Anh Là Ánh Nắng Những Ngày Đông

Chương 5



Từ khi nhận định cô gái nhỏ không thể nói, Lục Hạo Thiên lại càng nói chuyện với cô nhiều hơn. Các cuộc hôi thoại diễn ra giữa hai người thường là:

Trong nhà ăn:

“Cô bé, hôm nay nhìn em xinh hơn hôm qua đấy.”

Cô im lặng.

“Anh thấy em không trang điểm còn xinh hơn cả những cô gái suốt ngày phấn son đầy mặt.”

Anh chống tay xuống bàn ăn trong canteen công ty, cằm tựa vào lòng bàn tay. Vương Nhất Băng ngồi cạnh cô gái nhỏ thỉnh thoảng lại gắp cho cô ít thức ăn bổ dưỡng.

Trần Tuấn Kiệt lựa những đồ cô không thích ăn gắp khỏi đĩa đồ ăn của cô. Lần sau phải nhắc nhở đầu bếp chú ý các món ăn mới được.

Lục Hạo Thiên không quan tâm thái độ thờ ơ của mọi người, anh tiếp tục lải nhải bên cạnh.

“Anh có người quen mới mở cửa hàng trang sức đá quý, em có muốn trang sức gì không cô bé? Anh thấy rubi màu xanh có vẻ hợp với em đấy.”

Cô gái nhỏ tiếp tục ăn, Vương Nhất Băng và Trần Tuấn Kiệt cũng tiếp tục ăn, họ không hề chú ý tới Lục Hạo Thiên đang không ngừng cố gắng bắt chuyện. Từ khi nào anh chàng này lại lắm lời như đàn bà thế chứ?

Trong phòng làm việc của Vương Nhất Băng:

“Bé con, anh mời em tối nay tới nhà anh chơi. Em gái anh mà thấy em chắc sẽ rất vui mừng chào đón.”

“Cậu chuyên tâm vào công việc của mình đi.” Vương Nhất Băng chen vào lời nói của Lục Hạo Thiên.

“Tôi đang hỏi cô ấy, có hỏi cậu đâu. Cậu cũng nên biết cảm nhận của cô ấy chứ.”

“Tôi biết bé con của tôi cần gì. Không cần cậu bận tâm.”

“Chúng ta là anh em mà. Em gái của cậu thì cũng là em gái của tôi, tôi cũng muốn quan tâm cô ấy chút chứ.”

“Bé con là của mình tôi, cậu đừng có nhận xằng nhận bậy. Liệu hồn không thì tôi cho cậu qua Mĩ gặp mẹ cậu đấy.”

Bị nắm thóp, Lục Hạo Thiên đành ngậm miệng. Mẹ anh là người phụ nữ hung dữ nhất mà anh từng gặp, ngay cả ba cũng phải sợ bà.

Dạo này không hiểu mẹ anh nghĩ gì mà liên tục bắt anh đi xem mắt, thật phiền phức. Nhưng chỉ được một lúc im lặng Lục Hạo Thiên lại nói luôn mồm không ngừng nghỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.