Anh Là Tất Cả (All I Need Is You)

Chương 14



Damian không vội đuổi theo người bạn trẻ của mình. Nếu Casey đang khóc, hẳn cậu ta không muốn bị ai nhìn thấy. Vì vậy Damian ở lại uống vài ly rượu chán ngắt rồi mới về khách sạn

Tâm trạng thất vọng của Casey có vẻ đã nguôi ngoai. Như thường lệ, cậu ta sẽ chẳng cần đến sự giúp đỡ của anh, muốn tự mình xử lý mọi chuyện … giống y như trước

Lúc đó, Casey cho rằng anh không gây tổn hại gì khi bắn súng ra ngoài cửa sổ. Nhưng thực tế anh đã bắn bị thương một tên khi bọn cướp bỏ chạy. Nếu trong bọn không có tên nào là bác sĩ, chắc chắn chúng sẽ gây ra sự chú ý khi tìm đến chỗ chữa chạy trong thị trấn. Còn nếu không, tên cướp bị thương thế nào cũng làm cho cả bọn bị chậm trễ và cảnh sát sẽ có cơ hội tóm được chúng

Bước vào căn phòng bé tí, anh thấy Casey đang đứng trước ô cửa sổ nhìn xuống chỗ con Sam già. Cậu vẫn đang nghiền ngẫm nỗi mất mát và thất vọng. Anh có thể trách cứ sự tự tin thái quá của cậu nhưng anh quyết định không làm như vậy. Có lẽ cậu ta tự cảm thấy quá đủ tồi tệ rồi

Casey không nghe thấy tiếng bước chân, Damian phải hắng giọng trước khi nói “Cậu bỏ cái vẻ mặt đưa đám được rồi đấy. Tôi đã xoay xở để …”

Anh chưa kịp nói hết câu Casey đã quay ngoắt lại và trách luôn. “Tai sao ông lại để tôi làm một việc như vậy? Tại sao chứ? Con Sam già làm bạn với tôi từ khi tôi mười hai tuổi. Nó giống như một người thân của tôi”

Damian quá sửng sốt, không nói được lời nào. Biểu hiện của cậu bé, một người luôn biết kiềm chế cảm xúc, có vẻ khá mạnh mẽ. Và Damian phẩn nộ trước lời buộc tội vô lý

“Bây giờ đúng là khoảnh khắc đáng nguyền rủa đấy. Cậu không thể trách móc tôi vì …”

“Tôi không thể ư?”

“Không, cậu không thể. Tôi không phải là người đề nghị đánh cược con ngựa của cậu, Casey à. Thực ra, nếu cậu nhớ lại, tôi còn không hài lòng cả về những việc cậu đã làm. Chính tôi đã nói thẳng ra lúc đó còn gì”

Damian cố kiềm chế cơn giận. Anh có cảm giác con ngựa kia không chỉ là một phương tiện đi lại, nó còn có ý nghĩa rất quan trọng đối với cậu ta. Nếu không, tại sao Casey lại quá thất vọng như vậy”

Nhưng việc kiềm chế của anh dường như chỉ làm tăng thêm nỗi đau của Casey. Cậu làm như không nghe thấy câu trả lời hợp lý của Damian và gào lên. “Việc đó sẽ không xảy ra nếu tôi không có mặt ở đây và tôi sẽ không ở đây nếu …”

Damian cắt ngang, nhắc nhở cậu “Cậu không bắt buộc phải nhận công việc này kia mà”

“Được, vậy thì tôi bỏ việc”

Damian không ngờ đến phản ứng ấy. Anh nghĩ cậu bé có lòng tự trọng chứ không thể không giữ lời hứa chỉ vì gặp khó khăn. Anh lắc đầu chán nản. “Tôi từng chứng kiến một số cơn giận dữ trong đời, cậu nhóc ạ, nhưng cậu sẽ đoạt giải cho trường hợp tồi tệ nhất đấy”

“Ông dám …!”

“Thôi, im đi, Casey. Nếu cậu không chặn họng ngay khi tôi bước vào thì tôi có thể thông báo cho cậu biết là tôi đã lấy lại được con ngựa của cậu”

Trông vẻ kinh ngạc của Casey thật khôi hài. “Ông đã ư?”

Nhưng rồi vẻ mặt đó chợt tái nhợt vì lời nói của Damian bỗng trở nên rõ ràng trong tâm trí. Casey lùi lại phía sau, đến sát bên khung cửa sổ và thốt ra tiếng rên rỉ thống thiết “Ôi, Chúa ơi, tôi xin lỗi”

“Quá muộn để …”

“Không, tôi thật sự lấy làm tiếc, ông Damian ạ. Nếu ông cho phép tôi giải thích … không phải tôi giận dữ vì ông mà tôi điên tiết với chính bản thân mình. Tôi không tài nào chịu được sự ngu ngốc nhưng hành động của tôi trong quán rượu thì rõ thật là đần độn”

Damian không thể không tán thành “Tôi đồng ý, lẽ ra cậu không nên thực hiện vụ cá cược …”

“Tôi không định nói thế” Casey ngắt lời “Đó là một vụ khá ngon lành mà”

“Cậu đang nói cái quái gì vậy?” Damian cau mày

“Tôi đang nói về cái đồng xu. Khi ngắm bắn, tôi không muốn các ngón tay của ông bị đau”

“Cậu nói cậu bắn trượt đồng xu chỉ vì lý do đó sao?” Damian chớp chớp mắt

“Không” Casey lắc đầu “tôi đã không ngắm vào nó trong khi lẽ ra tôi phải làm như vậy. Một phần tư cơ hội là quá nhỏ”

Damian bật cười sau câu nói đó của Casey. Cậu nghĩ rằng việc tránh cho anh bị đau quả là ngớ ngẩn, đây có phải là một lời xin lỗi không nhỉ? Casey biết rõ, nếu không bắn trúng cậu sẽ mất con ngựa, nhưng dù sao cũng may mắn là Damian không bị thương. Xét cho cùng, anh cho rằng mình cũng đáng bị trách cứ

“Và tôi không định từ bỏ công việc này” Casey đỏ mặt, lúng túng “Hẳn tôi đã nói với ông như vậy ngay khi tôi .. khi tôi bắt đầu suy nghĩ kỹ, tôi không nên có hành động như vài phút trước. Tôi sẽ làm công việc này, dù chuyện gì xảy ra đi nữa, miễn là ông vẫn còn muốn thuê tôi”

Damian chậm rãi gật đầu “Tôi nghĩ tốt hơn là chúng ta nên quên vụ trục trặc này đi”

Casey mỉm cười rạng rỡ với vẻ an tâm “Không phải ý kiến tồi. Nhưng ông hãy kể ông lấy lại con Sam già bằng cách nào?”

“Dĩ nhiên bằng tiền rồi. Tiền bạc có năng lực sử dụng trong nhiều trường hợp và lần này bao gồm cả con ngựa vá nữa”

“Ông mua luôn cả con ngựa vá đó?” Casey kinh ngạc “Ồ, thật kỳ lạ, Damian, thực sự ông là một tay buôn ngựa khá đấy”

“Không được vậy đâu” Damian thú nhận “Hình như anh chàng đó không định đi đâu xa nữa, bởi đang tìm hiểu cô con gái ông chủ hiệu bánh mì. Anh ta thích đánh cuộc và sự không may của chúng ta lại giúp anh ta có thêm món tiền bất ngờ. Lúc đầu anh ta đòi cao lắm, và chỉ đồng ý bán chúng khi tôi đưa cho anh ta tất cả số tiền mặt có trong người”

“Cái gì?”

“Không phải là tất cả đâu” Damian cười thích chí “chỉ là số tiền tôi có trong ví, khoảng ba trăm đô thôi. Nhưng ít ra anh ta nghĩ đó là tất cả những gì tôi có”

“Thực tế đó là cái giá hời đấy” Casey cười khúc khích

“Cậu đùa à? Cậu định nói hai con ngựa đó thật sự đáng giá hơn nữa sao?”

“Không, chỉ những con ngựa nào có nước kiệu dài như con Sam già thôi. Ông chắc ngạc nhiên vì ở đây một số thứ được bán với giá rẻ đến bất ngờ. Điều đó đã được minh chứng qua rất nhiều thời đại ở miền Tây này, đặc biệt hồi xưa khi người da đỏ thường tấn công những đoàn tàu tiếp tế đi qua, hay một thị trấn khai thác mỏ mở cửa hầu như cả đêm. Và tình trạng này thường xảy ra ở những thị trấn nhỏ vì một lý do nào đó vẫn chưa có tuyến đường sắt chạy ngang”

Đối với một người kinh doanh như Damian, những lời này nghe như một bản nhạc vậy. Không biết cha anh đã từng nghĩ đến việc mở rộng kinh doanh ở khu vực này chưa. Và nó cần phải được xem xét … miễn là không cần đến sự giám sát điều hành trực tiếp. Trở lại miền Tây lần nữa sau chuyến đi này sẽ có trong bản danh sách những việc cần làm của anh

“Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai. Còn bữa ăn nhẹ trước khi đi ngủ thì sao nhỉ?” Damian nói

“Nếu ông không phiền, tôi sẽ không dùng bữa đâu. Không phải ai cũng thích hợp với môi trường khách sạn. Tôi cũng không muốn mình thành người thật sự ngớ ngẩn đâu nên tránh xa cái quán đó. Nếu định khởi hành vào sáng sớm mai, chúng ta cần mua thêm ít thực phẩm dự trữ trước khi cửa hàng bách hóa đóng cửa. Tôi sẽ lo chuyện này”

Damian không muốn tranh luận vì trông Casey có vẻ đang lúng túng “Tùy cậu thôi. Tuy nhiên tôi sẽ đi cùng tới cửa hàng để thanh toán hóa đơn”

“Tôi có đủ tiền, ông Damian …”

“Tôi đã chẳng nói sẽ trả mọi chi phí của chuyến đi, phải không? Vả lại, tôi cũng cần biết rõ những thứ cần thiết cho chuyến đi ngày mai”

“Tùy ông thôi … nói tôi mới nhớ, chúng ta cần có bộ yên phù hợp với con ngựa vá chứ nhỉ?”

Damian hơi đỏ mặt. Anh không hề nghĩ đến bộ yên ngựa và nếu hôm nay không đi mua thì chuyến đi sáng sớm mai thế nào cũng bị chậm trễ cho tới khi cửa hàng mở cửa

“Thực ra con ngựa đó có yên rồi”

“Có thể chỉ là loại yên thường. Nhưng đối với một chuyến đi dài, có bộ yên mới thích hợp còn hơn là phải kiếm con ngựa mới. Nhưng nếu ở đây không bán ngựa, chưa chắc cửa hàng đã có loại yên đó. Hy vọng là họ còn lưu kho vài bộ”

Casey tỏ ra quan tâm nhưng Damian vẫn gặng hỏi “Nhỡ họ không có thì sao?”

“Không nên lo lắng cho những việc còn ở phía trước, ông Damian ạ. Chúng ta hãy đi tìm cái đã” Casey cười

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.