Trời đổ mưa lớn, là cơn mưa đầu tiên trong tháng. Vương Nhất Băng che ô đứng trong lễ tang. Khi người phía trước bước ra, anh cầm bông hoa hồng trắng đi lên đặt trước tấm ảnh. Người trong ảnh trẻ tuổi, nụ cười rạng rỡ trên môi. Vương Nhất Băng đi xuống, nhìn từng người từng người bước lên đặt hoa.
Theo dòng người lần lượt ra về, Vương Nhất Băng lên xe, ngay lúc này, hơn bao giờ hết, anh chỉ muốn nhìn thấy công chúa nhỏ của anh.
* * *
Xe chạy vào cổng, vòng qua hòn non bộ dừng trước cửa biệt thự. Vương Nhất Băng xuống xe, thấy ngay công chúa nhỏ của anh đang đứng ở cửa. Anh mỉm cười, bước vào nhà, không quên xoa đầu cô gái nhỏ.
“Em nghĩ anh sẽ ăn ở tang lễ.”
“Anh đã cử người ở lại rồi. Anh sợ em ăn trưa một mình sẽ buồn chán.”
Vương Hàn Tuyết ôm vòng cánh tay anh.
“Anh trai em tốt nhất mà.”
Vương Nhất Băng cười, Vương Hàn Tuyết cũng cười. Ngày ấy được cứu ra từ kho hàng dưới chân núi, Vương Hàn Tuyết nghĩ sẽ không còn được thấy những người thân của mình nữa.
Nhưng điều kì diệu đã xảy ra, bác sĩ đã đưa cô từ cõi chết trở về, để cô một lần nữa được sống trên thế gian này. Sau ngày ấy, cô ở rất lâu trong bệnh viện, mẹ đang du lịch ở nước ngoài cũng nhanh chóng trở về chăm sóc cô.
Cô nghe Trần Tuấn Kiệt nói Phạm Lan Lan và La Chí Tường bị bắt vào tù, Diệp Như Anh được cứu ở nơi gần nhà kho, cô ấy chỉ bị xây xát nhẹ. Thật may mắn là mọi chuyện đều đã qua.
Ăn trưa xong hai anh em ngồi ở phòng khách. Lúc Trần Tuấn Kiệt đến Vương Hàn Tuyết đang xem một bộ phim truyền hình khá nổi tiếng còn Vương Nhất Băng đang đọc báo.
“Kiệt!” Thấy người đến là Trần Tuấn Kiệt, Vương Hàn Tuyết rất vui mừng. Vương Nhất Băng cũng đặt tờ báo lên bàn, sai người đi pha trà. Vương Hàn Tuyết từ lúc Trần Tuấn Kiệt đến liền rời mắt khỏi ti vi, chỉ chăm chú nói chuyện với anh.
“Vết thương còn đau không em?” Cứ mỗi lần nhớ đến vết thương ngày đó Trần Tuấn Kiệt lại tự trách vì không bảo vệ được cô.
“Đã bớt đau nhiều rồi. Em cũng không yếu đuối đến mức một vết thương nhỏ như thế cũng không chịu được nha.”
“Em đã suýt mất mạng còn kêu vết thương nhỏ.” Vương Nhất Băng rất không đồng ý với cách nói của cô.”
Vương Hàn Tuyết giở tính tình trẻ con: “Đó là vết thương nhỏ, vết thương nhỏ.” Còn đặc biệt nhấn mạnh ba chữ vết thương nhỏ.
“Được rồi, được rồi. Anh chịu thua, được chưa?” Vương Nhất Băng thật hết cách khi bé con hờn dỗi. Ai bảo cô là đứa em gái anh cưng chiều nhất đây.
Cười đùa vui vẻ một lúc, Trần Tuấn Kiệt nói chuyện chính mà anh đến đây hôm nay.
“Tuyết, ngày mai anh về Anh quốc.”
“Về Anh? Anh về chỗ bà ư?” Vương Hàn Tuyết ngạc nhiên.
“Phải. Dạo này sức khỏe của bà yếu đi, anh phải sang đó chăm sóc bà.”
“Em đi cùng anh. Em cũng muốn chăm sóc bà.”
“Không được, vết thương của em chưa khỏi, em hãy ở nhà tĩnh dưỡng đi.”
“Không muốn mà. Em khỏe lắm rồi, anh cho em đi cùng đi.” Vương Hàn Tuyết lắc lắc tay Trần Tuấn Kiệt, ý đồ làm nũng để anh mềm lòng.
“Bé con, em nghe lời ở nhà đi. Em đang yếu sang đó lại để mọi người lo lắng thêm. Bao giờ khỏi em sang đó cũng được.” Vương Nhất Băng nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Anh à!”
Trần Tuấn Kiệt mặc dù không nỡ nhưng nghĩ đến sức khỏe của cô, lần này anh kiên quyết không thể chiều theo ý cô được.
* * *
Vì chuyện không được sang Anh quốc mà Vương Hàn Tuyết giận dỗi nguyên ngày, đến ngày hôm sau tiễn Trần Tuấn Kiệt ra sân bay mà cô cũng làm mặt giận hờn không để ý đến Trần Tuấn Kiệt và Vương Nhất Băng. Trần Tuấn Kiệt lắc đầu thở dài, lưu luyến tạm biệt cô lên máy bay bắt đầu chuỗi ngày xa cách cô gái nhỏ.