Tuy Dương Phường biết quốc tế Sâm Uy là tập đoàn đa quốc gia, dưới danh nghĩa của nó tính sơ qua các công ty lớn nắm giữ các lĩnh vực đã có hơn mười công ty, còn hình thức khác như công ty con toàn quyền sở hữu và công ty bị nắm cổ phần khống chế thì số lượng càng khiến người ta kinh ngạc, cho nên Lục Hạo Thiên thân là người nắm quyền tập đoàn quốc tế Sâm Uy nhất định sẽ vô cùng vô cùng bận rộn.
Nhưng tính ra trước đó thời gian Lục Hạo Thiên tiêu tốn bên cạnh Dương Phường là rất nhiều, cho nên Dương Phường lại theo trực giác cảm thấy nghiệp vụ của quốc tế Sâm Uy cũng không có bận rộn gì mấy, nếu không Lục Hạo Thiên làm sao có được nhiều thời gian như vậy để quấy nhiễu mình?
Nhưng khi Dương Phường chân chính bước chân vào tập đoàn quốc tế Sâm Uy, y mới coi như được hiểu rõ, Lục Hạo Thiên còn bận rộn hơn so với y suy nghĩ, hơn nữa là còn rất bận.
Bạn có từng thấy qua một người trong hơn một tiếng họp hội nghị thông qua điện thoại màn hình vô tuyến, có hơn hai mươi người chờ được nối điện thoại, ba mươi chính phần fax được gửi tới, hơn năm mươi phần văn kiện từ các bộ phận ở dưới truyền lên để Lục Hạo Thiên duyệt chưa?
Nhưng Lục Hạo Thiên đối với hoàn cảnh làm việc trong trạng thái áp lực cao này tựa hồ đã quen thuộc, hơn nữa khiến Dương Phường bội phục nhất là anh luôn có thể trong thời gian ngắn nhất an bài sắp xếp tốt tất cả mọi chuyện, liên tục liên tục không chút rối loạn giao xuống dưới.
Dương Phường vừa mới tới, rất nhiều nghiệp vụ còn chưa quen thuộc, hơn nữa các thư ký hành chính của Lục Hạo Thiên cũng rất tài cán, kỳ thật không có quá nhiều chuyện để Dương Phường có thể nhúng tay vào, đương nhiên, đây cũng là do Lục Hạo Thiên cố ý thiên vị bảo hộ, anh một chút cũng không muốn tâm can bảo bối của mình chịu một chút xíu lao lực nào.
Nhưng Lục Hạo Thiên đã bỏ qua một điển, Dương Phường căn bản chính là tinh anh tốt nghiệp từ khoa tài chính của T Đại, lúc đầu y chọn lựa trụ lại một công ty nhỏ như Tân Tinh hoàn toàn là vì không muốn vượt qua đầu gió dẫn tới sự chú ý của Lục Hạo Thiên mà thôi, nhưng hiện tại Dương Phường đã bị Lục Hạo Thiên ngắm trúng rồi, cho nên có phải đứng trên đầu gió hay không không còn là chuyện quan trọng nữa.
Trong thời gian y còn chưa thể bỏ đi, Dương Phường thật sự rất muốn thử sức xem mình rốt cuộc có thể tìm được vị trí nên có của mình trong một tập đoàn đa quốc gia tài sản rộng lớn này không.
Hoàn cảnh như thế này tuy áp lực cao, nhưng cũng giống như trên chiến trường có thể kích thích lên chí phấn đấu vô hạn của con người.
Ban đầu đối với quốc tế Sâm Uy có chút không thèm coi ra gì, nhưng sau khi chân chính bước vào lại bị đủ loại mê lực của nó hấp dẫn, sau khi Dương Phường quan sát vài ngày, thì nguyện vọng muốn được thi triển tài hoa trên thương trường đã chiếm thượng phong.
Y muốn thử một chút, thử xem nếu dựa vào đôi tay của chính mình thì có thể sáng tạo ra bao nhiêu tài phú và giá trị, mà không phải chỉ là một chậu cảnh được bày cạnh bàn làm việc của Lục Hạo Thiên cho người ta thưởng thức.
Dương Phường đã tới quốc tế Sâm Uy một tuần, sau khi làm quen với hoàn cảnh nghiệp vụ một lượt thì liền đề xuất yêu cầu với Lục Hạo Thiên, nói thật, Lục Hạo Thiên có chút không nỡ.
“Phường Phường, em nếu như kiên trì muốn làm như vậy, nếu như có chỗ nào làm không tốt thì sẽ bị anh hung hăng phê bình đó nga!” Lục Hạo Thiên nhân lúc đang ở trong phòng làm việc riêng bá vai Dương Phường nói.
“Cái này có là gì, nếu như tôi thật sự làm sai, nên mắng anh liền mắng, tôi có gì để tức giận chứ?”
Lục Hạo Thiên cười gượng: “Bệnh cuồng công tác của anh một khi đã phát tác thì lục thân bất nhận…”
Dương Phường hung hăng trừng anh một cái: “Tôi là người nhỏ nhen đến thế sao? Trừ phi anh cố ý muốn chỉnh tôi cho tôi không đẹp mặt thôi.”
“Ai da, anh làm sao dám chứ! Vạn nhất em về nhà không chịu làm cơm cho anh thì anh biết làm sao đây?!”
Dương Phường không muốn để ý tới Lục Hạo Thiên cứ càng kéo càng xa sớm đã đem vấn đề nghĩ lệch lạc đi, nhưng y đến quốc tế Sâm Uy đã lâu như vậy, thật sự không thể không thừa nhận Lục Hạo Thiên đích thật là một lãnh đạo công chính phân minh, trách phạt rõ ràng, cho nên cấp lãnh đạo của Sâm Uy mới có thể thông thoáng như vậy, vì những người này đều đã hoàn toàn bị Lục Hạo Thiên điều giáo hết.
Sau khi Dương Phường viết vào văn bản đảm bảo tuyệt đối sẽ không vì Lục Hạo Thiên phê bình y về mặt công việc mà nổi giận, Lục Hạo Thiên mới bắt đầu thả lỏng giao việc cho y làm.
Dương Phường làm người mới phụ trách công việc đầu tiên, lại là một hợp đồng xuyên quốc gia có số tiền vượt qua hàng tỷ.
Lục Hạo Thiên đem một kế hoạch chuyên án lớn như vậy giao cho y phụ trách thật sự là rất xem trọng y, Dương Phường không muốn tự làm mất mặt mình, đương nhiên cũng phải liều mạng mà làm cho tốt.
Sự thật chứng minh, Dương Phường không chỉ rất có thiên phú về mảng kế hoạch thương trường này, hơn nữa vì bản thân còn có lực tương tác và lực ngưng tự rất cao, rất nhanh dung nhập vào trong đoàn thể, tình trạng bắt đầu làm việc so với Lục Hạo Thiên dự tính còn tốt hơn nhiều, sau đó, Lục Hạo Thiên đã hoàn toàn không cần hỏi tới nữa, cứ để Dương Phường tự mình xử lý đã rất dư dả rồi.
Tuy Dương Phường vẫn cảm thấy thân thể Lục Hạo Thiên là làm từ sắt ra, nhưng cho dù là người sắt cũng khó tránh khỏi một ngày mắc bệnh.
Khi Dương Phường chính thức bước vào quốc tế Sâm Uy làm việc được nửa tháng, Lục Hạo Thiên bị bệnh.
Sáng sớm hôm nay khi họp các cấp lãnh đạo Dương Phường đã phát giác tư duy của Lục Hạo Thiên tựa hồ có phần theo không kịp, sắc mặt cũng có chút khó coi, cũng may mà cuộc họp thuận lợi kết thúc.
Hội nghị vừa tan, Dương Phường liền rót một ly nước nóng mang vào cho Lục Hạo Thiên, thuận tiện muốn hỏi thử anh rốt cuộc bị làm sao.
Lục Hạo Thiên đã kéo cà vạt ra, áo vest khoác ngoài cũng được cởi ra, đang nằm trên sô pha trong phòng làm việc nhắm mắt dưỡng thần.
“Anh sao rồi?”
Dương Phường đặt ly nước lên bàn, khó tránh khỏi có phần lo lắng.
“Không biết, chỉ là cảm thầy đầu rất nặng, có chút khó chịu.”
Dương Phường thò tay qua thăm dò nhiệt độ trên trán Lục Hạo Thiên, xúc cảm dưới tay nóng đến lợi hại.
“Anh sốt rồi.”
Lục Hạo Thiên bất đắc dĩ cười: “Anh cũng cảm thấy vậy, gần đây có dự án buôn bán xuyên quốc gia thật sự là rườm rà, đợi dự án kết thúc chắc sẽ rảnh rỗi được một chút.”
Dương Phường thay Lục Hạo Thiên tìm bác sĩ riêng tới, bác sĩ rất nhanh đã chạy tới, truyền nước biển cho Lục Hạo Thiên ngay tại phòng làm việc.
“Bác sĩ nói anh phải tĩnh dưỡng thật tốt, hôm nay anh tự cho mình nghỉ một ngày đi.”
“Nhưng buổi chiều còn có một buổi đàm phán hợp tác thương mại, đại biểu bên phía Nhật Bản phái tới cũng khá chảnh chẹ, ước chừng không dễ đối phó.”
Dương Phường nghĩ một chút rồi nói: “Bên phía hợp tác thương mại tôi rất quen thuộc, tôi có thể đi thay anh.”
Lục Hạo Thiên tự nhiên không thể nói lại Dương Phường, hơn nữa hiện tại anh đích thực khó chịu vô cùng, cũng chỉ đành gật đầu.
“Phường Phường, anh khó chịu, tới đây ôm anh đi…”
Nếu đã có được cơ hội hiếm thấy này, Lục Hạo Thiên đương nhiên phải nắm bắt thật tốt. Dương Phường người này miệng cứng lòng mềm, vào lúc này nhất định không nỡ cự tuyệt mình.
Quả nhiên, Dương Phường nghe đề nghị của Lục Hạo Thiên trước hết là sắc mặt âm trầm xuống, nhưng một lát sau lại hòa hoãn bình thường.
“Anh bệnh đến hồ đồ rồi sao? Còn cho rằng mình đang ở thời cao trung sao? Vừa sinh bệnh đã muốn làm nũng đòi người ôm.”
Nhớ rõ nhiều năm trước khi Lục Hạo Thiên sinh bệnh, Dương Phường cả ngày liền bị coi thành thú nhồi bông bị anh ôm vào lòng, có lúc ôm đến nửa đêm thuốc phát huy tác dụng làm lui sốt đổ mồ hôi, luôn sẽ khiến hai người toàn thân bết dính.
“Phường Phường, em không cảm thấy anh rất đáng yêu sao?”
“Lạy anh, trên thế giới này người đáng yêu hơn tổng giám đốc Lục anh có rất nhiều đó, lẽ nào tôi đều phải ôm bọn họ sao?”
Tuy ngoài miệng Dương Phường nói một chút cũng không tha ai, nhưng vẫn ngồi xuống cạnh Lục Hạo Thiên, đưa tay giúp anh thuận lưng.
Lục Hạo Thiên thích nhất khi Dương Phường cứ chút chút mát xa phần lưng mình, cảm giác này rất ấm áp, cũng rất an toàn, đây đều là những thứ mà thời thơ ấu Lục Hạo Thiên bị thiếu hụt.
Lục Hạo Thiên biết, cuộc đời này anh có thể cái gì cũng không có, nhưng chính là không thể không có Phường Phường của anh.
Lục Hạo Thiên mơ mơ hồ hồ ngủ mất, Dương Phường sau khi nghe tiếng hít thở có quy luật của Lục Hạo Thiên liền dừng động tác lại.
Nhìn thời gian đã hơn một giờ chiều, cuộc hẹn đàm phán với đại biểu Nhật Bản là vào lúc ba giờ, y phải lập tức chuẩn bị một chút, đặc biệt phải quen thuộc những tài liệu liên quan.
Khi Dương Phường ra khỏi cửa còn đặc biệt giao phó trợ lý bên ngoài chú ý tình trạng Lục Hạo Thiên một chút rồi mới đi.
Lập tức liên hệ với đội ngũ trong quốc tế Sâm Uy mà buổi chiều sẽ tham gia đàm phán, xe riêng và tài xế của Lục Hạo Thiên Dương Phường tùy thời đều có thể điều động. Nhà hàng được định là nơi hẹn cách trụ sở chính cũng khá xa, Dương Phường dự tính lập tức đi tới đó trước, còn về tư liệu có thể xem trên xe.
Nhưng hôm nay cũng thật sự có phần xui xẻo, đầu tiên là Lục Hạo Thiên bị bệnh, sau đó trên đường Dương Phường đến nhà hàng vì trước đó có xảy ra tai nạn giao thông, nên xe cộ trên đường đã kẹt thành một con rồng dài.
“Sao rồi, không có cách nào vòng đi được sao?”
Dương Phường nhìn đồng hồ, còn mười lăm phút nữa là tới ba giờ rồi. Người Nhật Bản là dân tộc có quan niệm đối với thời gian rất đặc biệt, nếu như đến trễ khẳng định sẽ mang tới ảnh hưởng vô cùng bất lợi cho hợp đồng đàm phán sau đó.
Tài xế cũng gấp đổ đầy mồ hôi, không ngừng thò đầu ra ngoài cửa sổ để nhìn bên ngoài.
“Chúng ta đang ở chính giữa hàng xe, căn bản không có cách nào rẽ ngược lại, nhưng tôi thấy phía trước đã có cảnh sát tới xử lý rồi, chắc không cần quá lâu sẽ có thể thông đường.”
Dương Phường nhìn hệ thống định vị, nơi này cách mục tiêu còn khá xa, cho dù có xuống xe đi bộ cũng khẳng định không kịp, còn không bằng ngồi yên trong xe chờ đường được thông rồi lái xe đi còn nhanh hơn.
Quả nhiên đúng như dự đoán của tài xế, mười phút sau, hàng xe trên đường cuối cùng có thể bắt đầu di động.
Dương Phường thúc giục tài xế dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi, nhưng đợi đến lúc y đến được nhà hàng, kim đồng hồ cho thấy rõ hiện thực y đến trễ gần hai mươi phút.
Dương Phường vội vàng mang theo đội ngũ đến phòng họp đã đặt trước, vừa tới ngoài cửa liền nghe thấy đại biểu bên phía công ty Nhật Bản ở bên trong oán giận nộ khí ngập trời.
“Tập đoàn quốc tế Sâm Uy quả thật là không có quan niệm thời gian mà, đàm phán quan trọng như vậy mà cũng có thể đến trễ!”
Dương Phường chỉnh trang lại quần áo thở trước một hơi, xem ra cuộc đàm phán lần này sẽ là chiến trường ác liệt.