-Em bắt đầu nghĩ là ra em không nên cho anh biết là Casey yêu cậu ta.
Bà Courtney nói với chồng khi họ đứng nhìn thân hình dài ngoằng cuả Damian đang nằm trên ngưỡng cửa với một dòng máu nhỏ rỉ ra dưới mũi.
-Dĩ nhiên em phải nói chứ- ông Chandos trả lời xoa xoa ngón tay vẻ hài lòng, ánh mắt ông phản ánh cảm giác tương tự.
Bà Courtney cáu kỉnh.
-Thật sao? Thế khi em nói anh đừng đi theo cậu ta đến New York thì sao? ?Anh chàng ngu ngốc này xuất hiện trước cửa nhà chúng ta. Có lẽ cậu ta đã nộp mạng cho anh rồi.
Ông Chandos nhướn mày.
-Vậy tại sao em cho anh biết sự có mặt cuả cậu ta? Em có thể đuổi cậu ta đi. Anh cũng không biết gì mà.
Bà xuýt xoa.
-Lúc đầu em cũng muốn anh đập cho cậu ta một trận để cậu ta khôn ra tý chút. Nhưng đó chỏ là lúc đầu thôi- bà khẳng định.
Ông Chandos cười thích thú.
-Cậu ta đã nói gì khiến em khó chịu?
Bà mím chặt môi.
-Cậu ta tìm Casey để thuê nó lần nữa. Anh có thể tưởng tượng được không? Không phải vì nó lại muốn làm việc cùng cậu ta, mà là vì gặp cậu ta sẽ khiến nó càng đau khổ. Nhưng cậu ta có suy xét đến điều đó không? Không hề, cậu ta là kẻ ích kỷ, không nhạy cảm.
Ông nhẹ nhàng đặt ngón tay lên môi bà ý nói hãy im lặng.
-Anh rất thích mỗi khi em giận dữ, nhưng trong trường hợp này có lẽ chẳng có lý do gì để giận dữ đâu. Em định thuyết phục anh là cậu ta không biết Casey yêu mình chứ gì? Nó đã thú nhận khi em hỏi phải không? Điều đó khiến cậu ta trở nên vô tội, không làm gì sai trái sao?
-Đúng vậy- bà nhíu mày nhìn ông- Thế tại sao anh đấm cậu ta nếu như anh biết là cậu ta không có lỗi?
-Vì một lý do rất rõ ràng và đơn giản, cậu ta đã làm cho con gái anh đau khổ. Hãy gọi đó là quyền cuả người cha.
Bà lại nhíu mày.
-Thế người mẹ không có quyền gì sao?
Ông cười nhìn bà.
-Quyền cuả em là giúp đỡ anh vì em biết anh đã hạ gục cậu ta rồi.
Bà đỏ mặt với vẻ có lỗi.
-Có lẽ chúng ta không nên tranh luận vì sao không thích chàng trai này mà nên nghĩ cách đối phó với sự xuất hiện không cần thiết, không được mong đợi cuả cậu ta. Em muốn Casey không biết điều này. Nó đi đi về về giữa K.C và Bar M, đêm nay nó sẽ ngủ ở đây. Chiều cũng muộn rồi, nó có thể xuất hiện bất cứ lúc nào đấy.
Ông gật đầu đồng ý.
-Anh sẽ tìm cách đưa cậu ta ra ngựa và tống về thị trấn. Hy vọng là với sự tiếp đón đã nhận được cũng đủ cho cậu ta biết mình không được hoan nghênh quay trở lại.
Bà nhíu mày suy nghĩ.
-Em nghĩ không hiệu quả đâu.
-Sao lại không?
-Vì cậu ta có vẻ khá bướng bỉnh. Cậu ta đi cả một quãng đường dài như vậy để thuê Casey. Em nghĩ cậu ta sẽ không chịu rời khỏi đây cho tới khi chính Casey nói là nó không muốn tiếp tục làm việc cho cậu ta nữa.
-Em chắc nó sẽ không làm?
-Em không dám chắc, nhưng tại sao nó phải làm? Lý do duy nhất trước kia là vì tiền, vì nói muốn chứng mình cho anh. Còn bây giờ nó chẳng phải chứng minh cái gì hết. Nó đang quản lý Bar M rất tốt đó thôi.
-Lý do tuyệt vời đối với một gã đàn ông, nhưng đối với cô gái đang yêu thì sao?
Bà Courtney càu nhàu.
-Anh nói đúng. Điều đó có thể ảnh hưởng tới quyết định cuả Casey. Nó có thể đồng ý vì muốn được ở gần bên cậu ta thêm chút thời gian. Hay vì cậu ta thật sự cần sự giúp đỡ mà nó thì lại yêu cậu ta. Nó có thể muốn giúp đỡ cậu ta vì lý do đó. Chính vì thế chúng ta nên cố gắng và chắc chắn là nó không phải quyết định điều gì.
-Em muốn nói là anh phải xử lý cậu ta luôn phải không?
-Đừng lố bịch như thế!- bà Courtney cáu kỉnh nhưng rồi nhận thấy ông đang cố ý chòng ghẹo mình, bà trừng trừng nhìn ông- có lẽ anh cần thuyết phục cậu ta không nên quay lại đây và anh nên đi theo cậu ta đến thị trấn. Nếu điều đó vẫn không thuyết phục được, hãy nói là Casey không có ở đây, nó đã đi... đi châu Âu rồi. Đúng, châu Âu... quá xa khiến cậu ta sẽ không thể tìm nổi nếu cậu ta muốn được giúp đỡ.
-Anh chẳng muốn nói gì với cậu ta hết. Không biết anh có thể kiềm chế không đấm cho cậu ta một quả nữa hay không?
-Vậy thì em sẽ...
-Không, em sẽ không phải làm gì cả- ông Chandos cương quyết nói rồi thở dài- Được thôi, anh sẽ đưa cậu ta về thị trấn-ông cúi xuống, nâng Damian lên vai và càu nhàu- Quái quỷ, cậu ta sao mà nặng thế?
-Anh Chandos...?
-Gì vậy?- ông cằn nhằn bước ra cửa.
-Đừng để cậu ta biết được tình cảm cuả Casey nhé.
Ông quay phắt về phía bà.
-Tại sao không?
-Nó không muốn thổ lộ cho cậu ta biết, còn cậu ta lại quá đần độn nên không tự nhận ra...
-Hay cậu ta biết nhưng không thèm quan tâm, anh nghĩ vậy đó. Tuy nhiên anh để cho em thuyết phục anh theo ý khác cũng được.
-Chính vì vậy anh đã đấm cậu ta chứ không thèm hỏi han gì ai, phải không?
Ông khịt khịt mũi. Bà mỉm cười.
-Thật ra, em nghĩ là nó thấy rõ cậu ta không biết. Nếu là em, em cũng chẳng biết.
Chandos gật đầu và bước tiếp ra cổng. Ông đẩy Damian nằm sấp trên yên con ngựa cuả anh vẫn buộc bên hàng rào. Ông quay lại nhìn vợ sau khi cầm dây cương.
-Anh sẽ quay về trước bữa tối. Mà này, đảm bảo là cậu ta không để lại một giọt máu nào trên sàn đấy nhé.
-Anh nghĩ anh đập vỡ mũi cậu ta rồi ư?
-Anh chỉ đấm nhẹ thôi mà. Tại sao anh chàng to lớn này lại gục nhanh thế nhỉ?
-Có lẽ vì anh luôn luôn có cú đấm hiểm- bà vẫy tay.
-Em luôn luôn tin tưởng anh hơn thực tế đấy- ông mỉm cười với bà.
-Thật vô lý. Em đã cưới người đàn ông đặc biệt mà. Em biết rõ điều đó chứ.
Ông mỉm cười khi dắt con ngựa đến khu chuồng trại để lấy ngựa cuả mình. Nhưng sự hài lòng về những lời nói cuả vợ không kéo dài vì nhiệm vụ bà đặt lên vai ông.
Mới đi được khoảng một dặm, Damian bắt đầu kêu la chứng tỏ anh đã tỉnh. Ông cố ghìm cả hai con ngựa đi chầm chậm để Damian có thể dễ dàng chuyển tư thế. Lật người lại nhìn ngó xung quanh anh thấy mình bị mất phương hướng một lúc.
Cuối cùng phát hiện ra ông Chandos đang đứng bên cạnh, anh cất tiếng hỏi.
-Có thể nói cho tôi biết ông đang đưa tôi đi đâu?
-Quay lại thị trấn. Cậu không được chào đón tại K.C đâu.
-Ông không thể nói tử tế được sao?- Damian gắt gỏng và sờ lên mũi.
-Bị vỡ rồi à?
-Có lẽ chưa.
-Sức chịu đựng cuả cậu kém quá nhỉ?- ông nói với nụ cươì thoáng qua trên nét mặt.
Damian nói với vẻ giận dữ.
-Chỉ vì bị đánh nguội mà không được báo trước thôi.
-Đó không phải là cách đón tiếp cuả cha mẹ cô gái cậu suýt chút nữa hại chết sao?- ông nhún vai.
Damian hơi do dự, ngạc nhiên là Casey đã kể hết mọi chuyện. Rõ ràng cha nàng đã biết nên anh nói với vẻ tự vệ.
-Cô ấy là người săn tiền thưởng và làm việc đó rất tốt. Đó là nghề cô ấy...
-Đó chỉ vì nó nhất thời nông nổi thôi, không phải là nghề cuả nó.
-Tôi không biết, cô ấy có khả năng nên đã lựa chọn công việc này.
Ông Chandos giận dữ.
-Và bây giờ cậu cho là nó sẽ lại làm việc đó chứ gì?
-Tên tội phạm cô ấy tìm giúp tôi đã trốn thoát. Tôi cũng thuê thám tử truy tìm hắn nhưng họ không may mắn cho lắm nên vẫn chưa có gì tiến triển. Casey gặp may hơn nhiều.
-Casey rất có khả năng phán đóan- ông tự hào nói.
-Đó là tên thật cuả cô ấy phải không ạ?
Ông Chandos cau mày thay đổi đề tài.
-Thậm chí cậu không biết tên nó?
-Tại sao ông phải ngạc nhiên? Cô ấy rất ít khi nói về bản thân. Đó là trước khi tôi biết cô ấy là con gái?
-Thế làm cách nào mà cậu biết?
Câu hỏi có vẻ như kết tội. Damian biết chính xác ông Chandos đang nghĩ gì và vì thấy mình cũng thực là có lỗi, anh bối rối giải thích.
-Cô ấy nói khi tôi đề nghị cô ấy để râu.
Một vẻ khác lạ hiện trên nét mặt ông Chandos. Damian không biết rõ ông là người hiếm khi cười nên lúc này anh nghĩ mình đã lỡ lời vì nhìn thấy vẻ mặt đầy sấm sét. Hôm nay trông ông khác hẳn với lần anh nhìn thấy ở Fort Worth. Râu ria sạch sẽ, tóc ngắn gọn gàng. Tuy nhiên, một nét vẫn không hề mất đi: ông gây cho người khác cảm giác lo sợ vì vẻ bề ngoài nguy hiểm.
-Cậu có thể lên chuyến tàu sau quay về chỗ cuả cậu, Rutledge ạ. Casey không còn làm nghề săn tiền thưởng nữa.
-Đây là trường hợp đặc biệt, vì cô ấy có liên quan. Hơn nữa, tôi muốn được nghe chính cô ấy nói ra...
-Quên chuyện đó đi- ông Chandos quát to- và hãy nghe lời khuyên cuả tôi. Đừng để tôi phải nhắc lại lần nữa nhé. Hãy tránh xa con gái tôi.
Damian định phản đối nhưng anh chẳng còn tâm trí đâu nữa. Bàn tay người đàn ông kia vẫn đang để gần khẩu súng ngắn và chắc ông không thèm suy nghĩ, không cần quan tâm tới động cơ cuả Damian. Anh tin là ông sẽ nổ súng để bày tỏ thái độ cuả mình.
Vì vậy anh chỉ gật đầu, cưỡi ngựa bỏ đi sau khi buông một câu lạnh lùng.