Anh Là Cảnh Đẹp Phương Xa

Chương 8: Khi nào có tâm sự hãy đến tìm tôi



Hứa An Nhiên chẳng có thời gian đâu suy nghĩ quá nhiều về vấn đề đó. Bởi Trịnh Vũ Thiên cứ kéo cô đi hết quán này đến gian hàng kia, chủ yếu là ăn vặt đốt thời gian cho hết buổi chiều. Cậu ấy bảo trước đây chưa bao giờ ăn vặt, sợ đau bụng, bây giờ muốn thử. Hứa An Nhiên cũng từng nghe Diệp Nhã Vân kể tiêu hóa của Trịnh Vũ Thiên không tốt lắm, cứ vài tháng phải đi khám sức khỏe một lần. An Nhiên đã từng nghe ai đó nói rằng khi buồn con người ta sẽ có xu hướng ăn nhiều hơn, liệu Trịnh Vũ Thiên trở nên như vậy có phải là do đang buồn không?

Cuối cùng cả hai người ôm cái bụng no căng ra biển, Trịnh Vũ Thiên nói muốn ngắm cảnh biển hoàng hôn, Hứa An Nhiên cũng chẳng còn hơi sức để phản đối, cô hiện tại có khác nào con heo di động. Thời tiết bây giờ đã có cái se se lạnh rồi, không còn cái oi bức của mùa hạ nữa, vì thế những người đến tắm biển cũng ít hẳn. Trịnh Vũ Thiên đi trước, Hứa An Nhiên đi sau, trước nay như vậy, bây giờ cũng thế. Dấu chân của hai người in hằn trên cát, nhưng chỉ cần có cơn gió vô tình thổi qua hay chăng là những đợt sóng biển vỗ vào bờ những dấu chân đó cũng biến mất. Bất thình lình Trịnh Vũ Thiên đứng lại, hại khuôn mặt đáng thương Hứa An Nhiên theo đà đập luôn vào tấm lưng của cậu, đau đến ê ẩm. Trịnh Vũ Thiên kéo tay An Nhiên ngồi xuống sau đó mới quay sang hỏi han.

- Không sao chứ? Mắt cậu mọc ở sau lưng à?

Bây giờ còn trách Hứa An Nhiên cơ đấy, chẳng phải cậu ta tự dưng dừng lại cô đã không đến nỗi này. An Nhiên không hề trả lời câu đấy, chỉ xoa xoa mũi, nhìn ra phía biển. Trịnh Vũ Thiên thấy cô không có động tĩnh gì cũng không nói nữa, nhưng lại cứ nhìn An Nhiên mãi. Đến cuối cùng Hứa An Nhiên không chịu nổi nữa mới quay sang hỏi.

- Chẳng phải cậu có chuyện muốn nói sao? Nói đi chứ.

Hứa An Nhiên đủ thông minh để hiểu Trịnh Vũ Thiên không rảnh rỗi đến mức tự dưng lại kéo cô đến đây đơn thuần chỉ là dạo biển, ắt hẳn cậu ta có điều muốn nói với cô rồi. Trịnh Vũ Thiên cũng biết cô cảm thấy khó chịu, đành thôi không nhìn nữa, cậu cũng bắt đầu ngắm cảnh mặt trời lặn. Một lúc lâu mới gợi chuyện:

- Cậu thân với Nhã Vân lắm phải không?

Khá bất ngờ với câu hỏi này của Trịnh Vũ Thiên, Hứa An Nhiên chỉ nghe chứ không trả lời. Bởi cô nghĩ cậu tất nhiên biết đáp án của câu hỏi này rồi, cần gì An Nhiên trả lời nữa.

- Lần này thì hãy trả lời cho tôi biết, đừng im lặng nữa. Diệp Nhã Vân thích tôi từ bao giờ vậy?

Quả nhiên lần này Hứa An Nhiên không yên lặng nữa, ngay sau đó trả lời theo hiểu biết của mình.

- Từ nhỏ.

- Cậu ấy thích tôi nhiều lắm sao?

An Nhiên có ngây người giây lát, điều này chẳng nhẽ cậu không cảm nhận được sao? Cô khẽ mỉm cười, trả lời. Là một đứa bạn thân, mọi chuyện hai người đều chia sẻ với nhau, tất nhiên Hứa An Nhiên biết tình cảm của Diệp Nhã Vân dành cho Trịnh Vũ Thiên lớn nhường nào.

- Rất nhiều.

Trịnh Vũ Thiên không quá bất ngờ với điều Hứa An Nhiên nói, cậu cũng cười, nhưng sao cô thấy nụ cười đó không thật? Nụ cười đó sao có phần buồn bã? Chắc không đâu, chỉ là An Nhiên quá giỏi tưởng tượng mà thôi.

- Thế còn cậu, An Nhiên? Hình như cậu ghét tôi lắm?

Hứa An Nhiên sững người.

Cô không ngờ đến Trịnh Vũ Thiên lại hỏi câu đấy. Mới đó còn hỏi về Diệp Nhã Vân mà, đùng một cái sao chuyển qua An Nhiên mất rồi? Phải trả lời như thế nào? Ghét sao, cảm xúc này đối với Trịnh Vũ Thiên chưa hề có. Cô thật sự không có khả năng để ghét cậu. Không ghét thì là gì? Quý mến sao? Liệu nói như thế có gây hiểu nhầm không? Suy đi tính lại Hứa An Nhiên vẫn trả lời, có điều đáp án đó lại không thỏa đáng lắm. Đối với Trịnh Vũ Thiên câu nói đó mặc dù chẳng khẳng định được gì nhưng cũng đã đá bay tảng đá nặng trịch đè nén trong lòng cậu bấy lâu nay.

- Tôi không có.

Trịnh Vũ Thiên bật cười một cách khó hiểu, sau đó ngả người nằm xuống cát. Bộ dạng này có giống cậu chủ họ Trịnh không chứ? Cậu ta chẳng hề sợ bẩn, cứ nằm như vậy ngắm trời ngắm biển. Hứa An Nhiên thi thoảng có liếc mắt nhìn cũng không nói gì. Cô chẳng biết nên gợi chuyện thế nào, giữa hai người có chuyện gì để nói đâu chứ. Trịnh Vũ Thiên trong người cảm thấy rất bức bối, trước đây đi với ai cậu cũng là người tiếp chuyện, chưa bao giờ trở thành người gợi chuyện. Vậy mà mỗi lúc ở cạnh Hứa An Nhiên lại phải vắt óc suy nghĩ vấn đề để nói, đã thế cô còn trả lời qua quýt nữa. Thật sự là rất bực!

- Nhiều lúc tôi tự hỏi cậu và Diệp Nhã Vân thân nhau như thế tại sao tính tình lại khác nhau một trời một vực vậy. Nhã Vân rất cởi mở, trong lòng cậu ấy nghĩ gì đều kể tôi nghe. Cậu lại khác, rất kiệm lời, chưa từng kể tôi nghe bất cứ thứ gì. Cậu không có chuyện phiền muộn sao? Không cần người tâm sự sao?

- Tôi tất nhiên có tâm sự rồi. Chỉ là tôi không có nhu cầu chia sẻ với người khác.

Ra là vậy. Hóa ra Trịnh Vũ Thiên nghĩ về Diệp Nhã Vân như thế. Liệu Trịnh Vũ Thiên có biết những gì Nhã Vân chia sẻ cho cậu đều không phải tâm trạng thật sự?

Có khi nào Diệp Nhã Vân buồn lại nói với cậu chưa?

Có khi nào Diệp Nhã Vân ghen nói thẳng cho cậu biết chưa?

Hứa An Nhiên dám chắc chắn, chưa từng! Đều là Diệp Nhã Vân chạy đến bên cô kể lể, lúc đó An Nhiên chẳng khác nào thùng rác để Nhã Vân trút bầu tâm sự của mình. Trịnh Vũ Thiên có bao giờ hiểu Diệp Nhã Vân ở bên cạnh cậu phiền muộn đến bao nhiêu? Hay chỉ thông qua từng nụ cười mà nghĩ Diệp Nhã Vân luôn vui vẻ?

- Được rồi, tùy cậu thôi. Nhưng hãy nhớ khi nào có tâm sự hãy tìm đến tôi. Tôi sẵn sàng dâng hiến đôi tai lắng nghe cậu kể lể. Hứa chứ?

Phải thừa nhận nghe được câu này An Nhiên thật sự cảm thấy cõi lòng ấm áp. Chỉ có điều cô luôn tỉnh táo để trấn tĩnh bản thân, nếu như Trịnh Vũ Thiên đã nói với Hứa An Nhiên như vậy chắc chắn đã từng nói với rất nhiều người con gái khác, không ngoại lệ Diệp Nhã Vân. An Nhiên đè nén sự xúc động, gật đầu.

Trịnh Vũ Thiên thấy cô gật đầu mới yên tâm, bởi cậu biết Hứa An Nhiên là người trọng chữ tín. Lời đã hứa nhất định cô sẽ không nuốt lời. Cậu đột nhiên lại nhớ về bức tranh lần đó, người con trai trong tranh vẽ rất thực, nhưng đến giờ Vũ Thiên vẫn chưa nghĩ ra đằng sau nét vẽ chưa hoàn thiện đó là ai. Để thỏa mãn sự thắc mắc, Trịnh Vũ Thiên buột miệng hỏi.

- Cậu đã tỏ tình chưa? - Như sợ Hứa An Nhiên không hiểu, cậu bổ sung thêm - Người trong bức tranh cậu vẽ.

Vừa lúc Trịnh Vũ Thiên nói nốt vế sau chuông điện thoại Hứa An Nhiên lại vang lên. Cô cảm thấy nó đúng là cứu tinh của mình. Thật ra ngay từ khi Vũ Thiên hỏi “Đã tỏ tình chưa” An Nhiên đã không biết trả lời ra sao rồi. Cũng may có người nào đó tốt bụng gọi ngay cho cô vào lúc này. Nhưng khi vừa nghe điện thoại sắc mặt của An Nhiên đã cứng đờ, vui hay buồn cũng không biểu hiện ra ngoài. Trịnh Vũ Thiên nhận thấy rõ sự thay đổi của Hứa An Nhiên, chỉ kịp nhìn thấy cô cuống cuồng đứng dậy, chạy nhanh đi. Trịnh Vũ Thiên chẳng còn lý do gì ở đây nữa, đứng dậy sải bước theo hướng Hứa An Nhiên chạy đi. Với lợi thế chân dài vốn có, rất nhanh Trịnh Vũ Thiên đã đuổi kịp An Nhiên, bắt lấy cánh tay cô, nhướng mày nghi hoặc.

- Gì thế?

- Tôi phải về nhà ngay. Không sẽ chết với bà mất!

Bà sao? Chẳng phải trước nay Hứa An Nhiên luôn sống một mình à? Trịnh Vũ Thiên đã từng nghe Nhã Vân kể gia đình của cô đều sống ở Bắc Kinh, chỉ có Hứa An Nhiên muốn sống ở Thượng Hải. Dường như hiểu được sự thắc mắc của cậu, Hứa An Nhiên vừa đi vừa giải đáp.

- Bà tôi mới ở Bắc Kinh đến. Tôi không hề nhận được tin bà sẽ đến thăm tôi.

Ra là thế. Đến đường lớn Trịnh Vũ Thiên liền bắt taxi cho hai người. Có lẽ cậu cũng nên nói vài lời cụ thể với Diệp Nhã Vân, hiển nhiên những lời lúc nói trong điện thoại sẽ chẳng giải tỏa được sự khó chịu của cô.

Hứa An Nhiên vừa bước vào cửa đã bị bà mắng té tát, kiểu này hàng xóm có không muốn nghe cũng khó. Lần này cô toi rồi! Trong tay Viên Lam đang cầm cặp của cô, chắc người của Trịnh Vũ Thiên đã để lại đây.

- Con gái con lứa kiểu gì thế hả? Tan học xong không về nhà còn vứt cặp ở sân, đi đến tối mịt mới về còn ra thể thống gì nữa?

Diệp Nhã Vân và Trịnh Vũ Thiên ở bên nhà cũng nghe rõ mồn một, thầm nghĩ số Hứa An Nhiên đúng là xui quá đỗi! Diệp Nhã Vân lúc trước đã từng gặp qua bà của Hứa An Nhiên một lần, bây giờ nghĩ lại còn nổi cả da gà da vịt. Viên Lam là một người sống rất có quy tắc, Hứa An Nhiên ở một mình thì không sao, chỉ cần sống chung với bà đều phải tuân thủ những quy định đó. Diệp Nhã Vân đánh mắt nhìn đồng hồ, đã sáu giờ ba mươi rồi. An Nhiên đã về trễ cả tiếng đồng hồ, quy định đầu tiên của bà ấy là giờ giấc. Hứa An Nhiên cả ngày đi đâu cũng được chỉ cần năm giờ ba mươi phải có mặt ở nhà, không được la cà ngoài đường. Bây giờ mới về e là tối nay An Nhiên một phen khổ sở rồi.

- Bà à, chúng ta vào nhà thôi. Đứng ở đây không tiện lắm. Bà đến không báo con biết một tiếng để con ra đón.

Hay cho câu “Không báo con biết một tiếng”, vì bất ngờ đến đây nên bà mới chứng kiến được cháu gái yêu quý của mình sống vô kỷ luật như thế. Quần áo lấm lem đất cát, lại đi chân trần nữa chứ, đầu tóc chẳng khác nào tổ chim, thật không hiểu hình tượng con gái của Hứa An Nhiên đã vứt đi đâu mất rồi. Hứa An Nhiên thấy bà cứ nhìn mình chằm chằm bèn để ý đến dáng vẻ bên ngoài, phủi phủi lại tóc, cũng tại ban nãy gấp gáp quá chẳng kịp chỉnh chu gì, vừa xỏ giày vào chân An Nhiên vừa cười lấy lòng. Chỉ tiếc đến một cái liếc mắt cũng không có, Viên Lam quay đầu bỏ vào trong. Hứa An Nhiên thật sự khó hiểu trước thái độ của bà, nếu là bình thường chắc chắn bà sẽ quát mắng cô một trận nên thân. Ban nãy khi gặp An Nhiên có tinh ý nhận thấy bà tiều tụy hơn rồi, ánh mắt bà mơ hồ có sự buồn bã nào đó hiện diện. Cô liền tức tốc chạy vào nhà, tiếng bà từ dưới bếp vọng lên phòng khách, ra lệnh.

- Mau tắm rửa thay quần áo đi rồi xuống ăn cơm.

Hứa An Nhiên chẳng dám chậm trễ, ôm cặp chạy ngay lên phòng. Đúng hai mươi phút sau cô đã tươm tất đi xuống, nhanh nhẹn giúp bà dọn cơm, để ý thì đều là những món An Nhiên thích. Trong lúc ăn Viên Lam không nói gì nhiều, chỉ đơn thuần hỏi vài câu về học tập rồi thôi, tất nhiên Hứa An Nhiên sẽ không bỏ qua sự khác thường này. Cô gác đũa nhấp một ngụm nước hoa quả rồi hỏi thẳng.

- Bà đến đây chắc không phải chỉ để thăm đứa cháu gái này rồi.

Viên Lam cũng không bất ngờ trước câu hỏi của Hứa An Nhiên, hơn ai hết bà hiểu đôi mắt của An Nhiên tinh tường đến mức nào. Cháu của bà, sao bà không hiểu cho được? An Nhiên là đứa con gái trầm ổn, ít nói, nhưng một khi nói ra đều bắt trúng tâm tư của người đối diện, bởi trước đó chắc chắn đôi mắt đen láy đó đã quan sát nhìn thấu cả rồi. Nếu Hứa An Nhiên đã nhìn ra, bà không việc gì phải giấu.

- Con bắt buộc phải về nhà trong thời gian sớm nhất.

Hứa An Nhiên nghe xong lập tức nhíu mày. Không đùa chứ? Cô còn đang đi học, sao bà lại bắt cô nghỉ để đến Bắc Kinh? Hơn nữa, An Nhiên hiểu hai chữ “bắt buộc” của bà có tầm quan trọng như thế nào. Bình thường bà là người rất khắt khe, khó tính, thậm chí có phần hà khắc nhưng luôn tôn trọng ý kiến của con cháu. Bây giờ lại ép buộc Hứa An Nhiên về ngay, không hề cho cô cơ hội phản bác rõ ràng đã có chuyện không hay rồi.

- Có chuyện gì sao ạ?

- Bệnh tình của em con tái phát rồi. Bà không biết vì lý do gì nhưng con bé rất muốn gặp con.

Em gái cô, Hứa An Di từ nhỏ đã mắc bệnh tim quái ác. Cả nhà cô luôn nuông chiều con bé để tâm tình nó luôn vui vẻ, thoải mái. Đã lâu rồi chứng bệnh đó không tái phát, sao đột nhiên lại trở nên như thế? Còn nữa, sao An Di lại muốn gặp An Nhiên? Chẳng phải con bé biết rõ cô còn phải đi học sao?

- Tại sao tự dưng lại trở bệnh?

Về việc này ngay cả bà cũng không biết, chỉ lắc đầu. Hôm ấy khi ra ngoài về sắc mặt Hứa An Di rõ không tốt khiến mọi người hoảng loạn một phen, liền mời bác sĩ đến kê thuốc cho con bé. Không biết cô ra ngoài gặp ai hay gặp chuyện gì lại khiến bệnh tình tái phát. Ba mẹ hay bà đều cố gắng tra hỏi nhưng vô dụng, Hứa An Di chỉ nói muốn gặp chị. Vì thế Viên Lam mới gấp gáp đặt vé bay đến Thượng Hải.

- Kì nghỉ đông sắp tới con sẽ về. Lát nữa con sẽ điện thoại nói chuyện với em trước.

Bà cũng không có ý làm khó Hứa An Nhiên, gật đầu rồi dọn hết bát đũa. An Nhiên tất nhiên không để bà một mình làm những việc này, nhưng bà lại xua tay tỏ ý không cần. Cô đành lên lầu bấm số gọi điện cho Hứa An Di ngay. Chuông điện thoại vang rất lâu mới có người nhấc máy, đầu dây bên kia vọng đến giọng nói yếu ớt đến thắt lòng.

- “Chị ạ?”

- “Ừ, chị đây. Nghe bà nói em không khỏe.”

- “Chị đừng lo lắng. Em cũng đỡ nhiều rồi.”

Trong mắt Hứa An Nhiên tất nhiên đây là lời nói dối, đã đỡ rồi sao còn muốn cô về ngay?

- “Đừng gạt chị. Em cảm thấy trong người thế nào?”

- “Em gạt chị làm gì chứ? Em đã sống với căn bệnh này từ nhỏ, uống thuốc là đỡ thôi. Lần này... em muốn chị về là có chuyện muốn nói.”

Hứa An Nhiên nghe mà đau thắt lòng, phải rồi, số phận của em gái cô thật khổ khi bẩm sinh đã mắc căn bệnh tim đấy. Nhưng An Nhiên còn nghe ra sự ngập ngừng trong câu nói của An Di, tám chín phần cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc chuyện như thế nào lại muốn gặp cô đến thế.

- “Quan trọng lắm sao? Có vẻ em rất mong chị về.”

- “Vâng. Chị về nhà rồi em sẽ nói.”

- “Được, kỳ nghỉ đông chị về.”

- “Vâng.”

Hứa An Nhiên nói vài câu bảo An Di giữ gìn sức khỏe rồi thôi, vừa lúc định ngắt máy con bé lại nói. Lần này trong câu nói có vẻ rất lo lắng.

- “Chị, phải cẩn thận đấy! Em yêu chị.”

Hứa An Di rất nhanh đã tắt máy, chỉ sợ nếu rề rà Hứa An Nhiên sẽ hỏi ngay. Cô hiểu rất rõ tính đa nghi của chị mình, mấy lời ấp ấp mở mở này dĩ nhiên sẽ khiến An Nhiên nghi ngờ. Hứa An Di nằm trên giường ôm khư khư điện thoại, thở dài bất an, nhớ về ngày hôm đó.

“- Anh đã gặp chị gái của em rồi.

- Anh tìm chị em làm gì?

- Không có gì, chỉ muốn xem Hứa An Nhiên sống tốt hay không thôi.

- Em nghĩ có lẽ anh hiểu lầm rồi. Chuyện đó... chuyện đó không liên quan đến chị em đâu!

- Không liên quan à? Anh hỏi em, tại sao Hứa An Nhiên biết rõ mình không thích cậu ta vẫn không chịu buông tay? Tại sao vẫn giữ cậu ta ở bên cạnh? Tại sao lại giương mắt nhìn bạn mình ra đi chứ?”

Hứa An Di thật sự rất lo sợ sẽ có chuyện không hay nhưng chẳng thể làm gì, chắc chắn người đàn ông đó đã tiếp cận thành công chị của cô rồi. Hứa An Nhiên có vẻ như không biết gì về người đó, chị ấy dĩ nhiên sẽ không đề phòng. Như vậy càng nguy hiểm hơn gấp nhiều lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.