Câu nói này đã được lan truyền nhanh chóng trong một đêm và trở thành câu nói mới được các cặp tình nhân trích dẫn để thông báo.
Các chi tiết và tương tác của Tô Linh và Thẩm Tử Kiêu trong chương trình, dưới vô số đôi mắt như kính hiển vi của các cô gái được biên tập lại thành “tuyển tập vợ chồng Thẩm Tô phát đường”, lượt tìm kiếm rất cao trong một thời gian.
Trần Khải ở trên vòng bạn bè như con rệp nhảy lên nhảy xuống.
[ Trần Khải]: “Từ bây giờ tôi khuyên mọi người nên tôn trọng tôi một chút, rốt cuộc thì tôi cũng coi như là bà mối, nối dây tơ hồng cho Kiêu ca!! Ai dám bắt nạt tôi, Kiêu ca nhất định sẽ không bỏ qua.”
Cố Như Hạ cũng phát lên Wechat lời chúc mừng thân thiết:
[ Cố Như Hạ]: “Tôi muốn giết chết Tô Linh, kẻ quên bạn bè, trước đây khi tôi hỏi cô ấy đang làm gì, cô ấy sẽ ngọt ngào trả lời “Đang nhớ cậu”, vừa rồi tôi lại hỏi cô ấy đang làm gì, cô ấy lại trả lời tôi “Đang cùng Thẩm Tử Kiêu yêu đương!!!”
Sau khi đọc được những những lời này, Tô Linh còn rất quan tâm gọi điện thoại trấn an Cố Như Hạ.
Tô Linh: “Dựa vào tình bạn mười mấy năm của chúng ta, vậy mà cậu lại ở trên Weibo trách móc tớ?? Cậu có phải có có bạn thân khác rồi đúng không.”
Thẩm Tử Kiêu tay chống bên đầu, lười biếng dựa vào sô pha, cười nhẹ một tiếng.
Cố Như Hạ ở đầu dây bên kia nghe được tiếng cười nhẹ của Thẩm Tử Kiêu, cô ấy nổi trận lôi đình: “Tớ nghe thấy người đàn ông họ Thẩm kia đang cười!!!
Cậu hiển nhiên cho mình ăn cẩu lương! Tô Linh chúng ta ân đoạt nghĩa tuyệt!” Tô Linh chớp chớp mắt, mười phần vô tội mở miệng nói: “Tớ không có!”
Cố Như Hạ khẽ hừ một tiếng, sau đó chậm rãi mở miệng: “Trừ phi cậu giới thiệu cho mình một tiểu soái ca, bằng không tớ sẽ không tha thứ cho cậu.”
Tô Linh nghiêng đầu, vơ vét một số người mình biết, sau đó mới ngập ngừng nói: “Quý Tự An.”
Cố Như Hạ nghiến răng nghiến lợi: “Quý cái đầu cậu ấy mà Quý Tự An.” Tô Linh cười đến ngã trái ngã phải.
Cố Như Hạ khôi phục lại tâm trạng, sau đó nghĩ lại, hạ giọng chậm rãi mở miệng nói: “Nhưng mà tớ cảm thấy cũng được, cái người tham gia chương trình cùng cậu ấy, Tống Kính Thành, đúng mẫu người tớ thích.”
“Tống Kính Thành?”
Tô Linh nghiêng đầu nghĩ lại, sau đó nháy mắt ngồi ngay ngắn lại: “Đúng nhỉ, đúng kiểu người mang lại cảm giác tươi trẻ, hơn nữa tính cách cũng rất thẳng thắn, cởi mở.”
Thẩm Tử Kiêu nghe đến tên người này, mắt lập tức híp lại.
Cố Như Hạ liên tục gật đầu: “Hơn nữa Thành Thành nhà tớ diễn cũng rất có hồn, cậu không cảm thấy trong mắt anh ấy có chứa ánh sao sao? À, nhân tiện, cậu đã xem bộ phim truyền hình mới do Tống Kính Thành thủ vai chưa, bộ phim cổ trang đó?”
“Chà! Anh ấy đẹp trai quá. Anh ấy đóng vai một hiệp sĩ trẻ trong đó, và anh ấy đóng vai một hiệp sĩ phóng khoáng, cởi mở và vui vẻ đến mức hoàn hảo…”
Tô Linh hầu như hoàn toàn không có cảm thấy được ánh mắt của anh, nghe Cố Như Hạ liên tiếp ca ngợi như vậy, sau đó cười nói: “Vậy thần tượng mới nhất của cậu là Tống Kính Thành phải không?”
Cố Như Hạ lập tức ấp a ấp úng phủ nhận: “A, nào có!” Vừa nghe liền biết là nói dối.
Tô Linh cười một tiếng, sau đó nghiêng đầu nói: “Bất quá Tống Cảnh Thành đúng là dáng vẻ khiến nhiều người yêu thích, cậu. ”
Thẩm Tử Kiêu giơ tay bắt lấy cổ tay của Tô Linh, dễ dàng đè tay cô lên tường, rũ mắt xuống, bình tĩnh nói: “Tô Linh phải đi nghỉ ngơi rồi.”
Cố Như Hạ nghe thấy giọng nói mang theo mấy phần trầm thấp của Thẩm Tử Kiêu, liền biết, nhất định là Thẩm thái tử ăn dấm của Tống Kính Thành rồi.
Cố Như Hạ hành động dựa trên nguyên tắc bạn thân, có thể sống cùng nhau nhưng không bao giờ chết cùng nhau, cô nhanh chóng và dứt khoát cúp điện thoại, Tô Linh nghe được âm thanh *bíp bíp bíp* sắc bén từ đầu bên kia điện thoại truyền đến, trong lòng cô liên tục chửi rủa cái tên Cố Như Hạ, chúng ta không phải đã đồng ý làm chị em thời đại đến hết đời sao?
Thẩm Tử Kiêu: “Cảm giác tươi trẻ sao?”
Tô Linh giải thích: “Nhưng em thích người thành thục.” Thẩm Tử Kiêu cười nhẹ: “Tính cách thẳng thắn cởi mở?” Tô Linh kiên trì: “Em thích trầm ổn.”
Thẩm Tử Kiêu cụp mắt xuống, vô cùng thích thú tiếp tục lặp lại lời nói của Tô Linh: “Dáng vẻ hấp dẫn?”
Tô Linh phồng má tức giận, sau đó vùng ra khỏi tay Thẩm Tử Kiêu, sau đó giơ tay móc cổ anh.
Cô khẽ ngẩng đầu hôn lên môi Thẩm Tử Kiêu, Thẩm Tử Kiêu đột nhiên sửng sốt, sau đó vô thức đưa tay ra, luồn ngón tay vào tóc Tô Linh, nhẹ nhàng ôm lấy sau đầu cô.
Làm sao để miêu tả cảm giác này đây.
Giống như ánh tia nắng lười biếng buổi chiều, nhỏ nhắn mà ấm áp.
Một lúc sau, Tô Linh mềm nhũn nằm trên vai Thẩm Tử Kiêu, tức giận chọc vào vai anh, sau đó nói: “Em thích kiểu người như thế này.”
Thẩm Tử Kiêu cụp mắt, ánh mắt hơi tối lại.
Anh suy nghĩ một lúc rồi giơ tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy lưng Tô Linh, khàn giọng nói: “Tô Linh, em có muốn về nhà với anh không?”
Tô Linh sửng sốt một lát rồi đứng thẳng dậy, nhìn vào mắt Thẩm Tử Kiêu.
Trong phút chốc, vô số cảm xúc xẹt qua trong đầu, Tô Linh chỉ cụp mắt xuống, vô cùng yên tĩnh suy nghĩ.
Một lát sau, cô chậm rãi ngẩng đầu, lông mày cong cong, nở nụ cười: “Được.”
*** Việc ra mắt người lớn này, thực sự rất khó nói mà.
Huống hồ lần gặp mặt này không phải là gặp mặt người lớn như bình thường, mà là gặp mặt bố mẹ của Thẩm Tử Kiêu.
Đó là cặp vợ chồng đứng đầu giới tài chính, từng nắm mọi quyền lực trong giới kinh doanh, có trường hợp nào mà họ chưa gặp qua?
Trước khi đi, Tô Linh đã đọc bốn bộ tiểu thuyết và một loạt phim truyền hình nổi tiếng về mẹ chồng nàng dâu, thậm chí sáng sớm còn đắp mặt nạ và trang điểm *kiểu hoa đào.
*Kiểu trang điểm không thể thiếu khi đi gặp bố mẹ chồng, rất nổi tiếng trên weibo.
Thấy Tô Linh khẩn trương như vậy, Thẩm Tử Kiêu cười nói: “Đừng đặt nặng vấn đề quá, họ rất dễ tính.”
Tô Linh nghe thấy câu này, trong lòng mới cảm thấy yên tâm một chút.
Nhưng một chút yên tâm này, ở lúc Tô Linh nhìn thấy trang viên của Thẩm gia, nhất thời khiến cô rơi vào im lặng.
Tô Linh cũng được coi như là ngậm thìa vàng sinh ra, tốt xấu gì cũng gặp qua không ít người giàu, cảm thấy Thẩm thị có giàu có như thế nào thì bản thân mình vẫn có thể bình tĩnh đón nhận.
Nhưng mà trang viên trên núi của Thẩm thị nói cho Tô Linh biết, có một số chuyện, cô vẫn không thể tiếp thu được.
Nơi trước mặt này, là nơi con người ở hay sao? Đây không phải là một địa điểm du lịch ngắm cảnh rộng lớn sao? Bức tượng và đài phun nước này, rốt cuộc là chuyện gì đây?
Tô Linh im lặng ngắm nhìn trang viên rộng lớn trước mặt, trong lòng thầm tính toán, căn phòng ở bắc thị kia của mình có đáng giá bằng một phòng vệ sinh ở đây không.
Tô Linh từ sâu trong nội tâm nói: “Em có chút nhớ nhà rồi, hay là mình quay về trước đã.”
Nhưng mà Thẩm Tử Kiêu căn bản không cho Tô Linh cơ hội đổi ý, trong lúc Tô Linh bị một đường dẫn đến ngồi xuống trước mặt mẹ chồng tương lai, cô còn có chút ngây ngốc.
Mẹ Thẩm ngồi trên sô pha, rũ mắt, mặc một bộ trang phục tao nhã và quý phái, thẳng lưng, chậm rãi đưa tay, thổi vào tách trà, sau đó nhấp một ngụm.
Tô Linh nhớ lại nụ cười xuân phong ấm áp cần chuẩn bị khi gặp trưởng bối mà mình vừa học được, sau đó ôn nhu nói: “Bác gái khỏe ạ.”
“Sao lại gọi bác gái.”
Mẹ Thẩm nói, giọng điệu có phần xa cách và lạnh lùng, không ngước mắt lên, chỉ đưa tay ra, chậm rãi đặt tách trà lên bàn.
“Cạch.”
Một tiếng va chạm rõ ràng vang lên.
Giọng điệu nghe có vẻ không mấy thân thiện.
Tuy rằng trong lòng Tô Linh khó tránh khỏi có chút hoảng sợ, nhưng cô không trực tiếp biểu hiện ra ngoài mà chỉ duy trì nụ cười vừa phải. Trên mặt cô kiên nhẫn đợi mẹ Thẩm nói xong.
Mẹ Thẩm đặt tách trà xuống, ngước mắt lên, ánh mắt nhẹ nhàng rơi trên người Tô Linh.
Sau đó nói: “Thì ra tên nhóc Thẩm Tử Kiêu đó vẫn chưa cầu hôn con sao? Nó bị sao vậy? Chẳng phải bác đã nói rồi sao? Lần này nó ra ngoài mà không cầu hôn thành công thì đừng quay lại gặp bác sao?”
Mẹ Thẩm khoanh tay nói luyên thuyên không dứt, thậm chí còn ra lệnh cho người giúp việc ở một bên: “Đi gọi Thẩm Tử Kiêu đến đây cho tôi! Nó cũng tốt như bố nó vậy. Nếu lúc đó tôi không công khai hay ngấm ngầm ám chỉ, đoán chừng một năm sau con của ông ta còn chưa được sinh ra đâu.”
Người ngồi bên cạnh mẹ Thẩm khẽ ho một tiếng, sau đó nói: “Ở trước mặt bọn trẻ, bà cũng đừng nhắc lại chuyện cũ của tôi nữa. Còn nữa, sao vừa rồi bà lại dọa sợ con gái nhà người ta rồi, bộ dáng như hung thần ám sát vậy.”
Mẹ Thẩm nở nụ cười, sau đó thay đổi vị trí, hướng đến gần chỗ của Tô Linh hơn một chút: “Không phải là tôi thấy con bé giống như chú thỏ con sao, nho nhỏ như vậy, muốn trêu nó.”
Nói đến đây, mẹ Thẩm cười một trận, sau đó hướng Tô Linh vươn tay, nói: “Lại đây, để mẹ nhìn con kỹ một chút.”
Tô Linh hơi sửng sốt, sau đó theo bản năng tới gần chỗ mẹ Thẩm.
Mẹ Thẩm nhẹ nhàng ôm lấy Tô Linh vào ngực, đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô, sau đó thở dài: “Mấy năm nay con chịu thiệt thòi rồi, sau này nếu Thẩm Tử Kiêu mà bắt nạt con, con cứ nói với mẹ.”
Cái ôm của mẹ Thẩm thật ấm áp, nháy mắt Tô Linh dường như cảm nhận được sự yêu thương, quan tâm từ người mà đã lâu không thấy.
Ngữ khí của mẹ Thẩm mang theo sự đau lòng, khó mà diễn tả được.
Tô Linh khụt khịt mũi, nhịn xuống sự chua xót, vươn tay để trên bả vai mẹ Thẩm: “Con cảm ơn bác.”
Ba Thẩm và mẹ Thẩm đều là người sáng suốt.
Bọn họ đối với yêu cầu chọn bạn đời của con trai con gái mình, từ trước tới giờ đều không coi trọng gia thế, duy nhất chú trọng đó là tính cách và nhân phẩm.
Tô Linh năm đó tại thời điểm mà Thẩm Tử Kiêu sa sút nhất lại mang anh về chăm sóc, chiếu cố.
Lúc anh gặp nguy hiểm, không do dự đỡ cho anh một viên đạn, việc này ba mẹ Thẩm đều có nghe đến.
Từ lúc chuyện tình cảm của Tô Linh cùng Thẩm Tử Kiêu được tuyên bố, rất nhiều người đều nói Tô Linh vì muốn gả vào nhà giàu mới cùng Thẩm Tử Kiêu ở một chỗ.
Nhưng đôi vợ chồng này biết rõ, trước lúc thân phận của Thẩm Tử Kiêu bị vạch trần, Tô Linh đối với đứa con trai của bọn họ là thật lòng.
Với con mắt nhiều năm làm việc trên thương trường của họ, họ tin vào sự thật mà mình nhìn thấy.
Bọn họ từ sâu trong lòng đã đón nhận Tô Linh.
Lúc Thẩm Tử Kiêu về đến nhà thì nhận được một cuộc điện thoại, là của phòng làm việc.
Đợi đến lúc anh cùng thư ký bàn bạc xong việc biện pháp xử lý, đại khái đã qua hơn một tiếng rồi.
Anh có chút lo lắng về việc Tô Linh ở cùng ba mẹ mình, ai ngờ rằng khi từ thư phòng đi ra, liền nhìn thấy Tô Linh cùng ba mẹ mình đang ngồi trên sô pha cùng xem TV, anh một câu tôi một câu, xem ra rất hòa hợp với nhau.
Mẹ Thẩm: “Aiz, nhìn mẹ của nữ chính này thật trẻ nha.”
Tô Linh: “Thật sao? Nhưng mà con thấy so với bác không lớn hơn bao nhiêu, hơn nữa con cảm thấy hình như bác còn trẻ hơn một chút đó ạ! Bác còn có một loại khí chất đặc biết nữa. Hôm nay con gặp bác còn rất kinh ngạc.”
Mẹ Thẩm bị lời nói của Tô Linh làm cho rất vui vẻ: “Con, đứa trẻ này mồm thật ngọt, đợi lát nữa mẹ liền cho con xem bức ảnh hồi nhỏ Tử Kiêu mặc đồ con gái!”
Thẩm Tử Kiêu: “?” Bức ảnh nào cơ?
Ba Thẩm ở một bên xem, một bên sờ cằm nói: “Aiz, ba liền không thể so với mấy nam minh tinh đẹp trai kia rồi.”
Tô Linh: “Sao có thể như vậy được!! Con vừa thấy bác liền thấy giống diễn viên Hồng Kông vừa phong độ vừa thành thục!”
Ba Thẩm cũng bị mấy lời nói của Tô Linh nói đến trong lòng thoải mái: “Tiểu nha đầu này miệng thật ngọt, một lát ba sẽ đem tiền tiêu vặt của Thẩm Tử Kiêu cho con, con quản đi.”
Thẩm Tử Kiêu: : “?” Rốt cuộc ai mới là con ruột vậy.
Bộ phim vẫn tiếp tục chiếu, đang chiếu đến đoạn nam chính ngự kiếm bay ra.
Mẹ Thẩm: “Này, đứa trẻ này lớn lên thật tuấn tú nha, cười lên cũng thật đẹp, lão Thẩm, ông nói xem đúng không?”
Ba Thẩm gật gật đầu: “Nếu Thẩm Tử Kiêu nhà ta cười lên đẹp như vậy thì tốt rồi.”
Tô Linh ở bên góp lời: “Bác trai bác gái nói đúng.”
Thẩm Tử Kiêu nghe vậy, ánh mắt nhìn nam diễn viên trên màn hình TV.
..... Lại là Tống Kính Thành.
Thẩm Tử Kiêu quay người, gửi tin nhắn cho Cố Tiêu Tiêu: “Bao giờ thì Tống Kính Thành mới rút khỏi giới giải trí?”
Cố Tiêu Tiêu trả lời rất nhanh: “??? Cậu ta mới cùng tôi ký hợp đồng mà đại ca!
!” *** Sau khi ăn cơm xong, hai người đi ra vườn hoa sau nhà đi bộ. Bầu trời đêm ở Nam Thành rất sạch sẽ, đầy sao, lộng lẫy và xinh đẹp. Tô Linh đã lâu không được thư giãn như vậy.
Thiệu Thị vì sự việc kia mà đứng đầu ngọn sóng, ban đầu sau khi đối tác nghe nói rằng Thẩm thị và Thiệu Thị kết thù, tất cả đều chọn cách tránh xa rắc rối để tự bảo vệ mình, cổ phiếu của họ tụt dốc.
Hơn nữa lúc này, một vụ bê bối trốn thuế khác lại bị vạch trần.
Thiệu thị từ trên xuống dưới đều “ốc không mang nổi mình ốc”, mà Tô Phó Thần cũng hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Thiệu Quý Phương, thế là Thiệu gia hùng mạnh một thời cuối cùng cũng đi đến hồi kết.
Hương thơm tự nhiên tươi mát tràn ngập khu vườn, khiến mỗi lỗ chân lông của người ta đều cảm thấy thư thái.
Trông quen quen, Tô Linh dừng lại nhìn xung quanh, ký ức giống như một cánh cửa cổ xưa, chậm rãi bị đẩy ra, trong nháy mắt đột nhiên trở nên rõ ràng.
Tô Linh dừng bước chân lại, nhìn quanh bốn phía.
Ký ức giống như một cánh cửa cổ xưa được đẩy từ từ mở ra và trong phút chốc bỗng trở nên rõ ràng.
Tô Linh sửng sốt, sau đó mới mở miệng nói: “Tại sao vườn hoa này cùng
vườn hoa nhà em lúc nhỏ.. giống nhau như vậy?” Ba mẹ Tô Linh yêu hoa.
Do đó vườn hoa của Tô gia năm đó là do đích thân mẹ Tô Linh sắp đặt.
Nhờ thiên phú nghệ thuật của mẹ Tô Linh, khu vườn do bà thiết kế ngay lập tức được vô số người khen ngợi.
Tuy nhiên, sau khi mẹ cô qua đời, người làm vườn già ban đầu cũng nghỉ việc, không ai chăm sóc khu vườn, khu vườn nhanh chóng mọc lên cỏ dại và cành khô.
Thẩm Tử Kiêu nghe được câu hỏi của Tô Linh bật cười, sau đó nói: “Anh tìm được người làm vườn năm đó đã xin nghỉ việc.”
Tô Linh quay đầu lại, có chút cảm khái nói: “Tại sao anh lại làm điều này?” Thẩm Tử Kiêu nhìn cô, không có mở miệng nói chuyện.
Nhưng Tô Linh có thể từ ánh mắt của Thẩm Tử Kiêu nhìn thấy một đoạn tình cảm sâu lắng và dịu dàng như biển.
Thẩm Tử Kiêu nói: “Bởi vì anh nghĩ em sẽ muốn xem.”
Chóp mũi Tô Linh trong nháy mắt chua chát, cô nghiêng đầu cười nhẹ, kiềm chế nước mắt nhưng hai giọt nước mắt vẫn không thể kiềm chế mà rơi xuống.
Thẩm Tử Kiêu thở dài, cúi xuống, giơ tay nhẹ nhàng bình tĩnh lau nước mắt cho Tô Linh: “Không ngờ lại làm em khóc.”
Tô Linh lắc đầu, nhướng mày cười: “Đây không phải là khóc.” “Đây là hạnh phúc.”
Gió thổi.
Tô Linh sửng sốt một lát, sau đó giơ tay lên, cảm nhận được làn gió nhẹ thổi qua đầu ngón tay của mình, sau đó nhẹ nhàng lướt qua tóc của mình.
Tô Linh ngước mắt nhìn về phía Thẩm Tử Kiêu.
Thẩm Tử Kiêu đứng ở trước mặt cô, giơ tay lên liền trong tầm với.
Khi đối mặt với anh, anh sẽ luôn thu lại tất cả sự tức giận, cởi bỏ bộ áo giáp sắc bén, để lại tất cả sự dịu dàng cho riêng cô.
Cảm giác này... Làm sao để diễn tả nó đây? Nó giống như…
Bạn đã bao giờ nhìn thấy gió khi mùa xuân đến chưa? Tôi đã thấy nó.
Hòa trộn giữa sự sống, sự lãng mạn cũng như một tình yêu mãnh liệt, nó lao về phía bạn qua ngàn núi sông, rồi sẽ dang tay ôm lấy bạn, trên một cánh đồng hoa cúc. Giữa hương thơm, bạn nhắm mắt lại và nghe thấy lời thì thầm xuất hiện bên tai khi gió thổi qua.
Anh nói: “Anh sẽ ở bên cạnh em.”
Tô Linh cười khúc khích, nắm chặt lấy bàn tay Thẩm Tử Kiêu đưa ra rồi bước đi đến bên cạnh anh.