Anh Làm Em Đau Lắm Phải Không?

Chương 2



Xong cuộc điện thoại, anh quay sang kéo tóc cô đứng lên:

‘‘Mau sửa soạn lại cho tôi! Cha mẹ cô đến!’’

Cô cố lết thân mình đứng lên trước những mảnh thủy tinh sắc nhọn. Máu tuôn ra khắp tấm lưng trần, bàn chân cô nhuốm máu đỏ tươi.

Ả ta hả hê cất điện thoại vào trong túi xách, quay sang nũng nịu với anh:

‘‘Anh~ còn em thì sao?’’

Anh quay lại, dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc cô ta mà đáng nhẽ cái thân mật này phải dành cho cô. Giọt nước mắt lăn dài trên gò má, nhỏ vào vết thương trên tay cô làm nó rát càng thêm rát, cô cắn răng chịu đựng không để tiếng rên phát ra.

Anh ôm ả ta đi ra, bỏ mặc cô lại với câu nói:

‘‘Cho cô 10 phút!’’

Người toàn vết thương vả lại khuôn mặt sưng húp dù có dặm nhiều lớp kem cũng không thể che hết được. 

Đứng dưới vòi sen để gột rửa đi những cái dấu vết ái muội và những vết thương do anh gây ra. Lưng cô đau mà đâu ai biết tim cô như vạn dao cứa vào. Đáng nhẽ thứ rỉ máu phải là tim chứ không phải xác thịt. Tình cảm bao năm qua của cô dành cho anh dường như trôi qua nhanh như gió thoảng.

Cô khẽ xoa bụng mình:

“Con à! Vì con mẹ nguyện làm tất cả!”

Sau khi mặc lại quần áo, cô nhờ nhân viên phục vụ mua thêm cho cô cái áo khoác lạnh dài, mong sao cha mẹ cô đừng thấy những cái dấu vết tàn khốc trên cơ thể con gái rượu của họ.

“Trễ 2 phút! Lần sau còn vậy coi chừng tôi giết cô!”

Ả ta a dua theo:

“Anh à ~ chị còn phải xử lí dấu vết chứ!”

Cơn giận lúc nãy lại trỗi dậy, anh kéo mạnh cô vào xe, cô cố che chắn cho cái bụng của mình, mặc xác mấy cái vết thương còn rỉ máu.

“Rầm!” cánh cửa xe bị lực mạnh tác động gây ra âm thanh lớn.

Trên đường đi, ả ta luôn cố ý đẩy tay vào vết thương sau lưng cô làm cô đau không tả nổi, máu thấm đẫm chiếc áo sơ-mi. Cố cắn môi chịu đựng để không phát ra tiếng kêu làm anh chú ý. Bờ môi cô hiện giờ son không còn che dấu nổi cái vẻ nhợt nhạt xanh xao khi mất máu quá nhiều.

Về đến nhà…

Ba mẹ thấy con gái và con rể đã về, hai ông bà mừng rỡ chạy ra đón. Nhưng lần này lại có một người con gái lạ mặt đi theo sau lưng con rể. Ông định hỏi nhưng mẹ cô cứ bảo vào nhà rồi hẵng hay.

“Lâu rồi mới thấy con gái! Mẹ nhớ con quá!” mẹ cô chạy tới, vuốt nhẹ đầu cô. Cô rất muốn nhào vào lòng mẹ mà khóc cho thật đã, trôi hết những tủi hờn, trôi hết những nỗi đau từ trước tới giờ.

“Con cũng nhớ mẹ quá nhưng vì chồng con bận quá con phải chăm sóc anh ấy!” cô nói với giọng rất chi là hạnh phúc.

Còn anh thì cười lạnh trong lòng, con đĩ, mày diễn hay lắm!

Bà quản gia đã chuẩn bị chén đũa xong xuôi, mời cả nhà vào ăn.

Anh thì đứng như cây sậy trước ghế mà không ngồi xuống.

Ba cô thắc mắc:

“Sao con không ngồi? Mau ngồi xuống! Mẹ con làm món này ngon lắm!” Vừa nói ông vừa chỉ vào món sườn kho thơm ngút trên bàn.

Anh với vẻ mặt lạnh tanh:

“Hôm nay con về cũng có chuyện muốn tuyên bố!”

“Chuyện gì?” mẹ nhìn cô với ánh mắt khó hiểu

Cô thì đờ đẫn không biết gì. Chẵng lẽ anh …

Anh đặt lên bàn bản thỏa thuận li hôn.

“Tôi muốn li dị với cô ta!”

Ba cô hết sức bất ngờ, ông không nghe nhầm lỗ tai chứ?

‘‘Cô ta lừa dối tôi bao lâu rồi, còn mang nghiệt chủng của người ta, tôi không muốn bị cắm sừng như vậy nữa.’’

Cô cắn môi, được, anh đưa tôi sẽ kí!

*Rẹt* chữ kí đã xong. 

Anh ta dắt tay ả tình nhân lên:

‘‘Sau này cô ấy sẽ là vợ tôi!’’

Ba cô rít lên từng hồi hơi thở mệt nhọc…

*Rầm* ông té khỏi ghế, bất tỉnh.

‘‘Nghiệt chướng. Hay thay nhà chúng tôi đã giúp cậu vượt qua cửa ải khó khăn!’’ mẹ cô tức giận, chạy đến níu áo anh.

Anh liền xô ngã bà, mặc cho ba cô nằm im trút những cú thở yếu ớt.

Cô chạy tới đỡ ba lên, kêu cô giúp việc gọi xe cấp cứu.

Còn cô, cô chạy tới chỗ anh…

Nhưng không may…là ả ta đổ dầu trên mặt đất làm cô té khụy…

‘‘Aaaaa….con tôi…’’cô nằm giữa nền sàn trơn trợt, giữa chân cô dòng máu đỏ tươi chảy thấm đẫm….

Anh xoa đầu ả ta: ‘‘Em làm tốt lắm! Không để lại di chứng!’’

Hai người nắm tay, xoay người đi ra ngoài, không để tâm tới cả nhà cô, mặc cho cô chết hay sống…

1 tiếng sau xe cấp cứu mới đến kịp, bởi vì anh ta đã cho người chặn đường, buộc họ phải đi đường vòng.

Mẹ cô đã tỉnh nhưng …ba cô đã qua đời.

Còn cô, cô đã mất đi đứa con yêu nhỏ bé và mất luôn cơ hội làm mẹ sau này.

Khi bác sĩ kiểm tra thì phát hiện lưng cô có rất nhiều vết thương đã bị nhiễm trùng nặng. Những vết thương này sẽ để lại sẹo, và để lại di chứng khi cô lớn tuổi.

Mẹ cô mất luôn khả năng phát ngôn ngữ của mình, bà cứ ngồi ôm ảnh chồng mà khóc, không chịu ăn uống gì.

Cô bây giờ điên điên dại dại, suốt ngày ôm bụng nói nói cười cười, khi thì khóc lóc thương tâm.

Anh đã để lại cho cô vết thương thể xác lẫn tinh thần. Những vết sẹo không bao giờ có thể lành lại được. Nó sẽ theo cô đến khi trút hơi thở cuối cùng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.