị đến công ty.

Cố Tiêu Tiêu đột ngột bị gọi đi họp, phỏng chừng phải có hơn 10 phút nữa mới kết thúc.

Vì vậy Tô Linh chuẩn bị đến văn phòng Cố Tiêu Tiêu đợi cô ấy. Vừa đẩy cửa ra liền phát hiện bên trong còn có một người.

Người nọ đang làm tổ trên sô pha, còn bắt chéo chân làm tổ chân chính chơi game, trong miệng còn ngậm cây kẹo. Nhìn thấy có người tiến vào liền nâng mắt cười tủm tỉm phất tay chào: “Hi!”

Tô Linh sửng sốt.

Tô Linh biết người này, gần đây dựa vào vai nam hai trong một bộ ngôn tình ngọt ngào mà nổi tiếng, tên là Tống Kính Thành.

Tống Kính Thành ngũ quan tinh xảo, rất có cảm giác thiếu niên, cười rộ lên có hai chiếc răng nanh. Làm người khác nhìn liền cảm thấy tướng mạo dễ mến,

hơn nữa đi thiết lập đại nam hài* sạch sẽ được yêu thích nhất, rất nhanh liền thu hút rất nhiều fan, lấy tốc độ làm người cực kỳ hâm mộ thu được nhân khí.

*Đại nam hài: cậu bé to xác

Tô Linh từ trước đã biết, cậu trai này là nghệ sĩ duy nhất dưới tay Cố Tiêu Tiêu.

Vì vậy Tô Linh còn nghi hoặc tại sao người đại diện trình độ này như Cố Tiêu Tiêu lại tiếp nhận phụ trách công việc của mình.

Tô Linh thấy Tống Kính Thành chào hỏi với mình, lễ phép cười đáp lại một chút, sau đó liền ngồi xuống một đầu khác của sô pha lật xem hợp đồng điện tử Cố Tiêu Tiêu gửi tới.

Nhưng chuyện liên quan tới Thẩm Tử Kiêu lại luôn không ngừng hiện lên trong đầu cô, cô vươn tay có hơi đau đầu mà xoa xoa huyệt thái dương, ngăn chặn những buồn bực tại đáy lòng.

“Này.”

Mà tại lúc này, Tống Kính Thành không biết từ lúc nào đi đến trước mặt cô. Trên mặt cậu ta mang theo nụ cười thiếu niên sạch sẽ, nghiêng đầu đưa tới một cây kẹo, nói: “Muốn ăn kẹo không?”

Tô Linh hơi sửng sốt, sau đó vươn tay nhận lấy, hơi mỉm cười với Tống Kính Thành: “Cảm ơn.”

Tống Kính Thành chống cằm, cười tủm tỉm nhìn Tô Linh, cậu ta vừa nhai kẹo trong miệng vừa cười: “Này là đúng rồi, chị gái cười lên đẹp thế này, đừng buồn rầu nữa.”

Nói tới đây, Tống Kính Thành đứng dậy, giống như lên tinh thần trong nháy mắt: “Nhưng mà chị gái, tôi biết chị đó! Tôi còn từng xem tranh của chị! Có muốn xem xét một chút thêm một nhân vật đẹp trai như tôi không? Tôi có thể làm người mẫu tham khảo cho chị!

Tô Linh nghe được Tống Kính Thành đang an ủi mình, cô nghiêng đầu, nghiêm túc suy tư một chút, hỏi: “Được thôi, cậu muốn nhân vật thế nào.”

Tống Kính Thành nghe thấy câu này, nhướng lông mày, trong mắt mang theo ý cười: “Tôi nghĩ xem…Có mẫu nhân vật sát thủ tiểu lý tàng đao* không! Muốn loại võ công cao cường giết người không chớp mắt lại không có tình cảm cực kỳ ngầu!”

*Tiểu lý tàng đao: Bên ngoài cười nói nhưng bên trong nham hiểm giết người không cần đao.

“Còn giết người không chớp mắt, tôi nghe nói cậu đã xin nghỉ ốm liên tục một tháng trốn khóa tập thể hình.” Cố Tiêu Tiêu họp xong quay về nghe thấy những lời này của Tống Kính Thành, lập tức trợn trắng mắt, tức giận nói: “Lần sau tôi tự mình lôi cậu đi, cậu trốn tiếp thử xem?”

Tống Kính Thành làm mặt quỷ sau đó thầm thì nói với Tô Linh: “Chúng ta chờ bà cô già này đi rồi nói tiếp.”

“Bốp.”

Cố Tiêu Tiêu giơ tay đem văn kiện nhẹ nhàng đập vào đầu Tống Kính Thành, tức giận nói: “Ký hợp đồng xong liền đi cho tôi, đừng có nằm ỳ chỗ tôi hưởng ké đồ ăn với điều hòa.”

Mặt Tống Kính Thành như đưa đám: “Nhưng em muốn với em thích…” Đôi mắt Cố Tiêu Tiêu híp lại.

Sau đó Tống Kính Thành liền như một con cá chép lật người ngồi thẳng người, ngoan ngoãn ký tên, ngay sau đó đứng lên làm một loại cúi chào chuồn ra khỏi cửa.

Nhưng lúc ra cửa, bước chân Tống Kính Thành hơi hơi ngừng lại, sau đó thò đầu vào nói với Tô Linh: “Chị gái tôi trở lại thêm bạn tốt với chị nha!”

Ngay sau đó là một cái nháy mắt ngọt ngào. Tô Linh “...”

Cố Tiêu Tiêu “...”

Cuối cùng cũng tiễn được tôn đại phật này đi, Cố Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm, sau đó rót cho mình một ly trà ngồi xuống trước mặt Tô Linh.

Cô ấy nâng mắt, chống cằm đột nhiên áp sát vào mặt Tô Linh, tỉ mỉ đánh giá một chút.

Tô Linh: “?”

Cố Tiêu Tiêu thẳng người dậy, chậm rãi uống một miếng nước: “Không có gì.”

Có người nói liếc mắt liền có thể nhìn thấy khác biệt giữa người bình thường, người nổi tiếng với minh tinh, bất luận là từ giá trị nhan sắc hay khí chất minh tinh đối với hai loại trước mặt đều là tuyệt đối treo lên đánh.

Cố Tiêu Tiêu không biết cách nói này có chính xác không nhưng nếu như một hai phải phân loại, Tô Linh rõ ràng thuộc về tướng mạo của minh tinh.

Tô Linh lớn lên quá đẹp, đặc biệt là đôi mắt, có thần lại sạch sẽ. Lúc cười lên cho dù là một cô gái cũng sẽ cảm thấy trong lòng tê dại.

Tướng mạo của Tô Linh, đặt trong giới giải trí cũng có thể xem là xuất sắc. Chỉ là…

Cố Tiêu Tiêu trầm mặc một lát, mở miệng nói: “Em nghĩ kỹ chưa? Tham gia gameshow này đã định trước em muốn hướng tới một phương hướng phát triển khác, nó có thể đem lại lưu lượng cực lớn cho em, nhưng đạt được lưu lượng đồng thời cũng sẽ có bất lợi.”

Tô Linh đương nhiên biết Cố Tiêu Tiêu chỉ cái gì. Miệng đời đáng sợ.

Nếu như Tô Linh thành thành thật thật làm một họa sĩ truyện tranh nổi tiếng trên mạng, mặc dù có thể danh tiếng trước sau có hạn nhưng phê bình cùng công kích phải chịu cũng sẽ ít đi.

Nhưng một khi hướng tới phương hướng giới giải trí, lời đồn che trời lấp đất cũng sẽ ngày càng nghiêm trọng.

Miệng đời đáng sợ.

Càng đứng ở chỗ cao càng dễ chọc vào thị phi.

Tô Linh đương nhiên biết đạo lý này, bốn chữ này, thậm chí là nguyên nhân căn bản đem mẹ cô sống sờ sờ bức ra bệnh.

Tô Linh vẫn luôn nghĩ, tại sao năm đó mẹ mình có tranh luận thế nào, cũng không bằng vài câu nước bẩn nhẹ nhàng bâng quơ của Thiệu Quý Phương làm người nhẹ nhàng tin phục.

Bởi vì quyền lên tiếng.

Không có ai sẽ đi nghe một người không quan trọng giải thích.

Trước khi tranh chấp với người khác, bạn cũng phải có quyền lên tiếng đủ cao. Tô Linh rũ mắt, cười một tiếng sau đó nhẹ nhàng nói: “Nghĩ kỹ rồi.”

Cố Tiêu Tiêu nghe vậy, nhẹ nhàng cười cười, sau đó đứng dậy lấy một phần hợp đồng trên bàn đưa cho Tô Linh.

Tô Linh nhận lấy, sau đó rút ra nắp bút nước bên cạnh, cúi đầu yên tĩnh ký tên.

Cố Tiêu Tiêu có vẻ như nhớ tới cái gì thuận miệng nói một câu: “Đúng rồi, tên nhóc lúc nãy giống em cũng tham gia tiết mục này. Con người cậu ta trước giờ lời vớ vẩn vô cùng nhiều, em đừng để trong lòng.”

Cố Tiêu Tiêu nhắc tới, Tô Linh nhớ lại Tống Kính Thành vừa nãy pha trò chọc cười với mình.

Cậu ta thật đúng là nam sinh tính cách cởi mở, nếu tỷ lệ độ diện đủ cao, hẳn là không bao lâu liền trở thành lưu lượng muôn người nhìn vào.

Tô Linh có hẹn với Cố Như Hạ cho nên cũng không nán lại văn phòng Cố Tiêu Tiêu quá lâu.

Sau khi Cố Tiêu Tiêu tiễn Tô Linh đi, dựa vào trước bàn làm việc nghĩ ngợi một lát, cô ấy rũ mắt mở khung tin nhắn liền nhìn thấy Tống Kính Thành gửi tới một hàng dấu chấm than che trời lấp đất.

Tống Kính Thành: [!!! Cho em phương thức liên lạc của chị Tô Linh! Em muốn ngay bây giờ! Nếu không em liền like weibo nữ minh tinh!]

Cố Tiêu Tiêu cảm thấy hơi đau đầu nhưng nghĩ tới cho dù mình không cho, Tống Kính Thành cũng có thể nghĩ cách có được phương thức liên lạc của Tô Linh.

Nếu như làm người khác hiểu lầm, có thể càng khó giải quyết.

Sau khi Cố Tiêu Tiêu cau có mặt mày gửi phương thức liên lạc của Tô Linh cho Tống Kính Thành, cẩn thận suy tư một lát, bấm mở khung thoại của một người.

Cố Tiêu Tiêu: [Cậu đề phòng chút, có thằng nhóc con muốn cậy góc tường của cậu].

***

Lúc Tô Linh xuống lầu, Cố Như Hạ đã ở quán cà phê dưới lầu chờ cô.

Cố Như Hạ mấy ngày này làm xong phần công việc cuối cùng, rốt cuộc xin được mấy ngày nghỉ phép từ trong tay lãnh đạo, vốn dĩ dự định cùng Tô Linh ra ngoài chơi chơi thả lỏng một chút, ai ngờ Thẩm Tử Kiêu trở về vào thời điểm này.

Vì thế dự định lúc đầu của Cố Như Hạ bị ngâm nước, mấy ngày này ở trong nhà cơ hồ muốn mốc meo.

Mấy tiếng trước không nhàm chán không chịu được gọi điện thoại cho Tô Linh tán gẫu, kết quả chưa nói được hai câu liền nghe được cảm xúc của Tô Linh không đúng.

Cố Như Hạ ở đầu bên kia đau đầu thương tâm nói: “Đàn ông đều là thứ làm tổn thương lòng người! Cậu chờ đó, buổi chiều hai đứa mình đi dạo phố tiêu tiền tiêu sầu, thời đại của những cô gái xinh đẹp! Mãi mãi không chia lìa!”

Tô Linh rất cảm động, nghe Cố Như Hạ ở đầu bên kia che trời lấp đất mà thổi phồng tỷ muội tình thâm, thiếu chút nữa không nhịn được chảy nước mắt.

Sau đó lúc Tô Linh cảm động rớt nước mắt đến quán cà phê, vừa vào cửa liền nhìn thấy Cô Như Hạ chống cằm, nũng nịu mà đáp lời với anh đẹp trai bàn bên cạnh, đôi mắt cô gái ngượng ngùng nũng nịu, cả người ngọt ngào giống như có thể chảy nước.

Nhớ tới câu “đàn ông đều là thứ làm tổn thương lòng người” Cố Như Hạ nói mấy tiếng trước, Tô Linh cảm thấy Cố Như Hạ nói chuyện quả là đang đánh rắm.

Tô Linh khoanh tay đứng trước bàn Cố Như Hạ, cong ngón tay gõ gõ bàn: “Đi dạo phố?”

Cố Như Hạ: “Đừng làm phiền tớ, không thấy tớ đang nói chuyện với anh đẹp trai sao.”

Lần đầu tiên Tô Linh cảm thấy tình bạn giữa mình với Cố Như Hạ lại mỏng manh như vậy.

Nhưng giây tiếp theo, Tô Linh thấy Cố Như Hạ đột nhiên thu hồi nụ cười trên mặt, giọng nói lạnh nhạt tạm biệt anh trai nói chuyện với mình, đứng lên kéo tay Tô Linh nói: “Đi, chị em, vì cậu mình sẽ từ bỏ tất cả ở đây, chúng ta đi dạo phố.”

Tô Linh cứ như vậy nghi hoặc đầy đầu bị Cố Như Hạ kéo ra khỏi tiệm cà phê, sau đó một đường đi tới trung tâm thương mại lớn phía đối diện.

Tô Linh làm sao cũng không cảm thấy Cố Như Hạ là lương tâm phát giác ra tỷ muội tình thâm, mới từ bỏ anh đẹp trai vừa rồi ngồi chỗ đó.

Nhưng không đợi Tô Linh mở miệng hỏi, Cố Như Hạ hít sâu một hơi, bắt đầu lải nhải nói: “Cậu nhìn thấy không? Vừa nãy móng ngón tay út của người đó vậy mà để dài một khúc!!!”

Cố Như Hạ còn duỗi tay ra so chiều dài: “Tớ ghét nhất con trai để móng tay dài!”

Tô Linh: “Ôi, nữ nhân.”

Nhưng mà vừa mới tiến vào trung tâm thương mại chưa được bao lâu, đột nhiên dòng người phía trước kích động, ngay sau đó truyền đến vài giọng nữ kêu thảm thiết.

Ồn ào cùng tiếng thét chói tai trong nháy mắt tuôn trào, đám người hỗn loạn chạy tới các cửa ra với cầu thang.

Cố Như Hạ ồ một tiếng, tò mò nhìn sang hướng phát ra âm thanh. Nhưng chờ đến khi cô ấy thấy rõ tình hình phía trước, sắc mặt không khỏi biến đổi, trong mắt cũng mang chút sợ hãi.

Tô Linh phát giác tinh thần của Cố Như Hạ không đúng, vì thế nâng mắt nhìn theo tầm nhìn cô ấy.

Cách đó không xa, một người đàn ông mặc đồ đen cầm dao, từ mũi dao có vết máu chậm rãi nhỏ xuống, sau đó bắn tung tóe trên mặt đất.

Một người phụ nữ đầu tóc tán loạn nằm bên chân người đàn ông, đang che bụng kêu thảm thiết.

Người đàn ông nhấc chân vượt qua từ trên người người phụ nữ, sau đó quét mắt nhìn bốn phía, tựa như đang tìm đối tượng kế tiếp.

Sau đó hắn ta giơ tay bắt lấy người cách mình gần nhất.

Tô Linh nhíu mày, sau đó buông cánh tay đang ôm Cố Như Hạ.

Cố Như Hạ ở sau lưng Tô Linh cất giọng hô: “Này! Tô Linh đừng đi! Aiya nhanh quay lại! Cậu lại lỗ mãng cái gì!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.