Anh Là Ánh Nắng Những Ngày Đông

Chương 41



Trên xe đến bệnh viện, Trần Tuấn Kiệt ôm chặt lấy người Vương Hàn Tuyết, Vương Nhất Băng cầm chiếc khăn tay áp chặt vào nơi bị đâm của cô. Sắc mặt cô lúc này rất kém, mặt trắng bệch, môi thâm lại, mất đi màu sắc tươi tắn ban đầu.

Nhưng cô gái nhỏ đang cười. Một lần nữa cảm nhận được ấm áp từ những người thân yêu, cô rất quý trọng giây phút này, thậm chí quên đi cả đau đớn trên cơ thể.

“Anh ơi!” Cô gái nhỏ gọi Vương Nhất Băng.

“Sao thế bé con?” Vương Nhất Băng nhìn cô, vẫn là cái nhìn cưng chiều.

Vương Hàn Tuyết cười, là nụ cười hạnh phúc.

“Anh là người em yêu nhất nhà, yêu hơn cả mẹ, hơn cả ba nữa.”

“Anh cũng yêu em nhất công chúa nhỏ.”

“Đã lâu không được nghe anh gọi là công chúa nhỏ rồi.”

“Nếu em muốn, từ giờ anh sẽ lại gọi em là công chúa nhỏ, nhé!” Vương Nhất Băng xoa đầu Vương Hàn Tuyết, giống như lúc nhỏ, anh rất thích xoa đầu cô.

Vương Hàn Tuyết gật đầu, chiếc xe lại chìm vào im lặng.

“Kiệt!” Cô gái nhỏ gọi, giọng yếu ớt đi nhiều.

“Sao em?” Anh ôm cô chặt hơn, cũng là để nghe rõ tiếng cô.

“Cảm ơn anh đã luôn ở bên chăm sóc em, cùng em đi du lịch, còn mua cho em rất nhiều thứ em thích.”

“Là anh nên cảm ơn em, cảm ơn vì đã cho anh được cùng em trải qua những năm tháng của tuổi trẻ.”

Cô gái nhỏ cười hạnh phúc. Đúng như anh nói, anh và cô đã cùng nhau đi qua thời thanh xuân tươi đẹp. Từ khi gặp anh vào năm đầu trung học phổ thông cho đến bây giờ, mỗi đoạn đường, mỗi sự kiện cô trải qua đều có sự xuất hiện của anh. Anh che chở cô, bao dung cô, yêu thương cô, chiều chuộng cô.

Đối với cô, anh ban đầu là một người bạn tri kỉ thấu hiểu, sau đó cứ tự nhiên để anh dần dần bước vào thế giới của cô, để cô quen với sự có mặt của anh, quen có anh bên cạnh, trở thành một phần của cuộc sống. Trong những năm tháng trẻ trung cuồng nhiệt nhất cô có anh bên cạnh, thế thì còn gì để mà hối tiếc.

Vương Hàn Tuyết cố gắng ngẩng đầu nhìn Vương Tử đang lái xe. Cậu em họ bằng tuổi này vẫn hay cười hi ha, tính cách lại bướng bỉnh khiến người lớn đau đầu. Thế nhưng bên trong con người ấy lại là một chàng trai luôn suy nghĩ chín chắn, biết quan tâm người khác, lại rất chung tình, cứ xem cách cậu ấy yêu Diệp Như Anh là biết. Nhắc đến mới nhớ không biết A Anh hiện nay ra sao, chỉ mong cô ấy vẫn an toàn.

Rồi Vương Hàn Tuyết nhớ đến mẹ, người phụ nữ đã từ bỏ ước mơ làm họa sĩ để tiếp quản công ty sau khi ba mất, chăm lo cho Nhất Thiên, chăm sóc cho hai anh em cô. Cô luôn kính phục mẹ, mẹ có thể mạnh mẽ một mình lo biết bao nhiêu việc.

Cô đã từng hỏi mẹ có khi nào mẹ mệt đến nỗi muốn buông xuôi tất cả không. Mẹ nói có, mẹ rất mệt mỏi, nhưng nghĩ đến ba, nghĩ đến hai anh em, mẹ vượt qua được mọi sóng gió.

Dường như dùng tất cả sức lực còn lại, một tay Vương Hàn Tuyết nắm chặt tay Vương Nhất Băng, tay còn lại nắm chặt tay Trần Tuấn Kiệt. Cô cười rạng rỡ, hình như ba đang ở phía trước mỉm cười với cô. Đôi mắt rạng rỡ đã mất đi ánh sáng, dần nhắm lại.

Vương Nhất Băng khóc, lần đầu tiên sau khi ba mất anh mới lại khóc. Không phải người đàn ông không biết khóc, họ chỉ khóc khi mất đi thứ trân quý của cuộc đời.

Trần Tuấn Kiệt vẫn ôm chặt cô gái nhỏ, đôi tay anh chưa từng buông lỏng dù chỉ một chút, giống như cố níu giữ chút hơi ấm, là hơi ấm cho cô hay cho chính anh?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.