Damian quyết định quay trở lại Texas khi đã đi được nữa quãng đường đến Chicago. Tại sao anh từ bỏ mọi chuyện quá dễ dàng như vậy? Anh chưa sủ dụng hết tất cả lý do xác đáng như tội lỗi, bổn phận đạo đức và anh cũng chưa cố gắng thuyết phục Casey. Cảm giác ê chề vì bị từ chối khiến anh chùn bước. Lẽ ra lúc đó anh không cần phải lịch sự như thế.
Damian xuống ga để tìm hiểu xem phải đợi chuyển tàu sau quay lại Texas mất bao lâu... và đi ngang qua chỗ Casey đang ngồi ăn trưa. Anh sửng sốt khi thấy nàng, mất một lúc lâu anh mới tin vào mắt mình.
Không thể nào là Casey trong bộ váy du lịch màu vàng tươi rất hợp với cái mũ bê rê và đôi giày; chỉ là một người nào đó hơi giống nàng thôi. Đấy là phản ứng đầu tiên cuả anh, nhưng toàn bộ cơ thể anh chợt cương cứng đã nói cho anh biết đó chính là Casey.
Nhưng như thế có nghĩa là nàng lên tàu từ Waco. Vậy mà anh không biết gì. Anh đã yêu cầu nhân viên phục vụ mang bữa ăn đến toa riêng. Anh không rời khỏi toa từ Waco, tâm trạng thất vọng khiến anh không muốn gặp một ai.
Damian từ từ bước đến bên Casey, lo sợ đó chỉ là giấc mơ. Và khi nàng liếc nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu quen thuộc hơi bối rối, không ngạc nhiên, không mỉm cười, cũng không nói "Ồ, tôi cho là chúng ta tình cờ gặp nhau ở đây" khiến anh không biết phải xử sự thế nào.
Vì vậy anh chỉ nói.
-Em đã đến.
-Vâng.
-Em định khi nào mới cho anh biết sự có mặt cuả em?
-Tôi không định làm thế.
Anh đứng sững.
-Tại sao không? Tôi nghĩ là trước đây chúng ta làm việc cùng nhau rất ăn ý cơ mà.
-Chúng ta đã làm một số việc ăn ý với nhau nhưng việc truy tìm gã Jack không có trong số đó.
Câu trả lời thẳng thắn không ngờ, Damian chỉ còn biết lặng thinh. Không ít thì nhiều nàng muốn ám chỉ họ đã rất ăn ý khi ở trên giường, vậy mà nàng không đỏ mặt. Thái độ cuả nàng khiến cơn giận dữ vẫn âm ỉ trong lòng anh chợt bùng lên.
-Thật buồn cười khi em nói đến chuyện ấy, Casey ạ. Tôi không cho là em nghĩ vậy vì em đã bỏ đi giữa đêm, không thèm nói với tôi một lời tạm biệt. Hay đó chỉ là chuyện đùa?
-Tôi nghĩ là chúng ta chia tay vui vẻ đấy chứ. Không nói gì có khi lại tốt hơn.
Nàng đã xử sự đúng. Đó là cách tế nhị để cắt đứng mối quan hệ... nếu cả hai đều mong muốn chia tay. Nhưng khi một trong hai người có ý nghĩ khác...
-Biết đâu một trong hai chúng ta có thể muốn nói thêm điều gì đó- anh nhận xét.
-Một trong hai chúng ta đã có nhiều thời gian để nói những gì cần nói rồi- nàng phản ứng gay gắt.
Anh nghiến chặt răng. Nàng lại nói đúng. Chính anh là người đã chần chừ không giữ nàng lại, chính anh là người không đủ can đảm đề nghị họ không nên chia tay. Xem giọng điệu cuả cả hai người, bây giờ cũng không phải là thời điểm lý tưởng đề cập đến chuyện này. Và khi nhìn thấy cha mẹ nàng bước vào phòng ăn nhỏ bé, anh thay đổi thái độ.
-Em đi cùng cha mẹ sao?
Nàng nhìn theo ánh mắt anh và mỉm cười với cha mẹ đang tiến lại gần.
-Dường như chúng ta chỉ đi cùng hướng giống nhau thôi- nàng nói với Damian- mẹ tôi cho là bà thích đi mua sắp ở Chicago. Còn cha tôi thì không muốn phải rời xa bà khi cuộc biệt ly cuối cùng vừa kết thúc. Dĩ nhiên, họ cam đoan là quyết định đến Chicago cuả tôi vào lúc này cũng trùng với chuyến đi cuả họ.
Casey nhướn mắt tỏ vẻ nàng rất tin vào chuyện này. Anh yêu cầu sự giúp đỡ cucả nàng chứ không phải cuả cả gia đình nàng.
Damian thở dài. Vào lúc này anh muốn phản đối nhiều điều nhưng anh không có cơ hội giữa bao nhiêu người thế này. Tốt hơn anh nên im lặng ngoại trừ một vấn đề...
-Em sẽ đi tìm tên Jack?
-Đó chính là dự định cuả tôi- Casey trả lời.
-Nhưng em không cần đến sự giúp đỡ cuả tôi sao? Em muốn xem báo cáo cuả thám tử không?
-Ông cho ràng hắn đã biến mất giữa một thành phố rộng lớn. Dường như đối với tôi, cách duy nhất tìm hắn là phải nghĩ theo suy nghĩ cuả hắn. Còn báo cáo điều tra sẽ không giúp được gì nên tôi không cần phải xem.
-Tôi nhớ là sự giúp đỡ cuả tôi đôi khi cũng có ích trong vụ tên Jack đấy. Tôi không yêu cầu em dính vào vụ này lần nữa nếu em không chấp nhận sự hỗ trợ cuả tôi.
Casey thở dài. Cha nàng bước đến đúng lúc và nghe được câu nhận xét cuả Damian.
-Nếu cha biết chắc cậu ta sẽ yểm trở được cho con thì cha đã nói với mẹ con đi mua sắm gần nhà rồi.
Và giọng điệu cuả bà Courtney cũng y như vậy.
-Xin chào cậu Rutledge. Cuối cùng cậu cũng tìm ra Casey. Có lẽ bây giờ cậu có thể mời chúng tôi cùng hưởng sự thoải mái trong toa tàu riêng cuả cậu nốt quãng đường còn lại.
Damian quá sửng sốt, anh lặng thinh không nói được câu nào. Họ muốn đi cùng anh trong khi Casey không muốn? Cha nàng cũng tin tưởng là anh sẽ bảo vệ được nàng sao? Cái quái gì xay ra khiến họ thay đổi hoàn toàn thái độ đối với anh kể từ khi anh rời khỏi Waco?
Rồi anh cũng thốt nên lời tuy hơi do dự vì anh vẫn chưa tin vào những gì anh vừa nghe.
-Chắc chắn rồi, thưa bà. Tôi rất vui lòng được chia sẻ toa tàu đó cùng ba người.
Casey mím môi khó chịu. Đây rõ ràng không phải là ý cuả nàng. Bà Courtney mỉm cười tán thành. Còn biểu hiện cuả ông Chandos có vẻ trung lập. Ông nói với Casey là ông tin tưởng Damian bảo vệ được nàng nhưng chắc chắn ông không nói thế vì lợi ích cuả Damian.
Có lẽ quan điểm cuả họ đối với anh vẫn chẳng thay đổi. Anh dần đoán ra ý cuả họ. Chẳng lẽ anh sẽ phải nhốt mình trong cùng một toa tàu với cha mẹ Casey suốt vài ngày nữa? Anh thật sự thấy mất bình