“Sao trong thiệp ghi em gái cậu về cùng chủ tịch thế?”
“Chuyện con bé về nước không thông báo với bên ngoài. Giờ mẹ tôi về thì thông báo ra ngoài là hai mẹ con đi cùng nhau.”
Lục Hạo Thiên ngồi trên ghế sofa trong phòng làm việc, anh chăm chú
nhìn vào thiệp mời dự tiệc Vương Nhất Băng vừa đưa. Mẹ của Vương Nhất
Băng, cũng là chủ tịch công ty Nhất Thiên, sẽ đáp máy bay về nước. Bà
gửi thiệp mời cho người thân và vài đối tác quan trọng đến dự tiệc tại
nhà.
* * *
Màn đêm buông xuống.
Từng chiếc xe sang
trọng lần lượt tiến vào cổng biệt thự nhà họ Vương, người làm trong nhà
bận rộn chạy lại tiếp đón khách. Tân khách được mời tham dự tối nay đều
là những công ty đối tác, những gia đình có mối quan hệ với nhà họ Vương ở thành phố A này. Khách khứa đến tham dự ăn mặc trang trọng, lịch sự,
vui vẻ nói chuyện, tay cầm ly champagne hướng tới nhau chào hỏi.
Lục Hạo Thiên bước vào đại sảnh, vận lễ phục màu đen trang trọng. Dáng
cao to, làn da nâu nhạt, trên mặt có nét phong tình của một công tử ăn
chơi chính hiệu cuốn hút ánh nhìn của bao thiếu nữ.
Bên cạnh
anh là cô em gái Lục Yến Ninh xinh đẹp trong chiếc đầm dạ hội làm nổi
bật vòng eo thon và làn da trắng mịn. Lục Hạo Thiên và Lục Yến Ninh sau
khi chào hỏi người quen thì tiến về phía Trần Tuấn Kiệt ở gần đó.
Trần Tuấn Kiệt đang nói chuyện cùng một người phụ nữ, anh vận lễ phục
trắng có hoa văn chìm, áo sơ mi trắng, cả người như phát ra ánh sáng.
Dường như cũng phát hiện anh em nhà họ Lục đang đến gần, Trần Tuấn Kiệt
quay đầu về phía hai người, gật đầu thay cho lời chào. Người phụ nữ đứng cùng Trần Tuấn Kiệt cũng đưa mắt nhìn hai người đang bước tới.
“Chào chủ tịch, cháu là Lục Hạo Thiên, là nhân viên của Nhất Thiên,
cũng là bạn của Nhất Băng. Đây là em gái cháu Lục Yến Ninh.”
Lục
Hạo Thiên cất tiếng chào hỏi với Chủ tịch của Nhất Thiên, cũng chính là
mẹ của Vương Nhất Băng đang đứng cạnh Trần Tuấn Kiệt.
“Chào chủ tịch Vương, cháu là Lục Yến Ninh.”
“Gọi là bác Vương được rồi. Hai đứa là bạn của Nhất Băng thì cũng là người nhà, không cần khách sáo.”
Mẹ Vương phong thái tao nhã, khí chất cao quý mỉm cười thân thiện. Bà
diện trên người chiếc váy dài hoa đen trắng, bông hoa to diễm lệ tạo nét phóng khoáng, cứng cỏi mà cũng thật dịu dàng, thanh tao. Khí chất của
một quý bà không làm mất đi vẻ hiền dịu trên khuôn mặt.
Chồng bà
mất đã lâu, một mình bà phải chống đỡ cả công ty, lại vất vả nuôi hai
đứa con nhỏ, vì vậy với người ngoài, bà luôn tỏ vẻ cương quyết và mạnh
mẽ, nhưng đứng trước người thân, bà chỉ là một người mẹ dịu dàng yêu
thương con.
“Bác còn chút việc phải chuẩn bị, mọi người cứ tự
nhiên. Kiệt, con giúp dì tiếp khách ở đây.” Câu sau mẹ Vương nói với
Trần Tuấn Kiệt.
“Vâng, dì cứ vào trong đi ạ.”
Mẹ Vương vừa
dời đi thì một bóng hình đi tới. Diệp Như Anh trang điểm xinh đẹp, mặc
lễ phục màu vàng chanh lấp lánh, mĩ lệ dưới ánh đèn.
“Trần Tuấn
Kiệt, cô bé bất lịch sự hay đi cùng cậu đâu? Chằng lẽ cô ta không tới?”
Diệp Như Anh khoanh hai tay trước ngực đầy kiêu ngạo.
Trần Tuấn
Kiệt không nói gì, vẻ ngoài lạnh lùng không quan tâm tới lời khiêu khích của Diệp Như Anh. Diệp Như Anh khẽ bĩu môi, thấy không ai đáp lời mình
thì quay người bước đi.