Duy Anh gần như nhảy vọt khỏi taxi, dựa theo số phòng mà hai người kia đưa cho vội vàng vào tìm kiếm..
Cánh cửa phòng vừa bật mở, thân hình quen thuộc ngập lên trong mắt..
Đặng Hải băng nhiều vòng quanh đầu, đôi chân cũng toàn một màu trắng muốt.
Đôi môi nhợt nhạt, nằm lặng thinh trên giường.
Duy Anh sốc tới tức ngực, khó thở từng bước tiến lại gần..
- Anh.. Hải…
Vị bác sĩ điềm tĩnh bên cạnh như chỉ chờ một màn này liền cất giọng:
- Cậu là người nhà bệnh nhân?
Duy Anh ôm ngực, ngước lên:
- Vâng..
- Tình hình không khả quan lắm, chân bị gãy có khả năng không phục hồi được. Đầu cũng bị đập xuống nền đường có dấu hiệu tổn thương não. Chỉ e rằng sau này cả đời làm bạn với xe lăn.
Sau khi nói một loạt các tình tiết vô cùng sốc não đó, vị bác sĩ vẫn cứ tỏ ra bình thản như không, lại chăm chú nhìn thái độ của Duy Anh.
Duy Anh gần như không đứng vững mà muốn khụy xuống, một lúc sau mới bám lên cạnh giường bệnh lẩm bẩm …
- Xe lăn…
- Đúng vậy. Chúng tôi rất tiếc.
Vị bác sĩ đang muốn ghi chép gì liền hỏi:
- Cậu là gì của cậu ấy?
Từ trong khóe mắt đầy thương tổn kia mới bình tĩnh trả lời:
- Người yêu.
- Người yêu?
Vị bác sĩ nhăn mặt:
- Thế thì không ký được mấy giấy tờ viện phí rồi, cậu mau liên lạc với người nhà của cậu ấy thì hơn,
- Chứ tôi xem là không ổn rồi đó, chân hỏng hết rồi.
Còn muốn bỏ đi, đã bị Duy Anh giật lại ống tay áo:
- Bác sĩ.. có thể… nhờ anh một việc không?
- Sao?
- Khi.. khi anh ấy tỉnh lại.. làm ơn nói với anh ấy rằng.. không sao, đôi chân anh ấy sẽ tốt lại.. được không?
- Cái đó…
- Em xin bác sĩ, nếu.. anh ấy biết được sẽ không chịu nổi mất.
Đôi mắt như thế nào mà đã mau khóc rồi?
Một giọt lại một giọt rơi ra thế kia?
Đôi tay bám lấy ống tay mình run rẩy thấy rõ, nhịp tim đứng gần đều có thể cảm nhận được vô cùng bất ổn.
Hơi thở ngắt quãng.. lo lắng ngập tràn chua xót.
Haiz. Xem chừng người sắp nhập viện thực là cậu nhóc này cũng nên.
Thằng nhóc kia tốt số ghê.
Vị bác sĩ hắng hắng giọng, xem vẻ dặn dò gì:
- Tôi nói cậu nghe, thực sự chân cậu ta không cứu được. Cậu cũng là đàn ông, nếu suy nghĩ chín chắn một chút còn có thể lấy vợ sinh con. Dại gì mà dây vào người bại liệt. Hiện giờ cậu ta bị tổn thương não nữa, xem chừng còn không chắc đã nhớ được cậu.
- Không có chuyện đó!
Duy Anh giật tay ra khỏi ống tay áo vị bác sĩ, lớn giọng:
- Anh là bác sĩ thật sao? Anh ấy còn ở ngay đây mà lại khuyên tôi như vậy. Tôi sẽ không bao giờ, không bao giờ!
- Tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho cậu thôi, dẫu sao đồng tính cũng chẳng phải cái gì hay ho.
Duy Anh bị hai chữ đồng tính này làm cho giận rồi..
Cậu cũng không quản như chú mèo ôn nhu ngọt ngào nữa, chất giọng khản đặc hôm nay cũng muốn gầm nhẹ:
- Tôi đồng tính đó thì đã sao? Tôi yêu anh ấy thì đã sao? Là tội à?
- Đi ra ngoài!
- Đi ra ngoài!
Vị bác sĩ nhún vai bước ra ngoài,
Còn lừ mắt với kẻ đang nhếch môi cười trên giường kia.
Thỏa mãn quá nhỉ?
Duy Anh gạt chút nước mắt nhòe nhoẹt, ngồi nhẹ lên giường bệnh, vuốt ve lên khuôn mặt kia, cầm lấy bàn tay không bị thương vuốt ve từng đệm thịt dày ấm trong lòng bàn tay người mà hôn lên.
- Tin em.
- Anh sẽ không sao cả.
- Anh bị liệt cũng được, bị ngốc cũng được.
- Em đều không rời bỏ anh.
Kẻ nào đó nhịn hết nổi rồi, mở mắt nhe răng ra cười hềnh hệch:
- Ha ha ah! sướng vãi nồi!
Duy Anh trợn trắng mắt, lắp bắp còn chưa nói được câu nào ra hồn.Lại thấy vị bác sĩ nọ từ bao giờ đã khoanh tay đứng trước cửa phòng, hất hàm về phía Đặng Hải:
- Trả tiền bông băng cho anh!
- ….!!!!!!
Đêm hôm ấy,
Duy Anh thực giận.
Kết quả là cái kẻ kêu rằng hỏng hai chân kia lại nhơn nhơn mà bế cậu rời khỏi bệnh viện, mặc cậu giãy ra thế nào cũng không được.
Rõ ràng là khỏe như vậy!
Nếu không phải đầu thực bị rách khâu 3 mũi, Duy Anh nhất định không thèm quan tâm nữa.
Thế cơ mà đêm về đến nhà, mở cửa ra lại hết hồn thấy một đôi hai thằng con trai đang chiếm phòng mình mà ngủ chình ình!
Đương nhiên, mắt cậu cũng chưa hỏng, thế nên rõ ràng mà nhận ra hai kẻ kia chẳng ai khác chính là đôi bạn thân chí cốt của Đặng Hải.
Đặng Hải còn muốn tính đạp người dậy, thế nhưng nhìn sang bọc thuốc trên bàn uống nước. Lại chỉ nhếch môi cười:
Chết mẹ chúng mày chưa!
Đáng đời!
Hàng nhập của bố đấy nhé!
========
Duy Anh giận, thực giận.
Đặng Hải làm như vậy rõ ràng là thử lòng cậu, rõ ràng là không tin cậu.
Duy Anh không nói nữa, cũng không cho bàn tay dâm dê đó chạm tới người.
Mặc kệ đi…
Đặng Hải qua gần hai tuần rồi, đã xin lỗi đủ cách mà không được.
Nghẹn sắp chết.
Cậu nhỏ - cậu lớn gì nhìn nhau một mảnh ai oán…
Biết thế này, thì không nên nghi ngờ làm gì, cuối cùng không bị liệt chân mà lại sắp bị liệt dương luôn sao?
- -----
Chiều đi học về, Duy Anh vừa bước chân vào cửa phòng liền vặn chốt, khóa lại. Chìa khóa dự phòng cậu đều đã cầm hết.
Vậy nhưng sao..
Khi vừa thoát được chiếc quần dài xuống,
Khuy áo sơ mi trắng mới cởi được xuống một nửa hàng cúc,
Đặng Hải đã ở đâu tới áp chặt cậu xuống giường.
Tay xoay vòng đoạn thép nhỏ, cười vô cùng gian mà nói với cậu rằng:
- Vì em, anh còn có thêm nghề bẻ khóa trộm nữa cơ đấy!
- Sau này khỏi lo chết đói!
Duy Anh mím mím môi, nhỏ giọng đẩy người:
- Anh làm gì vậy?
Đặng Hải một tay kéo quần Duy Anh, một tay cởi bỏ quần của mình, đặt cậu em nhỏ lâu ngày thèm ăn đến nhỏ dịch, áp hai bờ cỏ vào lại với nhau, cọ tới thì thầm:
- Làm em.
Duy Anh thực sự bị làm cho tới sảng một hồi trên giường,
Đặng Hải vẫn còn chưa chịu buông tha, kéo người ra tận phòng khách, tựa người ra sau salon., bắt lấy eo Duy Anh đặt cạ khóe mông lên cậu nhỏ của mình, ra sức mà dày vò bờ ngực trắng nõn.
Lạ là, Đặng Hải không những không cho cậu cởi chiếc sơ mi ngoài ra,
Mà đến khi nhay hai đầu núm vú của cậu, đều là nhay từ ngoài áo vào..
Đến mức khi hai đầu v* đã sưng thẫm, áo cũng tràn đầy một mảnh ướt át, dính lại. đầu v* mọng lên, in hằn trên vết ướt, chỉ nhìn thoáng qua cũng khiến Đặng Hải có cảm xúc làm thêm chục hiệp.
Hự..
dương v*t lại một lần nữa nhằm thẳng hậu huyệt đi vào.
Duy Anh vẫn thực sợ cái tư thế ngồi cưỡi này…nhăn mi lại…
Nó.. quá sâu.., lại không có gì để tựa lưng, cậu chỉ còn cách tự mình bám chắc lấy người Đặng Hải, thuận thế theo nhịp thúc lên mà đong đưa.
Thế nhưng dường như Đặng Hải lại thích thú vô cùng, đôi môi câu lên những nhịp thở nóng rát phả đầy trên cần cổ cậu, còn xen chút vui vẻ mê ly, bởi từ nơi này, đều có thể thấy được hậu huyệt kia có bao nhiêu dâm đãng, có bao nhiêu mời gọi mà mút chặt lấy cán dương v*t thô to ấy, trọn vẹn bao lấy.
- A…
- Không.. được..
- Em… em…
Cả người Duy Anh căng lên, cậu em nhỏ đằng trước dựng đứng giật nảy theo từng cú hích, Đặng Hải biết đã trúng đích, cứ thế mà liên tục dồn người, trên miệng nhay lấy đầu v*, dưới thân nhắm một điểm mà đỉnh lên, khiến Duy Anh gần như co gập người lại, Duy Anh muốn đưa tay xuống dục vọng của mình an ủi, nhưng Đặng Hải liền tóm lấy tay, bắt vòng ra sau lưng mình.. thúc tới..
- Anh nhất định.. đâm em tới ra…
- Hư..
Đôi bàn tay bám chắc trên lưng Đặng Hải, cào thành một vệt xước rớm máu, ghim lại…
- Em.. ra…
- Em ra chỉ bởi anh thúc từ phía sau sao?
- A….
- Hửm? Duy Anh..
- Hự.. dừng lại…
- Không đời nào..
- A,…
Tinh dịch nhớp nháp phút chốc bắn ra từ cậu em nhỏ hồng hào kia, trải dài lên bụng Đặng Hải, trượt dính xuống nơi gắn kết giữa hai người.
Quá..
Quá nhiều rồi…
Duy Anh thực sự xụi lơ, ngã vào lòng Đặng Hải, mặc cho tên kia nghịch ngợm, vét lại thứ tinh dịch vừa chảy ra cố nhồi lại trong hậu huyệt cậu..
- Này.. của em cả…
===========
Về quê.
Hè rồi, nắng tháng bảy trên Hà Nội thì khỏi phải nói, ném trái trứng vịt ra đường chỉ một lát là có món trứng nướng mà ăn, còn không may bị vỡ thì sẽ thành trứng ốp la xém cạnh.
Đặng Hải vô cùng vui vẻ mà huýt sáo rõ dài,
Cậu như thế mà đương nhiên mặc kệ bỏ qua sự khó xử của Duy Anh, đàng hoàng túi to túi nhỏ về quê “ tránh nắng” với cậu.
Bắc Ninh, nơi mảnh tình xanh thẳm.
Người quê chan hòa một, tình yêu chan hòa tới hai lần.
Đặng Hải cả dọc đường chết nóng chết ngạt mà cứ thế nửa ôm nửa dính lại.
Khiến bao nhiêu lần Duy Anh phải tỏ vẻ oán trách mà dặn dò:
- Về nhà rồi.. không giống như ở trên Hà Nội.. anh.. không được tùy tiện.
- Biết rồi biết rồi.
- Còn nữa, người ta đang nhìn kìa.
- Thế thì liên quan gì tới anh?
- Nhưng mà.. tay anh để ở đâu vậy?
- Mông em. Rất rõ ràng không phải sao?
- ….!!!!!
=========
Cánh đồng xanh bát ngát, cả hai nằm phơi mình đón gió nắng đón gió chiều.
Yên bình một mảnh. Từng tầng mây lơ lửng cuối chiều, đẹp như một vệt màu ngọt vẽ lên tim.
Đặng Hải nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh,
- Sao em cứ nhìn anh vậy?
- Bởi vì, Anh là cả bầu trời của em.
==========================//====================
Hoàn chính truyện.
Cám ơn mọi người đã ghé đọc và ủng hộ ạ ạ ạ!!!!
Đây là truyện thứ 5 của mình rồi nạ.
Viết trong 1 tuần đẫy đà, còn tưởng rụng cả tay cơ.
Thế nên.. ai yêu thương thì vote + share giúp em nghen nghen nghen!!!!!