Giang Âm không hề phòng bị, lập tức bị đẩy sang một bên, may mà có Vệ Vãn Vãn đỡ được cô.
Ban nãy cô cảm nhận được, cô gái kia sợ hãi tới mức run rẩy.
Vì sao nhỉ?
“Haiz… Tớ biết cậu ấy đấy.”
Vệ Vãn Vãn nói nhỏ bên tai Giang Âm, dùng âm lượng chỉ hai người họ nghe được, nói:
“Cậu ấy tên là Mạnh Liên Y, cùng lớp với Trần Thanh. Nghe nói vì cậu ấy yêu thầm Kỷ Hoài Niên nên bị nữ sinh ở lớp cậu ấy cô lập. Nhưng mà tớ thấy dáng vẻ này của cậu ấy, có lẽ không chỉ bị cô lập đâu.”
Mạnh Liên Y…
Tên này, có hơi quen tai…
Giang Âm nhíu mày, nhưng mà cô nghĩ mãi không ra là đã nghe ở đâu.
Vệ Vãn Vãn thở dài, giọng điệu đồng tình:
“Cô gái này cũng thật đáng thương. Mặc dù Kỷ Hoài Niên này tính cách không tồi, nhưng mà tớ cảm thấy cậu ấy giống Trần Thanh, lạnh tình lạnh nghĩa. Yêu thầm không có kết quả, đã vậy còn bị người thích thầm khác bắt nạt nữa…”
Mạnh Liên Y… Mạnh….
A! Cô nghĩ ra rồi!
Cô gái tên là Mạnh Liên Y này đột nhiên nhảy lầu tự sát ở trường khoa học kỹ thuật trước ngày thi đại học…
Lúc ấy đang trong thời gian thi đại học, chỉ cần một chuyện nhỏ liên quan đến thôi cũng đủ khiến mọi người chú ý. Mà chuyện nhảy lầu này khi đó được quan tâm đến mức trường cấp ba thành phố Nam còn được lên báo.
Trên mạng thảo luận rất sôi nổi, cô nhớ rõ có một tài khoản ẩn danh đã đăng một bài viết.
Hình như nói rằng, không phải Mạnh Liên Y tự sát, mà là có người giết.
Nhưng mà Giang Âm không để ý lắm, cho nên cũng không nhớ rõ nội dung cụ thể.
Bài đăng kia mới đăng lên chưa tới nửa giờ đã bị xóa, sau đó những bài đăng sau vừa đăng lên cũng bị xóa trong vài giây ngắn ngủi.
Hành động như vậy càng thêm chứng thực cho việc cái chết của Mạnh Liên Y có điểm kỳ lạ. Chỉ là cuối cùng, chuyện này vẫn bị phán là tự sát, chẳng giải quyết thêm gì cả.
Dáng vẻ ban nãy của Mạnh Liên Y rõ ràng là vừa mới bị bắt nạt xong, chỉ cần nhìn cánh tay của cô ấy thôi, Giang Âm cũng cảm thấy đau rồi.
“Vãn Vãn, chúng mình giúp cậu ấy đi.”
Tuy rằng cô không phải thánh mẫu gì cả, nhưng cô có lương tâm cơ bản nhất của một con người.
Cô không cứ trơ mắt nhìn một cô gái như hoa như ngọc mất đi tính mạng mà rõ ràng cô có thể giúp đỡ cô ấy.
Cô không làm được chuyện đó…
Vệ Vãn Vãn: “…”
Vệ Vãn Vãn không biết lý do đó, muốn mở miệng ngăn cản theo bản năng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Giang Âm, cuối cùng vẫn đồng ý.
Buổi chiều, trên đường đưa Trần Thanh về nhà, Giang Âm vẫn còn suy nghĩ về chuyện của Mạnh Liên Y.
Nếu không phải cô ấy tự sát, vậy thì ai giết cô ấy?
Cô đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không phát hiện ra Trần Thanh đã đứng tại chỗ nhìn cô.
“Ai ui…”
Thiếu nữ cúi đầu trầm tư, bỗng đụng vào ngực của Trần Thanh, cái mũi xinh xắn va vào cơ ngực cứng rắn của anh, hương thơm thanh mát ập vào mặt cô, một dòng điện tê dại chảy khắp cơ thể, cảm giác lạ thường khiến Giang Âm ngẩn ra.
Giây tiếp theo, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị cảm giác đau đớn đánh úp.
Mắt hạnh trong trẻo của cô gái nhỏ ngập nước, mũi cô đỏ au, khuôn mặt vô cùng đáng thương, giọng nói mềm mại như đang làm nũng:
“Sao cậu đột nhiên dừng lại thế…”
Nghe được trong giọng nói cô như có chút quen thuộc, Trần Thanh vừa bực mình lại vừa buồn cười. Anh nhìn chằm chằm cô, không nói lời nào.
Ồ, lá gan càng ngày càng lớn.
Giang Âm bị Trần Thanh nhìn thì có chút chột dạ, tự biết mình đuối lý, cho nên cô cẩn thận lùi ra sau hai bước, xoa xoa mũi, nói:
“Tớ… Tớ vừa nghĩ đến chuyện khác, không phải cố ý đụng vào cậu đâu…”
“Nghĩ cái gì?”
Giọng nói lành lạnh nhưng lại giàu từ tính, nếu nghe kỹ còn có thể nhận ra một chút trầm thấp.
Thiếu niên trước mặt có dáng người cao lớn, không có mặc đồng phục, áo đen quần đen, cả người có chút trầm ổn lại cấm dục.
Hàng lông mi dài hơi rũ xuống, tựa như đang bao trùm lên làn da như ngọc, ánh mắt giống như đang hỏi.
Giang Âm bị anh nhìn khiến cho cô hơi lo lắng:
“À….”
Sao ra bài không giống lẽ thường thế?
Cô còn cho rằng anh sẽ không hỏi cơ!
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Giang Âm không biết nên nói thế nào, cô thật sự không nghĩ đến Trần Thanh sẽ hỏi cô đâu.
Nửa ngày cũng không nghe được câu trả lời, Trần Thanh không khỏi cúi đầu, ngắm nhìn cô gái trước mặt.
Tóc buộc cao lên, có vài lọn tóc rơi xuống hai bên má trắng nõn. Đoi mắt của cô rất đẹp, đôi con ngươi cũng không phải là thuần đen mà là màu hổ phách nhàn nhạt. Bây giờ đang là chạng vạng, ánh chiều tà như màu trong mắt cô.
Lúc này cô hơi cúi đầu, hàng lông mi đen nhánh cong vút, khiến người ta cảm giác cô vừa yên lặng lại ngoan ngoãn.
Nhìn ra được sự khó xử của cô, Trần Thanh chậm rãi thu hồi ánh mắt, như không để ý nữa mà xoay người rời đi, trong giọng nói như có chút không vui mà đến chính anh cũng không phát hiện ra:
“Đi về đi.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Trần Thanh bỗng thay đổi, ánh mắt hơi tối lại. Bởi vì một chuyện nhỏ mà anh không có cách nào khống chế được cảm xúc của mình.
Bàn tay trong túi quần nắm chặt lại, anh đối với cô, dường như đã quá mức để ý rồi…
Giang Âm vẫn biết giọng nói của anh rất êm tai, đặc biệt là lúc nói chuyện không chút để ý, giọng nói lành lạnh, hơi trầm thấp, như cào nhẹ lên trái tim người khác.
Khiến cho người ta nhịn không được mà muốn nghe anh nói thêm vài câu, tựa như một con nghiện.
Lúc này nghe ra được sự không vui của anh, cô bỗng run lên, giọng nói cũng nhút nhát, sợ sệt:
“Cậu không vui sao?”
Giọng điệu của cô rất cẩn thận, khiến cho Trần Thanh dừng lại một chút, sau đó nghiêng đầu nhìn cô.
Đôi mắt màu hổ phách pha lẫn với màu đen tựa như một viên lưu ly trong sáng.