Trong căn phòng rộng
lớn chật ních người, Lục Hạo Thiên khoác trên mình bộ đồ mang phong cách hiphop: quần thụng kết hợp áo dài tay được kéo lên đến khuỷu, áo khoác
lửng màu đen huyền bí, trền đầu là chiếc mũ lệch phong cách, anh đang
tham gia cuộc thi nhảy “Got to dance”. Tâm trạng có chút khẩn trương,
đây là lần đầu anh tham gia một cuộc thi lớn thế này.
Phía dưới sân khấu rộng lớn, Vương Hàn Tuyết ngồi hàng ghế khán giả đầu tiên, bên cạnh là Vương Nhất Băng và Trần Tuấn Kiệt.
MC nữ bước ra sân khấu, tiếng reo hò từ khán giả bắt đầu vang lên. MC
lần lượt giới thiệu bốn vị giám khảo đều là những diễn viên và biên đạo
múa nổi tiếng. Ngay sau đó, các thí sinh bước ra, Lục Hạo Thiên đi đầu
tiên, bỏ xuống sự khẩn trường trước đó thay bằng dáng vẻ đầy tự tin và
lôi cuốn trong từng bước đi.
Lục Hạo Thiên đưa mắt nhìn xuống
dưới, bắt gặp ánh nhìn của Vương Hàn Tuyết, anh nháy mắt nghịch ngợm với cô, nét cười nồng đậm trên môi anh. Một hình ảnh chợt lướt nhanh trong
đầu Vương Hàn Tuyết, sự đau thương thoảng qua trong đôi mắt cô, ngay sau đó cô trở lại dáng vẻ điềm nhiên thường ngày, dường như sự việc vừa rồi chỉ là ảo ảnh.
Sự thay đổi từ Vương Hàn Tuyết nhanh như chớp
mắt nhưng toàn bộ đều được Trần Tuấn Kiệt vẫn luôn để ý cô thu vào trong mắt. Có lẽ không ai để ý, có lẽ chỉ mình anh thấy đôi tay cô đang nắm
thật chặt phía dưới, giống như cô đang dồn nén mọi cảm xúc của mình, chỉ để lại ánh mắt lạnh nhạt đó.
Các thí sinh lần lượt trình diễn phần thi của mình, những tài năng nhảy múa điêu luyện đều được trổ ra
hết, tiếng cổ vũ cuồng nhiệt vang dội.
Đến phần biểu diễn của Lục
Hạo Thiên, vẫn là dáng vẻ tự tin, vẫn lôi cuốn như lúc đầu, tiếng reo hò càng thêm cuồng nhiệt. Nhạc nổi lên, ánh đèn dịu xuống, chỉ để lại Lục
Hạo Thiên đang tỏa sáng trên sân khấu.
Những bước nhảy tinh tế hiện ra, từng cái xoay người, từng biểu cảm hoàn mĩ trên khuôn mặt đều
khiến khán giả phải hò hét, khiến người khác phải ngưỡng mộ.
Lục
Hạo Thiên như đang hòa mình vào với từng bước nhảy, trong đầu anh không
còn cuộc thi, không còn đối thủ, chỉ có sự hưng phấn, chỉ còn lại tất cả sự đam mê của anh dành cho bộ môn dancesport.
Dõi theo từng
động tác của Lục Hạo Thiên, khuôn mặt Vương Hàn Tuyết ngày càng trắng
nhợt đi. Bóng tối đang bao phủ xung quanh hàng ghế khán giả nên không ai thấy dược nét mặt hiện nay của cô.
Từng hình ảnh lần lượt,
lần lượt trôi qua trong đầu cô, bóng dáng cao lớn ấy cứ tưởng đã quên
nhưng nay vẫn còn in đậm đến thế, vẫn còn thân thuộc đến vậy. Bóng dáng
lúc rõ ràng, lúc mờ nhạt, lúc như ánh bình minh chói mắt, lúc lại mờ ảo
như sương mù giăng kín.
Nụ cười ấy, dáng vẻ ấy, cũng với điệu
nhảy ấy, từng bước nhảy uyển chuyển trên bờ cát trắng mịn, giống, sao
thật giống. Vương Hàn Tuyết như chết lặng, răng trắng như tuyết cắn chặt đôi môi đỏ mọng, khóe môi đã có tia máu hồng chảy xuống, hốc mắt đỏ hoe chứa đầy nước, chỉ chực chờ rơi xuống ngay tức khắc.
Nhìn vào khuôn mặt tuấn lãng của Lục Hạo Thiên, Hàn Tuyết dường như có thể nhìn
thấy khuôn mặt người ấy, khi hiện khi ẩn, mờ nhạt lại rõ nét. Tay nắm
lại thật chặt, mặc cho móng tay đâm vào da thịt tới bật máu, nỗi đau thể xác đã không còn cảm nhận được gì.
Kí ức ngủ quên nay trỗi dậy
mãnh liệt, nó cấu xé tâm can cô, như hàng vạn chiếc kim nhỏ xuyên vào
cõi lòng cô, đau đến nghẹt thở.
Trần Tuấn Kiệt giật mình hoảng hốt, anh vội vàng ôm chặt lấy cô gái nhỏ, nắm lấy đôi tay cô không cho
cô tự làm đau mình. Bàn tay nhanh chóng đưa về phía đôi môi đỏ mọng đang cắn chặt kia:
“Tuyết, mau buông ra, đừng cắn.”
Đôi mắt
Vương Hàn tuyết bị bao phủ bởi một tầng sương mù, khi Trần Tuấn Kiệt ôm
lấy cô, những giọt nước bị tác động trào ra khỏi khóe mắt, lăn trên má
rớt xuống cánh tay cô. Là do nỗi đau từ thể xác hay do nỗi đau trong tâm hồn mà nước mắt cứ thế từng giọt nối nhau tuôn trào, lệ đầy mi.
Trần Tuấn Kiệt có thể cảm nhận rõ cô gái bé nhỏ trong lòng mình đang
run rẩy không ngừng, nước mắt cô thấm đẫm một khoảng áo trước ngực anh.
Anh siết chặt vòng tay đang ôm lấy cô, chỉ hận không thể truyền hết sự
đau khổ của cô sang cho anh.
Vương Nhất Băng vẫn ngồi im lặng, anh vừa nhìn là biết bé con của anh đang khổ sở nhường nào. Lục Hạo
Thiên kia sao lại giống người ấy đến thế, giống đến nỗi anh đã tưởng
rắng đó chỉ là một người, giống đến nỗi khiến anh phải ngạc nhiên.
Ánh mắt anh trở nên lạnh băng, sâu trong đó là sự lo sợ cùng đau
thương. Bé con của anh phải làm thế nào đây? Bé con của anh liệu có thể
chịu đựng được khi nỗi đau kia quay trở lại? Vũ Minh, đến khi nào cậu
mới thôi ám ảnh em gái tôi?
Không hề biết đến phản ứng của
những người bên dưới, Lục Hạo Thiên đã hoàn thành phần biểu diễn của
mình, tiếng cổ vũ của khán giả vang động cả hội trường, tiếng vỗ tay
khen ngợi vang lên không dứt, chỉ thế cũng có thể thấy được màn biểu
diễn kia thành công đến thế nào. Trong tiếng cổ vũ cuồng nhiệt, Lục Hạo
Thiên bước ra khỏi sân khấu.
Cảm giác ấm áp từ cơ thể người
con trai mang lại khiến Vương Hàn Tuyết dần khôi phục tâm trí, nước mắt
cũng cạn khô tự bao giờ. Buông Hàn Tuyết đã bình tĩnh trở lại ra, Trần
Tuấn Kiệt vẫn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Hàn Tuyết
ngồi lặng yên trên ghế, tâm trạng hoảng loạn nay thay bằng nỗi đau sâu
nặng, tâm hồn cô đang rỉ máu, đau đớn. Cô tưởng rằng sẽ không còn đau,
cô nghĩ rằng thời gian trôi qua sẽ khiến vết thương kia lành lại, cô cho rằng mình đã có thể thản nhiên mà đối mặt với quá khứ.
Nhưng
cô sai rồi, cô không làm được. Mỗi khi nhớ về hình bóng ấy, mỗi khi bắt
gặp bóng dáng giống người ấy, tim cô sẽ không tự chủ được mà đau nhói.
Bàn tay đưa lên chạm vào ngực trái, nơi trái tim đang đập rộn ràng.
Vũ Minh, trái tim này vẫn thật đau. Vũ Minh, phải làm sao để em không
còn đau khi nhớ về anh? Vũ Minh, anh từng nói em phải sống, nhưng không
thấy anh, em sống không vui chút nào. Vũ Minh, anh từng hứa sẽ khiến em
luôn vui vẻ, anh nói sẽ không để ai khiến em khóc. Vũ Minh, em đang
khóc, em đang rất đau, anh mau đến đây. Vũ Minh… Vũ Minh…
Mắt
vẫn nhìn lên sân khấu, nhưng tâm trí thì đã chết lặng từ lâu, Vương Hàn
Tuyết cũng chẳng còn tâm trạng mà xem các thí sinh khác biểu diễn. Cô từ từ đứng lên, quay về trong yên lặng.