Tô Phó Thần từng nghe thấy cái tên Thẩm Tử Sở vô số lần.
Xinh đẹp, biết giao tiếp, gia thế cũng tốt đến mức khiến người khác hâm mộ. Cô gái như này cho dù ở đâu đều giống như là một ngọn đèn, không ngừng thu hút người khác, khiến họ dừng bước vì cô.
Trong vô số các buổi yến tiệc đủ thể loại, Thẩm Tử Sở luôn là kiểu người cực kì gây chú ý, chỉ cần cô ấy tùy ý liếc mắt là có thể khiến người khác dán mắt lên trên người cô ấy.
Tô Phó Thần từng gặp thoáng qua Thẩm Tử Sở vô số lần.
Vô số lần, Thẩm Tử Sở đều lười nhác làm tổ ở chỗ mình, ngẩng đầu quan sát nhìn mọi người xung quanh, mái tóc gợn sóng của cô ấy được vén qua sau tai, lộ ra lỗ tai đẹp đẽ. Gương mặt của cô ấy xinh đẹp động lòng người, đôi môi đỏ hơi nhếch lên giống như yêu tinh.
Mà luôn có vô số người vây quanh bên cạnh Thẩm Tử Sở.
Cũng có những người bạn qua lại khá thân với Tô Phó Thần, giống như mọi người đàn ông bình thường, sẽ nói những câu chuyện liên quan đến Thẩm Tử Sở bằng những lời lẽ mờ ám đằng sau lưng cô ấy.
“Đại tiểu thư Thẩm vừa bước ra, phỏng chừng có không ít trái tim thiếu gia đều bị cuỗm đi mất rồi.”
“Muốn gia thế có gia thế, muốn đẹp có đẹp, cậu xem ai mà không muốn mang đóa hoa hồng này về vườn hoa nhà mình chứ?”
“Bọn họ cũng xứng, một đám cóc mà muốn ăn thịt thiên nga.”
“Cũng không hẳn vậy, tôi thấy cậu chủ Tô của chúng ta có cơ hội.” Có người vừa nói như vậy vừa cười hihi lấy tay đánh vào vai Tô Phó Thần, trêu chọc nói: “Đại thiếu gia Tô, hai người môn đăng hộ đối trai tài gái sắc như này, bao giờ thì phát triển?”
Tô Phó Thần không nói, vẻ mặt cũng không hề thay đổi gì.
Mấy người đó thấy anh ấy không có phản ứng gì mấy liền quay đầu lại nhìn theo bản năng.
Tô Phó Thần khôi ngô tuấn tú. Mà sự khôi ngô này lại không phô trương cũng không quá mức, càng giống như là ánh sáng ẩn giấu trong đêm đen, vẽ một đường theo đỉnh lông mày của anh ấy, chỉ cần nhìn một cái liền bị cướp hết ánh nhìn.
Từ trước đến nay Tô Phó Thần luôn chín chắn mà lại bình tĩnh đến đáng sợ, anh ấy ngẩng mắt, ánh mắt không nhận ra bất kì cảm xúc nào nhẹ nhàng rơi vào trên mấy người phía trước.
Mấy người đó mím môi trong vô thức, im bặt.
Dường như Tô Phó Thần cười nhẹ, sau đó nói: “Không thân lắm.”
Lập tức liền có người cười haha kết thúc câu chuyện: “Cũng đúng, đại thiếu gia Tô của chúng ta là người một lòng một dạ với công việc, mặc kệ sự đời mà.”
Tô Phó Thần nghe vậy chỉ hời hợt ngẩng mắt lên, nhìn qua đáy mắt vẫn yên bình, không có bất kì gợn sóng nào.
Mọi người đều cảm thấy Tô Phó Thần sinh ra đã ngậm thìa vàng, nên cho dù có ở nhà không làm bất cứ việc gì thì vẫn có thể sống không lo cơm áo gạo tiền đến hết đời, cuộc đời như thế này là khát vọng của vô số người.
Nhưng Tô Phó Thần lại hiểu cực kì rõ, không biết kể từ khi nào, thế giới mà bản thân có thể thấy giống như bị bịt một tấm lồng, chỉ có thể nhìn thấy làn khói mịt mù từ đó, cùng với màu đen trắng đơn điệu.
“Tiền của ba cậu đều chuẩn bị để lại cho cặp mẹ con hồ li tinh đó rồi.” “A Thần, cháu phải tin, chỉ có bà ngoại là đứng về phía cháu.”
“Mẹ cháu rõ ràng là bị ép chết, cha cháu không muốn tiền của mình rơi vào tay người ngoài.”
Không có một chàng trai nào sẽ sẵn lòng vứt bỏ tất cả thời thơ ấu của mình để trở thành một người lớn không hề hợp với lứa tuổi của mình cả.
Trừ khi bắt buộc phải làm như vậy.
Tô Phó Thần là một người cực kì thông minh, anh ấy mau chóng hiểu được đối với bà ngoại, bản thân mình chả qua là một quân cờ thay bà ta thu tiền mà thôi.
Trái tim của con người cũng có độ ấm.
Cho dù Thiệu Quý Phương lại xui khiến hay châm ngòi chia rẽ như thế nào thì Tô Phó Thần vẫn thấy cực kì chính xác, rằng ánh mắt mà Lâm Hiểu Như nhìn mình là ánh mắt tràn đầy ý tốt.
Kí ức của Tô Phó Thần về mẹ vô cùng mơ hồ, nhớ được vụn vặt vài điều thì đều là ánh mắt mẹ nhìn mình xa cách mà lại xa lạ.
Đối với mẹ ruột của mình, không có gì quan trọng hơn việc hôm nay công ty thu được bao nhiêu lợi nhuận, ngày mai phải mua quần áo và trang sức kiểu gì, cùng với cảm giác khoe khoang thành tựu trong đám người.
Bà ta ngâm mình cả ngày trong thẩm mỹ viện hoặc ở đủ loại chỗ ăn chơi, bay đi khắp nơi du lịch, tham gia party.
Đối với bà ta, con trai chả qua là một việc ngoài ý muốn trong đời.
Không ai sẽ nhọc lòng vì một việc ngoài ý muốn.
Bố phải đối phó với đủ thể loại xã giao suốt ngày đêm, đa phần thời gian đều sẽ ở lại công ty, hoặc là đi công tác ở nơi khác.
Mà phần lớn thời gian mẹ đều ở bên ngoài đắm mình trong đủ các quán bar cùng với bạn thân của mình, hoặc là tham gia các buổi tiệc sặc sỡ sắc màu.
Thỉnh thoảng mẹ về nhà vài lần, nhưng ánh mắt nhìn Tô Phó Thần luôn bài xích và chán ghét.
Cho nên mỗi sinh nhật của Tô Phó Thần, anh ấy đều trải qua một mình. Chuyện này không hề là chuyện gì lớn đối với Tô Phó Thần.
Anh ấy sống trong khu nhà cao cấp nhiều người ngưỡng mộ, chi phí ăn uống đều xa xỉ khiến trái tim của người bình thường ngứa ngáy.
So với những thứ này, cô đơn chả hề là gì.
Người nhà đối với anh ấy cũng chả hề là thứ đáng để nương tựa.
Số lần Tô Phó Thần gặp mẹ trong vòng một năm đếm trên đầu ngón tay, mà thời gian trôi qua từng ngày như vậy, sức khỏe của mẹ càng ngày càng tệ do rượu, cuối cùng bệnh không dậy nổi, không được bao lâu thì qua đời.
Nhưng trong thời gian nằm viện vì bị bệnh, cảm xúc của bà ta kích động bài xích sự thăm nom của Tô Phó Thần.
Có người lắm mồm nói:
“Sao bà Tô lại không thích cậu chủ Phó như vậy, dù sao cũng là máu mủ của bà ta mà.”
“Tôi nghe người ta nói, năm đó khi bà Tô sinh cậu chủ Tô là sinh mổ, trên người để lại sẹo. Cậu cũng biết đó, phu nhân bà ấy yêu cái đẹp...”
“Hơn nữa bà Tô luôn cho rằng bản thân sinh con xong thì cơ thể bà ta mới trở nên xấu đi. Một đại tiểu thư như bà ta phải chịu ấm ức như này, bà ta cảm thấy không đáng.”
“Không thích trẻ con như thế, sao ban đầu còn muốn sinh?”
“Haiz, không phải mẹ bà Tô nói à, thấy ông chủ mấy năm nay phát triển càng ngày càng tốt nên giục phu nhân sinh con trai để trói ông ấy.”
Khi Tô Phó Thần nghe thấy những lời này, anh ấy vô cùng bình tĩnh.
Giống như vốn dĩ nơi nào đó trong trái tim đã bị bỏng đến mức lồi lõm tràn ngập vết sẹo, bây giờ lại thêm một vết thương lên phía trên cũng chả sao.
Sau khi mẹ chết, bà ngoại lập tức trở nên căng thẳng, giống như sợ ngày nào đó sau khi bố Tô lấy vợ mới thì ông ấy sẽ đưa hết tất cả tiền cho người khác vậy.
Vì thế dường như mỗi ngày Thiệu Quý Phương đều đưa Tô Phó Thần về nhà mình ở, mỗi ngày lại đổi một cách truyền dạy khác nhau:
“Tiền của bố cháu đều phải là của cháu.” “ Bố cháu ép chết mẹ cháu.”
“Chỉ có bà ngoại cháu đứng về phía cháu, cho nên cháu sau này nhất định phải nghe lời bà ngoại.”
Một năm sau, Lâm Hiểu Như chuyển vào biệt thự Tô Minh, trở thành mẹ kế của anh ấy.
Tô Phó Thần cũng chống đối như bao đứa trẻ khác khi Lâm Hiểu Như trở thành mẹ kế của mình, anh ấy sẽ biểu đạt sự căm ghét và bài xích của mình bằng thái độ lạnh lùng mà lại phản nghịch.
Nhưng cho đến hôm sinh nhật Tô Phó Thần đó.
Bởi vì sinh nhật của Tô Phó Thần gần mùa đông cho nên khi anh ấy về đến nhà, trời đã tối rồi.
Trong biệt thự tối đen.
Tô Phó Thần đã quen với cảnh tượng như vậy.
Bao năm nay đều trôi qua như vậy, cũng chẳng quan tâm một ngày như này có trở nên đặc biệt hơn hay không.
Nhưng mà chính vào lúc Tô Phó Thần đặt đồ của mình xuống, phòng ăn bỗng nhiên vang lên âm thanh quẹt diêm, sau đó đột nhiên sáng lên một chùm sáng.
Lâm Hiểu Như ngồi ở bên cạnh bàn ăn, bên tay là bánh gato có cắm nến sinh nhật được làm khéo léo.
Lâm Hiểu Như nghiêng đầu, ý cười nơi đáy mắt dịu dàng, bà ấy mím môi sau đó nói bằng giọng nói ấm áp: “Sinh nhật vui vẻ nhé.”
Đối với một đứa trẻ, từ trước đến nay chưa từng có ai quan tâm sinh nhật mình bỗng nhiên lại có một sự khác biệt trong ngày này. Nếu nói không hề xúc động, vậy thì chắc chắn là giả.
Nhưng Tô Phó Thần nhanh chóng lấy lại được lí trí, nói bằng giọng lạnh lùng như thường ngày: “Không cần, tôi không thích đón sinh nhật.”
“ Bố tôi cũng không có ở đây, làm ra vẻ như thế cũng không có ý nghĩa gì đâu.”
“Tôi không muốn quản chuyện giữa bà và bố tôi, nhưng tôi vĩnh viễn không bao giờ thừa nhận bà là mẹ tôi.”
Nói xong, Tô Phó Thần đi lên lầu, thậm chí không nhìn lại biểu cảm trên khuôn mặt của Lâm Hiểu Như.
Trưởng thành sớm chẳng phải là việc gì đáng để vui mừng, dù sao thứ này chả có bất kì tác dụng gì trừ việc khiến bạn có thể sớm cảm nhận được sự lạnh lùng và tuyệt vọng hơn ra.
Tô Phó Thần không cần thứ như tình thân.
Trước đây không cần, bây giờ không cần, sau này cũng không cần.
Cho nên hôm đó, Tô Phó Thần luôn ở trong phòng cho đến khi đồng hồ điểm mới xuống lầu lần nữa.
Bởi vì vừa về nhà liền vào phòng mình nên anh ấy vẫn chưa ăn tối, lúc này cơn đói truyền tới ở bụng dưới làm anh ấy chuẩn bị vào bếp úp mì ăn.
Nhưng vừa mới xuống lầu, Tô Phó Thần lại phát hiện trong phòng ăn vẫn sáng đèn. Anh ấy hơi sững người, sau đó đi về phía phòng ăn.
Lâm Hiểu Như vẫn ở đấy, trên người bà ấy khoác một chiếc áo khoác mỏng, nằm sấp lên bàn, nhìn dáng thì hình như đã ngủ say.
Dường như tiếng Tô Phó Thần xuống lầu đã quấy rầy Lâm Hiểu Như, mày bà ấy hơi nhăn lại, lông mi hơi run, sau đó đôi mắt nhẹ nhàng mở ra.
Ánh mắt lim dim của Lâm Hiểu Như nhìn Tô Phó Thần, một lúc sau vẻ mặt hơi nhăn lại, lộ ra nụ cười vô cùng dịu dàng. Bà ấy ngồi thẳng người, chiếc áo rơi xuống.
Giọng nói của Lâm Hiểu Như nhẹ nhàng, âm thanh đều là sự dịu dàng đến cùng cực: “Muốn uống canh xương không?”
Tô Phó Thần quay đầu đi: “Tôi đã nói không...”
Tô Phó Thần còn chưa nói xong, bụng của anh ấy đã vang lên tiếng “ọc ọc” gây gián đoạn.
Lâm Hiểu Như nghe thấy thì hơi sững người, sau đó phì cười. Bà ấy chống tay lên bàn đứng lên, múc một bát canh xương hạt ngô từ trong nồi súp rồi nhẹ đặt lên bàn.
Lâm Hiểu Như nói: “Ăn đi.”
Tô Phó Thần vẫn còn sự cố chấp tới cùng của mình, anh ấy ngẩng đầu nhìn vào mắt Lâm Hiểu Như, khóe môi hơi đụng, nhưng lại không hề phát ra bất kì âm thanh gì.
Khi Lâm Hiểu Như nhìn người khác, cả người đều rất bình tĩnh.
Ánh mắt của bà ấy giống như đại dương khi bình yên, cực kì dịu dàng mà lại yên tĩnh, bạn không thể nhìn thấy bất kì sự ồn ào và hiểm ác trong mắt của bà ấy, chỉ có thể đọc được ý tốt tràn đầy dịu dàng.
Tô Phó Thần lặng lẽ kéo ghế ra, ngồi vào vị trí, cầm lấy thìa. “Phải rồi.”
Lâm Hiểu Như nhìn động tác của Tô Phó Thần, nhẹ nhàng nói: “Nãy không muốn làm phiền con cho nên vẫn không gõ cửa phòng con. Bây giờ nói tuy muộn rồi, nhưng...”
Lâm Hiểu Như nói đến đây thì hơi dừng lại, sau đó híp mắt cười: “Chúc con sinh nhật vui vẻ.”
Người cảm thấy bản thân không cần được yêu thích, không cần bất kì sự quan tâm nào luôn chưa từng được nếm trải mùi vị được người khác coi trọng.
Nếu nhưng có một ngày, khi bạn cảm nhận được làn gió xuân đong đầy ấy vây lấy mình, bạn sẽ không còn muốn vứt bỏ sự ấm áp như vậy nữa.
Lâm Hiểu Như là một người mẹ tốt.
Bà ấy đối tốt với Tô Phó Thần, bà ấy không làm những món mà anh ấy thích ăn, nói những câu anh ấy thích nghe, hàng ngày lấy lòng nịnh hót làm anh ấy vui.
Lâm Hiểu Như sẽ giống như một người mẹ thật sự, quan tâm việc ăn uống ngủ nghỉ của Tô Phó Thần, sẽ khen và thưởng thành tích của anh ấy, cũng sẽ nghiêm túc khi anh ấy làm sai, dạy dỗ và cảnh báo cực kì nghiêm khắc.
Không ai cần phải diễn kịch mà diễn đến mức này.
Bạn nhất định phải tin, trên đời này có người lựa chọn lương thiện.
Mà sự xuất hiện của Tô Linh cũng không hề là ngoại lệ, khiến Tô Phó Thần cảm thấy biệt thự Tô Minh mà bản thân vốn chưa từng sẵn lòng trở về cuối cùng cũng có hơi nhà rồi.
Giống như thế giới đen trắng bị người khác hắt một thùng màu vào vậy. Chính vào lúc dường như mọi chuyện phải phát triển theo hướng bình thường. Lâm Hiểu Như mắc bệnh trầm cảm.
Tô Phó Thần trơ mắt nhìn thấy người phụ nữ từng cười dịu dàng ấm áp cho dù trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa bị những lời đồn bẩn thỉu giày vò đến mức càng ngày càng gầy, cuối cùng nhốt mình cả ngày trong phòng tranh, trở thành một người không giống người bình thường được nữa.
Cuộc sống giống như bỗng nhiên bị một đôi tay lớn quấy vào vũng bùn vẩn đục.
Cuối cùng, một trận tai nạn xe bất ngờ xảy ra đã kết thúc tất cả mọi thứ.
Tô Linh bị người ta lên án, nói xấu sau lưng trong tang lễ của bố mẹ. Mà về sau mỗi ngày cô đều bị người khác gán cho tội danh không đáng có, cho dù cô giải thích thế nào cũng không có ai giải vây cho cô.
Tô Linh trước kia luôn không sợ trời cao đất dày, nồng nhiệt mà lại chân thật lần đầu trở nên suy sụp và không gượng dậy nổi.
Cô nhốt mình trong phòng rất lâu, giống như Lâm Hiểu Như nhốt mình cả ngày trong phòng tranh năm đó vậy.
Nhưng mà vào một ngày nào sau đó, Tô Linh bỗng nhiên nhượng lại tất cả cổ phần của mình, sau đó xách theo hành lý, từ đó về sau biến mất ở Nam Thành.
Ngày hôm sau sau khi Tô Linh rời đi, Tô Phó Thần đã điều tra xong hướng đi của cô.
Nhưng Tô Phó Thần không sai người ngăn lại.
Từ bé cô đã tự do, vốn dĩ không nên ở lại biệt thự Tô Minh không có bất kì hơi người này.
Chỉ đáng tiếc là, một chút màu sắc cuối cùng năm đó lưu lại trong thế giới đen trắng ấy cuối cùng cũng phai hết hoàn toàn.
Thiệu Quý Phương cầm lấy tay Tô Phó Thần, khóc lóc kể lể: “A Thần, vốn dĩ đôi mẹ con đó có ý định xấu, bây giờ chỉ còn có bà ngoại là toàn tâm toàn ý giúp cháu thôi.”
Tô Phó Thần ngẩng đầu, nhìn vào mắt Thiệu Quý Phương. Anh ấy đã nhìn thấy gì?
Hân hoan, đắc ý, sự vẩn đục.
Không hề giống cảm xúc cực kì yên bình dịu êm mà bản thân cảm nhận được khi anh ấy nhìn vào ánh mắt của Lâm Hiểu Như vào năm đó.
Khi nhìn Thiệu Quý Phương, anh ấy có thể cảm nhận cực kì chính xác sự tức giận dâng lên nơi đáy lòng, giống như mỗi cơ quan trong cơ thể đều đang kêu gào, muốn đi xé xuống gương mặt giả tạo của người đàn bà trước mặt này.
Sau đó Tô Phó Thần cười, cúi mắt, vô cùng ngoan ngoãn nói: “Vâng, cảm ơn bà ngoại.”
Anh ấy còn chưa đủ mạnh.
Anh ấy nhất định phải đủ mạnh.
Một người tràn ngập hơi thở chết chóc rất dễ bị thu hút bởi những cuộc đời sống động.
Rốt cuộc đối với Tô Phó Thần, Thẩm Tử Sở là khái niệm như thế nào?
Bạn anh ấy mở một quán rượu sake ở trung tâm thành phố, cho nên mỗi ngày có đủ kiểu làm phiền Tô Phó Thần khác nhau ở trên wechat, muốn anh ấy nhớ đi cổ vũ trước ngày khai trương.
Vốn dĩ Tô Phó Thần không định đi, cho đến buổi chiều hôm đó, bạn bè bỗng nhiên đăng một tấm ảnh trong vòng bạn bè:
“Cầu được một chị cực đỉnh đến ủng hộ [ảnh]”
Người phụ nữ trong ảnh được chụp từ đằng xa, nhưng mà cho dù khoảng cách hơi xa thì vẫn có thể nhìn ra được diện mạo của cô ấy cực kì xinh đẹp. Điều quan trọng nhất là khí chất của cô ấy, là sự hòa trộn giữa tao nhã và quyến rũ, cho dù chỉ là ngồi ở đó cũng nhịn không được thu hút ánh nhìn của người khác.
Nháy mắt Tô Phó Thần liền có thể nhận ra đó là ai. Thẩm Tử Sở.
Tô Phó Thần cúi mắt, ngón tay gõ vào vô lăng, sau đó không biết nghĩ gì, quay đầu xe đi tới quán rượu đó.
Một người đàn ông uống hơi say đang quấn quít không buông lấy một cô gái ở đó, ban đầu hắn ta chỉ hỏi mấy chủ đề trắng trợn ở bên cạnh cô ấy, bây giờ đã hơi không an phận đụng tay.
Thẩm Tử Sở ngồi ở phía xa chống tay lên cằm hóng hớt trước, nhìn thấy bên cạnh không có ai tiến lên cho nên cô ấy thở dài, đứng lên, đi tới tiện tay cầm một ly rượu không. Cô ấy nhấc tay lên, đập vỡ bình rượu ở trên bàn.
Âm thanh cực to lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Tay Thẩm Tử Sở giơ lên, không kịp để hắn ta phí lời, chỗ nhọn của bình rượu lập tức hướng về phía cổ của người đàn ông.
Người đàn ông ngẩn ra, nuốt nước bọt.
“Tỉnh rượu chưa?” Giọng nói của Thẩm Tử Sở chứa ý cười, mắt híp lại, nhưng lại có thể cảm nhận được chút lạnh lùng trong giọng điệu của cô ấy, “Việc quấy rầy cô gái nhỏ là việc không có đạo đức đó, thế giờ cần nghe tôi nói lý với cậu không?”
Tuy lòng người đàn ông thấp thỏm nhưng lại cảm thấy dù sao người phía trước cũng là phụ nữ, có lẽ cũng chỉ dọa người chứ không xuống tay thật, cho nên giọng điệu của hắn ta có thêm chút dũng khí, “Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất cô...”
Còn chưa nói xong, Thẩm Tử Sở đã dễ dàng dán chặt chỗ nhọn vào cổ người đàn ông, cô ấy cười híp mắt, “Tốt nhất làm sao?”
Yết hầu người đàn ông cử động một cách khó khăn, sau đó im bặt không nói nữa.
Người bên cạnh nhìn thấy Thẩm Tử Sở vội vàng đứng ra khuyên: “Ôi chao, đại tiểu thư Thẩm của tôi, người có giá trị như cậu cần gì phải hạ mình tức giận với loại người này chứ?”
“A, cậu nhắc như thế ngược lại khiến tôi nhớ ra.” Thẩm Tử Sở nghiêng đầu, híp mắt suy nghĩ một lát, sau đó cười nhẹ gật đầu, phần nhọn càng dán chặt hơn vào cổ của người đó.
Cô ấy cười nói: “Tôi bỗng nhiên nhớ ra nhà tôi rất giàu, cho nên cũng không thiếu viện phí của anh.”
Từ trước đến nay Thẩm Tử Sở là một nàng ngựa hoang không hề bị dây cương kiềm chân.
Cô sống tùy tiện bất cần, giống như màu đỏ đẹp nhất trên đời, cao quý diễm lệ nhưng lại không hề tầm thường.
Cuối cùng Thẩm Tử Sở cũng được người khác khuyên, cô ấy lười nhác để chai thủy tinh vỡ trong tay lên bàn, sau đó chiếc eo lười quay lại, biếng nhác trở về làm tổ trên sofa.
Sau đó ngẩng mắt lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Tô Phó Thần.
Nhưng Thẩm Tử Sở lại không hề kiêng dè, trái lại mỉm cười với anh ấy, đáy mắt có chút ý quyến rũ người khác.
Không nhìn thấy cảm xúc gì nơi đáy mắt Tô Phó Thần, anh ấy bình tĩnh rời mắt, sau đó quay người, đi về hướng một người bạn khác.
Nhưng thứ mà Tô Phó Thần không thấy, là ánh mắt bỗng nhiên tối đi của Thẩm Tử Sở sau khi Tô Phó Thần quay người đi.
Trước biết bao nhiêu thứ đáng để Tô Phó Thần tiêu hao sức lực, tình yêu là thứ không đáng để nhắc đến nhất.
Khác phái tồn tại sức hút là một việc rất bình thường, cho nên Tô Phó Thần cũng chưa từng cảm thấy có bất kì ý thích giữa nam và nữ nào với Thẩm Tử Sở.
Giống như bản thân sẽ chú ý đến đóa hoa đẹp nhất ở trong vườn vậy, đó không hề là thứ gì đáng để người khác ngạc nhiên.
Cho đến ngày hôm đó.
Vào lúc Tô Phó Thần nhìn thấy Thẩm Tử Sở không hề phòng bị bị người khác bày mưu, mềm yếu không xương dựa vào trong lòng người khác, bỗng nhiên Tô Phó Thần phát hiện, Thẩm Tử Sở có sức hút với bản thân, sức hút đó mãnh liệt hơn nhiều so với sự tính toán ở trong lòng mình.
Sau đó Tô Phó Thần giơ tay ra.
Có rất nhiều thứ đáng để bạn vứt bỏ lí trí.
Tình cảm không phải là thứ có thể khống chế bằng việc tính toán tỉ mỉ.
Thích cũng không phải là cảm xúc mà bản thân phủ nhận thế nào là có thể nắm chắc.
Không ai biết rốt cuộc lòng Tô Phó Thần nghĩ gì khi anh ấy ôm Thẩm Tử Sở.
Nhưng Tô Phó Thần biết, chắc chắn anh ấy sẽ không làm một chuyện gì đó nếu không có lí do và mục đích gì.
Thế rốt cuộc tại sao anh ấy lại cứu Thẩm Tử Sở chứ?
Tô Phó Thần có thể tìm thấy vô số các câu trả lời cực kì bình tĩnh mà lại lí trí, giải vây cho mình trong một khoảng thời gian ngắn.
Nhưng Tô Phó Thần lại có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng trái tim đang đập của mình, cùng với nhiệt độ luôn lan ra đốt cháy tới trái tim từ lòng bàn tay.
Thích không hề là việc khó chấp nhận gì. Nhưng cũng chỉ là thích mà thôi.
Tô Phó Thần ra tay đánh người, đồng thời đưa Thẩm Tử Sở đi trước mặt mọi người.
Trong vòng một ngày, dường như mọi người đều biết việc này, vô số người đều thảo luận và bàn tán sau lưng, từng cặp mắt nhìn chằm chằm vào hai người, giống như muốn nhìn ra được sợi dây liên hệ không thể giải thích gì đó ở trong đấy vậy.
Sau khi Thiệu Quý Phương biết chuyện đó, cố tình kéo Tô Phó Thần: “Gia cảnh nhà họ Thẩm không phải tầm thường, hơn nữa ta thấy việc bọn họ nói mình còn có một người con trai chắc chắn là giả. Nếu cháu muốn dây dưa với Thẩm Tử Sở, thế chả phải sau này thuận buồm xuôi gió à? Không chừng đến lúc đó nhà họ Thẩm đều là của cháu.”
Tô Phó Thần cúi mắt, không tiếp lời.
Hiển nhiên Thiệu Quý Phương đang ở trong mộng đẹp của mình, bà ta tiếp tục dông dài: “Cháu nghe ta, thừa dịp này qua lại với Thẩm Tử Sở nhiều chút, cho dù người ta không có ý đó nhưng mà cặp mắt của biết bao nhiêu người đều đang nhìn chằm, con gái để ý nhất là thanh danh, đến lúc ấy...”
“Bà ngoại.” Tô Phó Thần ngẩng mắt, ánh mắt nhìn Thiệu Quý Phương lạnh lùng: “Sau này đừng nhắc chuyện này nữa.”
Vẻ mặt của Thiệu Quý Phương thay đổi, sau đó rút lại nụ cười thiết tha ban nãy, châm chọc ngồi xuống một bên, cảm thán bản thân số khổ trước, sau đó lại bắt đầu chơi chiêu tình cảm, nói bản thân một lòng nghĩ cho Tô Phó Thần.
Cuối cùng bắt đầu quanh co lòng vòng mắng nhiếc Tô Phó Thần không có lòng cảm kích.
Tô Phó Thần ít khi bất hiếu với Thiệu Quý Phương, đây có lẽ là một lần trong không nhiều lần đó.
Nhưng anh ấy chỉ cúi mắt một cách cực kì yên lặng, nghe lời oán hận của Thiệu Quý Phương, nét mặt không có bất kì thay đổi gì nhưng lại có thể khiến người khác hiểu vô cùng rõ sự kiên quyết của anh ấy.
Người sôi động như vậy ở bên cạnh bản thân mình, quá không đáng rồi.
Vốn bản thân đã là một vũng bùn sâu, không cần lại phải kéo Thẩm Tử Sở vào làm gì cả.
Sau này cô ấy sẽ gặp được người tốt hơn, sẽ sống vô lo vô nghĩ suốt đời, vẫn là một cuộc đời không sợ trời cao đất dày, bản thân thỏa thích làm liều.
Trời cao biển rộng, đều là của cô ấy.
Lần gặp mặt đầu tiên của Tô Phó Thần và Thẩm Tử Sở sau vụ say rượu đó là tại một hành lang dài trong một nhà hàng.
Khi Thẩm Tử Sở đi về hướng anh ấy vẫn giống như những lần trước, bước nào bước nấy quyến rũ.
Tô Phó Thần vén mí mắt, cũng giống như lần trước, đi ngang qua cô ấy không chớp mắt như bình thường.
Trước nhiều việc, những thứ được gọi là thích đều nhỏ nhặt không đáng kể.