Một ngày nắng nhạt
chiếu tỏa, cây cối lung lay trước những cơn gió lạnh. Cái lạnh kéo dài
suốt cả tuần, nay cuối cùng cũng có chút nắng ấm. Gió, đến bất chợt, đi
nhanh chóng. Gió là thứ thật huyền bí, không thể nhìn thấy, không thể
chạm tới nhưng gió vẫn luôn ở bên cạnh, làm lạnh giá cả tâm hồn.
Vương Hàn Tuyết ngồi trên chiếc xích đu ở phía sau công ty. Đây là nơi
cô thường xuyên đến. Nơi này rất yên tĩnh, có thể nghe thấy rõ ràng
tiếng chim hót líu lo, lá rơi xuống nhẹ nhàng chạm vào nhau kêu lên
tiếng xào xạc.
Ánh mắt chăm chú nhìn khóm hoa bên tường, trong hàng ngàn bông hoa tươi tắn nở rộ, chỉ duy nhất một bông hoa nhỏ bé còn đang khép cánh e thẹn. Vương Hàn Tuyết nhìn thật lâu vào bông hoa nhỏ
bé kia, màu hồng nhạt mờ ảo trong ánh nắng, nó đang bị che lấp bới những bông hoa rực rỡ bên cạnh, thật khó thấy nếu không nhìn thật kĩ.
Thế nhưng trong mắt Hàn Tuyết, có lẽ bông hoa chưa nở kia mới chính là
bông hoa đẹp nhất. Nó tuy nở muộn nhưng khi đến thời điểm thích hợp, nó
sẽ tung cánh tỏa hương lan ra khắp nơi, nó sẽ là bông hoa duy nhất tỏa
ánh hào quang bên cạnh những bông hoa sắp tàn.
Ngắm nhìn những bông hoa đỏ thắm, suy nghĩ của Hàn Tuyết chợt trở về thời gian bốn năm trước.
Trường Đại học Leiceste ở Anh.
Cô gái nhỏ thong thả bước đi trên con đường dài của vườn trường. Chợt
một bóng dáng cao lớn chặn bước đi của cô. Cô gái nhỏ ngước nhìn lên,
khuôn mặt lấp lánh ánh cười, chỉ thấy đôi mắt người kia chăm chú nhìn cô với vẻ tức giận, khuôn mặt anh tuấn mị hoặc lúc này nhuộm một tầng lửa
giận.
Cô như không để ý tới sự tức giận của anh, nụ cười bên
khóe môi còn còn rạng rỡ hơn, lời nói nhẹ nhàng thanh thoát bay lượn
giữa không trung.
“Tại sao mặt anh lại khó coi như vậy nha? Là ai dám chọc tới anh vậy?”
“Em còn hỏi? Không phải đã bảo chờ anh tới trường em đón, thế mà lại tự mình đi đến chỗ này. Em có biết anh đã đi tìm em suốt?”
“Người ta chỉ là chờ anh lâu quá thôi nha. Đằng nào anh chả biết em nhất định sẽ tới trường anh.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn xịu xuống đầy ủy khuất, đôi mắt hồng hồng ánh nước
khiến người khác nhìn vào tức giận liền bay biến, chỉ còn lại thương xót cùng không nỡ.
Quả thật khuôn mặt ấy đã làm sự tức giận của chàng trai giảm xuống, anh thở dài kéo cô ôm vào lòng.
“Em đó, chỉ biết làm anh lo lắng thôi. Anh Nhất Băng thật đã chiều em
quá thành hư rồi. Ngày nào đó anh phải nói anh ấy dạy dỗ em lại mới
được.”
Dựa vào lồng ngực rắn chắc của chàng trai, cô gái nhỏ
khúc khích cười vui vẻ, cô biết anh rất thương cô, sẽ chiều theo mọi sở
thích của cô. Thoát khỏi vòng tay ấm áp, cô gái nhỏ xoay người kéo chàng trai về phía nhà kính trồng hoa.
“Mau đi, em đưa anh tới vườn hoa, hoa tường vi của em đã nở hết rồi nha.”
Chàng trai mỉm cười nhẹ, ánh nhìn ôn nhu sáng bừng trên khuôn mặt yêu
nghiệt, anh để mặc cho cô lôi kéo mình. Cả hai bước vào nhà hoa kính,
những bông hoa rực rỡ khoe sắc, đủ mọi sắc màu: hoa hồng đỏ, hoa lan
tím, hoa đỗ quyên hồng phấn dịu dàng, có cả loài hoa Nemophila màu xanh
ngọc nguồn gốc Nhật Bản…
Cô gái nhỏ dẫn chàng trai đến góc cuối của vườn hoa, nơi những bông tường vi đỏ thắm đang nở rộ.
“Thấy không, tường vi nở hoa hết rồi. Nếu hồi đó em nghe lời anh bỏ hết chúng đi thì nay chúng đâu thể rạng rỡ như vậy.”
“Thật chăng? Liệu em có lén anh trồng hoa mới không đó?”
“Anh…! Hứ, anh chỉ đang ghen tị với em mà thôi. Em biết anh chẳng thể nuôi dưỡng chúng tốt được như em.”
“Ngốc! Là do anh không thích trồng hoa thôi.”
“Anh không biết cách trồng hoa thì có. Anh mới ngốc. Vũ Minh ngốc nghếch.”
“Ừ, anh ngốc mới yêu được cô gái ngốc như em.”
Cô gái nhỏ cũng không để ý đến lời châm chọc của anh, vẫn lặng lẽ quan sát đóa hoa tường vi nhỏ.
“Thật đẹp anh nhỉ?” Bỗng nhiên cô quay lại phía anh hỏi.
“Ừ, cô bé ngốc, chúng đẹp giống em vậy.”
Anh nhìn cô nồng đậm yêu thương. Anh thích dáng vẻ cô lúc này, đôi má
hồng trên làn da trắng mịn, cô rất đáng yêu, rất dễ thương, cô là cả thế giới bé nhỏ trong anh.
“Hàn Tuyết, sao lại ngồi đây một mình thế?” Giọng nói trầm ổn cắt ngang mạch hồi tưởng của Vương Hàn Tuyết.
“Anh Thiên”
Lục Hạo Thiên ngồi xuống cạnh cô, đưa mắt nhìn về khóm hoa phía trước.
“Em rất thích chúng.” Lời nói của anh mang ý khẳng định hơn là câu hỏi.
“Phải, chúng rất đẹp.”
“Ừ, chúng đẹp giống em vậy.”
Hàn Tuyết không nhìn anh, ánh mắt cô mông lung mờ ảo như sương mai. Cô bé ngốc, chúng đẹp giống em vậy.
* * *
Vầng trăng tròn chiếu ánh sáng yếu ớt vào căn phòng, rèm cửa sổ khẽ bay theo những cơn gió, ánh trăng qua đó mà len lỏi vào, soi rõ bóng dáng
cô gái nhỏ đang say giấc trên giường. Đột nhiên cô bật dậy, trán thẫm
đẫm mồ hôi, dường như cô vừa mơ thấy cơn ác mộng. Cô gái nhỏ xuống
giường, ra ngoài bước vào phòng ngủ của Vương Nhất Băng ở phía đối diện.
Chàng trai đang ngủ như cảm nhận được có người bước vào, anh mở mắt thì thấy Hàn Tuyết đang đứng trước giường mình.
“Bé con, sao em lại sang đây?”
“Anh, em ngủ cùng anh được không?”
“Được”
Hàn Tuyết trèo lên giường, Vương Nhất Băng vòng cánh tay ôm cô vào lòng, đắp chăn cho cô, anh nhẹ giọng hỏi:
“Em không ngủ được sao?”
“Anh”
“Ừ”
“Em mơ thấy Vũ Minh.”
Vương Nhất Băng có chút ưu thương, nhưng ngay lập tức khôi phục dáng vẻ bình thường. Anh vuốt nhẹ tóc cô, bàn tay còn lại khẽ vỗ vào vai cô
giúp cô dễ ngủ hơn.
Cô gái nhỏ vùi người vào lồng ngực ấm áp
của anh, mùi hương bạc hà trên người anh khiến cô an lòng. Cô cọ mặt vào ngực anh, cười khúc khích, Vương Nhất Băng cũng cười khẽ. Anh ôm cô
chặt hơn, tìm tư thế thoải mái nhất cho cô. Cả hai dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Ngoài kia, gió vẫn thổi qua, làm tung bay rèm cửa sổ, ánh trăng e thẹn nấp sau bóng mây, để lại không gian êm dịu.