Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời

Chương 72



Nếu nói Tống Kính Thành xuất hiện khiến toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp lũ lượt truy lùng thông tin, thì nay sự xuất hiện của Thẩm Tử Kiêu đã khiến cả phòng phát sóng trực tiếp, thậm chí cả weibo trở nên bùng nổ điên cuồng.

[Aaaaa, anh chàng này đẹp trai chết mất, tôi chấm anh này rồi, tôi tuyên bố một giây nữa sẽ đi đăng kí kết hôn ngay.]

[Xếp hàng đăng kí chứ?? Là tôi thấy trước cơ mà!! Ahhhhhhhhh tôi muốn trượt trên sống mũi của anh ấy quá đi thôi.]

[Aaaa đây là nhan sắc thần tiên gì đây??

Cái chương trình này có để họ ngồi im bất động suốt nửa tiếng thì tôi cũng có thể ngồi ngắm cả ngày cũng không biết mệt là gì.]

[Waoooo muốn ****** với anh ấy quá đi.]

[??? Người phía trên nói tục gì mà bị che mất nội dung thế này? 】

[Mời theo dõi Hậu viện hội (Fandom) toàn quốc của anh nhà, @HauvienhoiquocteThamTuKieu, Fanpage chính thức, xin cảm ơn.]

[Hahahaha chị em không đến nỗi lập trang web chỉ trong một giây thế chứ???



Lúc này trên weibo gần như tức thì tràn ngập vô số bài viết liên quan, được các tài khoản tiếp thị giới thiệu, Thẩm Tử Kiêu vừa mới xuất hiện chưa được bao lâu đã có tên ở phía cuối danh sách tìm kiếm trên mạng rồi.

[Chuyên gia buôn chuyện showbiz]: Mời thưởng thức nhan sắc 360 độ không góc chết của công tử nhà họ Thẩm, không chỉ giàu có mà còn vô cùng đẹp trai thế này quả là không chừa cho người ta đường sống mà. Lúc Nữ Oa nặn ra loài người có phải là đã không cẩn thận mà giẫm phải mặt tôi không cơ chứ?

Lượt bình luận dưới bài viết này trên Weibo rất nhanh đã vượt qua 10.000 lượt:

[Giang Nhược Ngư]: Tại sao lại đăng ảnh chồng tôi? Mọi người biết tôi là người yêu VIP của anh ấy chưa?

[Tôi sẽ không nói với bạn đâu]: Alo? Chị gái vừa bình luận kia hãy tỉnh táo lại đi, nếu đêm qua không phải anh ấy ngủ cạnh tôi thì chắc tôi đã tin sái cổ rồi đấy.

[Cố Tư Tư Tư]: Tôi ngây thơ quá đi mất, vốn tưởng Tống Kính Thành là lưu lượng của tiết mục lần này, ai ngờ được lại là nhà đầu tư.

Ngay lúc cư dân mạng đang điên cuồng tìm kiếm hình ảnh của Thẩm Tử Kiêu thì một cư dân mạng trên Weibo đã bất ngờ đăng một bài phân tích rất lý trí:

[Một người suy nghĩ cặn kẽ]: Thực ra tôi cũng không lấy làm ngạc nhiên khi anh ấy có mặt trong chương trình, mọi người đã nghe tin cách đây không lâu trong một buổi đấu giá từ thiện, anh ấy đã mua một hòn đảo với giá trên trời chưa. Tuy chuyện tiền nong đối với nhà họ Thẩm cũng chẳng tính là gì, nhưng việc làm này chắc chắn không bình thường.

Theo phân tích của tôi, do vụ tai nạn trước đó nên nhà họ Thẩm đã giấu tin tức về vị thiếu gia này với thế giới bên ngoài, một mặt vì an toàn, mặt khác là để đợi thời cơ chín muồi mới tiết lộ. Bây giờ thời cơ đã tới, anh ấy muốn nhân dịp này tuyên bố với thế giới bên ngoài để nhanh chóng ổn định vị thế của mình.

Cũng có thể là muốn biến anh ấy thành gương mặt đại diện của Đằng Dật, dù sao ở cái xã hội coi trọng nhan sắc như hiện nay thì một khuôn mặt đẹp trai như vậy mới có thể thu hút nhiều khách hàng đến mua.

Vừa có thể ổn định địa vị của con trai lại vừa có thể quảng bá rộng rãi hơn cho mình, chiến lược tiếp thị này của Đằng Dật quả là vô cùng tốt.

Dù cho vô số đề tài trên weibo và phòng phát sóng trực tiếp náo nhiệt đến đâu thì những người có mặt ở bữa tiệc lúc này cũng chẳng hề hay biết gì về việc đó.

Xe buýt bắt đầu xuất phát, đích đến lần này là một tòa nhà bí ẩn ở ngoại ô.

Để đảm bảo trải nghiệm trò chơi của người chơi nên chương trình sẽ không bố trí nhân viên bám theo, mà thay vào đó họ sẽ lắp đặt các camera trong nhà để ghi hình lại.

Mỗi tập của chương trình là một câu chuyện với cốt truyện hoàn toàn khác nhau, đồng thời những người tham gia đều cần phải sống sót thành công trong câu chuyện.

Hàn Lộ Lộ hỏi: “Tôi hiểu rồi, đây chỉ là trò thoát khỏi mật thất mà thôi.”

Đạo diễn Điền cười cắt ngang: “Không, không phải là trốn thoát khỏi mật thất, mà là trốn thoát.”

Hàn Lộ Lộ không hiểu ý của đạo diễn Điền là gì, nhưng cô ta cảm thấy ông ta chỉ là đang chơi chữ để tạo cảm giác hồi hộp, vì thế cười cười rồi nói: “Cũng gần như vậy.”

Đạo diễn Điền chỉ cười chứ không giải thích gì thêm.

Xe sắp đến nơi, nhân viên bịt mắt tất cả khách mời tham gia lại, đồng thời để đảm bảo bí ẩn, phòng phát sóng trực tiếp của khán giả cũng chìm trong bóng tối.

Mặc dù màn hình phát sóng trực tiếp đã tắt nhưng vẫn có thể nghe được âm thanh cực kì rõ ràng.

Quý Tự An: “Huhuhu, tôi giẫm phải thứ gì cứng như đá ý, đáng sợ quá đi!” Tạ Trọng Ngôn “Giày của tôi chứ gì.”

Quý Tự An: “Aaaa sợ quá đi tôi sờ phải cái gì đầy lông lá ý!!” Tạ Trọng Ngôn: “Tóc của tôi.”

Quý Tự An: “Xin lỗi…”

Khu bình luận náo nhiệt đầy ắp tiếng cười “Hahaha.”

[Trời đất, không ngờ couple đầu tiên của chương trình lại là ảnh đế lạnh lùng và nhiếp ảnh gia đáng yêu.]

[Mau bật đèn lên!! Tôi muốn thấy hình! !! 】

[Sớm muộn gì tôi cũng sẽ chết cười trong phòng phát sóng trực tiếp này mất.] [Hahaha Lý Tự An trông chả hề giả trân tí nào, hét còn to hơn cả con gái nữa.]

Khả năng xác định phương hướng của Tô Linh rất kém, tuy không phải rất sợ hãi nhưng cái kiểu đi đường mà không nhìn thấy gì như này quả thực là một thử thách lớn đối với cô.

Hơn nữa, địa hình trước mặt có vẻ không được bằng phẳng, cô không cẩn thận liền bước hụt một cái.

Tô Linh hít sâu một hơi, vô thức nói: “Á.”

Có lẽ là vì cảm thấy chuyện này không có gì to tát nên giọng nói của Tô Linh rất nhỏ.

Nhưng Thẩm Tử Kiêu lại nghe thấy cực kỳ rõ ràng, anh dừng lại, thấp giọng hỏi: “Sao thế?”

Tô Linh đáp qua loa: “Bước hụt thôi.”

Thẩm Tử Kiêu cau mày, dựa vào phương hướng phát ra tiếng nói của Tô Linh, anh đã biết chính xác được vị trí cô đang ở, sau đó liền đưa tay về phía cô.

Thẩm Tử Kiêu cũng không nói dài dòng, anh chỉ nói chuyện với vẻ hết sức bình tĩnh, nhưng trong giọng nói nói lại khiến người khác không khỏi yên tâm: “Nắm lấy cánh tay của anh.”

Tô Linh cũng không cảm thấy có gì bất thường, bám lấy tay anh để đứng dậy, cau mày khẽ nói: “Chậm một chút.”

Thẩm Tử Kiêu cười nói: “Được.”

Khán giả nghe thấy vậy thì lập tức đặt một hàng dấu chấm hỏi.

[Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi đánh hơi thấy có mùi mờ ám gì ở đây nha.]

[Giọng nam thần của tôi hay quá đi aaaaaa. Người tình trong mộng hỏi câu “Sao thế” nghe nam tính quá đi mất huhuu.]

[Mặc dù giọng điệu thoạt nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng chẳng lẽ mỗi mình tôi là cảm thấy nó không bình thường sao?? ]

[Mọi người quên hết rồi à? Để tôi nhắc lại cho nhớ nhé, mọi người không nhớ chuyện Thẩm thiếu gia đỡ dao cho Tô Linh một tháng trước sao? ]

[Tôi nhớ ra rồi, lúc đó tôi còn cảm thấy họ chắc chắn là có quen biết cơ! Couple tôi đu ngọt ngào quá điii! 】

[Thôi đi, bạn bè chơi lâu năm quan tâm nhau tí thôi mà, đừng có vội gán ghép lung tung. 】

Khoảng năm phút sau, cuối cùng cả nhóm cũng đã đến nơi.

Tô Lăng có cảm giác mình bị nhân viên tổ chương trình dẫn ra tách khỏi mọi người trong đoàn, ngay sau đó là những tiếng kêu hoảng sợ vang lên từ xung quanh.

Tiếp theo, có thứ gì đó lạnh lẽo được đeo vào cổ tay của Tô Linh, cô chỉ cần hơi lắc nhẹ tay là có thể nghe thấy tiếng kim loại va chạm vào nhau.

Dây xích?

Sau một hồi lâu chìm trong bóng tối thì cuối cùng màn hình phòng phát sóng trực tiếp cũng đã sáng trở lại.

Giọng của đạo diễn vang lên trên loa: “Mọi người có thể tháo khăn bịt mắt ra rồi.”

Tô Linh tháo khăn bịt mắt ra, có lẽ vì ở trong bóng tối lâu nên việc mở mắt đột ngột khiến cô cảm đột nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Tô Linh nhìn quanh.

Xung quanh là một căn phòng đầy rẫy những đồ vật làm bằng kim loại, rất giống mấy phòng nghiên cứu thường thấy trong các bộ phim khoa học viễn tưởng.

Căn phòng có hình tròn, trên đó cứ cách một đoạn lại được bố trí một sợi dây xích sắt, đầu dây xích được còng vào tay mỗi vị khách mời ở đây.

Phía giữa phòng có một chiếc bàn tròn, trên đó lần lượt bày bảy chiếc chìa khóa, vừa khéo chĩa thẳng về hướng ngay trước mặt mỗi người.

Quý Tự An đi về phía cái bàn tròn, nhưng chưa đi được mấy bước thì đã bị cản lại do dây xích đã bị kéo căng hết cỡ, kéo dài thành một đường thẳng.

Ánh đèn đỏ trong phòng nhấp nháy, đồng thời tiếng chuông báo động cũng vang lên.

[Phát hiện tù nhân trong ngục giam sắp trốn thoát, chuẩn bị kích hoạt chế độ phòng bị. 】

Khi âm thanh máy móc đếm ngược một cách vô cảm vang lên thì cũng là lúc một cái lỗ hình tròn đột nhiên mở ra ngay phía dưới chân mọi người, đồng thời nước từ trong đó cũng không ngừng chảy ra.

Hàn Lộ Lộ rõ ràng có chút hoảng sợ: “Dựa theo tốc độ xả nước, nếu chúng ta không thể thoát ra ngoài trong thời gian quy định thì sẽ bị nhấn chìm hết sao?”

Tạ Trọng Ngôn bình tĩnh phân tích: “Đúng là vậy.”

Quý Tự An sửng sốt, nhìn sợi dây xích trên cổ tay mình, chuẩn bị nghiến răng tiến lên kiểm tra xem mình có thể chạm vào chìa khóa trên bàn hay không.

Nhưng vừa di chuyển về phía trước thì tiếng còi báo động chói tai lại vang lên.

[Cảnh báo! Cảnh báo! Có hành vi bất thường được phát hiện ở dây xích số 4, chế độ khóa kín ổ khóa sắp sửa được kích hoạt. 】

[Ba, hai, một, chế độ khóa đã được kích hoạt. 】

Quý Tự An hiển nhiên vô cùng sửng sốt, cậu ta nhìn ổ khóa trên cổ tay đột nhiên đóng lại.

Quý Tự An: “Xảy ra chuyện gì vậy? Tôi chết rồi à?”

Tống Kính Thành bắt đầu vỗ tay: “Thật là vinh dự quá, cậu đã bị loại, thậm chí chương trình còn chưa bắt đầu thì cậu đã bị loại rồi.”

Tuy rằng tình huống lúc này thoạt nhìn thì có vẻ rất nguy hiểm, nhưng nhìn cái dáng vẻ bối rối của Quý Tự An vẫn khiến cho những người có mặt ở đây không khỏi ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Chỉ có riêng Hàn Lộ Lộ là không thể cười nổi.

Hôm nay cô ta mặc váy ngắn, mà lúc này nước đã ngập đến phần bắp chân, cảm giác lạnh lẽo đó càng khiến cô ta càng thêm lo lắng.

Hàn Lộ Lộ lo lắng lùi lại về phía sau: “Mọi người mau nghĩ cách đi, nhất định sẽ có cách để lấy được chìa khóa.”

Nhưng xung quanh đều trống trơn chẳng có gì, cho dù có kéo dây xích dài hết cỡ thì cũng không thể nào chạm nổi tới chiếc chìa khóa trên bàn.

Hơn nữa trên tường có vẻ như cũng chẳng có cơ quan nào cả.

Tô Linh kéo sợi xích trên tay, im lặng hồi lâu rồi quay đầu nhìn về phía Thẩm Tử Kiêu ở cách đó không xa.

Vẻ mặt Thẩm Tử Kiêu lúc này phải gọi là ung dung nhàn nhã đến độ khiến người khác phải phát bực, anh một tay đút trong túi quần, một tay lười biếng che miệng ngáp một cái thật to, nửa người trên tựa vào tường.

Thấy Tô Linh nhìn qua phía này, Thẩm Tử Kiêu bèn khẽ nhướng mày, nhìn vào mắt cô với đầy ý cười.

Ánh mắt hai người chạm nhau, tựa như đang trao đổi trong im lặng. Tô Linh: Em nghĩ là có thể…

Thẩm Tử Kiêu: Anh cũng nghĩ là có thể.

Sau đó, trong khi mọi người vừa hoang mang về mực nước đang ngày một dâng cao, lại vừa đoán mò mấy phương án giải quyết chẳng đâu vào đâu thì bất chợt nghe thấy hai tiếng động lớn giòn giã vang lên.

Lục Vãn Thanh - người bị kẹp giữa Tô Linh và Thẩm Tử Kiêu vừa mới chứng kiến một cảnh tượng cực kỳ bạo lực.

Lúc cô ấy vừa mới quay đầu lại định thương lượng xem nên làm gì với Tô Linh thì vừa hay nhìn thấy Tô Linh giơ tay giật phăng dây xích trên cổ tay mình một cách đầy mạnh mẽ.

Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Giật đứt luôn rồi à? Chị có phải là quái vật không vậy??

Cũng đúng lúc này, từ phía bên cạnh cũng có một âm thanh vô cùng sống động chợt vang lên.

Lục Vãn Thanh cứng ngắc quay đầu lại, liền thấy Thẩm Tử Kiêu bình tĩnh ném sợi dây xích đứt đoạn xuống mặt đất.

Biểu hiện này dường như là muốn nói: Đúng là đống đạo cụ rác rưởi.

Sau đó, tất cả những người có mặt tại hiện trường đều trố mắt nhìn hai người họ đi đến phía bàn tròn lấy chìa khóa tháo dây xích trên tay rồi cử động cánh tay.

Cả hiện trường im lặng vỏn vẹn năm giây.

Không chỉ những người có mặt tại hiện trường đều ngớ người ra, mà ngay cả toàn bộ khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng đều ngây ra như phỗng.

Mọi người gần như ngay tức thì đồng loạt hiện lên dấu chấm hỏi? [Bạo lực quá đi.]

[Mới vừa rồi còn đang vò đầu bứt tai nghĩ cách để thoát ra ngoài, kết quả thì sao? ? 】

[Hai người này ngầu quá, ngầu quá, ngầu quá đi mất.]

[? ? Trốn khỏi mật thất có thể tháo dỡ tháo dỡ đạo cụ à? Phá vỡ quy tắc của trò chơi, tôi nghĩ ở hiện trường nhất định phải có manh mối nào đó.]

[Có chút manh mối, hơn nữa mực nước lại dâng lên quá nhanh, cảm thấy cần phải nhanh chóng nghĩ ra phương án giải quyết, hơn nữa nếu có thể thì tội gì mà không phá dỡ nó luôn?]

Tại hiện trường lúc này, vẻ mặt của Hàn Lộ Lộ có chút cứng ngắc, cô ta nuốt nước bọt, sau đó nói: “Không ổn rồi, phá hoại đạo cụ của mật thất thế này…”

Tô Linh cười nói: “Chẳng phải đạo diễn Điền vừa mới nói rồi à, bối cảnh của chương trình không phải là trốn thoát khỏi mật thất, mà là trốn thoát.”

Cô quay đầu lại, nhặt chiếc chìa khóa trên bàn lên, khẽ chọc vào ổ khóa rồi xoay một cách dễ dàng, sau đó cười nói: “Đã là trốn thoát thì tôi chẳng cần quan tâm đến cách thức làm gì.”

Hàn Lộ Lộ cắn môi dưới, định nói thêm điều gì đó: “Nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì nữa! Chị Tô Linh! Sao chị có thể giật đứt được sợi xích sắt này hay vậy? Tại sao em lại không thể làm được nhỉ?” Quý Tự An nghiến răng, cố gắng dùng hết sức lực để thoát ra, nhưng thử đến độ kiệt sức mà mãi cũng chẳng thấy dây xích đứt được tẹo nào.

Quý Tự An như kiệt sức mà ngã xuống đất, vẫy cờ trắng xin đầu hàng: “Chị Tô Linh, chị giúp em với. Cả đời này em sẽ coi chị là người bạn tốt nhất, là lão đại duy nhất của em.”

Tô Lăng mỉm cười thở dài, vừa định đi tới thì thấy Thẩm Tử Kiêu đã bước tới trước mặt Quý Tự An rồi.

Anh nhặt sợi dây xích từ tay Kỷ Tử An lên, sau đó dùng lực cánh tay đập mạnh xuống.

*Răng rắc*

Cả dây xích đã bị đứt.

Quý Tự An thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt Thẩm Tử Kiêu: “Tôi xin tuyên bố từ hôm nay trở đi, anh chính là lão đại của tôi!”

Thẩm Tử Kiêu bình tĩnh đáp: “Các móc xích vốn chẳng hề chắc, hơn nữa nhiều chỗ còn không đều nhau. Cách dùng lực của cậu không đúng rồi, nam giới bình thường chỉ cần dùng chín phần sức là có thể thoát ra được rồi.”

Quý Tự An cũng chẳng để tâm, ngược lại còn tự bôi nhọ bản thân: “Tôi thì khác, tôi không phải đàn ông bình thường đâu, mà tôi đây chính là một cậu bé đáng yêu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.