Có một năm trong dịp Tết nguyên đán, buổi sáng Tam gia đến nhà tôi chúc tết rồi định đi xe bus về nhà. Sau một phút chờ ở trạm dừng, tự nhiên gã cảm thấy nhiều khả năng là không có xe, liền gọi điện cho công ty xe bus bằng số điện thoại lấy trên bảng quảng cáo ở trạm. Tổng đài viên nói: “Thực sự không có xe anh ạ.”
Tam gia cẩn thận hỏi lại lần nữa cho chắc: “Không có một chiếc nào á? Tuyến số 7, tuyến số 18 cũng không có à?”
Tổng đài viên trả lời: “Vâng ạ, trước mồng bảy tết chỉ có xe chạy mười hai giờ trưa thôi, bây giờ không có.”
Thế là Tam gia liền đi bộ về nhà. Đi được mấy bước thì thấy một cặp yêu nhau đang đứng đợi xe, gã đi tới nói với người ta: “Không có xe đâu, tôi đã gọi điện hỏi công ty xe bus rồi. Anh chị đừng đợi nữa.”
Cặp đôi kia rối rít cảm ơn Tam gia.
Chính vào lúc Tam gia cảm thấy mình vừa làm được một việc tốt thì đằng sau có tiếng còi xe vang lên. Gã vừa quay lại liền thấy chiếc xe bus tuyến đường số 7 đang chạy tới, tiếp theo là tuyến số 18.
Tam gia rất xấu hổ. Trong khi cặp đôi kia bước lên xe thì gã quyết định đi bộ về nhà.
Gã nói với tôi bằng giọng cực kỳ nguyên tắc: Thà bị cho là một kẻ rảnh rỗi đi trêu chọc một đôi yêu nhau còn hơn là trở thành một thằng ngu IQ có vấn đề.
5.
Một lần Tam gia đi công tác tới Bắc Kinh, tôi đi xe bus từ trường tới đón gã. Chúng tôi phải chuyển rất nhiều tuyến tàu điện ngầm, nhưng tuyến điện ngầm cuối cùng phải chuyển khi đến địa điểm gặp nhau là một.
Hôm đó thật trùng hợp, chúng tôi ngồi trên cùng một con tàu điện, chỉ khác toa thôi.
Thoắt cái tôi đã nhìn thấy Tam gia bước xuống từ toa đằng trước. Gã mặc áo len màu da cam, kéo va ly hành lý màu nâu, trông không khác gì quả quýt di động khổng lồ tự mang theo đất trồng.
Tôi không gọi gã, tưởng tượng ra cảm giác sung sướng khi gã tìm khắp nơi không thấy mình rồi vừa quay lại thì nhìn thấy tôi đang đứng ở nơi ánh đèn sáng lấp lánh.
Sự việc diễn ra giống như tôi suy nghĩ. Tam gia dừng chân ở một nơi cách tôi không xa rồi đưa mắt nhìn xung quanh, hy vọng có thể nhanh chóng tìm thấy người con gái gã yêu thương. Rồi bỗng dưng gã quay sang nhìn thấy... Kìa khoan đã, tôi ở đằng sau cơ mà! Mới quay đầu có 45 độ đã dừng lại là sao?
Tôi nhìn theo hướng Tam gia đang nhìn, phát hiện ra có một cô gái đang đứng cạnh bức tường phía trước cao ngang tôi, kiểu tóc gần giống tôi, quan trọng nhất là có chiếc túi xách giống hệt của tôi.
Mắt thấy Tam gia không đeo kính toan bước về phía cô gái đó, tôi thật lòng sợ gã sẽ dành cho người ta một cái ôm nồng nàn, vội vàng cao giọng hét lên: “Tam gia! Em ở đây! Ở đây!”
Giọng nói của tôi thật hấp dẫn, phải đến một nửa số người trong nhà ga tàu điện ngầm lúc đó đổ dồn ánh mắt về phía mình. Còn Tam gia – người vừa đánh mất bản thân trong vài phút lập tức kéo valy vội vàng đi tới.
Tôi giận lắm: “Thế mà anh lại nhận nhầm người! Đến cả bạn gái của mình mà anh cũng nhận nhầm được!”
Tam gia kéo tay tôi, trả lời một cách hết sức bình thản: “Nói bậy, anh đi vài bước đã biết không phải người đó rồi. Cô ấy đâu có xinh đẹp như em!”
Câu trả lời thông minh này đã thành công bợ đỡ tôi, cơn giận trước đó hoàn toàn biến mất tăm mất dạng, chỉ còn tình cảm dào dạt dành cho gã mà thôi.
Lúc viết đến đoạn này, Tam gia cầm cốc nước đứng sau lưng tôi đọc trộm. Cho đến khi tôi viết xong câu cuối cùng, gã mới cười ngặt ngẽo suýt thì phun cả nước ra ngoài. Gã nói: “Lúc đó anh nói là ‘Cô ấy đâu có béo như em’ chứ?!”
(╯‵□′)╯︵┻━┻ (Giải thích cho bạn nào chưa biết, cái này là biểu tượng lật bàn nhé) Trêu tôi vui đến thế cơ à?
6.
Có lần Tam gia tới Bắc Kinh nhưng buổi tối tôi lại phải đi học, vì vậy gã đi ăn tối cùng tôi rồi định bụng đưa tôi tới lớp. Hôm đó biên tập viên nhắn tin để trao đổi với tôi về nội dung của tác phẩm nên đang ăn mà tôi cứ chúi mũi xem tin nhắn trả lời. Đang nói chuyện với biên tập viên đến đoạn cao trào cười khúc khích thì bất ngờ tam gia đập mạnh đôi đũa xuống mặt bàn.
Tôi ngước lên nhìn gã, nụ cười vẫn còn nguyên trên môi.
Tam gia đặt hai tay lên nhau, hừ một tiếng lạnh lùng: “Em đừng chơi điện thoại nữa!”
Tôi định nói em đang làm việc quan trọng thì Tam gia cầm đũa lên, nhanh nhảu chọn hết gà rán trong bát của tôi, vừa ăn vừa nói: “Em đi mà yêu anh điện thoại ấy!”
Thấy gã giận tôi vội vàng cất điện thoại đi, bắt đầu tập trung ăn cơm... chủ yếu là vì thịt sắp bị gã lấy hết rồi.
Ăn xong gã vẫn còn tức, tôi liền kéo gã đi lang thang qua quầy hàng bán mứt quả: “Em mua cho anh một xiên nhé?”
Tam gia kiêu ngạo quay ngoắt đầu sang một bên rồi lấy tiền trong túi ném cho tôi: “Anh muốn anh mứt quả nhân gạo nếp!”
Tôi khúm núm đưa mứt quả nhân gạo nếp tới bên miệng gã. Ăn một cái xong mặt gã phấn khởi hơn hẳn, dương dương tự đắc vênh váo với tôi: “Em cũng ăn đi.”
Tôi vội cảm ơn rồi mỗi người một miếng mứt đi tới phòng học.
Tam gia miệng đầy quá không ăn hết nên chỉ cắt được nửa trái sơn tra. Tôi nhai xong liền ăn nửa còn lại. Gã vội vàng kêu lên: “Gạo nếp của anh! Gạo nếp của anh!”
Nửa trái sơn tra đang nằm trong miệng tôi, nửa trái khác đang ở bên ngoài, tôi ngẩng lên nói với gã: “Ăn đi.”
Tam gia cúi xuống nhìn tôi rồi bất ngờ nói: “Tởm thế?”
Tôi thầm nghĩ đúng là đồ được voi đòi tiên, dỗ dành lâu thế mà còn lên mặt. Đang định mắng gã to gan thì gã lại nói: “Haiz, đúng là hết cách với em!”
Trong lúc tôi còn đang nghĩ sao lại hết cách thì gã quay sang ăn mất nửa miếng mứt quả đang ở bên ngoài.
Theo bản năng tôi hơi quay đầu đi, liền thấy đám bạn cùng phòng đã đứng sau lưng mình, trợn mắt chứng kiến toàn bộ quá trình.
Rõ ràng là Tam gia đã nhìn thấy bọn nó từ lâu rồi. Nhớ lại câu “Tởm thế?” kia, tôi chỉ biết rưng rưng nước mắt mà nói rằng: Tam gia đẹp trai chết đi được!