Cố Như Hạ nói với Tô Linh: “Tớ muốn gia nhập showbiz.” Tô Linh nhanh chóng nhắn lại: [Ngủ sớm đi.]
Cố Như Hạ bị Tô Linh chọc tức, cô ấy đánh chữ cực kì nghiêm túc tức giận đáp lại: [Tớ nghiêm túc! Nếu không gia nhập showbiz, làm sao tớ mới có thể đến gần idol của tớ đồng thời thành công tạo ra tia lửa chứ!]
Idol của Cố Như Hạ là Tống Kính Thành.
Vốn Tô Linh cho rằng tính cách cuồng nhiệt kiểu 3 phút này của Cố Như Hạ chắc chắn chưa đầy một tuần sẽ thay đổi.
Tuyệt đối không ngờ rằng, lần này Cố Như Hạ phá kỉ lục, kiên trì được tròn hơn một tháng.
Mấy ngày nay cô ấy nhồi nhét một loạt tiểu thuyết ngôn tình có liên quan tới
, nghiên cứu từ nhiều góc độ để sửa thành làm thế nào để yêu Tống Kính Thành.
Rõ ràng, kết quả bao ngày nay nghiên cứu được. cực kì không đáng tin.
Tuy Tô Linh cười tận 10 phút với cái suy nghĩ “gia nhập showbiz” này của Cố Như Hạ, nhưng vẫn không phá vỡ lòng nhiệt huyết của Cố Như Hạ.
Nên gia nhập showbiz như thế nào đây?
Cố Như Hạ suy ngẫm về tuổi tác của mình, thực sự hơi thiệt thòi. Hay là. bắt đầu từ streamer!
Sau khi làm tròn thì cũng là có thể dính vào bên mép giới giải trí rồi!
Nhưng Cố Như Hạ không biết hát, chơi game gà, làm streamer mảng gì mới được đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, Cố Như Hạ quyết định bản thân trở thành một streamer ẩm thực xuất sắc!
Cho nên, hôm nay là ngày đầu tiên Cố Như Hạ thử làm streamer, cô ấy chuẩn bị livestream trứng cuộn cơm.
Với tư cách là một tay bếp chính thống, ngôi sao mới của giới livestream ẩm thực, Cố Như Hạ cảm thấy bản thân livestream làm cơm cuộn trứng một lần cũng là một việc cực kì nhàn hạ vui vẻ.
Cái thứ gọi là trứng cuộn cơm nhất định phải là kiểu trứng cuộn cơm mà sau khi cắt ra thì nó liền có thể từ từ mở trải ra, tuyệt đối không phải kiểu mà cần phải gạt ra hai bên bằng dao mới có thể trải phẳng ra!
Sau đó khi Cố Như Hạ đã dùng hết một tá trứng gà, cô ấy hiếm khi nhìn đôi tay ngọc ngà của mình rơi vào trầm tư.
Lướt bình luận một vòng; hahahahahaha hiện trường lật xe đêm khuya.
Mà chính vào lúc Cố Như Hạ thẹn quá hóa giận vén tay áo chuẩn bị xé một hộp trứng gà khác, huyền quan vang lên tiếng chuông.
Bây giờ đã là 10 rưỡi đêm rồi, người luôn sống một mình như Cố Như Hạ nghe thấy tiếng chuông cửa, động tác trên tay lập tức dừng lại, hơi lạnh sống lưng.
Lập tức ở trong phòng livestream lướt được một vòng “Muộn thế này rồi vẫn còn có người gõ cửa? Hơi sợ đó?” “Streamer nói địa chỉ cho tôi! Tôi báo cảnh sát giúp cô!” “Cho nên cuối cùng trứng gà không nhịn nổi nữa?” “Hahaha trứng gà phía trước đợi tôi!”
Cố Như Hạ đặt trứng gà lên bàn, chỉ vào camera như uy hiếp, ngược lại giọng nói lại nghe như rất lo lắng: “Mọi người dọa tôi không có tác dụng, an ninh của tiểu khu chúng tôi rất tốt.”
Sau đó quay người lại, Cố Như Hạ lập tức nhụt chí, không nghĩ nữa mà nhẹ chân nhẹ tay đi tới chỗ huyền quan, dán mắt mình vào mắt mèo.
...người giao hàng.
Cố Như Hạ bị dọa một trận không đâu, thở phào một hơi, sau đó mở chốt cửa.
Anh trai giao hàng ngoài cửa thấy người lập tức nở nụ cười: “Chào cô, đây là hàng của cô.”
Cố Như Hạ ngó vào đống trứng cuộn cơm ở trong phòng, xác nhận đi xác nhận lại khả năng bản thân không đặt đồ bên ngoài, sau đó chần chừ mở cửa, “Anh đi
nhầm rồi?”
Anh trai giao hàng nhìn vào đơn đặt hàng của mình, “Chỗ này là phòng 1102 tòa 3 đúng không?”
Cố Như Hạ nhếch mày, chỉ vào phía đối diện.
Tòa nhà này 1 tầng có 2 hộ, trước cửa đều không có số nhà nên quả thật không dễ phân biệt lắm.
Anh trai giao hàng bừng tỉnh, vội vã xin lỗi, sau đó quay người ấn chuông cửa nhà đối diện.
Bình thường Cố Như Hạ không thích hóng hớt, thế nhưng lần này cô ấy lại ôm cánh tay dựa vào cửa, không hề gấp gáp đóng cửa rời đi.
Bởi vì người ở phòng đối diện đã chuyển đến từ nửa tháng trước nhưng Cố Như Hạ chưa từng thấy ai đi từ phòng đấy cả, bình thường cũng chỉ có thể nhìn thấy đủ người giao hàng đi vào đi ra, lần này có cơ hội nhìn rõ người sống ở đối diện như thế nào, đương nhiên Cố Như Hạ không thể dễ dàng bỏ qua.
Hiển nhiên tốc độ mở cửa phía đối diện hơi chậm, khi anh trai giao hàng trông có vẻ thật thà phúc hậu đợi đến mức hơi sốt ruột, cuối cùng cửa cũng được mở ra.
Tuy nhìn không rõ, nhưng chỉ cần thấy cái mũi rất cao là cũng biết đối phương chắc chắn là một anh chàng đẹp trai.
Với tư cách là một người mê trai, Cố Như Hạ vô cùng không có liêm sỉ lặng lẽ kéo chốt cửa ra một chút.
Người đàn ông đối diện khoác hờ chiếc áo khoác màu đen, trên đầu đội mũ lưỡi trai đen nháy. Tóc mái trên trán dường như không chải kĩ, hơi lộn xộn, cả người toát ra vẻ lười biếng mà lại tùy ý.
Người đàn ông đeo khẩu trang màu đen, mắt cũng che bởi bóng của chiếc mũ, chỉ có thể nhìn thấy sống mũi rất cao.
Anh ấy nhận đồ giao, giọng nói trầm thấp, hơi khàn khàn như do mệt mỏi, “Cảm ơn.”
Cố Như Hạ: giọng nói quen tai thế. Cố Như Hạ:...
Đợi chút, hơi quen
Đợi chút, không chỉ quen tai.
Tại sao giọng nói của người đàn ông này lại giống idol Tống Kính Thành mà bản thân mỗi ngày hét gọi chồng 800 lần vào màn hình khóa điện thoại thế?
Sau đó vừa hay đúng lúc, dường như người đàn ông đối diện cảm nhận được ánh mắt của Cố Như Hạ, cho nên mi tâm anh ấy động đậy, ngẩng mắt lên, đối diện với ánh mắt của Cố Như Hạ.
Anh ấy dừng một chút, sau đó nhanh chóng dời mắt.
Cố Như Hạ: “!” Tuy chưa nhìn rõ, nhưng sao vừa nhìn lại cảm thấy càng giống?
Đúng lúc khi Cố Như Hạ định mở miệng nói lần nữa, người đàn ông đối diện đã nhanh hơn một bước lui vào trong phòng, sau đó đóng cửa một cách không hề lưu tình.
Câu nói của Cố Như Hạ kẹt lại trong miệng.
Chỉ còn lại cô ấy và anh trai giao hàng nhìn nhau không nói gì ở trong hành lang trống trải.
Cho nên Cố Như Hạ cố giả vờ bình tĩnh, hơi ho một chút, sau đó ra vẻ bình tĩnh nói với anh trai giao hàng ở bên cạnh, “Sau này đừng gõ nhầm nhà nữa.”
(2)
Bình luận: “Trời ơi! Cô có biết cô đi bao lâu rồi không streamer! Quả thực có người muốn báo cảnh sát cho cô đấy!”
Khi Cố Như Hạ quay lại, cả màn hình đều lướt được những câu như kiểu vậy.
Cố Như Hạ vặn vòi nước rồi rửa tay, cưỡng chế chú nai con đang chạy loạn ở trong lòng mình, cố gắng giả vờ bình tĩnh: “Là người giao hàng đi nhầm.”
Trải qua mấy phút, Cố Như Hạ cũng bình tĩnh lại.
Tuy cơ sở hạ tầng của tòa nhà này không hề tồi, nhưng sao ngôi sao nổi tiếng như Tống Kính Thành lại ở chỗ này?
Bình luận: “Thế nên cô nhìn trúng anh giao hàng rồi?”
Cố Như Hạ phồng má, lắc đầu, “Tôi nhìn giống người tùy tiện như vậy sao?” Nói đến đây, cô ấy hơi dừng một chút, tiếp theo tay run run đập vỡ hai quả trứng gà, sau đó lời lẽ đường hoàng: “Chính là hàng xóm mới chuyển tới ở đối diện.”
Bình luận: “Người quen gì?”
Mặt Cố Như Hạ không đổi sắc: “Nghe giọng thấy rất giống chồng tương lai của tôi.”
Dường như Cố Như Hạ có thể cảm nhận được sự thoáng trầm mặc từ những bình luận trôi qua rất nhanh, ngay sau đó là một đám người gào thét nhắn một đống tin
“Liêm sỉ đâu?”
“Chắc chắn là anh trai có giọng nói hay ở bên đối diện.”
“Cho nên một người lén đi ngắm trai đẹp lại không mang chúng tôi đi?”
“Mời streamer bây giờ cầm điện thoại đi gõ cửa nhà đối diện, không thì tôi liền thoát fan.“
(3) Tống Kính Thành gảy cơm hơi cứng bằng đũa, mày nhăn lại, nhấc tay đóng hộp cơm lại, tiện tay bỏ ở trên bàn trà.
Trong phòng chỉ mở một ngọn đèn trên bàn trà, căn phòng to như vậy bị nuốt chửng trong bóng đêm u ám. Trong thùng rác ở phòng bếp vứt đầy các hộp đồ ăn ngoài khác nhau, cơm bên trong đều còn thừa một nửa, nhìn có vẻ chỉ động mấy miếng.
Mệt mỏi từ từ kéo đến, Tống Kính Thành gác tay lên trán, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Sau đó chính vào lúc này, điện thoại trong tay vang lên giọng nữ vô cùng trong trẻo: “Đối diện nhà tôi vừa mới chuyển tới hàng xóm mới!”
Tống Kính Thành hơi sững người, tiếp đó lật chiếc điện thoại ban nãy tiện tay úp ở trên sofa lên.
Lúc nãy mở cửa tiện tay vứt điện thoại nên hình như không cẩn thận nhấn vào trang livestream gì đó.
Sau đó Tống Kính Thành liền nhìn thấy hàng xóm đối diện mới gặp một phút trước của mình lúc này đang nói cực kì oai phong lẫm liệt: “Nghe giọng thấy rất giống chồng tương lai của tôi.”
Tống Kính Thành vén mí mắt, không kìm được cười nhẹ.
Mà chính vào lúc ấy, bình luận lướt được ở trong điện thoại hiện lên mấy khung tin nhắn.
Cố Tiêu Tiêu: “Sao hôm nay không livestream? Không phải đồng ý với fan rồi à?”
Tống Kính Thành giơ một tay xoa huyệt thái dương của bản thân, sau đó trả lời, “Mới dậy, đặt đồ ăn ngoài.”
Cố Tiêu Tiêu, “Lịch làm việc với nghỉ ngơi này rất có hại cho sức khỏe, cậu nên điều chỉnh chút, bình thường ăn ít đồ ăn ngoài lại.”
Tống Kính Thành trả lời càng ngắn gọn, “Thế tự mình làm?”
Cố Tiêu Tiêu tưởng tượng cảnh Tống Kính Thành nấu cơm, lập tức giật mình, nhanh chóng lắc đầu, “Bỏ đi bỏ đi, tôi sợ xảy ra án mạng, sao cậu không thuê một bảo mẫu? Ngược lại gần đây không có lịch trình, cậu lại không thích ra ngoài. Hơn nữa tòa nhà ấy không phải quá thô sơ à...”
Tống Kính Thành cười: “Sợ bảo mẫu thuê được giống trợ lý trước, rao bán địa chỉ riêng của tôi khắp nơi. Hơn nữa sống ở đâu chả là sống, chả có gì mà thô sơ với cả không thô sơ.”
Mấy tuần trước, thông tin cá nhân của Tống Kính Thành bị trợ lý rao bán khắp nơi, rơi vào đường cùng nên chỉ đành chuyển nhà đi chỗ khác.
Cố Tiêu Tiêu biết không thể lay chuyển được Tống Kính Thành cho nên bất đắc dĩ nói: “Được thôi, nhưng cậu vẫn phải chú ý ăn uống, đừng vừa được nghỉ liền buông thả.”
Tống Kính Thành lùa đồ ăn ở trong hộp, cười: “Biết rồi.”
(4)
Khi Cố Như Hạ thức dậy đã là 10 giờ sáng.
Cô ấy cuộn người lại, rúc vào trong chăn, cả người cuộn thành một đống nhỏ nằm ở trên giường, một tay thò ra lấy điện thoại ở dưới gối.
Cực ki nhục nhã là, nguyên nhân tối qua cô ấy ngủ muộn không phải là do thức khuya làm trứng cuộn cơm.
Bởi vì làm trứng cuộn cơm được một nửa thì cô ấy nhìn thấy phòng livestream bắt đầu điên cuồng tràn ngập: “Trời ơi trời ơi trời ơi! Tống Kính Thành phát livestream rồi! Xin lỗi streamer, tôi không muốn nhìn trứng nữa! Huhuhu lần đầu Thành Thành nhà tôi livestream, nhất định tôi phải cấp tốc đi ủng hộ!”
Tiếp theo liền nhìn thấy số người trong phòng livestream vốn chẳng có mấy người giảm mạnh 2/3.
Bị idol của mình cướp mất người xem, Cố Như Hạ không những không tức giận, ngược lại từ đáy lòng lại có cảm giác vinh dự không tên trỗi dậy.
Thậm chí cô ấy còn nhanh nhẹn dứt khoát tắt livestream, lặng lẽ chạy tới phòng livestream của Tống Kính Thành ngó trộm.
Tuy Tống Kính Thành nhìn có vẻ như vẫn còn hoạt bát mà lại tràn đầy sức sống giống như trên màn ảnh, nhưng Cố Như Hạ vẫn có thể nhận ra được chút mệt mỏi từ nơi ấn đường của anh ấy.
Đợi chút, chiếc mũ lưỡi trai mà hôm nay Tống Kính Thành đội khi livestream hơi quen?
Cố Như Hạ ngây ngốc, dí sát mắt mình vào màn hình điện thoại, cô quan sát tỉ mỉ một hồi, sau đó có một phát hiện cực kì kinh ngạc.
Cái mũ lưỡi trai ấy!
Bộ quần áo đó!
Không phải giống y như đúc với bộ đồ hàng xóm đối diện mặc mà nãy mình thấy sao?
Cố Như Hạ ngây ra tại chỗ, dường như trái tim giống như đang ngồi trên một chiếc tàu lượn siêu tốc nhấp nhô lên xuống, đập liên hồi, thậm chí có thể nghe
thấy cực kì rõ ràng tiếng tim đập bình bịch. Đây là khái niệm gì?
Idol mà mình ngày đêm mong nhớ sống ngay đối diện mình? Khi vẫn đang ngây ngốc, Tống Kính Thành đã tắt livestream.
Vốn dĩ livestream lần này là quà cho fan cho nên cũng không có ý định livestream quá lâu, thêm cả trạng thái hôm nay của Tống Kính Thành nhìn có vẻ không tốt lắm nên chỉ live ngắn nửa tiếng.
Cố Như Hạ bỗng nhiên nhớ ra việc mấy hôm trước lộ ra tin địa chỉ nhà của Tống Kính Thành bị trợ lý vô lương tâm tiết lộ.
Có vẻ như đó chính là nguyên nhân khiến Tống Kính Thành chuyển nhà. Mà chính vào lúc này, bỗng nhiên cửa nhà vang lên tiếng gõ cửa.
Sau lưng Cố Như Hạ lập tức cứng lại.
Chả nhẽ! Tống Kính Thành cực kỳ hứng thú với mình do nhìn lướt qua được sự duyên dáng ban nãy của mình, cho nên bây giờ muốn chủ động hẹn?
Cố Như Hạ xúc động đến mức suýt nữa thì khóc, trong thời gian đi từ trong nhà ra cửa, đầu cô đã tưởng tượng xong cảnh tượng trao lời thề tại nơi làm đám cưới của hai người, thậm chí đến cả tên của con sau này cũng đã nghĩ xong rồi.
Ai ngờ được vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy gương mặt tươi cười của Tô Linh nói với mình: “Kinh ngạc không?”
Cố Như Hạ: Quá kinh ngạc ấy chứ.
Cố Như Hạ vịn vào nắm tay cửa bằng vẻ mặt không chút thay đổi, muốn nhẫn tâm đóng cửa.
Đầu Tô Linh toàn dấu chấm hỏi, nhanh tay lẹ chân chìa tay ra chặn cánh cửa mà Cố Như Hạ muốn đóng, vừa nghẹn ngào nói: “Huhuhu cậu không được đuổi tớ đi, tớ cãi nhau với tên khốn Thẩm Tử Kiêu nên tớ bỏ nhà ra đi, tớ không có nhà để về rồi! Đến cả mèo tớ cũng mang theo rồi!”
Cố Như Hạ nghe thấy câu này thì hơi ngừng một chút, sau đó mở cửa ra, nhìn khuôn mặt vô tội của Nhị Ma Tử đang nằm trong lồng ngực của Tô Linh, sau đó mặt không thay đổi ngẩng mắt lên: “Sao lại cãi nhau?”
Tô Linh tức đến mức đập vào con mèo trong lòng mình: “Anh ấy đã 3 ngày không cho mình ăn cay! Còn không cho mình uống coca! Cũng không cho mình ăn kem! Chỉ cho mình uống sữa bò nóng với nước ép hoa quả! Mình sống không tốt!”
Cố Như Hạ: “...”
Cố Như Hạ nhấc tay, nhìn đồng hồ ở trên cổ tay, nhăn mày: “Muộn thế này rồi, cậu đến bằng cách nào? Gọi xe không an toàn lắm nhỉ?”
Tô Linh nói: “Tớ nói tớ muốn bỏ nhà ra đi nên bảo Thẩm Tử Kiêu lái xe đưa tớ tới đó! Rất an toàn!”
Cố Như Hạ vừa giơ tay đón Nhị Ma Tử ở trong lòng Tô Linh, chuẩn bị dẫn cô vào nhà nghỉ ngơi một đêm, nhưng vừa nghe xong câu này, mặt cô ấy lập tức đen lại, đuổi Tô Linh ra ngoài lần nữa.
Đây là cãi nhau của cậu?
Đây là cậu đến tận nhà để sỉ nhục cẩu độc thân!
Mà chính vào lúc này, thang máy ở gần đó mở ra, Thẩm Tử Kiêu đi ra từ đó.
Tô Linh lập tức rụt cổ lại khi nhìn thấy Thẩm Tử Kiêu: “Sao anh lên đây nhanh thế! Em còn chưa lừa được Cố Như Hạ nuôi mèo giúp mình.”
Cố Như Hạ nghe xong câu này, hai mắt nhìn nhau với Nhị Ma Tử ở trong lòng, hai chữ chết lặng hiện ở trên mặt: “?”
Tô Linh lè lưỡi, giải thích: “Thực ra là thế này, gần đây tớ chuẩn bị ra nước ngoài với Thẩm Tử Kiêu một chuyến, đi thăm thầy với chiến hữu trước đây của anh ấy. Nhưng Nhị Ma Tử không có người chăm sóc. ”
Cố Như Hạ tức tới mức lập tức nhét Nhị Ma Tử về lại tay Tô Linh: “Mình từ chối!”
Mà chính vào lúc này, bỗng nhiên khóa cửa nhà đối diện vang lên tiếng động, ngay sau đó Cố Như Hạ liền nhìn thấy một bóng hình quen thuộc bước ra từ bên trong.
Cố Như Hạ nhìn chăm chú, sau đó nghẹn ngào, xúc động đến mức suýt nói năng lộn xộn: “Anh anh anh anh anh là Tống. ”
Người đàn ông đối diện cười, lười biếng ngẩng mắt, đáp lời: “Có phải cô thấy tôi giống Tống Kính Thành?”
Cố Như Hạ gật đầu lia lịa.
Tống Kính Thành “a” một tiếng, sau đó nói: “Đương nhiên giống, tôi phẫu thuật thẩm mỹ giống anh ta.”
Tống Kính Thành diễn cực kì tự nhiên và bình tĩnh, khiến Cố Như Hạ trong nháy mắt thậm chí còn suýt tin lời anh ấy nói.
Nhưng dù gì thì Cố Như Hạ cũng không phải trẻ lên ba, khuôn mặt của người đàn ông trước mặt sạch sẽ tự nhiên, hơn nữa với tư cách là fan bự của Tống Kính Thành, Cố Như Hạ sao có thể nhận nhầm idol của mình được!
Tô Linh nghe thấy thì quay đầu, ánh mắt nhìn về người đó, lập tức cười: “Tống Kính Thành?”
Tống Kính Thành cởi khẩu trang, mắt nhìn Tô Linh, một lát sau nở nụ cười: “A, lâu lắm không gặp Tô Linh, nãy tôi nói hình như nghe thấy tiếng của chị.”
Tô Linh thấy Tống Kính Thành thì ngây ra, sau đó cười gật đầu: “Ấy, thật trùng hợp, nhà cậu mới chuyển đến đối diện với nhà Hạ Hạ hả?”
Tống Kính Thành gật đầu, sau đó mắt nhìn Nhị Ma Tử ở trên tay Tô Linh: “Nãy tôi mới nghe thấy chuyện chị nói, nếu thực sự không tìm được ai thì tôi có thể nuôi mèo giúp chị.”
Sau đó anh ấy cười nhẹ: “Tôi rất thích mèo.”
Cố Như Hạ lập tức hùa theo: “Đúng thế! Tớ cũng thích mèo! Ai mà không thích mèo! Cả thế giới đều thích mèo!”
Tô Linh quay đầu lại nhìn Cố Như Hạ vừa trở mặt giây trước, nhìn thấu tâm tư bé nhỏ của cô nàng.
Đôi mắt hẹp dài của Thẩm Tử Kiêu hơi híp lại, anh cử động, lặng lẽ xen vào giữa Tô Linh và Tống Kính Thành, ngăn chặn mọi tầm nhìn.
Anh ngẩng mắt, giơ tay về phía Tống Kính Thành, giọng nói trầm thấp biếng nhác: “Lâu rồi không gặp.”
Tống Kính Thành cười: “Lâu rồi không gặp.”
Tô Linh: Bầu không khí giữa hai người này là sao đây?
Cuối cùng vẫn là Cố Như Hạ nuôi mèo giúp Tô Linh. Nhưng cô ấy khi đón mèo vẫn không quên ra ám hiệu bằng mắt với Tô Linh.
Không hổ là bạn thân của Cố Như Hạ, Tô Linh hiểu ngầm ho một tiếng, thuận nước đẩy thuyền nói với Tống Kính Thành: “Bình thường Hạ Hạ phải đi dạy, có lẽ không thể chăm sóc được, nếu tiện thì có thể vẫn phải phiền cậu ngó qua giúp tôi.”
Tống Kính Thành đút hai tay vào túi, lười biếng ngẩng mắt, nói: “Được thôi, trái lại khoảng thời gian này tôi rất rảnh.”
Cố Như Hạ: “Tớ cũng được!!” Giọng điệu kích động đến mức thậm chí người khác cũng có thể nhìn thấy rõ ràng dấu chấm than vui mừng đó.
Tống Kính Thành: “...”
Thẩm Tử Kiêu: “...”
Tô Linh: “...” rõ ràng quá rồi đấy chị gái.
Chỉ có Cố Như Hạ là vẫn hoàn toàn không biết gì, tưởng bản thân cực kì dè dặt và bình thản.
Khi Thẩm Tử Kiêu và Tô Linh quay về xe, Thẩm Tử Kiêu vừa ngồi vào xe, vừa thờ ơ hỏi; “Cố Như Hạ thích Tống Kính Thành?”
Tô Linh cười, sau đó nói: “Đúng thế, vẫn là lần đầu em thấy Hạ Hạ để ý một người như vậy.”
Thẩm Tử Kiêu cúi mắt, sau khi im lặng lái xe không nói gì được một đoạn mới nói khẽ: “Ừ.”
Có lẽ người bên cạnh không chú ý tới, nhưng Thẩm Tử Kiêu nhìn thấy cực rõ.
Lúc nãy khi mấy người nói chuyện, ánh mắt của Tống Kính Thành luôn hướng về phía Tô Linh, dường như không có giây nào rời khỏi.
Mà hiển nhiên Cố Như Hạ ở bên cạnh còn đang vui mừng không ngớt trước việc cuối cùng bản thân cũng được tiếp xúc với idol, xúc động đến mức cả tối trằn trọc, cho đến rạng sáng mới ngủ được.
Huhuhu cuộc đời fan vợ viên mãn rồi! (5)
Từ trước đến nay Cố Như Hạ là người cực kì chủ động, làm sao cô ấy có thể bó tay chịu chết chứ khi nam thần mình tương tư ở ngay nhà bên cạnh?
Cho nên cô ấy canh giờ cơm, đi gõ cửa nhà Tống Kính Thành.
“Trứng cuộn cơm?” Tống Kính Thành dựa vào tường, biếng nhác ngáp, giơ tay xoa ấn đường của mình.
Cố Như Hạ cảm thấy nếu có một cơ hội có thể tiếp cận nam thần của mình tốt như này mà mình không nắm vững, quả thật là không lý nào.
Cho nên cô ấy tạo ra một dịp không có sơ hở gì để kéo gần khoảng cách của mình với Tống Kính Thành.
Điều 1 trong kế hoạch bí mật của Cố Như Hạ: Phải trở thành bạn của hàng xóm cách vách!
Cho nên Cố Như Hạ đưa túi ở trong tay cho Tống Kính Thành, cười hihi: “Tại tôi làm hơi nhiều, tôi không muốn sau này phải luôn ăn trứng cuộn cơm nên cầm qua đưa cho anh một ít, đều là hàng xóm cả, anh nhất định phải giúp tôi.”
Xem xem! Giọng nói mềm mại biết bao, đáng yêu biết bao! Đàn ông nghe thì rung động, con gái nghe thì rơi lệ!
Tống Kính Thành phút chốc im lặng, sau đó cười khẽ, “Được.”
Nói xong, Tống Kính Thành chìa tay ra, muốn cầm túi mà Cố Như Hạ đưa.
Mà chính vào lúc này, Cố Như Hạ thu nhanh tay lại, bất ngờ không kịp đề phòng, tay của Tống Kính Thành nắm vào khoảng không.
Cố Như Hạ: “Ấy, từ từ! Tuy nói tôi làm nhiều, nhưng tôi cũng đã thể hiện được thiện chí giữa hàng xóm với nhau rồi đúng không! Cho nên anh cũng phải cực kì cảm động, sau đó làm bạn với tôi!”
Khi Cố Như Hạ nói chuyện, trên mặt là nụ cười ấm áp, nhìn có vẻ cực kì hồn nhiên mà lại ngoan ngoãn.
Tống Kính Thành nhướng mày nhưng lại không tức giận, anh ấy nói từ từ, vẫn chỉ một chữ, “Được.”
Cố Như Hạ nhè nhẹ hoan hô, sau đó lại đưa đồ trong tay mình qua. Nhiệm vụ đầu tiên, thành công.
(6)
Điều thứ hai trong kế hoạch bí mật của Cố Như Hạ: Tạo đủ kiểu cơ hội lặt vặt để nói chuyện với Tống Kính Thành.
Điều thứ hai trong kế hoạch của Cố Như Hạ rơi vào bế tắc, muốn có cơ hội nói chuyện với người vốn không ra khỏi cửa như Tống Kính Thành quả thực là không thể tìm được bất kì điểm đột phá nào mà!
Hơn nữa luôn đi gõ cửa nhà người ta rất dễ bị coi là tên biến thái có lòng dạ đen tối.
Cho nên, Cố Như Hạ buồn đến mức mấy ngày liên tiếp đều ăn không nổi kem, đương nhiên, không loại trừ nguyên nhân đột nhiên trời trở rét.
Cuối cùng vào lúc livestream hôm nào đó, khán giả giống như thiên thần phát hiện ra điểm khác lạ.
“Streamer, tôi cảm thấy cô nên đi bệnh viện, chả nhẽ cô không phát hiện hôm nay cô luôn choáng váng à, hơn nữa mặt hơi đỏ bất thường à?”
Cuối cùng, Cố Như Hạ phát sốt dưới áp lực do không có cách nào thực hiện được điều thứ hai trong kế hoạch của mình.
Đương nhiên, thực ra nguyên nhân bị sốt vốn không có liên quan gì tới điều thứ hai trong kế hoạch này, chỉ đơn giản là Cố Như Hạ không giữ ấm khi đổi mùa, hơn nữa mỗi ngày thích đi qua đi lại bằng chân trần trong phòng.
Nhưng Cố Như Hạ kiên quyết với nguyên tắc xảy ra chuyện thì không thể trách bản thân, đổ lỗi cho Tống Kính Thành.
Cho nên khi Cố Như Hạ bọc kín cả người chuẩn bị đi ra ngoài thì vừa hay đụng phải Tống Kính Thành hiếm lắm mới gặp được đang chuẩn bị ra ngoài, cô ấy khó chịu nói, “Đều tại anh!”
Tống Kính Thành: “...”
Cố Như Hạ ho khan mấy tiếng, phản ứng muộn màng câu nói ban nãy của mình hoàn toàn thổi bay hết thiện cảm, cho nên cô ấy méo miệng, muốn chữa cháy: “Được thôi, vẫn không trách anh vậy.”
Tống Kính Thành: “...”
Sau hồi lâu, Tống Kính Thành thở dài một hơi: “Tôi đưa cô đi?”
Cố Như Hạ ngây người, mất một lúc ngây ngốc tại chỗ để tiêu hóa lượng thông tin của câu nói này.
Nam thần nói muốn đưa mình đi bệnh viện?
Cố Như Hạ có thể cảm nhận được nhịp tim đập nhanh của mình, nhưng cô vẫn khăng khăng muốn giả vờ bình tĩnh quay đầu đi, làm bộ nói hời hợt: “Vậy được thôi.”
Tống Kính Thành nghiêng đầu nhìn Cố Như Hạ, lát sau cười, sau đó vào phòng lấy áo khoác và mũ lưỡi trai, nói: “Đi thôi.”
Cho đến khi Cố Như Hạ ngồi vào bên ghế lái của Tống Kính Thành, cô ấy vẫn cảm thấy bản thân như đang nằm mơ vậy.
Idol mấy ngày trước còn cách bản thân rất xa, hôm nay đã ngồi bên cạnh mình, còn chuẩn bị chu đáo đưa mình đi khám ở bệnh viện?
Nữ chính cũng không có đãi ngộ tốt như này nhỉ?
Tống Kính Thành nhấc tay khởi động xe, sau khi im lặng đi một đoạn đường không nói gì, anh ấy thờ ơ hỏi: “Cô với Tô Linh là bạn?”
Cố Như Hạ nghe Tống Kính Thành nói, bỗng nhiên cứng người. Nam thần đang kiếm chuyện để nói chuyện với mình?
Cố Như Hạ gật đầu, sau đó nói: “Đúng thế, tôi là bạn học từ hồi cấp ba với Tô Linh.”
Tống Kính Thành cúi mắt như có tâm sự, sau đó cười nói: “Tốt thật.”
Cố Như Hạ ngây ngốc, cảm thấy câu nói này của Tống Kính Thành hơi kì lạ. Nhưng cô ấy cũng không để vào lòng, ngược lại tùy ý nói: “Đúng thế, quan hệ của tôi với Tô Linh luôn rất ổn, cuộc sống trước đây của cô ấy luôn khiến người ta đau lòng.
Bây giờ có Thẩm Tử Kiêu ở bên cạnh cô ấy, chăm sóc cô ấy từng li từng tí như thế quả thực là một chuyện vui.”
Tống Kính Thành cười: “Ừ, đúng thế.“ (7)
Trường cấp hai của Tống Kính Thành chỉ cách trường cấp hai của Tô Linh một bức tường.
Lúc ấy người của hai trường đều có thể nhìn thấy sân vận động ở đối diện qua lưới sắt.
Tiết thể dục của Tống Kính Thành cùng lúc với tiết của Tô Linh.
Anh ấy không biết bắt đầu từ hôm nào mà anh ấy bắt đầu chú ý tới cô gái hoạt bát mà lại tràn đầy sức sống ở trên sân vận động của trường đối diện.
Tô Linh luôn buộc tóc đuôi ngựa cao, lén lười biếng chuồn sau cây to khi mỗi lần xếp hàng chạy bộ.
Cô khi ấy luôn đến quầy đồ vặt mua một que kem, sau đó dựa vào cây vừa lười biếng, vừa ăn kem.
Có giọt mồ hôi to chảy xuống từ trên trán, sáng lấp lánh dưới ánh chiếu của mặt trời.
Có lúc Tô Linh sẽ bị cán bộ thể dục bắt tại trận, nhưng cô ấy sẽ không đỏ mặt đi trốn như những người khác mà sẽ cười hihi phóng khoáng, hai ba miếng giải quyết xong kem trong tay, sau đó chậm chạp đuổi kịp cuối hàng.
Khi còn trẻ ngây thơ, chả ai biết sẽ chú ý tới một người bởi vì lý do gì. Tô Linh đã xuất hiện trong cuộc đời của Tống Kính Thành từ rất lâu rồi.
Anh ấy sẽ vô thức tìm kiếm cô gái đó trong đám người đi lại khi mỗi ngày tan trường.
Có lúc Tô Linh sẽ vui vẻ đi về nhà cùng nhóm 3-5 người bạn, có lúc cũng sẽ một mình.
Có hôm, Tống Kính Thành thấy Tô Linh bị một nhóm sinh viên năm ba cao to chặn lại đòi tiền.
Chính vào lúc Tống Kính Thành vừa căng thẳng sợ hãi, vừa định chuồn đi tìm thầy cô giúp, thì nhìn thấy cô gái nhỏ bé Tô Linh thế mà lại đánh nhóm sinh viên năm ba đó mặt mũi bầm dập một cách gọn gàng dứt khoát.
Thậm chí Tô Linh còn giơ nắm đấm giống như một kẻ ngang ngược: “Sau này thấy cậu một lần thì đánh cậu một lần nhé!”
Khi Tô Linh nói chuyện, tóc đuôi ngựa cao cao hếch lên, nhìn sống động mà lại hoạt bát.
Lớp 7 thì Tống Kính Thành chuyển trường, sau này dù gặp được rất nhiều người, nhưng anh ấy vẫn luôn nhớ Tô Linh.
Có lúc anh ấy cũng sẽ hối hận bản thân năm đó không đủ dũng cảm.
Nếu anh ấy từng dũng cảm xông lên phía trước, có lẽ bản thân cũng sẽ không chỉ là một người lạ thoáng qua đối với Tô Linh.
Sau này, Tống Kính Thành gặp lại Tô Linh lần nữa trong tiệc của nhóm Trần Khải.
Tuy đã qua nhiều năm nhưng Tống Kính Thành có thể vừa nhìn là phát hiện ra cô trong đám người.
Lúc ấy Tô Linh đang bị một ông già bụng phệ làm phiền, Tống Kính Thành mãi mới phản ứng, sau đó định đi tới giải vây giúp cô.
Mà chính vào lúc này lại có người nhanh hơn anh ấy một bước, đi tới bên cạnh Tô Linh, đồng thời nhấn người đàn ông đó xuống sàn một cách nhanh gọn dứt khoát.
Tống Kính Thành biết người đó.
Anh tên Thẩm Tử Kiêu, là vệ sĩ riêng bên cạnh Trần Khải.
Sau này, sau khi biết Thẩm Tử Kiêu với Tô Linh yêu nhau, Tống Kính Thành từng suy nghĩ nhiều lần, nếu bản thân năm đó xuất hiện sớm hơn chút thì có phải tất cả sẽ khác.
Thực ra Tống Kính Thành cũng không biết rốt cuộc Tô Linh đối với mình là tình yêu nam nữ ăn sâu vào trong máu, hay chỉ là chấp niệm cầu mà không được thời thanh xuân.
(8)
Cố Như Hạ đã đứng trước cửa nhà Tống Kính Thành hơn mười phút. Tay cô ấy cầm một hộp giữ ấm, bên trong là canh ngô xương sườn mà bản thân mới ninh xong.
Cố Như Hạ vừa hít thở sâu hết lần này đến lần khác, vừa nhấc một tay run cầm cập lên, chính vào lúc gần chạm vào chuông cửa nhà người ta, thì cô ấy lại bất ngờ thu tay lại.
Cố Như Hạ đã phân vân chuyện có nên ấn chuông cửa không tận mười mấy phút.
Thư giãn chút!
Cứ nói để cảm ơn trước đây đưa mình đi bệnh viện nên cố ý ninh canh ngô xương sườn tặng cho anh ấy!
Đúng thế!
Chuyện tự nhiên mà lại đương nhiên như thế! Không phải sợ!
Cố Như Hạ vừa cổ vũ mình trong lòng, vừa dũng cảm giơ tay lên lần nữa, muốn nhấn chuông cửa nhà Tống Kính Thành.
Nhưng vào đúng lúc Cố Như Hạ mới chạm vào nút chuông màu đỏ ấy, dường như ngay lập tức tất cả sự dũng cảm bị thổi bay.
Cô nghẹn ngào, sau đó ngồi xổm xuống, rúc đầu vào đầu gối. Huhuhu khó quá!! Không thể làm được.
Mà chính vào lúc Cố Như Hạ đứng lên một cách khó khăn, lòng đấu tranh dữ dội định thử lại lần nữa thì khóa cửa trước mặt động đậy, sau đó từ từ được mở ra.
Tống Kính Thành mặc áo t-shirt màu trắng, góc áo được sơ vin trong quần đùi rộng thùng thình. Dường như anh ấy mới dậy, trạng thái tinh thần không tốt lắm.
Lúc này anh ấy đang lười biếng dựa vào cửa, nghiêng đầu nhìn Cố Như Hạ, giọng nói mệt mỏi: “Cô đã đứng ở trước cửa 15 phút rồi.”
Cố Như Hạ: “!” Sao anh ấy biết?
Tuy Cố Như Hạ không hỏi nhưng hiển nhiên vẻ mặt sợ hãi đã nói lên điều đó.
Tống Kính Thành cười, sau đó chỉ vào camera ở trên khung cửa, lười biếng ngáp: “Có muốn vào phòng tôi nhìn băng ghi hình không?”
Cố Như Hạ ngượng muốn chết, nhưng trong lúc này, cô ấy lại khăng khăng muốn giả vờ bình tĩnh giải thích: “Phải, tôi do dự lâu như vậy là do sợ đánh thức anh, chu đáo không?”
Tống Kính Thành không vạch trần cô ấy mà chỉ khẽ cười, sau đó đứng thẳng người: “Có chuyện gì sao?”
Cố Như Hạ nghe thấy liền lập tức đưa canh trong tay qua: “Đây là canh ngô xương sườn tôi mới ninh hôm nay, rất cảm ơn anh mấy hôm trước đã đưa tôi đi bệnh viện.”
Trên hộp giữ nhiệt có vẽ hình một chú heo hoạt hình, đôi mắt tròn như hạt đậu nhìn chằm chằm vào Tống Kính Thành, nhìn ngốc nghếch, nhưng lại rất đáng yêu.
Khóe môi Tống Kính Thành nhếch lên, sau đó chìa tay ra nhận, nói: “Cảm ơn.”
Đối với thiếu nữ theo đuổi ngôi sao như Cố Như Hạ, không có việc gì vui bằng việc idol mà mình yêu thích bị hạ gục dưới đồ ăn mà mình tự tay mình làm!
Cảm xúc trong lòng Cố Như Hạ phập phồng lên xuống, nhưng cô ấy vẫn trưng ra vẻ mặt không để ý. Cô ấy cúi đầu, nói nhanh: “Không cần cảm ơn.”
Sau đó xoay người, quay đầu chuồn vào nhà mình.
Tống Kính Thành dựa vào cửa, nghiêng đầu nhìn hình bóng chạy trối chết của Cố Như Hạ rồi không khỏi phì cười.
Anh ấy quay người lại, đóng cửa, sau đó đi từng bước về phía phòng bếp.
Tống Kính Thành tiện tay đặt hộp giữ nhiệt ở bên cạnh bồn rửa tay, không muốn quan tâm nữa. Mà ngay vào lúc Tống Kính Thành chuẩn bị quay người tiếp tục về làm tổ trên sofa, bỗng nhiên bụng anh ấy nhói đau.
Có lẽ do làm việc và nghỉ ngơi không điều độ nên Tống Kính Thành bị bệnh dạ dày khá nghiêm trọng.
Mà chú heo hồng đỏ trên chiếc hộp giữ nhiệt mà Cố Như Hạ đưa lúc này như có ma lực, nhìn chằm chằm vào Tống Kính Thành.
Giống như đang ra sức gào thét: “Mở tôi ra!”
Lông mày Tống Kính Thành nhăn lại, sau đó chìa tay mở nắp hộp.
Mùi hương xông thẳng vào mũi lan ra. Canh ngô xương sườn này không giống với đồ ăn ngoài dầu mỡ cho đầy gia vị mà anh ấy thường đặt, mà nhìn giống như đồ mà Cố Như Hạ tỉ mỉ nấu, chỉ cần ngửi thôi cũng ngửi thấy mùi ngọt thanh đó.
Trước đây Cố Như Hạ thề son sắt nói bản thân phải trở thành streamer ẩm thực, nhưng kết quả là làm được bữa đực bữa cái, thêm cả sau khi biết được Tống Kính Thành chuyển đến đối diện nhà mình, toàn bộ sự hứng thú đều bị chuyển dời.
Nhưng điều này không hề cản trở việc Cố Như Hạ bắt đầu thuận buồm xuôi gió trong mảng nấu ăn, với cả bát canh ngô xương sườn này vốn nấu cho Tống Kính Thành nên Cố Như Hạ cũng coi như là tốn không ít tâm tư.
Yết hầu Tống Kính Thành khẽ động.
Vốn dĩ anh ấy không thích ăn đồ ăn thanh đạm, nhưng mùi hương này như có ma lực, khiến cho chỗ bụng ban nãy còn đau giảm đau đi một chút.
Ma xui quỷ khiến, anh ấy lấy thìa từ trong tủ bát bên cạnh ra. Rất ngon.
(9)
Thực ra Cố Như Hạ có dùng chút mưu kế trong chuyện đưa canh cho Tống Kính Thành.
Ví dụ như cô ấy tối nay có thể lấy cớ đi lấy hộp giữ nhiệt của mình để lại tặng Tống Kính Thành bánh cookie mà mình dày công nướng.
Bỏ 9 thành 10, chính là lại có thêm một lần có thể giao lưu thân mật với idol của mình!
Khi trời tối hẳn, Cố Như Hạ gói bánh cookie mà mình dày công nướng vào hộp, sau đó đi một cách cực kì vui mừng về phía nhà đối diện.
Bởi vì có sự chỉ dạy đau đớn vào buổi trưa, động tác nhấn chuông lần này của Cố Như Hạ cực kì dứt khoát mà lại hùng hồn.
Cô còn lâu mới có ý đồ xấu nhé! Cô chỉ muốn đến lấy hộp cơm! Nhưng lần này Tống Kính Thành lại chậm chạp không mở cửa.
Chính vào lúc Cố Như Hạ buồn vì cho rằng Tống Kính Thành không có ở nhà thì cuối cùng cánh cửa đó đã từ từ mở ra.
Nhưng cửa vừa mới mở, Cố Như Hạ đã bị bộ dạng của Tống Kính Thành dọa một trận.
Hiển nhiên trạng thái của Tống Kính Thành cực kì nguy cấp, con ngươi của anh ấy toàn là tia máu, màu môi cũng hơi trắng, khuôn mặt trắng bệch, nhìn trông ủ rũ.
Anh ấy ngẩng mắt lên, giọng nói hơi mệt mỏi: “Sao thế?” Bỗng nhiên Cố Như Hạ hơi ngại với tự trách.
Nhìn trạng thái của Tống Kính Thành có vẻ như rất không ổn, chắc lúc nãy đang nghỉ ngơi với ngủ bù. Trong giờ phút quan trọng này còn phải cố dậy một chuyến vì mình...
Bỗng nhiên Cố Như Hạ ngại nói việc bản thân đến lấy hộp giữ nhiệt, nhưng đã đến bước này rồi, chỉ có thể bất chấp nói thật thôi.
Tống Kính Thành gật đầu, sau đó mệt mỏi quay người, nhưng vừa mới đi được vài bước thì cả người ngã xuống đất.
Cố Như Hạ giật mình, ngay lập tức đỡ được Tống Kính Thành, dìu anh ấy đến sofa.
Cô ấy bị bộ dạng của Tống Kính Thành dọa sợ, lập tức lúng ta lúng túng muốn gọi cấp cứu.
Ban nãy đầu Tống Kính Thành bị choáng một lúc, lúc này đã đỡ hơn nhiều, giơ tay ra giữ tay của Cố Như Hạ: “Đừng gọi điện.”
Cố Như Hạ do dự: “Nhưng mà...”
Tống Kính Thành uể oải cười khẽ: “Nếu cô gọi điện, phỏng chừng ngày mai cả thế giới đều biết địa chỉ nhà tôi rồi. Hơn nữa chắc chắn đến cả cô cũng sẽ bị tôi bê thẳng lên hotsearch cùng.”
Cố Như Hạ tưởng tượng cảnh tượng tên của mình với Tống Kính Thành ở trên trang nhất, lập tức giật mình.
Không được! Idol của mình đang ở trong thời kì phát triển của sự nghiệp! không thể
làm hại anh ấy!
Nhưng hiển nhiên Cố Như Hạ cũng lo lắng cho tình trạng của Tống Kính Thành, cô ấy cắn răng, muốn nói nhưng lại thôi: “Nhưng mà, sức khỏe của anh...”
“Bệnh dạ dày bình thường.”
Tống Kính Thành một tay ôm bụng, một tay chống đỡ bản thân, trên đầu anh ấy chảy những giọt mồ hôi to, làm ướt tóc mái trước trán.
Tuy sắc mặt của Tống Kính Thành không tốt lắm, nhưng ngược lại lại có cảm giác của một người đàn ông đẹp trai đang mắc bệnh.
Anh ấy mặc quần áo thường ngày ở nhà, cổ áo rộng, từng tấc da đều toát ra vẻ lãnh cảm tự nhiên.
Là một ngôi sao, Tống Kính Thành làm rất tốt việc quản lý cơ thể, mỗi một lỗ chân lông trên khắp người lúc này dường như đều có thể kích thích trái tim
thiếu nữ của người khác.
Cố Như Hạ hơi không chịu nổi, cô ấy cúi mắt, dời tầm mắt đi.
Tống Kính Thành ngẩng đầu, cằm chỉ về phía phòng bếp gần đó: “Trong tủ bếp ở phòng bếp có thuốc, có thể làm phiền cô lấy giúp tôi thuốc, thuận tiện rót ly nước nóng cho tôi không?”
Cố Như Hạ gật đầu, sau đó đi vào phòng bếp theo lệnh của Tống Kính Thành.
Cố Như Hạ tìm thấy thuốc, phát hiện nước trong bình nước nóng đều lạnh cả rồi. Cô ấy thở dài, đun một bình nước nóng khác.
Sau khi nước sôi, Cố Như Hạ lại phát hiện Tống Kính Thành đã ngủ mất rồi. Cố Như Hạ hơi do dự, nhưng cô ấy vẫn gọi Tống Kính Thành dậy.
Có vẻ Tống Kính Thành rất mệt mỏi, nhắm mắt như thể vẫn chưa tỉnh táo. Anh ấy chìa tay chậm chạp nhận lấy nước trong tay Cố Như Hạ, rồi nuốt thuốc.
Một giây sau, anh ấy lại mệt mỏi nằm xuống, ngủ một cách nặng nề. Cố Như Hạ: “Ấy...”
Vốn dĩ Cố Như Hạ lo lắng Tống Kính Thành ngủ như thế thì có bị lạnh hay không, nhưng nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Tống Kính Thành, cô lại nuốt xuống những điều cô muốn nói.
Trên người Tống Kính Thành đắp một chiếc chăn mùa hè mỏng, nhưng giờ đã là mùa thu rồi, gió lạnh thổi vù vù vào trong phòng.
Với cả anh ấy cũng mặc phong phanh, cứ như thế sẽ bị lạnh.
Cố Như Hạ đứng lên, nhìn xung quanh một lúc, thấy dường như tùy tiện vào phòng ngủ của người khác thì không ổn lắm.
Cho nên cô ấy về nhà mình lấy một chiếc chăn khá dày từ bên trong tủ quần áo, sau đó lại hổn hển mang sang nhà Tống Kính Thành, nhẹ nhàng đắp chăn lên người anh ấy.
Không biết có phải do làm việc và nghỉ ngơi không có quy tắc hay không mà nhìn Tống Kính Thành có vẻ như đang hơi sốt.
Cố Như Hạ lại đứng lên, cô ấy làm ướt khăn lông bằng nước nóng, sau đó nhẹ nhàng đắp lên trán của Tống Kính Thành.
Sau khi đi đi lại lại mấy vòng như thế, Cố Như Hạ phát hiện tuy Tống Kính Thành đã dọn đến đây ở một thời gian rồi, nhưng mà cả căn nhà lại chả có một chút hơi người gì cả.
Cố Như Hạ nhớ lại, hình như cô ấy cũng chưa thấy có bất kì ai đến nhà Tống Kính Thành thăm anh ấy.
Cô ấy chống cằm, nhìn sườn mặt của Tống Kính Thành, lông mi dài hơi run, rồi bất chợt cơn buồn ngủ kéo tới.
Sau khi ngáp vài cái, cô ấy không chịu nổi nữa, nằm sấp ngủ trên bàn trà. (10)
Tống Kính Thành tỉnh dậy.
Chiếc chăn trên người phập phồng, anh ấy cúi mắt nhưng mà lại phát hiện trên người ngoại trừ chiếc chăn mùa hè của mình ra, còn có một chiếc chăn dày in hoa nhí màu xanh lam.
...Không phải đồ của nhà mình.
Mi mắt anh ấy khẽ động, sau đó anh ngẩng mắt lên, ánh mắt dừng trên cơ thể cô gái đang nằm sấp ngủ sâu ở trên bàn trà gần đó.
Cố Như Hạ thở đều, ngực khẽ phập phồng lên xuống, khuôn mặt trắng trẻo nhìn có vẻ ngoan ngoãn mà lại gọn gàng.
Cơn đau bụng của Tống Kính Thành đã hết, với cả trên người trừ lớp mồ hôi mỏng thì dường như đến cả cơn sốt nhẹ ban nãy cũng không còn nữa.
Anh ấy hơi cúi người, cúi đầu nhìn Cố Như Hạ đang nằm sấp ngủ trên bàn. Thực ra Cố Như Hạ rất xinh.
Tuy không được tính là kiểu mỹ nhân làm mọi người phải thảng thốt gì đó, nhưng cũng là một cô gái xinh đẹp có thể khiến người qua đường có ấn tượng sâu sắc.
Tống Kính Thành cúi mắt, ánh mắt rơi vào bánh cookie được Cố Như Hạ tỉ mỉ gói đẹp ở bên tay cô ấy.
Nếu đoán không nhầm thì mục đích Cố Như Hạ qua đây, chắc là để tặng cho mình cái này?
Tình cảm nơi đáy mắt Tống Kính Thành hiện rõ lên vẻ phức tạp. Anh ấy giơ tay ra, nhẹ nhàng đẩy hộp bánh cookie bên cạnh Cố Như Hạ qua rồi nghiêng đầu lấy một cái.
Bánh cookie đã nguội, không nóng như lúc mới nướng ra khỏi lò.
Nhưng trong không khí vẫn còn mùi ngọt ngào lan tỏa, kích thích vị giác của người khác.
Tống Kính Thành cúi mắt, cắn một miếng. Hương vị ngọt ngào dần lan ra nơi đầu lưỡi. Rất ngon.
Cố Như Hạ ngủ rất dễ tỉnh, lúc này nghe thấy tiếng động, cô ấy khẽ rên một tiếng, sau đó dui mắt ngồi lên.
Cô ấy vừa mới ngồi thẳng người thì nhìn thấy Tống Kính Thành đang cầm bánh cookie của mình.
Dựa theo vết răng cắn cong cong trên bánh, có thể mới cắn có một miếng.
Dường như Cố Như Hạ chưa tỉnh ngủ, đầu còn hơi váng. Nhưng nhìn thấy cảnh này, cô ấy lập tức nhảy lên, cướp lấy bánh cookie trong tay Tống Kính Thành.
“Làm gì đấy làm gì đấy! Người ốm có dạ dày không ổn không được ăn mấy thứ đồ ăn vặt này! Hơn nữa còn nguội rồi, sao anh không giữ gìn sức khỏe thế chứ?”
Cố Như Hạ nói xong, bản thân ngây ngốc trước.
Hiển nhiên Tống Kính Thành bị giọng nói nghiêm khắc của Cố Như Hạ dọa cho sửng sốt, một lúc lâu rồi vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Lúc này Cố Như Hạ hoàn toàn tỉnh ngủ, cảm xúc lẫn lộn đang dâng lên cuồn cuộn trong lòng cô ấy.
Thôi xong rồi.
Lời nói thô lỗ ban nãy nhất định đã xóa sạch tất cả những thiện cảm mà bao nhiêu ngày qua bản thân trăm phương nghìn kế tạo nên.
Nhưng đột nhiên, cô nhìn thấy Tống Kính Thành nghiêng đầu cười.
Mắt Tống Kính Thành hơi cong, dường như tinh thần có vẻ cực kì thoải mái, ban đầu chỉ cười khẽ, rồi càng ngày càng cười to.
Một lát sau, anh ấy ngẩng mắt, cười nói: “Được, tôi xin lỗi.” Hả?
Cố Như Hạ sững sờ.
Thế mà Tống Kính Thành còn chân thành xin lỗi mình?
Cố Như Hạ sững người, sau đó ấp a ấp úng nói: “Không, không sao mà. Vừa hay tối nay tôi muốn nấu chút cháo, anh muốn ăn không?”
Đúng lúc khi Cố Như Hạ cho rằng Tống Kính Thành chắc chắn sẽ từ chối thì anh ấy lại khẽ gật đầu, sau đó nói: “Muốn.”
Khi Tống Kính Thành nói chuyện, mắt anh ấy còn vô ý chớp chớp giống như một bé trai ngoan ngoãn mà lại vô tội.
Huhu...
Tống Kính Thành từ một chú chó săn thành một chú cún con thật đáng yêu!
Với tư cách là một người mê trai, Cố Như Hạ nín thở đứng dậy trước màn làm nũng nhưng không được coi là làm nũng này của Tống Kính Thành, bắt đầu bận rộn nấu cháo.
Tống Kính Thành chống đầu nhìn bóng hình rời đi của Cố Như Hạ, mi mắt khẽ chớp.
Kể từ khi gia nhập showbiz, người trong nhà rất ít khi qua lại với anh ấy.
Bố còn từng thề son sắt rằng chỉ cần anh ấy còn tiếp tục ở trong showbiz ngày nào, thì ngày đó đừng hòng về nhà họ Tống.
Đại khái lần trước được chăm sóc và bị nói lý như này là vào khi nào? Tống Kính Thành hơi không nhớ rõ nữa.
Nhưng anh ấy không hề bài xích sự chăm sóc như này, ngược lại dường như còn cực kì mong chờ sự ấm áp như này có thể ở bên mình lâu hơn một chút.
(11)
Cố Như Hạ có thể cảm nhận được rõ ràng rằng kể từ sau khi Tống Kính Thành bị ốm lần trước, hình như quan hệ của hai người có chút đột phá.
Khoảng thời gian này công việc của Cố Như Hạ cũng bận, bận tăng ca từ sáng tới tối, thường bận đến tối muộn mới về nhà.
Hiếm khi có ngày nghỉ, vốn Cố Như Hạ muốn lười biếng ngủ, nhưng cô ấy lại phát hiện hôm nay cả ngày Nhị Ma Tử đang nuôi ở nhà mình của Tô Linh hình như không có động tĩnh gì.
Cố Như Hạ nhíu mày, vội vã từ trên giường bò dậy, cuối cùng tìm thấy Nhị Ma Tử đang cuộn mình, mệt mỏi không có tinh thần ở một góc trong sofa.
Trạng thái tinh thần mấy ngày nay của Nhị Ma Tử luôn không ổn, nhưng Cố Như Hạ bận làm việc nên cũng luôn không chú ý nó lắm. Lúc này nhìn thấy chú mèo nhỏ như vậy nằm ỉu xìu ở một bên, cô ấy lập tức hơi hoảng.
Cố Như Hạ vội vàng thay qua loa quần áo, xách lồng mèo chuẩn bị đến bệnh viện thú y.
Nhưng giờ đã rất muộn rồi, bên ngoài còn mưa to, chắc chắn rất khó bắt xe. Sau khi ra đơn trên app, cũng chậm chạp không có ai nhận đơn.
Cố Như Hạ nhìn Nhị Ma Tử yếu ớt ở trong lồng mèo rồi cắn môi, buông ô chuẩn bị cứ thế đi ra ngoài.
“Cô đi làm gì đấy?”
Mà chính vào lúc này, Cố Như Hạ bỗng nhiên nghe thấy giọng nam quen thuộc vang lên phía sau mình.
Cố Như Hạ sững sờ, quay người lại.
Tống Kính Thành khoác chiếc áo mỏng, nghiêng đầu đứng ở chỗ không xa.
Một lúc rồi mà Cố Như Hạ vẫn chưa phản ứng lại. Cô ấy chỉ chìa tay chỉ vào lồng mèo, sau đó thở dài nói: “Đều tại tôi, mấy ngày nay không chăm sóc tốt
nó, nhìn nó có vẻ bị bệnh rồi nên tôi chuẩn bị đưa nó đến bệnh viện thú y khám.”
Tống Kính Thành nhìn mưa to gió lớn ở bên ngoài, sau đó cúi mắt: “Tôi đưa cô đi.”
Cho đến khi lên xe, Cố Như Hạ mới thấy sai sai: “Ấy, mà sao muộn thế này rồi mà anh vẫn xuống tầng?”
Tống Kính Thành ngẩng mắt, giả bộ qua loa nói: “Đổ rác.”
Cố Như Hạ cũng không nghi ngờ, gật đầu nói: “Trùng hợp thật.”
Tống Kính Thành liếc nhìn Cố Như Hạ bằng khóe mắt, sau đó cười thầm.
Sắp một giờ sáng rồi còn đi vứt rác, chỉ sợ chỉ có Cố Như Hạ tin lời nói dối này.
Mọi người đều nói thói quen là thứ đáng sợ, vốn dĩ Tống Kính Thành không biết điều đó, nhưng mấy ngày gần đây, dường như anh ấy bỗng nhiên hiểu rồi.
Cô gái vốn luôn lưỡng lự mười mấy phút trước cửa nhà mình, nhảy nhót không thôi chỉ vì thực hiện được trò khôn vặt của mình bỗng nhiên không xuất hiện nữa.
Sự ấm áp lâu nay không có dành cho mình bỗng nhiên biến mất. Quả thực điều đó khiến người ta canh cánh trong lòng.
Tống Kính Thành không biết bắt đầu để ý Cố Như Hạ từ khi nào, anh ấy đã quen cô đơn một mình bao năm nay, nhìn có vẻ như thân thiết với mọi người, nhưng lại không có một người bạn tâm giao.
Anh ấy không thể nào không để ý đến sự ấm áp tràn đầy sức sống bỗng nhiên xông vào cuộc đời mình.
Đến bệnh viện thú y, Cố Như Hạ cảm ơn Tống Kính Thành, sau đó nói: “Chắc tí nữa Nhị Ma Tử phải truyền dịch, thời gian chờ sẽ hơi lâu nên anh về trước đi.”
Cố Như Hạ vừa nói xong thì bụng vang lên tiếng "ọc ọc" vang dội. Cố Như Hạ sững người, sau đó mặt lập tức đỏ bừng.
Tống Kính Thành nhìn cô ấy, sau đó ra vẻ không để ý hỏi: “Vẫn chưa ăn cơm à?”
Cố Như Hạ ngại ngùng gật đầu.
Vốn hôm nay đã tan làm muộn, bản thân mệt cả một ngày nên nãy cũng không đói, bây giờ bận rộn hồi lâu, cảm giác đói mới dần dần xuất hiện.
Mà chính lúc này, bác sĩ thú y ló đầu ra gọi Cố Như Hạ, hình như muốn cô ấy vào để giải thích các việc cần chú ý.
Cố Như Hạ đáp lại, sau đó nói với Tống Kính Thành: “Anh về trước đi, hôm nay cảm ơn anh nhé.”
Khi Cố Như Hạ đi ra ngoài sau khi đã hiểu xong tình trạng của Nhị Ma Tử thì bên ngoài đã không còn bóng dáng của Tống Kính Thành nữa rồi.
Cô ấy cúi mắt, không biết tại sao đáy lòng lại bỗng nhiên có cảm giác hơi mất mát.
Sau khi phát hiện ra cảm xúc của mình, Cố Như Hạ ngây người trong chốc lát, nhưng lập tức giơ tay gõ vào đầu mình.
Thật là, Tống Kính Thành có thể chở mày đi đến bệnh viện thú y là tốt rồi, còn muốn thế nào nữa?
Nhưng hiển nhiên, kiểu nhập tâm theo đuổi idol này rất mạnh.
Thêm cả việc luôn tiếp xúc qua lại mấy ngày nay khiến Cố Như Hạ nhận thấy rõ rằng, sự hứng thú của mình với Tống Kính Thành không những không biến mất chút nào, ngược lại lại càng mãnh liệt hơn.
Cố Như Hạ ngồi trên ghế dài, cảm xúc trong lòng dâng trào, cơn buồn ngủ âm ỉ kéo đến, cuối cùng không chịu nổi nữa nên nghiêng đầu ngủ mất.
Mà không biết đã qua bao lâu, bỗng nhiên Cố Như Hạ cảm thấy có người vỗ nhẹ lên vai mình.
Cố Như Hạ giật mình, ngồi thẳng người lên. Cô ấy dụi mắt, tưởng là bác sĩ: “A...Nhị Ma Tử khỏi chưa?”
“Vẫn chưa khỏi.”
Giọng nam quen thuộc khiến Cố Như Hạ lập tức giật mình, cô ngồi thẳng người, ánh mắt dừng trên người Tống Kính Thành, nháy mắt nói năng hơi lộn xộn: “Anh anh anh anh chưa...”
Tống Kính Thành cười: “Ừ, chưa đi.”
Nói xong, anh ấy giơ tay ra, đưa hộp cơm mới làm nóng xong đến trước mặt Cố Như Hạ, nhếch cằm: “Ăn chút đồ trước đi?”
Cố Như Hạ sững người, giơ tay nhận lấy.
Cô ấy nhớ chắc gần bệnh viện thú y này không có cửa hàng tiện lợi.
Cố Như Hạ cúi mắt, nhìn vai trái hơi ướt của Tống Kính Thành rồi im lặng giơ tay nhận lấy hộp cơm.
Cô ấy mở nắp ra, gắp ít món bằng đũa rồi để vào miệng ăn. Còn nóng.
Cố Như Hạ len lén liếc nhìn về phía Tống Kính Thành bằng khóe mắt.
Dường như Tống Kính Thành vốn không nhìn về phía Cố Như Hạ, khủy tay chống lên đầu gối giống như định ngồi đợi cùng với cô ấy.
Xong rồi.
Hình như lại thích anh ấy nhiều hơn một chút rồi. (12)
Cuộc sống chính là bạn sẽ không bao giờ đoán được tương lai sẽ như thế nào.
Ví dụ như Cố Như Hạ chưa từng nghĩ rằng bản thân sẽ trở thành bạn của Tống Kính Thành, hoặc là mối quan hệ còn thân thiết hơn bạn bè một chút.
Dường như hai người sau khi thân thuộc cũng bắt đầu thoát khỏi trạng thái giữa idol và fan ban đầu, phát triển theo hướng tốt hơn.
Cố Như Hạ cũng sẽ bắt đầu có thể bỏ được cảm xúc hồi hộp của mình, cười đùa với Tống Kính Thành.
Tống Kính Thành cũng bắt đầu biết cách không biết xấu hổ mà sáng trưa tối đúng giờ gõ cửa nhà Cố Như Hạ, tự mang bát đũa đến ăn trực.
Sau này dứt khoát cả bát đũa cũng không tự mình mang.
Có lúc Tống Kính Thành cũng sẽ lương tâm áy náy, sống chết muốn vào phòng bếp giúp Cố Như Hạ.
Sau đó sau khi anh ấy làm vỡ ba cái bát, hai cái ly, còn làm cháy một cái ấm đun nước trong phòng bếp, cuối cùng bị Cố Như Hạ xách cổ áo đuổi ra ngoài.
Khi Tống Kính Thành có thông cáo thì sẽ mang mèo đến nhà Cố Như Hạ.
Sau đó bỗng có một ngày, trên weibo truyền ra một chủ đề một cách bất ngờ không kịp trở tay.
#Lộ chuyện tình cảm của Tống Kính Thành#
Bức ảnh không lâu trước đó Tống Kính Thành và Cố Như Hạ đưa mèo đi bệnh viện bị người ta chụp lại, còn chụp rất nhiều ảnh hai người đồng thời vào một tiểu khu.
Chủ đề này lên hẵng no1 hotsearch, tiện thể Cố Như Hạ bị đào ra sạch sẽ.
Cố Như Hạ bị oanh tạc khắp mọi mặt trận, bạn bè cũ trăm năm trước không liên lạc cũng đồng thời kéo đến, dường như toàn bộ điện thoại và tin nhắn đều nổ tung.
Cố Như Hạ dứt khoát xin nghỉ, trốn ở trong nhà, cũng không dám lên weibo xem những lời mắng chửi xếp thành chồng trong tin nhắn và @.
Nhưng với tư cách là một fan tiêu chuẩn.
Phản ứng đầu tiên của Cố Như Hạ là, thứ đáng sợ nhất đối với một lưu lượng như Tống Kính Thành chính là truyền ra tai tiếng tình cảm.
Chắc chắn tài nguyên của anh ấy sẽ bị chịu ảnh hưởng, liên lụy do mình.
Cố Như Hạ suy nghĩ, cuối cùng vẫn lật điện thoại lên gửi tin nhắn cho Tống Kính Thành: [Huhuhuhu xin lỗi liên lụy đến anh rồi, hay là tôi đi đính chính
một chút? Chụp số nhà của tôi hay gì đó, chứng minh tôi là hàng xóm của anh mà thôi.]
Tống Kính Thành hồi lâu chưa trả lời.
Trong khoảng thời gian Tống Kính Thành chưa trả lời tin nhắn, trong đầu Cố Như Hạ đã diễn ra một trận gió tanh mưa máu.
Toi rồi.
Không phải Tống Kính Thành nghi ngờ bản thân mời phóng viên tiết lộ ảnh đấy chứ?
Không phải Tống Kính Thành block mình, mình gửi tin nữa là sẽ có thể nhìn thấy dấu chấm than màu đỏ chứ?
Chả nhẽ người quản lý của Tống Kính Thành lập tức gõ cửa nhà mình, ném một tờ chi phiếu cho mình yêu cầu mình cắt đứt quan hệ với Tống Kính Thành?
Cố Như Hạ suy nghĩ, bỗng nhiên mũi cay cay.
Ầm ĩ như vậy, cho dù Tống Kính Thành không đổ trách nhiệm cho bản thân thì có thể sau này cũng sẽ từ chối có bất kì quan hệ gì với mình nữa để tránh nghi ngờ.
Mà chính vào lúc này, bỗng nhiên cửa vang lên tiếng đập "cốc cốc cốc". Tim Cố Như Hạ nguội lạnh.
Thôi xong.
Chắc chắn là quản lý của Tống Kính Thành đến cãi nhau. Cố Như Hạ kiên trì, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài bằng mắt mèo.
Người đứng bên ngoài cửa không phải là quản lý của Tống Kính Thành. Mà là bản thân Tống Kính Thành.
Nhìn có vẻ như Tống Kính thành mới tham dự sự kiện về xong, quần áo còn chưa thay.
Anh ấy giơ tay kéo cà vạt trên áo vest của mình, mày nhíu chặt, dường như không kiên nhẫn.
Toi rồi.
Muốn tới tự mình tuyên bố ân đoạn nghĩa tuyệt sao?
Cố Như Hạ làm khuôn mặt đau khổ kéo chốt cửa ra, nhìn ra bên ngoài từ chỗ khe chốt cửa.
Tống Kính Thành giơ tay, đẩy cửa ra.
Tống Kính Thành: “Tôi đến để thương lượng giải quyết chuyện này như thế nào với cô.”
Cố Như Hạ gật đầu, đau lòng: “Tôi biết rồi, tôi sẽ ngoan ngoãn phối hợp.” Tống Kính Thành ngẩng mắt: “Cô phối hợp thế nào?”
Cố Như Hạ đếm trên đầu ngón tay: “Đăng weibo chứng minh sự trong sạch của anh, sau đó chứng minh bản thân chỉ là một chủ hộ. Sau đó lại xóa wechat với anh từ đó cả đời không qua lại với nhau nữa, không để mấy tên nhà báo thối đó lại tìm ra được bất kì sơ hở nào?”
Tống Kính Thành bị tức đến cười: “Đó chính là cách giải quyết mà cô muốn?”
Cố Như Hạ gật đầu cực kì nghiêm túc, còn rất tự hào: “Có phải là lên tiếng giải thích hoàn hảo?”
“Hoàn hảo cái rắm.”
Tống Kính Thành rất giận, anh ấy giơ tay đẩy cửa đi vào nhà Cố Như Hạ.
Cố Như Hạ "ấy ấy ấy" hét: “Ấy đừng vào, đợi tôi đi kéo rèm đã, nhỡ đâu phóng viên núp ở đâu chụp lén thì sao?”
Tống Kính Thành: “Để hắn ta chụp.”
Cố Như Hạ cực kì nghiêm túc: “Sao lại có thể để hắn ta chụp được?!”
Tống Kính Thành dừng lại, sau đó quay người nói: “Cố Như Hạ, năm nay tôi 27 tuổi rồi.”
Cố Như Hạ gật đầu: “Tôi biết mà.”
Tống Kính Thành ngẩng mắt, nhìn vào mắt Cố Như Hạ. Rất lâu sau, anh ấy khẽ cười, sau đó nói khẽ: “Cho nên, cũng nên có bạn gái rồi.”
Cố Như Hạ sững sờ: “Anh có ý gì?”
Tống Kính Thành bước tới, đi đến trước mặt Cố Như Hạ, cúi mắt xuống.
Trong đôi mắt đen nhánh của anh ấy có thể thấy cực kì rõ bóng hình của Cố Như Hạ, anh nói khẽ: “Tôi cũng có một cách lên tiếng giải thích hoàn hảo, em muốn nghe không?”
Sau năm phút, weibo của Tống Kính Thành có update.
Chỉ có một từ ngắn ngủi, thêm một cái @ * [Tống Kính Thành]: Cô ấy @Cố Như Hạ
*Một từ là do tiếng Trung là 她 – cô ấy có một chữ nha.
(13)
Sau khi về nước, Tô Linh mời Cố Như Hạ đi thẩm mỹ viện bảo dưỡng, thuận tiện chúc mừng fan bạn gái thành công lên chức.
Thẩm Tử Kiêu và Tống Kính Thành bị hai chị em vứt bỏ đành tụ tập với nhau một cách không còn lựa chọn, tiến hành một cuộc hội đàm không chính thức tại
một tiệm cafe gần thẩm mỹ viện.
Thẩm Tử Kiêu nghiêng đầu, lười biếng ngẩng mắt nhìn Tống Kính Thành ở đối diện.
Một lúc sau, anh hờ hững nói: “Tôi sẽ không cho phép bất cứ ai làm tổn thương Tô Linh bằng bất cứ cách nào.”
Tống Kính Thành ngẩng mắt nhìn Thẩm Tử Kiêu.
Thẩm Tử Kiêu ngồi thẳng, đặt ly café trên tay xuống, nói cực kì bình tĩnh: “Cố Như Hạ là một người bạn rất quan trọng của Tô Linh.”
Tống Kính Thành nhìn cái bóng trong ly cafe, lâu sau mới khẽ cười: “Anh nói không sai, quả thực Tô Linh trước đây là người đặc biệt đối với tôi.”
Thẩm Tử Kiêu giơ tay, ngón trỏ gõ nhẹ lên bàn.
Tống Kính Thành nói đến đây thì hơi dừng lại, sau đó ngẩng mắt nhìn Thẩm Tử Kiêu: “Nhưng bây giờ Cố Như Hạ là độc nhất vô nhị với tôi.”
“Cho dù Cố Như Hạ có phải bạn của Tô Linh hay không, tôi đều thích cô ấy.” “Cho nên, tôi cũng có chuyện yêu cầu anh.”
Tống Kính Thành nói đến đây thì chìa tay lấy ly café, nhấp một ngụm trên môi, sau đó nói: “Giống như anh không muốn Tô Linh chịu bất kì tổn thương nào vậy, tôi cũng không muốn Cố Như Hạ lại có bất kì chuyện buồn nào nữa.”
Thẩm Tử Kiêu cười, lười biếng nhấc mắt, giọng nói hững hờ: “Cho nên chúng ta đồng lòng?”
Tống Kính Thành quay đầu.
Cố Như Hạ đã đi ra khỏi thẩm mỹ viện, cô ấy đang vẫy tay hăng hái gọi anh ấy. Tống Kính Thành cười: “Ừ, tôi cũng nghĩ vậy.”