Trong cái rủi có cái may và ngược lại. Damian cố nhắc nhở mình như vậy khi anh quay về khách sạn... một mình. Không ai có thể đạt được mọi điều mình mong muốn. Điều đó là quá sức mong đợi, nhưng anh không thể không muốn đạt được mọi điều.
Bây giờ, một mặt anh cảm thấy thanh thản sau cuộc nói chuyện với mẹ, dường như anh đã cất đi được gánh nặng trên vai. Mẹ anh không thể và anh cũng không thể đòi hỏi bà phải làm cách nào khác hơn. Tình cảm giữa hai mẹ con đang được hàn gắn. Từ nay trở đi anh và mẹ sẽ trở thành một phần cuộc sống cuả nhau.
Nhưng mặt khác, đó chính là Casey. Nàng khơi lên những cảm xúc mãnh liệt trong tâm hồn anh... và lại biến mất khỏi cuộc đời anh lần nữa.
Từ biệt mẹ, anh nghĩ sẽ tìm thấy nàng đang đợi trong xe ngựa. Nhưng không, Casey đã nhờ người đánh xe đưa về khách sạn sau đó quay trở lại đón Damian. Nàng không để lại một lời nhắn nào.
Không gì cả... y như lần trước.
Casey đã ròi khỏi khách sạn. Đó chính là đòn giáng cuối cùng vào anh. Nàng đã trả phòng, đã ra tàu và đã... rời bỏ anh.
Khi phóng như bay đến sân ga, anh nhớ lại cuộc truy đuổi điên rồ với tên Jack. Nhưng anh vẫn thúc giục người đánh xe quất ngựa chạy nhanh. Anh không thể bỏ lỡ cơ hổi được gặp nàng lần cuối. Thật may mắn, nhà ga ở ngay gần khách sạn. Một sân ga rộng và đông đúc.
Damian cố len về phía đoàn tàu đi Texas đang chuẩn bị khởi hành. Đám đông hành khách chờ những chuyến tàu khác làm cho anh khó xác định vị trí gia đình nhà Straton. Rồi anh phát hiện ra ông Chandos trước tiên, anh vội chạy đến chỗ ông.
Ông kêu lên kinh ngạc khi thấy anh nhưng biểu hiện cuả ông lại khác hẳn.
-Rõ ràng Casey nói nó đã chia tay với cậu rồi kia mà. Một lần vẫn chưa đủ à?
-Đấy là ý cuả cô ấy chứ không phải ý cháu. Nhưng cháu nên mong đợi điều gì trong khi con gái bác coi thường cháu?
Ông Chandos cười thích thú.
-Cậu thật sự nghĩ là nó có thể yêu một người mà nó coi thường sao?
Tim Damian gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
-Bác nói cô ấy yêu cháu?
-Làm sao tôi biết được điều đó? Có lẽ cậu nên hỏi thẳng nó.
Nỗi thất vọng khủng khiếp trào dâng trong lòng anh.
-Cô ấy đang ở đâu ạ?
Ông Chandos hất đầu về phía cuối đoàn tàu, nơi Casey đứng cùng bà Courtney, cánh tay bà quàng qua vai nàng như đang an ủi việc gì đó. Dĩ nhiên, không phải vì lý do ông Chandos vừa nói, đúng không nhỉ?
Có lẽ hai người đang vui mừng khi sắp được về đến nhà như ông Chandos đã thú nhận khi anh chúc ông đi đường may mắn.
-Đây là chuyến đi xa nhất cuả tôi đấy- ông Chandos nhận xét- Có nhiều điều đáng nói trong chuyến đi này, nhưng giá như cậu không phải sống giữa một thành phố ồn ào náo nhiệt. Ít ra ở Texas, cậu có thể hít thở bầu không khí trong lành chứ không bị tắc nghẽn vì muội khói.
Nếu không đang sốt ruột vì tiếng còi tàu vừa rúc lên, Damian đã trả lời và thậm chí còn thú nhận là anh hoàn toàn đồng ý với ý kiến cuả ông. Lúc đó anh chỉ muốn đến bên Casey trước khi nàng lên tàu.
-Chào bác ạ- anh gật đầu chào bà Courtney.
-Xin cáo lỗi, tôi nghĩ là ông Chandos đang gọi tôi- bà nói và để họ lại với nhau.
Damian không quay lại nhìn xem có đúng ông đang gọi bà hay không. Anh ôm chầm lấy Casey ngay khi bà vừa đi khỏi và hôn nàng nồng nàn. Trong nụ hôn đó chứa đựng cả tâm trạng thất vọng, nỗi giận dữ cuả anh đối với nàng... và đối với chính bản thân anh. Lẽ ra anh cần phải làm điều này từ lâu rồi.
-Bây giờ mới là cách chia tay đúng kiểu đấy- anh nói và đỡ lưng Casey.
-Thật sao?- nàng gần như nín thở trả lời- Em không biết nữa. Em không muốn phải nói quá nhiều lời tạm biệt.
-Anh cũng không, và anh không muốn điều này chút nào- anh lầu bầu.
-Anh không muốn ư?
-Casey, anh...- cho dù định nói rất nhiều nhưng anh líu cả lưỡi, anh chỉ nói- Em biết không, anh thích thị trấn nơi em sống. Anh đã nghĩ đến việc mở một chi nhánh công ty Rutledge Imports ở đấy.
Nàng chớp chớp mắt.
-Anh ư?
-Đúng vậy, và anh đang tự hỏi không biết em có thể cho phép anh được theo đuổi em khi anh đến Waco hay không?
-Theo đuổi em?- nàng nghi ngờ lặp lại lời anh- Theo đuổi em sao?
-Anh sẽ không đòi xây một chi nhánh ở ngay nhà em đâu, Casey ạ. Đúng, anh sẽ theo đuổi em, để rồi một ngày sẽ đủ can đảm ngỏ lời cầu hôn em, kèm theo lời tỏ tình lãng mạng nhất.
-Anh muốn lấy em?
Nhìn vẻ mặt đầy nghi hoặc cuả nàng, anh cười dịu dàng.
-Anh không nghĩ ra nổi một ước muốn nào hơn thế.
Nàng im lặng. Và anh lặng người hồi hộp trước ánh mắt đăm đắm cuả nàng. Rồi nàng nghiêm giọng.
-Ồ, vâng, vâng!- nàng ôm choàng lấy anh- Vâng! Sao anh để em chờ lâu quá vậy?
Anh cười sung sướng.
-Do anh cảm thấy... không chắc chắn. Đã từ lâu, anh nhận ra em là tất cả với anh, Casey, em làm cho cuộc sống cuả anh có ý nghĩa hơn rất nhiều. Và để biết em có muốn làm vợ anh hay không, hoá ra lại là một câu hỏi quan trọng nhất của đời anh. Chính vì vậy mà anh không dễ dàng thốt ra câu hỏi đó . Hoá ra, nó cần đến rất nhiều can đảm. Và anh định sẽ nói khi chúng ta rời khỏi Culthers. Nhưng em đã bỏ đi.
-Chúng ta sẽ nói về sự lưỡng lự cuả anh sau, Damian. Khi phải rời xa anh, em rất đau khổ. Và anh có thể giúp em thoát khỏi nó, nếu anh xuất hiện ngay lúc đó. Câu trả lời cuả em cũng vẫn vậy thôi. Em đã yêu anh trong tuyệt vọng.
-Anh rất tiếc...- anh siết chặt nàng.
-Không, đừng xin lỗi, anh chàng ngốc nghếch ạ. Em cũng chỉ là một kẻ mới đến như anh trong vấn đề cuả trái tim. Lẽ ra em nên tự nói ra lòng mình. Em cứ nghĩ, thà em đau khổ vì biết là không có gì hy vọng giữa hai ta còn hơn là... em sợ tìm ra sự thật giống như anh, điều đó rất quan trọng. Vì thế lỗi phải thuộc về...
-Anh không nghĩ vậy- anh cắt ngang với nụ cười rạng rỡ- Nếu như những tuần đó em sống trong đau khổ thì anh cũng thế thôi... Từ giờ trở đi anh sẽ cố gắng hết sức để điều đó không bao giờ xảy ra nữa.
-A, bây giờ đó là một lời hứa em thích được nghe đấy... và em sẽ bắt anh phải làm vậy.
Anh trao nàng nụ hôn âu yếm thay cho câu trả lời, như lời hứa hẹn về một tình yêu không bao giờ nhạt phai.
Gần đó, bà Courtney hài lòng bảo chồng.
-Dường như nhà ta sắp phải lo đám cưới rồi.
Ông Chandos nhìn theo ánh mắt tươi cười cuả vợ và nhận thấy cô con gái yêu đang chìm trong một nụ hôn say đắm.
-Thật sao?
Bà lo lắng liếc nhìn chồng, trách móc.
-Em hy vọng anh sẽ cho con rể cơ hội chứng minh bản thân trước khi anh muốn áp chế nó.
-Anh ư?- ông mỉm cười- chắc chắn rồi, Cateyes. Anh sẽ không làm thế.