“Xin lỗi em. Khi đó cha anh bị bệnh nặng, anh không còn tâm tư lo lắng thêm chuyện khác…”
“Nhưng em…”
“Anh biết khi đó nếu nói ra thì em cũng sẵn lòng vì anh mà chịu khổ. Nhưng nếu anh luôn khiến em phải chịu khổ thì sao?”
“Em nguyện ý mà, em bằng lòng theo anh!”
“Nhưng mà anh không muốn, làm sao có thể để em phải cùng anh chịu vất vả?”
Tống Vi Lương đã khóc không thành tiếng. Lý Nghị lúc này nhẹ nhàng ôm lấy cô, biết cô không chống cự mới dám hoàn toàn ôm cô vào trong ngực. Vì cái ôm này mà anh đã đợi đến bảy năm.
“Vậy, em có nguyện ý cho anh một cơ hội, làm vợ anh nhé!”
“Em rất sẵn lòng!” Tống Vi Lương không kiềm chế được nữa mà gật đầu, nhưng đột nhiên lại cảm thấy có gì đó sai sai: “Vợ?”
Lý Nghị đỡ cô đứng lên, còn anh quỳ một chân xuống, lấy ra một chiếc hộp bên trong là một chiếc nhẫn: “Vi Lương, em bằng lòng trở thành người vợ hợp pháp của anh không?”
Tống Vi Lương cuối cùng cũng không khống chế được nữa mà bật khóc, mỉm cười nhìn anh: “Em bằng lòng! Em đương nhiên bằng lòng!”
Lý Nghị chậm rãi đeo cho cô, một chiếc nhẫn bạc đơn giản nhưng vô cùng trang nhã xuất hiện trên ngón giữa bàn tay trái của cô.
“Chờ đến ngày tổ chức hôn lễ, anh nhất định sẽ đeo chiếc nhẫn này lên ngón áp út của em!” Lý Nghị nắm chặt bàn tay cô, nhìn cô đầy mong đợi.
Cô nhìn người trước mắt đã từng là một thiếu niên thành thục nay đã trở nên trưởng thành chững chạc hơn, ánh nắng không còn nữa mà thay vào đó là sự dịu dàng. Thật sự là khoảng thời gian tươi đẹp, năm tháng dịu dàng.
Có lẽ là do cô may mắn đi, sống lại một đời, cô vẫn yêu anh của năm mười sáu, mười bảy tuổi mặc dù cô cũng không còn trẻ nữa.
Cho đến bây giờ, cô vẫn yêu anh như trước.
Tống Vi Lương hờn dỗi nói: “Ngốc chết đi được!”
Lý Nghị ôm Tống Vi Lương: “Vi Lương, em thật sự không thích hợp làm một người phụ nữ mạnh mẽ, làm chim nhỏ nép vào bên anh thì mới đáng yêu.”
“Em mới không thích người phụ nữ mạnh mẽ đâu! Em liều mạng học tập chỉ vì có thể theo đuổi anh. Sau đó liều mạng làm việc cũng chỉ muốn quên anh đi. Anh không biết đâu, em lười lắm đấy! Nếu không phải vì anh thì em cũng không chăm chỉ như vậy. Lúc đi học, anh cho rằng mọi việc là trùng hợp nhưng không biết rằng là em đã nỗ lực thế nào để đổi lấy.” Tống Vi Lương dựa vào lồng ngực Lý Nghị, cô bực tức kể lể.
“Anh biết, anh biết hết.” Lý Nghị cưng chiều vuốt ve mái tóc dài của cô.
Rốt cuộc anh cũng tìm được mặt trời của riêng mình.
Cuộc sống luôn tràn ngập sự ngạc nhiên mừng rỡ và hoảng sợ, bạn không ngừng cố gắng đến gần người nào đó lại phát hiện ra người kia cũng đang liều mạng để đến gần mình.
Trên đời này, chuyện hạnh phúc cũng là như vậy đi.