Anh Là Tất Cả (All I Need Is You)

Chương 52



Hai mẹ con Casey chiếm phòng ngủ trong toa. Chandos không nói năng gì, chuyển ngay đồ đạc cuả Damian ra ngoài, cho rằng anh phải nhường cho phụ nữ căn phòng đó. Dĩ nhiên anh sẽ làm vậy nhưng ít ra anh muốn được hỏi qua một lời.

Gia đình Straton coi đó là chuyện nghiễm nhiên chủ yếu là thái độ cuả cha mẹ Casey. Còn nàng rất khó bắt chuyện... ngoại trừ với cha mẹ. Damian nhận thấy mối quan hệ rất gần gũi giữa ba người.

Chính bà Courtney Straton khiến cho khoảng thời gian anh ở cùng gia đình họ có vẻ dễ thở hơn. Cách cư xử nhã nhặn cuả bà, khác xa với ông chồng và cô con gái, nói lên bà đã được giáo dục khá tốt từ khi còn bé. Bà liên tục đưa Damian vào các cuc trò chuyện khi tất cả cùng ngồi trong căn phòng chính. Bà khuyến khích anh kể về bản thân, về cha anh, về công ty. Thậm chí bà còn đề cập đến mẹ anh...

Mặt Casey chợt đỏ bừng khi nghe bà nhận xét.

-Casey có kể là mẹ cậu sống ở Chicago. Có lẽ chúng ta sẽ đến thăm bà ấy khi đến ở đấy.

Ánh mắt anh ném về phía Casey như muốn nói, em kể cho cha mẹ em những chuyện không liên quan đến họ để làm gì? Nhưng đối với bà Courtney, anh chỉ nói:

-Tôi nghĩ là không được đâu, thưa bà. Lần này không phải là một cuộc thăm viếng xã giao.

Đó là những đêm không thoải mái sau khi hai mẹ con Casey đã lui vào căn phòng ngủ khép kín, anh chỉ còn trơ lại một mình với ông Chandos. Đêm đầu tiên, họ không nói gì ngoại trừ câu nhận xét khó hiểu cuả ông sau khi nằm xuống cái ghế băng dài.

-Vợ tôi hơi nghi ngờ, nghĩ rằng quyết định cuả cậu đã minh chứng cho điều đó. Nhưng tôi sẽ xem xét ý kiến này.

-Ông đang nói gì thế?- Damian ngạc nhiên.

-Cậu hiểu điều đó mà, anh chàng mới đến- Chandos trả lời một cách khó hiểu rồi quay vào trong.

Sự im lặng kéo dài suốt ba ngày sau. Khi tàu đến Chicago, Damian thật sự cảm thấy như anh đã quen với bà Courtney từ lâu. Nhưng không phải với hai người kia, họ lúc nào cũng tỏ ra phải chịu đựng sự có mặt cuả anh. Và anh chưa lần nào được nói chuyện riêng với Casey. Cha hoặc mẹ luôn bên cạnh nàng.

Anh khuyên họ nên ngụ tại khách sạn lần trước anh đã ở và lần này cũng định như vậy. Ở cùng khách sạn, biết đâu anh có cơ hội gặp Casey một mình. Chắc nàng sẽ từ chối thôi. Khi mẹ nàng nói đó là một ý kiến hay, biểu hiện cuả nàng đã nói lên điều đó, nhưng nàng không tỏ ý phản đối quyết định cuả mẹ.

Rõ ràng, nếu phát hiện ra nơi ẩn náu cuả Jack, nàng không thể cố bắt hắn một mình... khi không có sự giúp đỡ cuả cha và nàng phải đồng ý cho dù là miễn cưỡng. Damian cũng được báo cho biết về quá trình điều tra, như vậy anh và nàng phải gặp nhau thường xuyên. Khi bà Courtney đề nghị họ có thể cùng ăn tối, không phải là anh không thích nhưng anh quan tâm đến thời gian nàng ở đâu.

Casey tuyên bố ngay kế hoạch.

-Gã Jack quen ném tiền cuả ông vung vãi khắp nơi. Đúng, hắn đang trốn chạy nhưng hắn sẽ lại làm y như vậy đấy. Tôi sẽ đi hỏi một số người làm công tại các dịch vụ cho thuê hạng sang và khách sạn sang trọng. Tôi sẽ bắt đầu công việc từ đó.

Vậy là nàng không cần đến sự giúp đỡ cuả anh. Ít nhất trong vài ngày đầu tiên. Thậm chí cha nàng cũng không thể đoán trước được những rắc rối nảy sinh trong quá trình điều tra.

Dường như Casey muốn tìm ra Jack thật nhanh để có thể trở về nhà, nàng không xuất hiện trong bữa tối đầu tiên và cả hôm thứ hai. Tuy nhiên, nàng có để lại lời nhắn.

Ông Chandos không tỏ vẻ ngạc nhiên.

-Khi con gái tôi định làm việc gì, nó phải làm bằng được.

Damian cảm thấy bực bội. Anh muốn tìm ra tên Jack càng sớm càng tốt. Nhưng anh cũng muốn thỉnh thoảng được gần gũi bên Casey trước khi nàng lại biến mất khỏi cuộc đời anh. Nàng nhất quyết từ chối không cho đi điều tra cùng nên anh chỉ còn biết trông mong vào những bữa ăn tối hiếm hoi bên nàng.

Casey xuất hiện vào đêm thứ ba trong bộ váy tuyệt đẹp. Khách sạn có một nhà hàng khá lịch sự, không chỉ khách trọ mà nhiều người giàu có trong thành phố cũng thường xuyên lui tới. Đây là nơi lý tưởng để họ khoe khoang những đồ trang sứ đắt tiền, những người tình sang trọng, hay bất cứ điều gì khiến họ hãnh diện.

Nhưng Casey làm cho tất cả phụ nữ có mặt lúc này phải xấu hổ bởi sự giản dị trong tà áo dài lụa màu hoa oải hương và một mề đay ruy băng màu đen đeo trên cổ. Thật buồn cười, nàng dường như ngày càng đẹp hơn mỗi khi Damian gặp nàng

Tối nay, nàng đến trước cha mẹ. Khi không thấy họ ngồi cùng Damian, nàng đi rất chậm, có lẽ đang nghĩ cách rút lui. Nhưng ánh mắt anh khiến nàng thay đổi ý định... ánh mắt như níu kéo nàng về phía bàn anh.

Damian đứng lên kéo ghế cho nàng. Người bồi bàn đến bên yêu cầu nàng lựa chọn món ăn. Không cần đợi anh ta đi chỗ khác, Damian thầm thì vào tai nàng.

-Tối nay trông em rất đẹp, Casey ạ.

Nàng không mong đợi một lời khen ngợi. Khuôn mặt nàng ửng hồng. Và không để cho nàng kịp phát biểu gì, anh nói thêm.

-Nhưng tôi cũng rất thích nhìn em trong bộ quần bò, áo ponsô.

Dường như Casey ngạc nhiên khi nghe câu nói đó nhưng nàng vẫn im lặng, có lẽ muốn chờ cho người bồi bàn đi chỗ khác. Khi còn lại hai người, Damian lại nói thêm câu nữa nhưng có vẻ không được khôn ngoan cho lắm.

-Rõ ràng tôi thích nhất là khi em không mặc gì.

Khuôn mặt nàng đỏ bừng, cúi gằm xuống và nàng gằn giọng.

-Ông đang cố làm cho tôi phải bối rối, đúng không?

-Không, chỉ là nói sự thật thôi- giọng anh khàn khàn.

Đôi mắt màu vàng ngước lên nhìn xoáy vào mắt anh. Và lúc đó anh có cảm giác thật lạ lùng, hình như nàng cũng đang tưởng tượng ra cảnh anh đang không mặc gì trên người. Còn anh cũng vậy, kỷ niệm đêm cuối cùng bên nhau hiện về trong tâm trí anh.

Sau đó là một khoảnh khắc nín thở. Anh muốn đưa nàng lên phòng, anh muốn...

-Damian, có phải anh không?- một tiếng hét lanh lảnh- Ồ, đúng rồi! Anh đang làm gì ở Chicago mà không báo cho em biết? Chắc anh đến đây tối nay và quyết định chờ đến sáng mai mới gọi điện cho em, phải không?

Damian chán nản nhắm mắt, rồi đứng dậy chào hỏi Luella Miller.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.