Anh Là Ánh Nắng Những Ngày Đông

Chương 45



Vương Hàn Tuyết bước thật chậm trên đường phố đông đúc. Hôm nay cô phải năn nỉ mãi Vương Nhất Băng mới cho cô ra ngoài một mình. Đeo tai nghe và bật máy nghe nhạc, cô gái nhỏ bước đi không mục đích.

‘…Thành phố bé đến thế thôi

Mà tìm hoài không thấy

Chút ấm áp, chút yêu thương riêng mình...’

Người đi ngoài đường tấp nập, nhưng toàn là những con người xa lạ không quen biết. Dù người có đông cũng không che lấp được sự cô đơn quanh quẩn nơi cô. Trước kia cô không cảm thấy gì, vì có một người luôn sẵn sàng đi cùng cô đến mọi nơi. Giờ người ấy không ở đây, cô thật không quen.

‘…Chiều đứng giữa ngã tư

Nhìn dòng xe tấp nập

Dừng lại bên quán nước, khu chợ vắng thưa người…’

Cô dừng chân, không biết nên đi về phía nào. Không phải cô chưa từng đi con đường này, chỉ là mọi lần đều có một người đi trước dẫn đường, mọi chuyện đã có anh lo, cô chỉ cần đi theo anh mà thôi.

‘…Nhạc Trịnh ngân lên nghe da diết gầy hao

Mùi thuốc lá bay bay

Mùi cafe sao đắng lòng…’

Bên trái cô là quán cà phê Rainbow, người đó đã đưa cô đến đây khá nhiều lần. Anh nói quán cà phê này làm cappuccino rất thơm, hình vẽ cũng đẹp. Cô bước vào, gọi một tách cappuccino theo thường lệ.

Mùi hương lan tỏa quanh đầu mũi, cô nhấp một ngụm, không cảm thấy ngọt ngào như trong trí nhớ. Trong trí nhớ cô và người đó thường so sánh xem hình vẽ cappuccino của ai đẹp hơn. Lần nào cô cũng tranh luận đến khi anh chịu thua mới thôi. Sau đó hai người cùng uống, vị ngọt thấm đến tận tâm.

Thanh toán xong Vương Hàn Tuyết tiếp tục đi dạo phố. Đi được một đoạn cô bỗng dừng lại. Trước mặt cô là cửa hàng áo cưới Mỹ Duyên, bức ảnh cưới treo ở ngoài cửa kính chính là hình cô và Trần Tuấn Kiệt.

Cô nhớ lại trò chơi chụp ảnh cưới của công ty áo cưới Mỹ Duyên tổ chức trong chuyến du lịch núi Tây Bắc, cô và anh là một cặp chụp ảnh cưới. Mặc dù không phải là đôi đạt giải nhất nhưng bên phía công ty lại muốn được dùng ảnh của hai người để làm ảnh quảng cáo cho công ty.

Bây giờ nhìn lại bức ảnh này, cô cứ ngỡ như quay lại quãng thời gian vui vẻ đó. Cô nhớ Trần Tuấn Kiệt thuê một chiếc xe máy rồi chở cô đi một vòng xung quanh. Anh chụp ảnh cho cô, sau đó còn làm thành một quyển album tặng cô.

Cô khi ấy cười rất tươi, là vì anh mà cười. Mỗi việc làm, mỗi hành động anh làm cho cô, cô đều nhớ rất kĩ. Nhớ lại kỉ niệm, cô lại càng nhớ anh.

Vốn là muốn ra ngoài thư giãn, không ngờ ra ngoài rồi lại càng thấy buồn hơn. Vương Hàn Tuyết chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình lại nhớ nhung một người đến như vậy. Lúc trước khi yêu Hạ Vũ Minh dù có xa mấy tháng cô cũng không thấy buồn lòng như thế.

Thói quen quả là một thứ đáng sợ. Vương Hàn Tuyết vẫn cho rằng mình đối với Trần Tuấn Kiệt giống như với anh trai mình. Nhưng từ lần đi du lịch núi Tây Bắc với công ty, cô chợt nhận ra một thứ cảm xúc khác lạ dần nhen nhóm nhưng cô lúc đó lại không nghĩ nhiều.

Bây giờ cô mới nhận ra, có lẽ cô yêu anh thật rồi. Quen với việc anh bước vào cuộc đời cô, quen với việc thân cận anh, dần chìm vào sự yêu thương của anh từ lúc nào, để rồi không thể rời xa anh được nữa. Thích một người chỉ cần một ánh mắt nhìn, nhưng yêu một người, lại cần cả một quá trình hiểu biết về nhau.

Giờ đây trong tâm trí cô toàn bộ là hình ảnh về Trần Tuấn Kiệt. Khi anh cười mắt sẽ nhu hòa, khi anh buồn mắt sẽ ảm đạm, khi anh tức giận sẽ nắm chặt tay để kìm chế nóng nảy, lúc làm việc anh có thói quen uống trà.

Anh thích uống cà phê đen không đường, cách anh uống như đang hưởng thụ loại đồ uống tuyệt vời nhất. Anh không thích xem phim tình cảm sướt mướt, nhưng vì cô, anh có thể cùng ngồi xem cả ngày trời.

Bình thường anh tỏ ra lạnh nhạt với người khác nhưng thực chất con người anh lại là ngoài lạnh trong nóng. Anh quan tâm người khác một cách thầm lặng, anh chẳng bao giờ thể hiện ra, nhưng những hành động của anh đã chứng minh tất cả.

Đối với cô cũng thế, anh dùng những hành động thực tế nhất cho cô thấy tình yêu của anh với cô là thế nào. Nhưng cô vẫn luôn chìm đắm trong đau khổ với hình ảnh Hạ Vũ Minh mà không cảm nhận được tình yêu của anh, chỉ mặc nhận đó là tình cảm anh em hay bạn bè thân thiết. Có lẽ anh đã buồn lòng lắm. Cô có lỗi với anh, có lỗi với tình cảm của anh.

Nghĩ thông suốt tất cả, Vương Hàn Tuyết bỗng cảm thấy sương mù bao trùm cô lâu nay đã tan biến hết. Nếu cô đã từng phụ anh, vậy thì hãy để cô dùng tình yêu này bù đắp cho anh, yêu anh để sửa chữa lỗi lầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.