Trong nháy mắt, Giang Âm bỗng nhiên muốn khóc. Thì ra giữa hai người họ, cô chưa bao giờ là người đơn phương say đắm.
Anh không cần nói thì từ lâu cô cũng đã cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh.
Thật ra cô chưa từng nghĩ tới việc có được Trần Thanh, chỉ muốn yên lặng ngắm nhìn anh như vậy thôi là được rồi.
Giang Âm hiểu rõ, ngoại trừ Trần Thanh thì đời này cô sẽ chẳng thích ai khác. Mặc dù tương lai chẳng biết trước được điều gì, nhưng cô rất chắc chắn một điều, cô sẽ không.”
Rất lâu sau, cô gái nhỏ được bao quanh bởi biển hoa sơn trà vàng khẽ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng sứ đáng yêu, trong lòng tràn ngập vui vẻ trả lời anh:
“Được ạ.”
Đi xuống Sơn Trà Lĩnh, hai người đi tới công viên trò chơi.
Cho đến khi chạng vạng, Giang Âm đã chơi mệt mỏi rồi bắt đầu làm nũng với Trần Thanh, nói muốn đi ăn tôm hùng đất.
Trần Thanh đối diện với mắt hạnh mong chờ của cô, cười nói, được.
Anh lái xe đưa cô tới một con phố buôn bán, quen cửa quen nẻo kéo cô vào một nhà hàng hải sản.
Trần Thanh nhìn vẻ mặt muốn khen ngợi của cô, buồn cười “ừ” một tiếng.
“Ừ cái gì chứ? Sao anh không khen em?”
Giang Âm xụ mặt nói với Trần Thanh.
“Rất giỏi!”
Trần Thanh không muốn chọc bạn gái tức giận, anh nói tiếp:
“Âm Âm của chúng ta là giỏi nhất.”
Không lâu sau, người phục vụ mang một đĩa tôm hùm đất lên bàn.
Chỉ ngửi mùi thôi mà bụng Giang Âm đã reo như đánh trống rồi.
Trần Thanh bảo Giang Âm ăn bánh mì trước đi. Khi cô uống nước thì lơ đãng nhìn sang thiếu niên đang bóc tôm ở đối diện.
Ngón tay của anh trắng nõn lại thon dài, thong thả lột vỏ tôm, sau đó để thịt tôm hoàn chỉnh vào chiếc bát sứ trước mặt cô.
Phát hiện ra ánh mắt của cô, Trần Thâm ngẩng đầu nhìn cô rồi lại tiếp tục động tác trên tay, giọng nói trầm thấp:
“Ăn cơm đi, nhìn anh làm gì?”
Giang Âm nhỏ giọng nói:
“Em có thể tự bóc được.”
Nghe cô nói vậy, Trần Thanh im lặng nhìn chằm chằm cô vài giây, sau đó bật cười:
“Âm Âm, anh là bạn trai của em, giúp em làm bất cứ chuyện gì cũng chẳng phải chuyện lớn gì cả, em hiểu không?”
“Em sợ anh sẽ cảm thấy phiền phức.”
Giang Âm cúi đầu nhìn ngón tay, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Tuy rằng cô chắc chắn cô biết Trần Thanh rất thích cô, nhưng đôi khi cô vẫn không dám quá làm càn.
Cô sợ mình được một bước lại muốn thêm một bước, như vậy sẽ tiêu hao tình cảm anh dành cho cô.
Trần Thanh bất đắc dĩ nói:
“Không đâu, em đối với anh, từ trước đến giờ không phải phiền phức.”
Trong nháy mắt, Giang Âm cảm thấy như trong nhà hàng này chỉ còn mỗi anh và cô.
“Nếu như có thì sao?”
Cô thật thà hỏi.
Trần Thanh không nói nữa, anh cởi chiếc găng tay nilon trên tay xuống, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, khuỷu tay chống trên mặt bàn, hai tay giao nhau chống cằm, ánh mắt nhìn cô như phát sáng.
Giang Âm nhìn thẳng vào mắt anh, như tìm được đáp án trong đôi mắt ấy. Cô không hỏi nữa, có rất nhiều trong lòng biết là được rồi.
Sau đó, cô bắt đầu yên tâm, thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của Trần Thanh.
Cơm nước xong xuôi, Trần Thanh bảo Giang Âm đứng ở cửa chờ anh, còn anh thì đi lấy xe.
Cô gật đầu, tìm một góc nhỏ ở nhà hàng rồi đứng đó đợi. Ánh mắt nhìn về phía dòng người đang đi qua đi lại, nhàm chán đếm những chiếc xe đang dừng đèn đỏ cách đó không xa.
Bỗng nhiên, píp…
Tiếng loa phát thanh trên phố đi bộ vang lên, sau đó là tiếng phanh chói tai, cùng với tiếng âm thanh va chạm kịch liệt.
Ầm….
Hai xe va chạm vào nhau, những chiếc xe đang chạy gần đó cũng bị ảnh hưởng không ít.
Hình ảnh đó như chỉ trong nháy mắt, sau đó bị tiếng hét của người qua đường đánh thức.
Giang Âm nhìn thấy toàn bộ quá trình tai nạn xảy ra, giật mình đứng tại chỗ.
Những mảnh nhỏ kia khiến cô không rét mà run, đại não của cô trống rỗng, cho dù đã đứng cách khoảng hơn mười mét rồi, nhưng vẫn có thể ngửi được mùi máu tươi thoang thoảng.
Chắc chắn là rất đau…
Cô đã trải qua, cô biết nó đau đến mức nào.
Thân xe của chiếc xe bị đâm kia đã nát bét, đầu xe bốc khói trắng, thảm đến mức không nỡ nhìn.
Lúc ấy Trần Thanh của cô có phải cũng giống như thế này không?
Trong lúc đang hốt hoảng, một ánh mắt sâu thẳm nhìn thanwhr vào cô.
Ánh mắt cô dại ra, nhìn Trần Thanh đang đứng trước mặt mình.
Thiếu niên mười tám, mười chín tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi và áo khoác đen, ánh đèn neon chiếu lên khuôn mặt hoàn mĩ như điều khắc của anh, làn da trắng như ngọc cổ nghìn năm, khiến người ta có cảm giác chẳng thể với tới.