Khi ở cô nhi viện, Nghiêm Trạch Sinh không có tên.
Thầy giáo nhặt được Nghiêm Trạch Sinh về cũng lười nghĩ tên cho nên tiện miệng đặt biệt danh cho anh ta, gọi anh ta là A Nhất.
Trùng hợp là đối diện cô nhi viện có một con chó hoang, bình thường nó luôn sủa không ngừng với người đi qua lại, từng có rất nhiều chiến tích cắn người đi đường đến mức nhập viện.
Con chó này cũng tên là A Nhất.
Cho nên mọi người xung quanh cứ gọi A Nhất A Nhất như vậy, giọng điệu trào phúng mà lại tùy ý, không biết là gọi người hay là gọi thú.
Cô nhi viện có một cái tên tầm thường mà lại rất ấm áp – “Cô nhi viện Dương Quang”.
Viện trưởng áo mũ chỉnh tề từng lên rất nhiều chương trình truyền hình trong bộ quần áo vest rạng rỡ tươi đẹp, bộ dạng hiền lành giàu tình yêu thương, biểu cảm phong phú cảm động lòng người: “Chúng tôi muốn cho mỗi một đứa trẻ cô đơn lẻ loi một tuổi thơ ấm áp và hạnh phúc.”
Các thầy cô ở cô nhi viện khi ấy đều sẽ tập trung hết tất cả đám trẻ lại, chen chúc trong phòng khách để xem dáng vẻ đĩnh đạc của viện trưởng trên màn hình của chiếc TV duy nhất.
Thuận tiện cầm theo cây gậy, thúc giục từng đứa trẻ viết những lời cảm ơn cô nhi viện lên giấy.
Thật buồn cười.
Đống tiền quyên góp và trợ cấp đều bị hiệu trưởng trang nghiêm đạo mạo và các nhân viên quản lý cô nhi viện đút túi riêng.
Mà thứ thực sự để lại cho bọn trẻ chỉ có nước lã và rau xanh, cứ như thế ăn một ngày ba bữa.
Viện trưởng vẫn dõng dạc giàu tình cảm nói: “Chúng tôi muốn trao ánh sáng đến từng đứa trẻ một!”
*tên cô nhi viện là Dương Quang - 阳光, cũng có nghĩa là ánh sáng.
Nhưng nhân viên của cô nhi viện lại cắn hạt dưa, chân đạp vào thắt lưng của một đứa trẻ hừ một tiếng: “Lau nhà nhanh lên, mỗi ngày ăn nhiều như thế mà chả có tí sức lực nào, tối nay đừng hòng ăn cơm nữa!”
Bạn xem.
Có rất nhiều chuyện không tốt như vẻ bề ngoài, trong rất nhiều góc tối sẽ điên cuồng nảy sinh vô số vi khuẩn, thối rữa mốc meo từng chút một.
Khi những nhân viên đó rảnh rỗi cũng sẽ lấy trẻ con làm niềm vui.
Sẽ cố ý làm những trò đùa thấp kém, hoặc là ép những đứa trẻ tâm trí còn non nớt học mô phỏng lăn lê bò toài trên đất y như động vật bằng đồ ăn để mua vui.
Sau đó bọn họ lại cười haha cầm điện thoại quay lại, cười lăn lộn.
Sau đó có một hôm, có một người đàn ông bụng phệ trêu ghẹo Nghiêm Trạch Sinh, hắn ta chìa tay cầm một quả táo rồi vắt chéo chân, đá vào sau lưng Nghiêm Trạch Sinh, nói: “Nào, học giống chó cho tao xem.”
Nghiêm Trạch Sinh quay đầu nhìn người đàn ông, không động đậy.
Người bên cạnh đùa bỡn: “Anh không được nha anh Lý, đến cả một đứa trẻ cũng không quản được.”
Bình thường người đàn ông đã quen thói kiêu ngạo, sao có thể tha thứ cho một đứa trẻ thối làm hỏng uy phong của mình. Biểu cảm trên mặt của hắn ta lập tức hơi gượng gạo, giây sau, hắn ta tăng thêm lực, một chân đá vào ngực Nghiêm Trạch Sinh.
Người đàn ông: “Không nghe thấy lời ông đây nói sao?” Người Nghiêm Trạch Sinh hơi động, nhưng lưng vẫn rất thẳng.
Mặt anh ta không có bất kì biểu cảm gì, nhưng đôi mắt đen nhánh ấy lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đàn ông.
Không biết tại sao, thế mà một người đàn ông trưởng thành lại bất ngờ bị một đứa trẻ chưa đầy bảy tuổi ở trước mặt nhìn chăm chú đến mức hơi sợ hãi, còn vô thức nuốt nước bọt.
Mọi người xung quanh lập tức cười: “Nhìn thấy chưa anh Lý, đến một đứa trẻ con cũng không coi anh ra gì.”
Anh Lý lập tức giận tím mặt, hắn ta ngay lập tức đứng lên, đi mấy bước đến trước mặt Nghiêm Trạch Sinh, nhấc chân đá đầu gối Nghiêm Trạch Sinh bằng lực rất mạnh. Sau đó hắn ta bất ngờ nhấc tay bóp cổ Nghiêm Trạch Sinh, nhấn cả người anh ta xuống dưới đất.
Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ chưa tròn 7 tuổi, đương nhiên chống không lại sức lực của một người đàn ông trưởng thành ba mươi tuổi.
Nghiêm Trạch Sinh bị ấn chặt xuống dưới đất.
Anh Lý nhấc chân, giẫm mạnh lên lưng Nghiêm Trạch Sinh, giống như hoàn toàn không quan tâm sẽ làm chết người, từng chút từng chút một dùng rất nhiều lực.
Giống như lục phủ ngũ tạng đồng loạt bị nghiền ép bởi một lực cực lớn.
Nhưng cho dù anh Lý có chửi rủa, có phách lối bắt ép Nghiêm Trạch Sinh cầu xin mình ra sao thì anh ta vẫn luôn không rên một tiếng, thà nhấn móng tay vào lòng bàn tay, làm rách da thịt chứ không mở miệng.
Trái táo lúc nãy anh Lý cầm nghịch cũng lăn trên mặt đất, dính một lớp bụi dày, dừng ở trước mắt Nghiêm Trạch Sinh.
Nghiêm Trạch Sinh cười.
Nếu nói thứ duy nhất đáng tiếc, có lẽ chính là quả táo này.
Cho đến khi Nghiêm Trạch Sinh bị giày vò đến mức mơ hồ nhìn thấy máu, mọi người xung quanh mới sợ thật sự xảy ra án mạng, vội vàng khuyên nhủ anh Lý dừng lại.
Người lớn đều đi hết rồi, nhưng những đứa trẻ xung quanh vẫn run rẩy không dám đến gần Nghiêm Trạch Sinh, giống như tránh rắn rết.
Có đứa trẻ lén lút ngẩng mắt lên đánh giá Nghiêm Trạch Sinh nhưng đều muốn nói rồi lại thôi, nhanh chóng dời mắt đi, dường như không có bất kì ý nghĩ muốn giúp anh ta.
Cũng không thể trách ai.
Tất cả mọi người đều tốn sức kiếm miếng cơm, ở nơi như địa ngục như này, không phải tự nhiên đang sống sờ sờ mà bị đánh chết đã được coi là một việc hạnh phúc rồi.
Đều là những đứa trẻ, đến mạng của mình còn không lo được thì làm sao có lòng để mà xen vào chuyện của người khác chứ?
Nhưng Nghiêm Trạch Sinh lại quật cường hơn tưởng tượng, ngón tay anh ta cử động, một lát sau cực kì kiên cường chống người dậy, tuy chóng mặt nhưng vẫn đứng lên lần nữa.
Anh ta ngẩng mắt, nhìn vào chiếc dao gọt hoa quả dùng để gọt táo ở trên bàn.
Không biết tại sao, dường như ánh sáng của mũi dao nhọn hiện lên vào lúc này như một chiếc nam châm, lôi kéo hết toàn bộ tinh thần của Nghiêm Trạch Sinh.
Nghiêm Trạch Sinh giơ tay, cầm lấy con dao đó.
Hôm nay dường như chú chó A Nhất ở cửa cũng bị chạm vào cái dây nào đó, nhe răng trợn mắt sủa loạn với người qua lại.
Nghiêm Trạch Sinh đi ra khỏi cô nhi viện, đối mặt nhìn chú chó hoang.
Sau một lát yên lặng, chú chó hoang lại nhe răng trợn mắt, vừa sủa vừa xông về phía Nghiêm Trạch Sinh.
Phía chân trời bỗng nhiên vang lên tiếng sấm, một lát sau thì mưa to như trút nước.
Giống như có vô số chậu nước đổ xuống từ trên đỉnh đầu, nước mưa trộn lẫn với vết máu, chảy thành giọt, sau đó thấm không ngừng vào các khe nứt trên mặt đất.
Tiếng hét chói tai vang lên liên tục không ngớt. Có của trẻ con, cũng có của người lớn.
Nghiêm Trạch Sinh vẫn đứng ở đó, chỉ là quần áo ở trên người bị chó hoang cắn nát, cả người giống như bị ngâm trong máu tươi.
Trên người cũng không có mảnh da thịt lành lặn nào.
Nhưng dường như mọi người càng quan tâm một chuyện khác hơn là vết thương của Nghiêm Trạch Sinh.
Con chó tên A Nhất đấy chết rồi.
Bị Nghiêm Trạch Sinh đâm chết, moi thẳng ruột gan ra, máu chảy đầy đất, dáng chết cực kì đáng sợ.
A Nhất giết A Nhất.
Trong một khoảng thời gian, không có ai dám đến gần đứa bé này nửa bước.
Đứa trẻ chưa tròn 7 tuổi giết một chú chó hoang bằng vẻ mặt bình tĩnh như vậy quả thực quá lạnh lùng và tàn nhẫn.
Ngay đến cả người đàn ông đánh Nghiêm Trạch Sinh đến mức cả người toàn vết thương sau khi nhìn thấy cảnh đó cũng không chịu nổi mà cảm thấy ớn lạnh, không dám nhìn vào mắt Nghiêm Trạch Sinh nữa.
Giống như giây sau, con dao gọt hoa quả trên tay Nghiêm Trạch Sinh sẽ đâm vào bụng hắn ta.
Mà Nghiêm Trạch Sinh thật sự làm như vậy. Trong khi mọi người lúng ta lúng túng thu dọn thi thể của con chó hoang đó, không biết từ khi nào mà Nghiêm Trạch Sinh đã đi đến trước mặt người đàn ông, sau đó giơ cánh tay của mình lên.
Về ý nghĩ giết người.
Dường như Nghiêm Trạch Sinh không hề có bất kì ý niệm nào.
Anh ta chỉ biết khi con dao trong tay đâm vào con chó hoang đó, hình như bộ dạng của nó cực kì đau đớn.
Nhưng mà bản thân lại vô cùng vui sướng.
Nhìn thấy thứ mình không thích đau khổ như vậy là một chuyện khiến người ta cực kì vui sướng.
Nếu đã có những việc có thể khiến bản thân vui sướng, thì tại sao không làm chứ?
Ví dụ như hiện tại.
Anh ta muốn đâm mũi dao vào cơ thể người đàn ông đó. Chỉ thế thôi.
Mà có người nhanh chóng phản ứng lại, có rất nhiều người hét lên xong về phía trước, kẹp được cánh tay của Nghiêm Trạch Sinh.
Người khác thì lại cướp được con dao đó.
Người đàn ông té nhào về phía sau mấy bước, trong lòng sợ hãi vỗ ngực.
Tất cả mọi người đều nghĩ, trong cô nhi viện có tồn tại một thứ nguy hiểm như vậy thì dùng cách nào mới có thể xóa sạch triệt để u nhọt này đây.
Thế nhưng còn chưa nghĩ ra cách thì bỗng nhiên có một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo đầm màu trắng đến cô nhi viện.
Người phụ nữ xinh đẹp chỉ vào Nghiêm Trạch Sinh nói: “Tôi muốn nhận nuôi nó.”
Có người khuyên bằng vẻ mặt phức tạp: “Đứa trẻ này nhìn có vẻ không giống người bình...”
Người phụ nữ ấy lên tiếng ngắt lời, giọng nói cực kì kiên quyết: “Tôi muốn nhận nuôi nó.”
Thấy người phụ nữ kiên quyết như vậy, không có ai lại đi khuyên nữa. Dù sao nhanh chóng đuổi một người nguy hiểm như vậy đi mới là việc quan trọng.
Cho nên thậm chí phía cô nhi viện đến cả thủ tục cũng chả làm rõ, cực kì lo lắng đưa Nghiêm Trạch Sinh đi.
Người phụ nữ họ Nghiêm, nhìn có vẻ là một người phụ nữ dịu dàng có nụ cười ấm áp.
Bà ta đặt tên cho Nghiêm Trạch Sinh, nói ý nghĩa là “Không phải loài mạnh nhất sẽ sống sót, mà là loài thích ứng nhanh nhất với sự thay đổi”.
Tất cả những đứa trẻ đều nhìn hâm mộ Nghiêm Trạch Sinh được người phụ nữ đó nhận nuôi, hâm mộ anh ta từ nay về sau có được một cuộc sống tốt.
Nhưng Nghiêm Trạch Sinh lại có thể nhìn ra được sự nguy hiểm giống như một con mãnh thú dưới bộ mặt dịu dàng đó.
Quả nhiên, người phụ nữ không hề cần một đứa trẻ kì lạ.
Thứ bà ta muốn là một con quái vật có thể ngoan ngoãn nghe lời mình, đi làm những thứ nguy hiểm theo bất kì những gì bản thân sai khiến.
Bà ta mắc chứng bệnh chống đối xã hội, vốn chính là một phần tử nguy hiểm, mấy năm nay còn chế tạo ra đủ thứ khủng bố.
Bà ta muốn nuôi Nghiêm Trạch Sinh thành một tên điên tuyệt đối.
Nhưng Nghiêm Trạch Sinh lại cảm thấy làm một phần tử nguy hiểm là một chuyện cực kì nhàm chán.
Không hề thú vị, càng giống một việc giày vò mà tốn công vô ích. Nhìn có vẻ buồn cười mà lại ngu xuẩn.
Dù có giết nhiều người vô tội hơn đi nữa thì bản thân cũng không thỏa mãn, thậm chí còn không thể đổi lấy một quả táo cho mình.
Cho nên sau này Nghiêm Trạch Sinh rời khỏi người phụ nữ đó, rời khỏi Trung Quốc. Trở thành một lính đánh thuê có thể đổi lấy táo cho chính mình.
Không có quốc tịch, không có thân phận.
Nếu hôm nào đó chết thì cũng không ai biết mình, từ bi về nhặt xác cho mình. Nghe có vẻ là chuyện rất đáng thương.
Nghiêm Trạch Sinh vừa suy nghĩ vừa nhanh nhẹn dứt khoát tiết lộ xong thông tin mà ông chủ cần, sau đó lười biếng giơ tay ra cầm lấy quả táo ở trên khay hoa quả, cắn một miếng.
Anh ta biết rất nhiều người.
Có một số người dao dính đầy máu như bản thân, cũng có một số thanh niên ba tốt lòng mang hoài bão, ngày ngày bận rộn với lý tưởng của mình.
Ấy.
Lòng mang hoài bão là cảm giác gì.
Có lúc Nghiêm Trạch Sinh cũng sẽ uể oải nghĩ, nếu bản thân là một người bình thường thì bây giờ anh ta sẽ trở thành một người thế nào.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cũng không có việc nếu như. Từ trước đến nay Nghiêm Trạch Sinh đều thấy hâm mộ.
Dường như sự phát triển tình cảm của anh ta từ trước đến nay đều không giống với người bình thường, có rất nhiều chuyện đều không quan trọng đối với anh ta.
Sống thế nào thì đều là sống.
Nhưng mà cho đến một ngày, anh ta gặp Tằng Khả Vân.
Lúc ấy mục tiêu nhiệm vụ của Tằng Khả Vân vừa hay là cùng một người với mục tiêu mà anh ta mới nhận đơn.
Cho nên hai người trở thành đồng đội tạm thời.
Nhưng sau khi bắt được mục tiêu, hai người xảy ra bất đồng lớn về việc giải quyết mục tiêu thế nào.
Tằng Khả Vân trừng mắt: “Không được! Anh không thể giết hắn ta, phải để pháp luật quyết định!”
Nghiêm Trạch Sinh lười biếng ngáp: “Nhưng mà ông chủ của tôi muốn đầu người, hơn nữa hắn ta bị bắt thì cũng bị phán tử hình.”
Tằng Khả Vân chán nản: “Nhưng mà anh cũng không thể xử lý, phải giao cho...”
Nghiêm Trạch Sinh giơ tay, nói lấy lệ: “Thế đưa người cho cô để đi thẩm tra, đầu thì đưa tôi.”
Mục tiêu nhiệm vụ bị trói nghe thấy hai người nói chuyện, ngồi ở một bên theo kiểu không còn gì luyến tiếc, hận không có ai có thể một phát giết mình cho xong.
Tằng Khả Vân tức không có chỗ xả, nhưng bây giờ đồng đội không có ở bên. Cô ấy chống hông liên tục dậm chân vòng quanh cây, sau đó phồng má: “Sao anh cứ phải giành đầu người với tôi thế!”
“Hả?”
Nghiêm Trạch Sinh nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó chán ngán giơ tay xoa mũi mình: “Phí lời, tôi là lính đánh thuê, chắc chắn phải lấy đầu người để đi đổi tiền. Không có tiền thì làm sao mua táo?”
Tằng Khả Vân suy nghĩ, sau đó nói cực kì nghiêm túc: “Tôi có thể mời anh ăn táo.”
Nghiêm Trạch Sinh: “...”
Nghiêm Trạch Sinh thấy đầu óc cô gái nhỏ này có vấn đề, bản thân chỉ lấy ví dụ nhưng cũng không hiểu.
Lấy táo để đổi lấy đơn làm ăn của mình, làm gì có chuyện tốt như thế?
Nhưng không hiểu sao Nghiêm Trạch Sinh bỗng nhiên cảm thấy, nếu bản thân thật sự giết người đàn ông này trước mặt cô gái nhỏ để hoàn thành đơn hàng thì hình như bất chợt rất nhàm chán.
Còn không bằng cứ đưa người đàn ông này cho cô gái nhỏ để cô ấy vui.
Một người cô độc như Nghiêm Trạch Sinh, thực ra tiền đối với anh ta cũng không phải là thứ gì quan trọng, có lúc thường nhận một đơn liền sẽ lập tức tiêu hết toàn bộ tiền.
Có lúc tâm trạng tốt còn tiện tay tặng cho người khác. Chỉ vui mà thôi.
Trong phút chốc, Nghiêm Trạch Sinh lười cãi, anh ta đứng thẳng người nói: “Thôi bỏ đi, nhường cho cô đấy.”
“Hả?“
Hiển nhiên Tằng Khả Vân không ngờ Nghiêm Trạch Sinh sẽ dễ nói chuyện như thế. Thấy anh ta quay người muốn đi, lòng cô ấy bỗng cuống lên, một lát sau bước nhanh về phía trước, vội vàng hét lên: “Thế tôi phải liên hệ với anh bằng cách nào? Hay là mời anh ăn như thế nào?”
Nghiêm Trạch Sinh cảm thấy buồn cười: “Nhìn tôi giống người thiếu ăn của cô à? Hơn nữa nói cho cô cách liên lạc với tôi để đợi cô đưa người đến bắt tôi à?”
Tằng Khả Vân ngây ra, sua đó hơi thất vọng cúi đầu.
Nghiêm Trạch Sinh nhìn Tằng Khả Vân, quay người đi về phía trước. “Này!”
Hình như Tằng Khả Vân bỗng nhiên nhớ ra gì đó, ba chân bốn cẳng chạy lên phía trước, móc ra chiếc dây chuyền cá voi xanh ở trong ngực, sau đó đưa đến tay Nghiêm Trạch Sinh.
Hôm nay anh giúp tôi, còn nhường người này cho tôi cho nên đây là quà đáp lễ!”
Nghiêm Trạch Sinh cười: “Tính toán ghê?”
Tằng Khả Vân đỏ mặt, sau đó miệng ỉu xìu: “Không cần thì thôi.”
Nghiêm Trạch Sinh nghiêng đầu, chìa tay ra lấy, sau đó ngẩng mắt: “Thôi vậy, có còn hơn không.”
Nghiêm Trạch Sinh cho rằng sau này sẽ không gặp lại Tằng Khả Vân nữa.
Hai người họ hoàn toàn khác nhau, sau này Tằng Khả Vân sẽ có một cuộc đời cực kì rộng mở, được người khác kính trọng, đất trời đều là của cô ấy.
Mà chả qua bản thân chỉ là một con ruồi nhặng hôi thối có cũng được mà không có cũng chả sao ở trong góc tối.
Bèo nước gặp gỡ, chỉ vậy thôi.
Bởi vì đơn hàng này nên Nghiêm Trạch Sinh khiến ông chủ không hài lòng, chuốc không ít phiền phức cho mình.
Để đối phó với những phiền phức đó, lượng đơn hàng anh ta nhận cũng trở nên nhiều hơn. Mấy năm gần đây cũng nhiều lần gặp Tằng Khả Vân.
Có lúc mục tiêu của hai người giống nhau, có lúc mục tiêu cũng sẽ hoàn toàn khác nhau.
Đối với lính đánh thuê như bọn họ, thường đều sẽ không lãng phí thời gian giao lưu với nhau. Nhưng không biết tại sao mỗi lần Tằng Khả Vân đều cứ phải đến hàn huyên vài câu giống như không sợ chết vậy.
Thậm chí có lúc cô ấy còn bị hụt, không biết cô ấy tìm thấy Nghiêm Trạch Sinh như thế nào, kéo anh ta ra ngoài ăn cơm, hoặc là đưa anh ta một túi đầy ắp táo.
Có lúc cũng sẽ khuyên anh ta đừng làm nghề này nữa, đi làm những công việc an toàn hơn.
Nghiêm Trạch Sinh từng dọa cô ấy vô số lần: “Người như tôi đã từng đắc tội rất nhiều kẻ thù, cô ở gần tôi thì có thể sẽ gặp rất nhiều rắc rối.”
Tằng Khả Vân sẽ vỗ ngực: “Tôi còn lâu mới sợ rắc rối nhé! Tôi cực kì đỉnh!” Danh tiếng của Nghiêm Trạch Sinh không hề tốt.
Rất nhiều người đều sẽ bị dọa cho run người, hoặc dặn dò người của mình đừng có dây dưa với anh ta khi nghe thấy cái tên này.
Nhưng hình như Tằng Khả Vân chưa từng sợ anh ta.
Giống như bỗng nhiên xuất hiện một sinh mệnh nhiệt tình mà lại sống động như thế ở bên cạnh một người không hề biết tức giận, khiến cho bản thân hình như cũng trở nên giống người hơn.
Nhưng không biết từ lúc nào, bỗng nhiên trở nên khác lạ. Hình như, nếu có ngày bản thân chết đi, thì cũng sẽ có người quan tâm.
Mà, Nghiêm Trạch Sinh còn không muốn khiến người đó đau lòng. Trước đây, Nghiêm Trạch Sinh cầm dao vì một trái táo.
Sau này, con dao của Nghiêm Trạch Sinh đẫm máu bởi vì để lấy được trái táo.
Nhưng bây giờ, Nghiêm Trạch Sinh bỗng nhiên phát hiện cũng sẽ có người tình nguyện đưa táo đến trước mặt mình. Không hề giữ lại cũng chẳng hề yêu cầu hồi đáp, nguyện ý trao sự ấm áp cho mình.
Nghiêm Trạch Sinh là một người trì độn trong chuyện tình cảm. Nhưng anh ta lại có thể biết cực kì rõ thứ bản thân muốn là gì.
“Này, anh biết không? Hôm nay ở Trung Quốc được gọi là năm mới.”
Tằng Khả Vân đeo găng tay nhưng vẫn lạnh đến mức hà ra hơi, cô ấy rụt vai lại, sau đó nhẹ nhàng nói: “Năm mới phải ở bên cạnh người nhà.”
Nghiêm Trạch Sinh ngẩng mắt: “Tôi không phải người nhà của cô.”
Tằng Khả Vân chớp mắt: “Ấy, người nhà của tôi ở rất xa, cho nên ở bên cạnh người tôi thích cũng thế.”
Nghiêm Trạch Sinh quay đầu nhìn Tằng Khả Vân.
Mặt Tằng Khả Vân đỏ bừng nhưng vẫn cố giả vờ bình tĩnh thay đổi chủ đề: “Aa anh nhìn xem! Cái đèn bên kia đẹp thật đấy!”
Trước đây, Nghiêm Trạch Sinh vẫn luôn không có thứ mà mình rất muốn có. Nhưng bây giờ, Nghiêm Trạch Sinh biết bản thân muốn thứ gì rồi.
Bỗng nhiên anh ta cân nhắc một cách cực kì nghiêm túc lời đề nghị trước đây của Tằng Khả Vân, từ bỏ thân phận lính đánh thuê, đi tìm công việc có thể diện hơn.
Chỉ là một người có rất nhiều vết nhơ, muốn quay trở lại con đường chân chính...là một chuyện không hề dễ dàng.
Bỗng nhiên Nghiêm Trạch Sinh bắt đầu hối hận.
Sau đó anh ta bỗng nhiên phát hiện, cho dù khoảng cách giữa hai người có gần đến đâu, nhưng bọn họ lại chưa từng thay đổi gì.
Tằng Khả Vân vẫn sinh ra dưới ánh sáng, mà bản thân vẫn lớn lên ở góc tăm tối nhất.
Đột nhiên Nghiêm Trạch Sinh cười.
Có những việc một khi bắt đầu liền không có đường lui.
Sau này, Tằng Khả Vân sẽ gặp được người càng phù hợp với mình, sẽ kết hôn, sẽ có cuộc sống tốt hơn.
Còn bản thân thì sao?
Sẽ không có suy nghĩ tham lam nào nữa. Anh ta hi vọng Tằng Khả Vân sống.
Sống lâu trăm tuổi, cả đời bình an.
Nhưng từ trước đến nay vận mệnh không phải là chuyện thuận buồm xuôi gió.
Trong trận vây quét cực kì chấn động ấy, Nghiêm Trạch Sinh tận mắt nhìn thấy thi thể của Tằng Khả Vân.
Tằng Khả Vân nằm trong vũng máu đã không còn hơi thở, nhưng mặt cô ấy vẫn sáng ngời sạch sẽ.
Nghiêm Trạch Sinh ngồi xổm xuống bên cạnh Tằng Khả Vân.
Một người vẫn luôn chậm chạp trong chuyện tình cảm lần đầu tiên cảm nhận được thế nào được gọi là nỗi đau giằng xé con tim.
Giống như có một con dao đang cứa mạnh vào tất cả những vị trí đang đập. Tằng Khả Vân không có tang lễ, mà được chôn cất một cách lặng lẽ.
Bởi vì thân phận của Tằng Khả Vân được người khác thay thế, mà dường như cấp trên quyết định thuận nước đẩy thuyền, tương kế tựu kế diễn.
Cho nên, đến cả tang lễ của mình cô ấy cũng không có. Đó không nên là kết cục của Tằng Khả Vân.
Sau khi thích Tằng Khả Vân, rất lâu rồi Nghiêm Trạch Sinh không còn giết người nữa.
Nhưng sau khi Tằng Khả Vân chết, anh ta lại cầm lại dao.
Nếu như nói, trước đây sống chết đối với anh ta là việc không quan trọng.
Vậy thì bây giờ, đối với anh ta, có một số việc đã khác. Anh ta nhất định phải sống.
Anh ta phải báo thù cho Tằng Khả Vân, chí ít, phải làm cho cô ấy một tang lễ cực kì vẻ vang.
Cho nên, trong khoảnh khắc ánh lửa bùng nổ ngay trước mắt mình ở trên con tàu đó, rốt cuộc Nghiêm Trạch Sinh đang nghĩ những gì?
Anh ta nắm chặt chiếc dây chuyền cá voi xanh trong tay.
Cả cuộc đời giống như một thước phim quay ngược, trôi qua nhanh chóng trước mắt.
Cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt cười của cô gái xinh đẹp. Cô ấy nói: “Anh đến rồi.”