“Xin cảm ơn tất cả mọi người đã tới tham dự bữa tiệc ngày hôm nay.
Chuyến công tác vừa rồi của tôi thu hoạch được rất nhiều kết quả. Hy
vọng Nhất Thiên cùng các công ty đối tác hợp tác thành công. Bên cạnh đó tôi muốn giới thiệu đứa con gái bảo bối của gia đình chúng tôi – Vương
Hàn Tuyết. Con bé sẽ đến Nhất Thiên làm việc để cùng anh trai mình phát
triển công ty.”
Tiếng nói của mẹ Vương vừa dứt, đèn trong đại
sảnh tối đi, một luồng ánh sáng trắng chiếu thẳng vào lối cầu thang bên
cạnh. Trong ánh đèn lóa mắt, hai dáng người từ trên cầu thang trải thảm
đỏ bước xuống.
Vương Nhất Băng vận bộ lễ phục màu xám bạc, áo
sơ mi màu trắng ngọc trai, trên cổ quấn một chiếc khăn lụa xám, chiếc
khăn ấy sáng bóng làm nổi bật vẻ điềm đạm tuấn tú của anh. Khuôn mặt anh một mảnh lạnh nhạt, ánh mắt sâu đầy tinh tế, đôi môi khẽ nhếch như cười như không.
Khoác tay anh cùng bước xuống cầu thang là cô gái
trẻ tóc nâu vàng, xinh đẹp tuyệt trần, mặc chiếc váy đỏ tươi rực rỡ. Bộ
trang phục phảng phất kiểu váy xòe của tiểu thư quý tộc thế kỉ XiX trong các bộ phim cổ điển Âu Mĩ, vai trần trắng mịn, vạt váy ngắn, những viên kim cương đính thành bông hồng đỏ rực như ngọn lửa, tràn đầy sức sống
lại hoa lệ ngọt ngào.
Khí chất thanh cao từ trong xương mà
phát ra khiến cô đầy vẻ mị hoặc mê người. Đôi con ngươi trong sáng láp
lánh, chiếc mũi cao kiêu ngạo, môi anh đào cong cong tựa nguyệt sáng
càng tô thêm vẻ đẹp thanh tú của thiếu nữ.
Những tiếng trầm
trồ khen ngợi vang lên không ngừng, đôi tuấn nam mĩ nữ xuất hiện tựa hai vầng nhật nguyệt phát ra thứ ánh sáng cao sang, quyền quý lay động lòng người. Bước đến sân khấu đứng cạnh mẹ Vương, hai người hơi cúi đầu chào tân khách phía dưới.
Lục Hạo Thiên mở to mắt nhìn cô gái xinh đẹp trên sân khấu. Không ngờ cô gái nhỏ gặp thường ngày trang điểm lên
lại xinh đẹp tới vậy. Ngạc nhiên không kém Lục Hạo Thiên, Diệp Như Anh
cũng thất thần quan sát vị tiểu thư bên trên là người mình đã coi thường lâu nay. Tâm trạng có chút hối hận. Trước kia là mình hiểu nhầm người
ta quyến rũ Tổng giám đốc, lại còn ăn nói bất lịch sự, không biết cô ấy
có ghét mình không.
Người duy nhất tỏ ra bình tĩnh là Trần
Tuấn Kiệt, anh yêu thương nhìn người con gái trên sân khấu, cô cũng đang nhìn về phía anh nở nụ cười nhẹ.
* * *
“Vương tiểu thư!”
Nghe tiếng gọi phía sau lưng, Vương Hàn Tuyết quay đầu lại thì thấy
Diệp Như Anh đang đến gần. Cô vẫn lạnh nhạt nhìn cô ta, không tỏ bất cứ
thái độ gì. Diệp Như Anh tay cầm ly champagne bước đến trước mặt Vương
Hàn Tuyết.
“Vương tiểu thư, chào cô. Tôi là Diệp Như Anh. Trước đây tôi từng có hiểu nhầm với cô, mong cô thứ lỗi.”
“Những chuyện đó tôi không để tâm.” Vương Hàn Tuyết thật sự là không quá để tâm tới những việc đã xảy ra với người xa lạ.
“Vậy thì tốt quá. Tôi hi vọng sau này chúng ta có thể trở thành bạn.
Tôi còn có việc nên xin phép đi trước, nhờ cô chào Chủ tịch giúp tôi.
Tạm biệt.” Câu cuối Diệp Như Anh quay về phía mọi người gật đầu chào.
“Tạm biệt.”
Những chuyện kết bạn trong giới kinh doanh này không hiếm thấy, Vương
Hàn Tuyết cũng chẳng mấy thích thú, cô chỉ lặng im uống rượu.