"Lý Trạch An tối qua nói với anh, hắn thích em, em biết chuyện này không?"
Lần này đến phiên Dương Phường cảm thấy ngoài ý muốn.
"Tôi không biết, tôi và cậu ấy chỉ là do lần hợp tác này mới gặp lại nhau, tôi không biết cũng không quản không nổi người khác nghĩ thế nào!"
Tuy Dương Phường nói như vậy, nhưng Lục Hạo Thiên không thể nào lập tức xóa bỏ tất cả điểm đáng ngờ trong chuyện này.
"Anh nghe nói các người là bạn học cùng trường cùng lớp suốt bốn năm đại học, tuy cũng tới gần đây mới gặp lại, nhưng trong thời gian bốn năm đại học đó, các người có từng xảy ra chuyện gì không?"
Lục Hạo Thiên hoàn toàn ghen giận ngút trời, vừa nghĩ tới Lý Trạch An và Dương Phường thật sự có thể từng có thời gian ái muội lúc đại học, thậm chí có thể là chuyện yêu đương thất bại giữa chừng, anh liền cảm thấy trong thân thể có một ngọn lửa đang thiêu đốt, hơn nữa sắp thiêu rụi ngũ tạng lục phủ của anh.
"Lục Hạo Thiên, xin hỏi hiện tại tôi và anh có quan hệ gì? Tại sao phải cho anh biết chuyện riêng tư của tôi? Hơn nữa, anh đi mất nhiều năm như vậy, khi anh kết hôn anh có cho tôi biết không?"
Lục Hạo Thiên tức giận nói: "Đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, em đừng gộp lại nói chung!"
Dương Phường cười lạnh nói: "Rõ ràng chính anh đang chỉ biết nghĩ cho mình mà cưỡng từ đoạt lý! Nếu chuyện anh kết hôn anh đã không nói với tôi, vậy trong bốn năm đại học tôi có từng yêu ai có từng lên giường với người nào cũng không cần phải báo cáo với anh!!"
Dương Phường không muốn tiếp tục tranh luận với Lục Hạo Thiên nữa, thẳng thừng xuống giường nhặt quần áo muốn đi ra khỏi phòng ngủ.
Lục Hạo Thiên sao có thể để Dương Phường đi vào giờ phút quan trọng này? Phanh một tiếng, cánh cửa vừa được Dương Phường mở ra một khe nhỏ đã bị Lục Hạo Thiên đóng sập lại.
"Lục Hạo Thiên, tốt nhất là anh lập tức để tôi đi, không thì tôi liền báo cảnh sát!"
Lục Hạo Thiên nói: "Tùy em, em báo cảnh sát cũng được làm thế nào cũng được, nhưng hôm nay em không nói rõ ràng chuyện này cho anh thì anh tuyệt đối sẽ không để em đi."
Dương Phường thất bại gầm lên: "Tôi và Lý Trạch An rõ ràng là không có chuyện gì, anh muốn tôi nói cái gì với anh?"
Ánh mắt Lục Hạo Thiên vô cùng thâm sâu, bị ánh mắt như vậy nhìn đăm đăm vào, Dương Phường nhất thời không có dũng khí nói dối.
Dương Phường không dám nhìn Lục Hạo Thiên, lại không có cách nào mở to mắt nói láo, nên chỉ có thể cúi đầu không nói một lời bảo trì trầm mặc.
Dương Phường kháng cự trả lời như vậy khiến tâm Lục Hạo Thiên nháy mắt trầm xuống.
Lục Hạo Thiên hoàn toàn không dám tin Dương Phường lại có thể trong thời gian mấy năm ngắn ngủi anh đi mất kia lại yêu người khác? Hơn nữa người đó còn là công tử ăn chơi có tiếng trong vùng?
Không có đả kích nào có thể sắc bén bằng sự trầm mặc của Dương Phường, Lục Hạo Thiên chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, trong đầu hiện lên toàn là cảnh tượng Lý Trạch An ôm Dương Phường cười gằn với anh.
Lúc đầu anh nhịn đau rời khỏi nhà họ Dương, thật ra không phải do ham mê gia sản của Lục Sâm Uy, càng không phải muốn nhờ vả vào thứ gọi là tình cha và tình thân của cha ruột gì đó. Anh hiểu rõ hơn bất cứ ai, anh chọn lựa con đường đi từ thiên đàng đến địa ngục.
Cho dù hiểu rõ điều đó, cho dù tiếp đó sẽ cắt đứt tình yêu quan trọng nhất và cũng trân quý nhất trong đời anh, nhưng anh vẫn kiên quyết chọn lựa ly khai.
Là động lực nào khiến anh chọn lựa vứt bỏ ngôi nhà ấm áp mà đi vào nơi hố ma như địa ngục?
Tất cả những điều này, đều là vì Dương Phường!
Dương Phường là nguyên nhân anh đi, càng là động lực lớn nhất cho anh lần nữa trở về.
Cũng chính niềm tin trở về kiên định này, đã trở thành tín ngưỡng cho anh chịu đựng tất cả những gì gặp phải tại nhà họ Lục. Anh cũng âm thầm tin tưởng, một Dương Phường toàn tâm toàn ý đối đãi với anh nhất định sẽ đợi anh trở về, đợi anh cho y tất cả những gì y muốn.
Nhưng mà, hôm nay anh đạt được cái gì?
___ Khi anh chấp vấn Dương Phường có còn yêu anh không, thứ anh đạt được là người anh yêu sâu đậm cúi đầu trầm mặc!
Lục Hạo Thiên hoàn toàn không thể tiếp nhận sự thật này.
Lục Hạo Thiên ôm Dương Phường siết chặt vào lòng, dùng giọng điệu gần như hèn mọn khẩn cầu: "Phường Phường, em đừng rời xa anh được không?"
"Chỉ cần em đáp ứng đoạn tuyệt qua lại với Lý Trạch An, anh sẽ không tính toán trước kia hai người đã từng phát sinh chuyện gì, anh vẫn sẽ yêu em như lúc xưa, được không?"
Dương Phường căn bản không biết Lục Hạo Thiên rốt cuộc đang làm gì, y chỉ biết y sắp bị Lục Hạo Thiên ôm đến tắt thở.
Dương Phường theo bản năng giãy dụa vài cái, nhưng trong nhận định của Lục Hạo Thiên, một chuỗi động tác này lại là tín hiệu cự tuyệt mà Dương Phường phát ra.
Lục Hạo Thiên trước giờ luôn dùng sự lãnh tĩnh trầm ổn để tự kiềm chế, nhưng tất cả lý trí của anh vào lúc gặp được Dương Phường đã hoàn toàn không tồn tại nữa.
"Phường Phường, anh sẽ không để em đi, cho dù em không còn yêu anh, anh cũng sẽ giữ em lại cạnh anh."
"Lục Hạo Thiên, anh điên rồi!!"
Dương Phường hoảng hốt nhìn Lục Hạo Thiên kéo cà vạt dưới đất cột chặt hai cổ tay mình lại rồi cố định ở đầu giường, sau đó, Lục Hạo Thiên tìm kiếm rồi lôi ra di động của Dương Phường, rút thẻ sim ra bẻ gãy, rồi ném di động xuống đất.
Linh kiện di động vỡ nát văng đầy đất, giống như một di thể bị chẻ khúc.
Sắc mặt Lục Hạo Thiên âm trầm, đến mức trong tiềm thức Dương Phường liên tưởng đến Edward Scissorhands* rồi những tên phạm tội sát nhân...
Dương Phường trước giờ chưa từng thấy qua Lục Hạo Thiên điên cuồng như vậy, y vốn còn muốn bảo Lục Hạo Thiên nhanh thả y ra, nhưng sau đó, y lại tận mắt nhìn thấy di động của mình bị ném dây điện thoại trong phòng bị bứt đứt, thì Dương Phường không còn thốt nên lời.
"Lục Hạo Thiên, rốt cuộc anh có biết những gì anh đang làm là phạm pháp không?"
Ngữ điệu của Dương Phường có phần suy yếu, cổ tay của y bị Lục Hạo Thiên trói quá chặt, hiện tại bản thân vẫn như cũ toàn thân xích lõa, máy điều hòa trong phòng thì mở quá lớn, trong bụng Dương Phường lại trống trơn, toàn thân lạnh lẽo, đã bắt đầu cảm thấy hơi choáng váng.
Lục Hạo Thiên ngồi bên giường, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuận trân quý cứ chốc chốc lại nhìn Dương Phường.
Ngón tay hơi thô ráp của anh từng chút từng chút vuốt lên làn da xích lõa của Dương Phường, những nơi nó đi qua, hiện lên sự run rẩy rất rõ ràng.
Hai chân Dương Phường bị bức tách ra, Lục Hạo Thiên hôn lên bắp đùi trong của y, để lại từng nốt đỏ màu sắc rõ ràng.
"Phường Phường, đừng trách anh, anh chỉ muốn nghe em nói thật."
Dương Phường mở mắt trân trân nhìn hai chân của mình bị Lục Hạo Thiên tách ra dùng dây mềm cố định lên khung giường, dưới eo bị chèn gối, hai mông trần trụi giơ cao cao lộ ra ngoài.
Thấy Lục Hạo Thiên không biết lôi từ đâu ra thuốc bôi trơn nặn lên ngón tay, Dương Phường chỉ cảm thấy hàm răng của mình cũng bắt đầu run rẩy.
"Anh, anh rốt cuộc muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh, a!"
Không đợi Dương Phường kịp nói xong lời tàn nhẫn gì, Lục Hạo Thiên đã đâm ngón trỏ vào trong thân thể Dương Phường.
Trải qua sự khai phá tối hôm qua, thân thể Dương Phường đã không còn căng chặt, chỉ cần hơi dùng sức, ngón tay liền chui lọt vào đến gốc.
"Tôi không... a!!!"
Chưa kịp phản ứng tiếp, Lục Hạo Thiên lại cho thêm ngón giữa vào, động tác chậm rãi dịch chuyển trong thân thể Dương Phường.
"Anh rốt cuộc muốn thế nào?"
Dương Phường chỉ cảm thấy bị khí lạnh nhiệt độ quá thấp thổi cho đầu óc trống rỗng, thân dưới lại bị người ta chơi đùa, khuất nhục và oán hận khiến y đỏ mắt, cơ hồ không chịu nổi mà rơi lệ.
"Phường Phường, em nói thật cho anh biết, nơi này của em, trừ anh ra, còn có người nào tiến vào không?"
Ngữ khí của Lục Hạo Thiên vẫn mềm dịu như trước, nhưng động tác trên tay thì một chút cũng không qua loa, mang theo tính trừng phạt rõ ràng, không chút dịu dàng ra vào trong cơ thể Dương Phường.
"Anh khốn kiếp! Anh khốn kiếp!! Lấy ra cho tôi, thả tôi ra!"
Dương Phường thử giãy dụa trước sau cong lưng muốn tránh khỏi sự xâm phạm của Lục Hạo Thiên, nhưng giây tiếp theo lại bị Lục Hạo Thiên dễ dàng chế trụ thắt lưng, ngón tay thứ ba đồng thời không chút lưu tình đâm vào thân thể y.
Dương Phường kêu thét một tiếng, cả người mềm nhũn xuống.
Tuy ba ngón tay vẫn chưa thể so với cự đại của Lục Hạo Thiên, nhưng độ cứng của xương ngón tay không thể lấy ra so sánh với tính khí của đàn ông, lớn nhỏ đồng dạng thậm chí ngón tay có phần nhỏ hơn đó khi xâm nhập sẽ tạo thành cảm giác đau đớn nhiều hơn hẳn tính khí.
"Phường Phường, em tốt nhất đừng lừa dối anh, nhanh, nói thật cho anh nghe."
Giọng nói của Lục Hạo Thiên như ma quỷ, mê hoặc Dương Phường mau chóng khuất phục.
Dương Phường điên cuồng lắc đầu, môi dưới cơ hồ sắp bị y cắn ra máu.
"Em còn không nói chuyện, anh liền tăng thêm một ngón tay đó."
Ngón tay thon dài của Lục Hạo Thiên bắt đầu tới lui nơi vào hậu huyệt, kích thích vào niêm mạc đã xung huyết đỏ bừng.
Dương Phường đau đến toàn thân run rẩy, nhưng lại bướng bỉnh không nguyện nói chuyện.
Ngón tay thứ tư ý đồ đâm vào, Dương Phường cuối cùng chịu không nổi khổ hình như vậy, chỉ có thể không còn chút cốt khí khóc cầu xin: "Đừng tiến vào, đừng..."
"Vậy em nói anh nghe, rốt cuộc có người nào khác từng chạm qua em không."
Dương Phường có phần bị Lục Hạo Thiên dọa đến phát ngốc, chỉ đỏ mắt nói: "Không có, trừ anh, không có ai chạm vào tôi..."
"Thật sự? Phường Phường, em không lừa anh chứ?"
Nghe đáp án của Dương Phường, một trận cuồng hỉ lập tức trào lên.
"Lý Trạch An cũng chưa từng chạm qua nơi này?"
"Không có! Không có! Tôi và anh ta chuyện gì cũng chưa từng phát sinh!!" Dương Phường tan vỡ hét lớn.
Đạt được đáp án mình mong muốn, Lục Hạo Thiên lúc này mới rút ngón tay ra.
Trong thân thể đột nhiên trống rỗng, Dương Phường vừa muốn thở nhẹ nhõm, ai biết giây tiếp theo, tính khí của Lục Hạo Thiên lập tức vùi vào.
"Lục Hạo Thiên, anh khốn kiếp!"
Mắt trân trân nhìn chính mình lại lần nữa bị chiếm hữu, còn vào lúc mình đã hoàn toàn tỉnh táo, Dương Phường hung hãn mắng vài câu, nhưng lại bị sự trừu sáp cuồng dã của Lục Hạo Thiên làm loạn hơi thở, cuối cùng chỉ có thể ô ô a a rên rỉ dưới động tác của Lục Hạo Thiên, không còn nói nổi ra tiếng.
==============
* Edward Scissorhands: nhân vật chính trong bộ phim người tay kéo, tuy nhân vật này ko ác nhưng có ngoại hình khá là đáng sợ. Muốn biết thêm có thể lên google search.